Lạch cạch một tiếng, quan phủ nha môn Tiết Suy còn chưa mặc xong áo quan liền ném ngay chiếc mũ lên trên bàn.
“Sao lại có chuyện như thế này được?” Biểu hiện của ông ta vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi.
Lão Sử bèn dâng lên mấy tờ giấy, nói: “Đây là thứ mà tiểu nhân nhặt được ở trên đường.”
Tiết Suy nhận lấy, mở ra rồi xem lướt qua, lông mày nhíu chặt lại.
“Trên đường phố lớn, trong các ngõ nhỏ đều có, trên trường cũng dán đầy; nội dung viết bên trong thì lại không giống nhau. Có cái kể chuyện của Trương Niện, có cái thì mắng chửi quan kinh thành.” Lão Sử bẩm báo.
Nếu kể chuyện của tên Trương Niện kia thì kệ đi, nhưng mà mắng chửi quan nha kinh thành… Người Tiết Suy hơi rung lên, đúng lúc hắn lật thấy một tờ giấy có ghi rằng: “Liêu Thừa, Đoàn Sơn, một tay che trời…”
Hắn tức giận giậm chân, vò nát tờ giấy trong tay, nói: “Hoang đường, thật là hoang đường, cái này từ khi nào có vậy, là kẻ nào làm? Tại sao trên đường đến đây lại không thấy?”
Lão Sử đáp: “Lão thần vừa mới đi điều tra qua một lượt thì phát hiện ra là mấy cái truyền đơn này đều không được rải hay được dán ở phủ nha môn và phủ của các vị đại nhân.”
Nếu như vừa mới bắt đầu đã để quan phủ nhìn thấy thì chắc chắn đã bị xé xuống hết rồi. Nhưng mà hiện tại thì trời đã sáng tỏ, rất nhiều người đều có thể trông thấy những tờ giấy này.
Tiết Suy tức giận quát: “Tạo phản rồi!”, “Tại sao ngươi đã đi hết một lượt rồi mà còn không bóc hết đi.’
Lão Sử vội vàng thanh minh: “Một mình lão thần thì không làm được, mà lão thần lại còn vội vàng về đây bẩm báo lại với đại nhân, vì lão thần muốn giữ chúng lại để tìm ra thủ phạm…” Cứ phải gọi là đủ lí do.
Tiết Suy cũng biết rõ là mấy tên quan lại nhỏ này sẽ bịa ra đủ thứ lí do này nọ, sau cùng sẽ thoái thác trách nhiệm, thế nên hắn cũng không thèm hỏi thêm làm gì, trừng mắt nói: “Còn không mau lui ra đi!”
Lão Sử vâng lời rời đi, ra đến bên ngoài thì nhanh chóng triệu tập sai nha, chạy về phía đường lớn. Còn Tiết Suy thì vội vội vàng vàng đi nhanh về phía sau phủ.
Sau phủ nha môn, Lý Quang Viễn nhìn nhìn tờ giấy được đưa đến, sắc mặt cũng vô cùng ngạc nhiên. Vừa lật giấy xem, vừa hỏi: “Tại sao lại như thế này? Là kẻ nào làm?... Khắp cả thành đều như thế này sao? Chúng dán lên khi nào? Tại sao lính đi tuần lại không phát hiện ra?”
Tiết Suy lần lượt bẩm báo lại từng cái một: “Hiện tại vẫn chưa điều tra ra được là kẻ nào… Khắp thành giờ đều như vậy… Có lẽ là dán lúc trời sắp sáng, lúc đó lính đi tuần đã giải tán rồi.”
Lý Quang Viễn quan sát tờ giấy trên tay, nét chữ này không thể tính là đẹp đẽ, ngay hàng thẳng lối được mà ngược còn viết ngoáy. Nhưng chính kiểu viết cẩu thả này lại càng thu hút, càng khiến người xem không hiểu cảm thấy sợ hãi. Còn cách hành văn thì đơn giản thẳng thắn nhưng lại dễ dàng truyền miệng… Rõ ràng đây là viết cho dân chúng xem.
Đây chắc chắn là một mưu kế hết sức tinh vi.
Những cái này đều thể hiện sự bất bình về chuyện của Trương Niện. Lẽ nào là đám học sinh ở trường học.
