Đại Đế Cơ

Chương 194

Khi Tiết Thanh trở về, Tiết mẫu nói rõ ý đồ của người đến từ Liễu gia, Tiết Thanh đã biết cũng không lấy làm kinh ngạc.

Vẻ mặt Tiết mẫu buồn thiu: "Chuyện này nên làm thế nào cho phải, Liễu gia cũng không phải Quách gia, chúng ta không thể chọc được… Ta liên tục cự tuyệt, một mực chắc chắn quyết sẽ không phụ Quách gia, bọn họ vẫn không chịu nhả ra, nói không cần phụ lòng Quách gia, bọn họ chỉ cần con thi không đậu trạng nguyên rồi lấy Ngũ Nhi tiểu thư. Việc này thật sự là ta không có cách nào…" Tới gần hạ giọng: "Chúng ta cũng chắc chắn không thi đậu."

Tiết Thanh nói: "Một lần thi không đậu thì thi hai lần… Tiểu thư Quách gia có thể đợi, tiểu thư Liễu gia sẽ không đợi được."

Đây cũng là cách, ánh mắt Tiết mẫu sáng lên, ngồi đối diện Quách Hoài Xuân buồn nửa ngày, sao quên mất cách này… Có xấu hổ hay không cơ chứ.

Tiết Thanh cởi ngoại bào ra nói: "Hơn nữa, dù con không thi đậu, đến lúc đó để Quách tiểu thư tỏ ý không phải con thì không gả, làm loạn muốn chết muốn sống…"

Tiết mẫu che miệng cười, gật đầu luôn miệng nói: “Đúng vậy… đúng vậy… Liễu gia cũng không thể vì trẻ con đánh cược mà muốn giết người… Nếu mà thực sự còn muốn gả, vậy thì hai nữ nhi chung một chồng… Sao Liễu gia có thể giẫm đạp con của mình như vậy."

Vẻ mặt Tiết Thanh mang ý cười lãnh đạm, vậy thì sao người lại chắc chắn Quách gia có thể chà đạp con của mình như thế? Kỳ thật cho tới bây giờ, nàng đã cảm thấy lúc trước mình phán đoán sai… Hình như Quách Hoài Xuân cũng không phải là người ham danh vọng mới giả bộ chịu đựng, đối xử tốt với mẹ con họ đến nay.

Tiết mẫu bỏ phiền não trong long xuống, nhẹ nhõm lần nữa, cầm áo bào của Tiết Thanh ra treo, lại đánh giá nói là đồ đã chật rồi nên may bộ đồ mới rồi… Chí ít những lo lắng vụn vặt và vui vẻ là thật. Tiết Thanh mỉm cười gật đầu, cũng được cũng được, người khác làm gì nàng không biết, chỉ cần biết rằng bản thân mình muốn làm gì là được.

Tiết Thanh nghe Tiết mẫu nói dông dài, đi đến trước bàn đọc sách mở sách ra, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng la của Noãn Noãn.

"… Ngươi giẫm phải dương quải của ta…"

Tiết mẫu giật nảy mình: "Noãn Noãn… Không được đánh nhau với người ta…" Quay đầu nhìn lại, bỗng ối một tiếng: "Là Bảo Nhi tiểu thư?"

Quách Bảo Nhi? Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn qua, thấy Quách Bảo Nhi dẫn theo một nha đầu, rảo bước tới cửa, cũng không tiến vào mà mắt nhìn lên trời.

Tiết mẫu vội vàng đi ra ngoài đón, nói: "Bảo Nhi tiểu thư…"

Quách Bảo Nhi ho nhẹ một tiếng, nói: "Tiết Thanh trở về rồi hả?" Lúc này mới nhìn vào trong thăm dò, thấy thiếu niên kia đứng lên từ trước bàn: "… Đang học sao?" Sắc mặt vui vẻ gật đầu: "Không tệ không tệ, đi học cho giỏi." Nói với nha đầu bên cạnh: "… Lấy ra đi."

Vẻ mặt nha đầu kia kỳ lạ đưa một hộp thức ăn nhẹ tới, nói: "Ta… Nhà ta…"

Quách Bảo Nhi không nhịn được nắm hộp thức ăn qua, nói: "Ngươi bị bệnh lại bị thương nên rất gầy, sao có sức lực đọc sách, bồi bổ đi."

