Đại Đế Cơ

Chương 167

Cảnh tượng này chấn động vô cùng.

Sở Minh Huy nuốt nước bọt, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ảo não, lẩm bẩm: “… Câu này mà cũng nói ra được thật là tuyệt luôn, ta đáng lẽ phải giành nói trước…”

Tiết Thanh nhìn người thanh niên đó vẫn đứng vững, tay nắm chặt thanh trúc hơi buông lỏng… Khi các học sinh điên cuồng lên quả nhiên đáng sợ. Phải khống chế họ lại.

Vị thiếu niên đó nâng cuốn sách lên trước mặt, giơ tay áo lên lau đi tầm mắt bị máu che khuất, tay run run giọng cũng run run: “Nhân chi thị kỉ, như kiến phế can nhiên. Tắc hà ích hỹ?” (1)

Đây là đoạn vừa nãy các học sinh đọc đến, bốn phía lại tiếp tục vang lên tiếng đọc.

“… Thử vị thành ư trung, hình ư ngoại. Cố quân tử tất thận kì độc dã…” (2)

Song Viên dù nói là rộng nhưng vẫn chỉ là một cái viện, vì thế gian phòng nhỏ cách chỗ đó mấy gian vẫn nghe thấy tiếng các học sinh đọc bài.

“Trương Niện. Huynh nghe xem…” Trương Liên Đường đứng bên cửa sổ, chỉ tay ra ngoài nói.

Binh lính canh giữ thì đang đứng ngoài cửa, bình thường mọi người không bao giờ dám lại gần, chứ đừng có nói là dám bàn tán về chuyện bên ngoài. Thế mà người thiếu niên nhát gan nhưng lại to gan này lại dám làm như vậy.

Sau khi tiếp xúc, nói chuyện một lúc, thần trí của Trương Niện đã hồi phục hơn rất nhiều, cũng đã nhận ra Trương Liên Đường… Nhưng lúc nhận ra thì lại bị dọa ngất đi. Một người như Trương Liên Đường cũng bị bắt vào đây thì bản thân hắn không có hi vọng được cứu ra nữa rồi.

Trương Niện đang trốn sau đám người ở góc tường, cả người run lên, nghe thấy thế thì liền ngẩng đầu lên ừm một tiếng, hỏi: “Cái gì?”

Trương Liên Đường đáp: “Tiếng đọc sách.”

Những người trong phòng cũng ghé tai lắng nghe. Quản thật có tiếng đọc bài loáng thoáng truyền tới, ai nấy đều ngạc nhiên. Xảy ra chuyện gì rồi?

Trương Liên Đường lên tiếng: “Là những người bạn học của ta, bọn họ đều đã đến đây.”

Đám người đang từ ngạc nhiên nhất thời chuyển sang kinh hãi. Đây rõ ràng là bên ngoài có học sinh đến gây chuyện, Trương Niện còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác thốt lên: “Làm sao có thể…”

Trương Liên Đường không nói gì với bọn họ nữa mà chỉ đứng dựa vào cửa sổ, lắng tai nghe ngóng tình hình bên ngoài. Xuyên qua khe hở của tấm ván gỗ chỗ phòng giam, âm thanh ngâm đọc dường như càng rõ ràng hơn… Hắn chợt kêu lên.

Tiếng kêu bất ngờ này khiến đám người giật nảy cả mình.

Trương Liên Đường bám chặt tay vào cửa sổ, nói vọng ra bên ngoài: “Là ngươi đang đọc phải không?”

Ai? Bên ngoài cửa chỉ có thị vệ thôi mà… Sau một hồi im ắn thì bỗng có một giọng nói khàn khàn cất lên: “Phải.”

Là cái kẻ ở phòng sát vách bên cạnh!  Mọi người bị dọa tới mức nhất thời đều chen nhau lui hết về góc tường. Kẻ đó chính là đứng sau chỉ đạo vụ giết Tông Chu! Cũng chính là trọng phạm bị Đoàn đại nhân dùng hình tra hỏi thường xuyên, ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng. Bọn họ bị bắt vào đây cũng là vị bị nghi là đồng đảng của hắn. Đã không có cách nào cách biệt, thoát li không dây dưa tới hắn rồi thì làm sao có chuyện chủ động bắt chuyện với hắn chứ?