Tiết Suy nói: “Nhưng mà âm mưu kích động rõ ràng như vậy cũng nhắm vào Liêu Thừa, Đoàn Sơn… vì thế cũng có thể là hung đồ.”
Lý Quang Viễn hơi nhướng mày lên: “Đúng, cũng có khả năng này, hung đồ vẫn có thể để lại dấu vết, hơn nữa kẻ chủ mưu vẫn còn đang ẩn trốn… Động thái lần này rõ ràng là muốn thành Trường An rơi vào hỗn loạn để có thể thừa cơ làm phản.”
Tiết Suy nói tiếp: “Đại nhân không cần phải lo lắng quá.” Hắn nhìn vào những nét chữ trên trang giấy: “Chỉ dựa vào mấy việc này thì chưa thể làm thành Trường An loạn lên được. Chuyện Trương Niện bị bắt cũng không thành vấn đề, mặc dù nghe qua thì thấy hắn đáng thương thật… Nhưng chỉ cần giải thích rõ ràng với người dân hoặc là lập tức đem hắn ra thẩm vấn là xong.”
Hắn vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gọi hoảng hốt của Lão Sử. Nhìn ra thì thấy ông ta đang chạy vội về phía này.
“Đại nhân, binh lính kinh thành đang vào trong thành Trường An bắt người rồi!”
Lý Quang Viễn và Tiết Suy đều ngơ ra, hỏi: “Mới đây mà đã biết thủ phạm là kẻ nào rồi à?”
Lão Sử lắc đầu, nói: “Không phải là đến bắt kẻ rải truyền đơn mà là đến bắt những người có liên quan đến những nhà có nhi nữ được tuyển vào cung…Thấy bảo là muốn điều tra một cách cẩn thận.”
Bắt những người có liên quan đến nhà có nữ nhi vào cung ư? Thế thì khác gì với việc bắt mấy hộ gần nhà Trương Niện chứ. Gì mà điều tra nghiêm ngặt, có mà tra loạn thì có.
Cả Tiết Suy và Lý Quang Viễn đều kinh ngạc hô lên: “Không hay rồi!”
Sau đó đều chạy vọt ra bên ngoài, tên sai vặt bắt ngờ không kịp chuẩn bị gì nên bị họ va phải, lảo đà lảo đảo đứng dậy, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trên đường lớn, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, quan binh nhanh chóng tụ tập lại, còn trên con đường phía trước, dòng người thì vẫn tấp nập. Có thể thấy chợ đang lúc họp đông thế nên mấy người bon họ đụng nhau tất nhiên sẽ dẫn đến một khung cảnh lộn xộn. Nhưng thế thì đã sao“… Ý của đại nhân chính là như vậy, ngài muốn cho mấy đám dân đen tận mắt trông thấy…” Vị quan tướng dẫn đầu nói: “Đường phố lúc tờ mờ sáng còn yên ắng, hành động sẽ rất thuận tiện nhưng mà như thế thì còn gì hay nữa.
Hắn nói xong bèn giơ chiếc roi ngựa lên, chỉ về phía trước.
“Vào thành bắt người.”
Binh mã nghe lệnh, nhanh chóng tiến vào trong thành.
Người trên phố vẫn chưa hay biết gì, họ còn đang thì thầm với nhau, hoặc là vây quanh một người, hoặc là vây quanh một bức tường, người mới tới thì truy hỏi, những người phía sau thì cố chen lên để nhìn cho rõ.
“… Viết cái gì vậy? Ngươi đã xem chưa?”
“Xem được một ít, viết về chuyện của cái người tên là Trương Niện…”
Khắp nơi trên phố đều vứt đầy… Thật là một gia đình đáng thương… đúng là tai bay vạ gió.”
“Hàng xóm của bọn họ cũng đáng thương quá, tự dưng lại gặp phải tai họa.”
“Đáng sợ quá.”
“Dù sao cũng là tội phạm, bị bắt cũng là bình thường mà. Quan tâm việc của họ làm gì.”
“Trên đó còn viết gì nữa?”
“Còn viết là đại quan kinh thành muốn bắt tất cả người dân thành Trường An này lại, ai ai cũng đều là tội phạm.”
Trong lúc đám đông đang bàn tán loạn cả lên thì sai nha của quan phủ chạy tới, Trên tay cầm theo gậy bổng, vung lên xua xua dân chúng.
“Giải tán đi, không được phép xem nữa.” Sau đó nhanh chóng xé những tờ giấy dán trên tường, trên xà ngang và trên cây xuống.
