Đại Đế Cơ

Chương 184

Ngoài Song Viên đã sớm bị người vây kín đến mức con kiến cũng chui không lọt, có người nhà đã sớm đến chờ để đón hài tử nhà mình, hơn nữa còn có dân chúng xem náo nhiệt, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đi ra. Đợi đến khi thấy được thì người đã nhảy vào trong hồ nước tắm rửa, mọi người không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau.

Cả đám đều tóc tai bù xù cũng nên gột rửa, các nam nhân cười nói.

"Thiếu niên cần phải như thế." Bọn họ rối rít nói, thái độ có vẻ như là cũng muốn đi.

Các gia trưởng một mặt mắng chửi không ra thể thống gì, một mặt thúc giục đi lấy quần áo. Trước cửa loạn cào cào giống như cái chợ, trong một mảng náo nhiệt ở nơi này có một thiếu niên đi ra, vóc người nhỏ gầy chống gậy trúc trông cũng không thu hút lắm.

Tiết mẫu liếc mắt liền thấy được, hô lên một tiếng Thanh Tử rồi định tiến lên nhưng có người nhanh chân hơn nàng, Quách Tử Khiêm và Liễu Xuân Dương đồng thời bổ nhào tới nhưng còn chưa đến gần Tiết Thanh, lập tức đã bị người đánh ngã sang một bên.

"Tiết Thanh." Hai giọng nữ the thé hô lên.

Tiết Thanh theo bản năng lui về phía sau nhưng vẫn bị một nữ hài tử nhào đầu về phía trước ôm lấy cổ, sát đến mức có thể thấy được đôi mắt xinh đẹp lóe lóe trên khuôn mặt đầy thẹn thùng, dĩ nhiên là Xuân Hiểu.

Bị đụng ngã ra phía sau, Quách Bảo Nhi giận dữ: "Ngươi là ai?"

Dân chúng xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì cười ầm lên, có mỹ nhân hào phóng lao vào lòng trước mặt mọi người như thế khiến cho người ta thật hâm mộ, tiếng cười lấn át cả tiếng thét chói tai của Quách Bảo Nhi.

"Thanh Tử thiếu gia, ta biết ngay là ngươi không có chuyện gì." Xuân Hiểu cười nói, lại dùng sức ôm Tiết Thanh, trước lúc Quách Bảo Nhi đánh tới nàng liền buông tay ra, khom người núp ở phía sau Tiết Thanh, "… Ngươi tới Lục Ý lâu ta không thu tiền đâu…" Dứt lời liền xoay lưng che miệng chạy đi.

Động tác cực nhanh từ đầu đến cuối Tiết Thanh cũng không có cách nào phản ứng, Quách Bảo Nhi giậm chân tức giận mắng, lại duỗi tay níu lấy Tiết Thanh.

Quách Tử Khiêm bước lên phía trước ngăn cản: "Hiểu lầm, hiểu lầm, đó là nữ tử từng nhận ân huệ của Thanh Tử ca... Thân thể Thanh Tử ca còn chưa khỏe, tỷ mau buông huynh ấy ra."

Lúc này Quách Bảo Nhi mới buông tay ra, oán hận nói: "Trời chưa sáng vừa nhận được tin tức ta liền tới nơi này chờ ngươi, cảm động chứ?"

Tiết Thanh nói cám ơn nàng, vừa nhìn Quách Tử Khiêm và Liễu Xuân Dương, trịnh trọng thi lễ nói: "Cực khổ các ngươi rồi."

Là thật sự cực khổ đấy, lúc bọn họ đều bị bắt vào, người ở bên ngoài không bị bắt còn sợ hơn, Quách Tử Khiêm đỏ vành mắt, dáng vẻ Liễu Xuân Dương lại như không có gì, chỉ là bắt đầu vặn đầu.

Trong số những người xem ở xung quanh có người nhận ra Tiết Thanh, liền ồn ào cười nói: "... Bảo Nhi tiểu thư cũng đã tự mình tới đón, thế này thì Tiết Thanh thiếu niên cũng sẽ không lo bị đuổi ra khỏi Quách gia rồi."