Tên tiểu tử này bị điên rồi!

Trương Liên Đường càng tiến lại gần cửa sổ hơn, xuyên qua cái lỗ bé tí trên tấm ván cũng chỉ thấy được màn đêm, hắn hỏi: “Huynh chính là Chung Thế Tam sao?”

Lần này phía bên kia không trả lời ngay, Trương Liên Đường lại lần nữa cất cao giọng hỏi thì giọng nói khàn khàn mới vang lên: “Phải... ta bị mất một bên tai rồi, bên còn lại thì bị thương nốt cho nên không nghe rõ ngươi nói chuyện.”

Tai một bên bị mất, một bên bị thương. Có thể tưởng tượng ra người đó đã phải chịu cực hình tàn khốc thế nào. Vậy mà lời hắn nói ra có cảm tưởng đấy là một chuyện không đáng gì.

Trương Liên Đường im lặng không nói gì.

Chung Thế Tam tiếp tục kể: “Bên ngoài đang đọc là “Đại học”... Ta cũng đọc “Tứ thư”... mười năm trước, ta đi thi tú tài... Ta lúc đó cũng thường đọc to những dòng chữ thánh hiền này...” Nói đến  đây, trong giọng nói khàn khàn có thêm vài phần hồi tưởng, sau đó đột nhiên ngừng lại, mang theo một chút tiếc nuối: “... Bọn họ đang đọc đến đâu rồi?... Ta không nghe được nữa.”

Trương Liên Đường từng xem qua chuyện của Chung Thế Tam, đích thị là một người tuổi trẻ tài cao. Năm mười ba tuổi đã là một trong số ít những tú tài trẻ tuổi vượt qua cả ba kì thi. Thế nhưng quyết tâm anh hùng cùng ý chí kiên cường của tuổi trẻ, tất cả đều biến mất cùng với sự diệt vong của gia tộc. Trương Liên Đường im lặng một lát rồi cất giọng hỏi: “Huynh cảm thấy đọc sách có ích không?”

Đọc sách không cứu được cả nhà hắn và cũng không đem đến vận may cho hắn.

Sáng nghe Đạo, chiều chết cũng cam lòng (3)... Trương Liên Đường im lặng, sau đó mỉm cười, cất tiếng nói: “Bây giờ bọn họ đã đọc đến “Thi” rằng: “Cây đào kia mơn mởn, lá đào kia xanh xanh, cô gái kia về nhà chồng... (4)Bên kia vang lên tiếng cười nhưng có lẽ do hắn cười đã động vào miệng vết thương, sau đó hắn ho khan vài tiếng, giọng nói cũng trở nên đứt quãng: “Có ích chứ, đọc sách đương nhiên là có ích, ngươi xem, lúc này đây ta có thể đọc theo bọn họ, đó là một niềm vui rồi. Với ta, như thế là đủ.”

Giọng nói khàn khàn bên kia chậm rãi ngâm tiếp: “Hòa thuận trong nhà. Hòa thuận trong nhà, sau đó mới dạy được bá tánh. Trong “Thi” viết rằng: Thuận huynh thuận đệ. Thuận huynh thuận đệ, sau đó mới dạy được bá tánh...” (5)

Bên trong căn phòng tối đen không nhìn thấy ánh mặt trời, một nhóm người ngồi túm tụm ở góc tường, nét mặt vừa hoang mang vừa hoảng sợ, lắng nghe âm thanh đọc văn ở hai vòng sát nhau. Đây đúng là một cảnh tượng quái dị khó lòng tưởng tượng nổi.

Tin tức các học sinh bao vây Song Viên đã tới tai mọi người ở Trương gia. Không khí trong nhà u ám, nặng nề.

“Đại lão gia cũng chưa trở ra nữa.” Một người lên tiếng: “Chỉ sợ tội của đám học sinh này lại đổ hết lên người Liên Đường.”

Trương lão thái gia gật gật đầu.

“Vậy thi Liên Đường thực sự đã bị dùng hình rồi sao? Nếu không thì sao nó lại nói như thế.” Một người có tuổi nóng ruột la lên. “Thủ đoạn của tên Đoàn Sơn vô cùng tàn độc, hiếm có ai trụ nổi, hoặc là sự thật chuyện này là do Liên Đường làm...”