“Giao ra đây. Nếu dám giấu đi thì sẽ xử với tội đồng đảng của kẻ tạo phản đấy.” Sai nha vừa nói vừa đoạt lấy những truyền đơn trong tay mọi người.
Những gã sai nha này thì đám đông ở đây đã quá quen thuộc vì vậy không cảm thấy sợ hãi cho lắm, trong cái thành phủ này, bọn họ rất hay gặp nhau, hơi tí là gặp được người thân thích rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế? Có phải là muốn bắt người không?” Mọi người đều vây quanh mấy tên sai nha hỏi.
Tên sai nha dẫn đầu khoát khoát tay, chối: “Không phải, làm gì có, các người đừng có nghe lời đồn nhảm.”
Chưa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng hô hào ở phía sau lưng.
“Quan binh đến kìa!”
Quan binh? Đám đông ngơ ngác quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một đội người và ngựa đang kéo đến, ai ai cũng đều mặc giáp, tay cầm theo đao; chính là đám binh lính kinh thành mà bọn họ đã thấy mấy lần trước, lúc này trông chúng thật là hung dữ.
Trên đường phố bỗng chốc im phăng phắc, chỉ có tiếng vó ngựa lộc cộc gõ mạnh vào tim của bọn họ.
“Quan binh... bắt người rồi!”
Đột nhiên không biết ở đâu có tiếng người hô lớn.
“Mau chạy đi.”
Đúng là đến để bắt người rồi sao? Quả thật là tất cả mọi người đều là tội phạm à?” Đường phố vốn đang yên tĩnh nhất thời chìm trong khung cảnh hỗn loạn, mọi người đều bắt đầu bỏ chạy, người ngã ngựa đổ, khóc cha gọi mẹ, nhốn nháo vô cùng.
“Không phải, không phải như vậy.” Đám sai nha gào lớn, cố gằng giọng để trấn an dân chúng, thế nhưng đa số người dân rơi vào cảnh hỗn loạn đó đều như con thuyền nhỏ trong cơn sóng cuồn cuộn, chớp mắt đã bị hất đổ.
“Xem kìa, bọn họ bị dọa sợ rồi...” Tên quan tướng bước lên trên thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có chút giật mình nhưng cũng có vài phần đắc ý. Ai nói không sợ chứ? Xem bọn chúng có còn dám đối đầu với bọn họ nữa không.
“Các người làm cái gì thế?”
Phía sau vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ, tên quan tướng quay đầu lại thì thấy Lý Quang Viễn, theo phía sau còn có các quan khác của thành Trường An.
Lần trước nghe nói khi bọn họ đến bắt người thì chính trên Lý tri phủ này đã đứng ra ngăn chặn, đã thế lại còn chửi mắng bọn họ. Lần này bọn họ lại đến. Là quan võ thì có hơi sợ tên quan văn này đấy. Nhưng mà Liêu Thừa và Đoàn Sơn thì không phải sợ.
Tên quan tướng giơ chiếc lệnh bài trong tay lên, lạnh lùng nói: “Lý đại nhân, bọn ta chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.”
Hắn chưa nói hết câu đã bị Lý Quang Viễn tức giận ngăn lại: “Phụng mệnh cái gì, các ngươi làm thế lúc này chính là đổ thêm dầu vào lửa!” Nói xong thì giơ tay lên, bảo: “Các ngươi mau đi đi.”
Theo sau cái giơ tay của Lý Quang Viễn là cả một đoàn quan binh tiến lên phía sau ông, trang bị gần giống với binh lính kinh thành, tạo thành một vòng tròn vây lấy quân của quan tướng.
Tên quan tướng nổi giận: “Lý đại nhân, ngươi dám điều quan binh thành Trường An đến để đối kháng với bọn ta, muốn tạo phản sao?
Lý Quang Viễn cũng vô cùng tức giận, quát: “Các ngươi làm như này mới là đang xúi dân chúng nổi dậy. Bớt nói nhảm đi, mau đưa ta đi gặp Liêu Thừa, Đoàn Sơn.”
Trông thấy người và ngựa đều tiến về phía Song Viên, Trương Liên Đường đang đứng bên vách núi Lục Đạo Tuyền liền giơ tay lên.
“Trong thành loạn rồi.” Hắn nói.