Tất cả mọi người đều cười ầm lên, Tiết mẫu lại một lần nữa muốn xông lên thì bị Quách Hoài Xuân kéo lại.

"Tại sao?" Tiết mẫu không hiểu nói.

Quách Hoài Xuân chỉ về phía cạnh cửa nói: "Nhóm đồng học của nàng đi ra."

Đồng học của nàng? Tiết mẫu thầm nhủ trong lòng, lúc bọn họ tới đây từng bị người xem thường ghét bỏ, trốn tránh, Tiết Thanh từng giây từng phút đều giống như một con chuột bị dọa giật mình. Mỗi ngày chỉ biết nắm góc áo của mình, không dám rời đi dù chỉ một giây. Đồng học, nàng không có đồng học, cũng không dám có đồng học, hiện tại...

Bên trong cửa huyên náo ồn ào, một đám thiếu niên tóc tai bù xù quần áo xốc xếch lao ra, Tiết Thanh đã quay đầu lại đi về phía bọn họ, bọn họ cũng chào hỏi nàng. Tiết Thanh nói với nhóm thiếu niên bên cạnh cái gì đó, các thiếu niên rối rít gật đầu, sau đó liền bắt đầu sửa sang lại đầu tóc trang phục.

Đây là muốn làm gì? Những người muốn đón người nhà dừng chân lại, dân chúng vây xem càng thêm tò mò nhìn sang.

Các thiếu niên nhanh chóng vấn tóc, bó chặt áo bào, một thiếu niên đi tới phía trước, vung tay áo bào đỏ lên, ngữ điệu uyển chuyển cao vút.

"Lạy thứ nhất, tạ thân trưởng."

Các thiếu niên đồng loạt quỳ gối, mọi người xung quanh đều sợ hết hồn, có phần hiểu được rồi lại có chút không rõ, các thiếu niên đã cùng hô lên: "... Để cho thân trưởng lo lắng hãi hùng, tha thứ cho sự bất hiếu của chúng con."

Thì ra là vậy... Các vị gia trưởng thì khuôn mặt đã vơi bớt sự tức giận, thay vào đó là biểm cảm đầy phức tạp, các vị phu nhân thì lại mềm lòng đỏ vành mắt.

Trương Song Đồng đứng dậy, lần nữa thi lễ, nói: "Lạy thứ hai, tạ quan trường." Các thiếu niên cùng hô lên: "... Chịu nghe chúng con giải thích."

Những vị quan viên lớn nhỏ của Trường An phủ đang có mặt ở đây đều mang vẻ mặt phức tạp, nghĩ tới những ngày nhức đầu khó ngủ này cũng là đầy bụng chua xót.

Trương Song Đồng lần nữa đứng dậy, lại mở miệng, nói: "Lạy thứ ba, tạ láng giềng." Các thiếu niên cùng hô lên: "... Là đồng bào của chúng con..."

Lời này khiến cho dân chúng xung quanh nghị luận rối rít.

"Láng giềng là nói chúng ta sao?"

"Đồng bào là cái gì?"

Đám người Lâm tú tài thì vuốt râu cười to nói: "Hay thay một từ “đồng bào”, đây chính là phong thế nam nhi của Quan Trung Tần địa ta."

Thế là giải thích cho dân chúng ý nghĩa của “đồng bào”, dân chúng xung quanh chợt hiểu ra. Thì ra là ý này, lại nói trừ những học đồ này, dân chúng tham dự chuyện này cũng không ít, thật đúng mọi người là đồng bào rồi, còn có người lớn tiếng xướng lên.

"Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, Tu ngã qua mâu. Dữ tử đồng bào. Khỉ viết vô y?

Dữ tử đồng trạch! Vương vu hưng sư, Tu ngã mâu kích. Khỉ viết vô y? Dữ tử đồng thường! Vương vu hưng sư, Tu ngã giáp binh. Dữ tử giai hàng…" (*)

Tiết Thanh lại lôi kéo Trương Song Đồng nói một câu gì đó, Trương Song Đồng có phần bị làm khó, nhìn nàng nói: "Cái này nói ra thì ngượng quá."