Tiết mẫu và Tiết Thanh đều ngạc nhiên, Quách Bảo Nhi nhìn thấy ánh mắt của họ thì rất tức giận, đẩy hộp đựng thức ăn sang cho Noãn Noãn rồi xoay người rời đi, nghe được cánh cửa vang lên một tiếng cạch, ba người trong sân mới lấy lại tinh thần.

Noãn Noãn mở ra thì thấy là một chén lê hầm, hít hà nói: "Rất thơm."

Tiết Thanh đi lòng vòng quanh Noãn Noãn, nói: "Có độc sao?"

Tiết mẫu phì cười nói: "Không có, được rồi, Noãn Noãn cầm lấy ăn đi."

Noãn Noãn vui vẻ đáp vâng, Tiết Thanh cười gọi lại nói: "Chúng ta chia ra ăn đi."

Tiết mẫu lơ đễnh, bảo Noãn Noãn vội đi lấy đồ múc, mới nếm qua không bao lâu Quách Bảo Nhi lại lắc lư đi tới… Tới lấy bát, nói là rất đắt, nhìn thấy trước mặt Tiết Thanh bày cái bát không, rất là hài lòng, nói: "Ngươi học cho giỏi… Chờ chờ ta… Ừm… Ta có rảnh sẽ làm cho ngươi."

Tiết Thanh ngạc nhiên nói: "Đây là ngươi làm?"

Lỡ nói lộ ra, sắc mặt Quách Bảo Nhi đỏ lên nhưng lại trợn tròn mắt nói: "Ta làm thì sao?"

Tiết Thanh nói: "Không có gì… Trách không được khó ăn như vậy."

Quách Bảo Nhi hừ một tiếng, tuy lời này không dễ nghe nhưng không khỏi thở phào, nói: "Ngươi không cần nói, mau mau đọc sách đi." Nói xong chính mình ngồi qua một bên.

Tiết Thanh nhìn nàng nói: "Bảo Nhi tiểu thư còn có việc gì ư?"

Quách Bảo Nhi nói: "Không có việc gì..." Lại nói: "Bài tập ngươi có làm được hay không, có cần cha ta mời thêm tiên sinh cho ngươi không?"

Tiết Thanh nói: "Không cần… Bảo Nhi tiểu thư, ta phải đọc sách, hay là ngươi trở về đi."

Quách Bảo Nhi ngồi không nhúc nhích, ánh mắt lướt tới lướt lui trên bàn sách của hắn, thấy bút mực cũng không dùng, chỉ mở một cuốn sách, cau mày nói: "Ngươi thật sự chăm chỉ hay là giả bộ chăm chỉ… Có thể sang năm ngươi sẽ có kết quả. Có cái gì không hiểu muốn hỏi, không được ra vẻ hiểu biết… Hơn nữa thường xuyên mời mấy người tiên sinh cũng không thành vấn đề."

Tiết Thanh bật cười nói: "Đa tạ quan tâm, thật sự không cần."

Quách Bảo Nhi trừng nàng một chút, nói: "Ta mặc kệ, tự ngươi cố gắng đi." Nói xong ngồi trên ghế nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, cánh mũi nhỏ phồng lên giống như ghét bỏ sự bài trí trong phòng này, ánh mắt nhìn loạn một phen chuyển về Tiết Thanh, đã thấy Tiết Thanh đanh nhìn mình, nhất thời mặt đỏ lên. Trợn tròn mắt nói: "Không cho phép nhìn ta…Mau cố gắng đọc sách."

Tiết Thanh nói: "Bảo Nhi tiểu thư, ngươi ở đây ta không cách nào đọc sách được."

Mặt Quách Bảo Nhi càng đỏ hơn, hứ một tiếng, nói: "Miệng lưỡi trơn tru… Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, ta là đang nhìn chằm chằm ngươi xem ngươi cố gắng hay không cố gắng."