“Hoàn toàn không nghe được tin tức gì...”

“Bọn họ biết được là do Tiết Thanh kể lại.”

“Nhưng mà vào lúc này không thể làm bất cứ chuyện gì, bọn họ làm sao mà không biết chứ?”

Trong phòng nổi lên những tiếng bàn tán.

Trương lão thái gia luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Chuyện đã đến nước này, việc Liên Đường có làm hay không không còn quan trong; quan trọng bây giờ là phải cứu được nó ra. Mau đi viết thư cho nhị thúc các ngươi ở kinh thành, những người trong chốn quan trường có thể nhờ cậy đều đi nhờ cậy hết đi. Đặc biệt là đi làm thân với tên Đoàn Sơn. Dù cho không thể cứu Liên Đường ra ngay, ở trong đó có thể giảm nhẹ chút tội cũng tốt rồi.”

Những người trong Trương gia vâng lời, vội vàng đi làm theo.

“Lão thái gia, người cũng đừng lo lắng quá.” Có người xoa dịu.

Trương lão thái gia nói: “Ta không lo lắng gì cả. Chuyện này mặc dù là sự cố nhưng cũng là nằm trong dự liệu.”

Nằm trong dự liệu? Những người có mặt ở đó ngơ ngác không hiểu.

Trương lão thái gia khẽ vuốt chén trà, nói: “Tổ chim đã bị phá thì trứng chim còn nguyên vẹn được sao? (6) Người của Liêu Thừa, Đoàn Sơn không coi ai ra gì, tùy ý ngạo mạn. Ai dám đảm bảo bản thân sẽ không rơi vào tay bọn chúng?” Nói đến đây thì mỉm cười, tầm mắt rơi xuống tờ truyền đơn vứt loạn trên bàn, đây là những thứ mà người của Trương gia nhặt được ở trên đường: “Coi người của ta là nghi phạm... Muốn người của ta không được sống yên... nói hay lắm.”

Lúc nãy còn nói là chuyện này không tốt mà, những người ở trong phòng hơi thay đổi sắc mặt.

“Lão thái gia, người đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đợi đến lúc gặp được Liên Đường thì hẵng hỏi nó xem có rốt cuộc là có chuyện gì.” Mọi người tranh nhau khuyên nhủ.

Trương lão thái gia chỉ cười mà không nói gì thêm, sau đó khoát tay ý bảo mọi người đi lo việc đi. Đám người liền nhanh chóng lui ra ngoài, vừa nãy còn một mực đòi nói chuyện. Nha đầu tì nữ tránh đi. Trong phòng không có chút ánh sáng nào. Trương lão thái gia cũng không gọi người vào, lẳng lặng ngồi một mình trong bóng tối.

“Tại sao tội ác của tên Tông Chu lại có thể tồn tại lâu như vậy mà không có ai ngăn chặn, đó là bởi vì phía sau đó còn có một thế lực tà ác lớn hơn, không nhìn thấy người nên không thể nói được gì cả.”

Ông lẩm bẩm: “Đám học trò các ngươi, làm ầm lên thì có ích gì.”

***

(1)   Dịch nghĩa: Người ta nhìn mình như trông thấy cả phổi gan. Thế thì ích lợi gì?

(2)   Dịch nghĩa: Đó gọi là thành tựu ở trong thì hiện rõ ra ngoài. Cho nên bậc quân tử ắt phải thận trọng lúc ở một mình.

(3)   Nguyên văn: “Sáng vấn đạo, tịch tử khả hĩ.”

(4) Nguyên văn: “Đào chi yêu yêu, kì diệp trăn trăn, chi tử vu quy, nghi kì gia nhân”.

(5) Nguyên văn: “Nghi kì gia nhân, hậu khả dĩ giáo quốc nhân. Nghi huynh nghi đệ. Nghi huynh nghi đệ. Hậu khả dĩ giáo quốc nhân”.

(6) Nguyên văn: “Phúc sào chi hạ, an hữu hoàn noãn”. Một điển cố trong “Tam Quốc Chí”.
Bình Luận (0)
Comment