Trương Song Đồng bất đắc dĩ nói: "Thật hối hận khi ta học mấy thứ ca diễn... Ta đây dùng tiếng nói vào lúc này." Mặc dù là bất đắc dĩ song rốt cuộc vẫn tiến lên, lần nữa vứt trường bào, cất giọng nói: "Bệ hạ thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Tiết Thanh lắc đầu, tỏ vẻ kiên trì.

Các thiếu niên đã nghe quen giọng của hắn, theo bản năng hô lên theo.

"Bệ hạ thánh minh, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Ngoài cửa Song Viên vừa múa vừa hát, chẳng khác nào lễ hội.

....

Nghe được tiếng kêu tựa như núi hô biển gầm, một đám quan viên vốn mang sắc mặt bất thiện đứng ở Song Viên lập tức lộ ra nụ cười.

"Nhưng chuyện này không phải chuyện đùa, tất phải nghiêm tra." Vị quan viên cầm đầu vừa nghiêm túc nói vừa đảo mắt nhìn những người ở chỗ này.

Thanh Hà tiên sinh, Lý Quang Viễn cũng ở đây, nghe vậy cúi đầu nói “phải”. Liêu Thừa bị bắt luận tội, các học đồ đều được thả ra rồi nhưng chuyện này dĩ nhiên không thể cứ thế mà kết thúc.

Có lẽ là sợ đêm dài lắm mộng, từ hình bộ cho đến quan viên đều hành động rất nhanh, cả đêm không ngủ không nghỉ thẩm vấn nghi phạm. Ba ngày sau, khi Trương Niện và Trương Liên Đường bị thẩm vấn được thả ra, nghe được tin tức kia các học đồ ở nhà lần nữa tụ tập ở ngoài Song Viên nghênh đón.

Trương Liên Đường kéo Trương Niện đi ra, mặc dù đã được Trương Liên Đường nói trước nhưng khi thấy tình huống này Trương Niện vẫn kích động đến mức không thể nói năng mạch lạc.

"Tạ ơn tiên sinh, cám ơn các ngươi." Hắn chỉ có liên tục thi lễ cảm tạ.

Dân chúng vây xem cũng kích động không thôi, liên tục cảm thán vẫn là đi học tốt, người đọc sách có tiên sinh có đồng học cùng trường tương trợ. Đây cũng có thể so với quan hệ thân tộc lui tới, ví như Trương Niện này, nếu như không đi học, ai biết hắn là ai, làm sao sẽ có nhiều học đồ ra mặt vì hắn như vậy.

Bỏ đám người náo nhiệt qua một bên, Trương Liên Đường đi ra thấy Tiết Thanh đứng ở cách đó không xa, trong khung cảnh náo nhiệt ở nơi này hắn lại lộ ra vẻ đứng ngoài cuộc không bị thu hút chút nào.

Tiết Thanh không nói gì mà chỉ nhìn Trương Liên Đường.

Trương Liên Đường cười cười, học bộ dạng ban đầu của Tiết Thanh giang tay xoay một vòng nói: "May mắn không thương tổn gì, không mất một sợi lông tóc."

Tiết Thanh dùng sức hít mũi một cái nói: "Thối." Sau đó lại tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của hắn nói: "Có hơi xấu đi rồi."

Trương Liên Đường nói: "Cũng thế, chẳng qua ngươi đi vào muộn hơn mấy ngày, đi ra ngoài sớm hơn vài ngày mà thôi."

Hai người liền bật cười nhìn nhau.

Trương Liên Đường nói: "Sao mà chân mày vẫn cứ nhíu lại?"

Tiết Thanh nói: "Chuyện vẫn chưa xong..."

Chuyện vẫn chưa xong? Không phải là Trương Niện đã bình an vô sự rồi ư? Trương Liên Đường cau mày, chợt thấy bên kia vừa mới ầm ĩ một trận, thì ra là có một đám nữ hài tử từ trong Song Viên chạy ra, mà xe ngựa trên con đường lớn cũng liên tục chạy đến từ trong thành, không đợi xe dừng lại nam nữ nghênh đón vừa khóc vừa cười.

Một người nam nhân trung niên được một tiểu cô nương đỡ lấy, hai người lảo đảo, Trương Niện cũng từ trong đám học đồ vọt ra lao về phía hai người, ba người ôm nhau khóc ròng.

Cảnh tượng này khiến cho người vây xem không khỏi gạt lệ theo.

Quách Tử Khiêm từ một bên chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa vui mừng nói: "Phụ thân và muội muội Trương Niện cũng được thả ra rồi, triều đình nói chọn thị nữ là tâm ý của Tông Chu đối với thái hậu, thật ra thì thái hậu cũng không cần nên cũng miễn. Không để mọi người vào kinh nữa, ở nhà phụng dưỡng phụ mẫu của mình cũng chính là hiếu đạo đối với thái hậu… Lúc này mọi người trong thành cũng vui mừng muốn chết luôn rồi… Đều tới đón rồi."

Tiết Thanh dựng gậy trúc trên mặt đất, khẽ thở dài một tiếng, chân mày giãn ra, lẩm bẩm nói: "Như vậy thì Tiết Thanh ta sẽ lấy tiền phục vụ, già trẻ cũng không tha."

Đến đây hết cả rồi.

"Tam Lang, Tam Lang."

Tiếng la của Trương Niện truyền đến từ một phía.

Tiết Thanh nhìn lại, thấy Trương Niện đang ngồi xe chạy tới vẫy tay với nàng.

"Tam Lang, ngươi cũng tới đón ta, cám ơn ngươi nha." Hắn vừa nói, vừa chỉ vào nữ hài tử bên cạnh: "Đây chính là muội muội ta, bánh đường nàng làm ngươi cũng đã ăn rồi."

Tiết Thanh thấy nữ hài tử bên cạnh Trương Niện ló đầu ra nhìn, mặt mày thanh tú, mang theo vài phần ngượng ngùng cúi đầu tránh né. Trương Niện cúi đầu nói với nàng cái gì đó, đoán rằng chỉ đơn giản là mấy chuyện về con dâu nhỏ của Quách gia gì đó, nữ hài tử kia liền mang theo vài phần tò mò lần nữa nhìn tới, Trương Niện khoát tay với Tiết Thanh nói: "Đợi đi học ta lại mang cho ngươi ăn...”

Tiết Thanh giơ tay lên vuốt trán, cất giọng gọi tên Trương Niện, Trương Niện ngồi ở xe lừa liền quay đầu nhìn sang.

Tiết Thanh nói: "Thật ra thì ta không thích ăn bánh kẹo."

Trương Niện rất là không vui nói: "… Nhưng mà ngươi ăn mà." Sau đó lại quay đầu nói với muội muội: "... Hắn nhát gan, đây là khách sáo thôi, bánh đường muội làm… Hắn đều ăn... Ăn rất ngon miệng."

Nữ hài tử hé miệng cười với Tiết Thanh một tiếng, thu ánh mắt lại.

***

(*) Bài thơ Vô Y - “Không có áo” trong Kinh Thi. Dịch nghĩa:

Há rằng anh không có áo quần?

Thì cùng anh mặc chung áo bông gòn vậy!

Vua sắp lấy mạng lịnh của thiên tử mà dấy binh.

Chúng ta cùng sửa soạn cây giáo và cây mâu,

Để tôi cùng anh đi đánh kẻ thù chung.

Há rằng anh không có áo quần?

Thì cùng anh mặc chung chiếc áo nhỏ!

Vua sắp lấy mạng lịnh của thiên tử mà dấy binh.

Chúng ta cùng sửa soạn cây kích và cây mâu,

Để cùng anh đứng lên mà xông ra.

Há rằng anh không có áo quần?

Thì cùng anh mặc chung quần!

Vua sắp lấy mạng lệnh của thiên tử mà dấy binh.

Chúng ta cùng sửa soạn áo giáp và binh khí,

Tôi với anh cùng đi chung với nhau.
Bình Luận (0)
Comment