Quách Bảo Nhi vừa đỏ mặt lại mang mấy phần đắc ý, nắm lấy bím tóc nói: "Đúng thế, ta xinh đẹp như vậy… Đến Liễu Hạ Huệ gặp cũng không thể ngồi mà trong lòng không loạn."Tiết Thanh im lặng, sao lại miệng lưỡi trơn tru. Tuy nàng cũng là nữ hài tử nhưng đối với suy nghĩ của nữ tử thì thật sự cũng có chút không rõ… Nàng đã không nhớ rõ lúc mình mười hai, mười ba tuổi đang suy nghĩ gì, có lẽ cũng là ngựa thần lướt gió… Đành phải buông tay nói: "Ngươi nhìn ta chằm chằm như vậy, ta không có cách nào cố gắng."

Tiết Thanh dở khóc dở cười nói: "Ngươi đang xem sách gì…" Dứt khoát đứng dậy đi tới.

Quách Bảo Nhi giật nảy mình, đưa tay chỉ nói: "Ngươi muốn làm gì… Phi lễ chớ động, ngươi chớ làm loạn… Đừng cho là ta không đánh ngươi được… Ui da…"

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tiết Thanh giữ vai đẩy ra.

"Bảo Nhi tiểu thư, ta thật sự muốn chăm chỉ đọc sách, ngươi đi tìm người khác chơi đi."

Nhìn cửa đóng lại, Quách Bảo Nhi đứng ở trong sân có chút xấu hổ, chống nạnh gọi Tiết Thanh, lại thấy Noãn Noãn và Tiết mẫu ở bên cạnh chớp mắt nhìn nàng, liền hừ một tiếng quay người giậm chân bình bìch đi ra ngoài.

Tiết mẫu đứng ở bên ngoài cửa phòng gọi Thanh Tử.

Tiết Thanh mở cửa nói: "Mẹ, không có chuyện gì…"

Lời còn chưa dứt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng Quách Bảo Nhi: "Ngươi học cho giỏi… Trước khi đi ngủ ta sẽ cho người đưa thức ăn ngon tới…"

Tiết Thanh đưa tay che trán, sai rồi sai rồi, kỳ thật biết mình muốn làm gì, cũng không nhất định có thể hài lòng làm theo… Người này không đánh được không chửi được, phiền quá đi: "Mẹ, hai ngày sắp tới con không trở về, tiên sinh ở trường xã đã quản lý nghiêm hơn."

……

Một trận gió lạnh thổi qua, bên ngoài thảo đường, mấy cái lá còn sót lại trên cây hòe lớn không ngừng rụng xuống, rơi vào đầu Sở Minh Huy đi ngang qua.

Thiếu niên rụt cổ lắc mạnh đầu một lúc, lắc tới chính mình cũng chóng mặt, rảo bước từ từ vào bên trong thảo đường, phù phù liền ngã lên chiếc đệm thật dày, thoải mái nằm xuống gác chân lên.

"Tới nơi này để đọc sách… Ngủ thì tìm chỗ khác." Một thiếu niên nhắc nhở.

Sở Minh Huy uể oải lên tiếng nói: "Trong đầu ta đang đọc, các ngươi không nhìn thấy, không phải là không tồn tại." Cười nói rồi hít hà, xoay người ngồi dậy.

Trên kỷ án của Tiết Thanh bày ra hai cái hộp đựng thức ăn, một cái vải hoa xanh, một cái vải hoa mai, một bên Quách Tử Khiêm ngồi, một bên Liễu Xuân Dương ngồi.

Quách Tử Khiêm vẫn cười hì hì như trước đây, Liễu Xuân Dương thì cúi đầu như tiểu cô nương sợ hãi.

Sở Minh Huy nói: "Hai em rể, lần này tặng gì vậy?"

Liễu Xuân Dương nhát gan ngẩng đầu lên nói: "Đưa trứng của mẹ ngươi." Đây là người dám ở giữa trận thi đấu xúc cúc làm người khác bị thương đứt gân xương, thiếu niên này hủy hết các cuộc vui với mọi người nhưng lại nhát gan với một người. Dù vậy, không phải nhát gan với tất cả mọi người.

Sở Minh Huy giận dữ mắng: "Liễu Xuân Dương, cái thằng nhãi con ngươi…"

Hai người thiếu niên nhất thời đụng nhau, các thiếu niên xung quanh vang lên âm thanh ồn ào quen thuộc…

Tiết Thanh nói: "Muốn mắng muốn đánh đi ra, muốn chơi xúc cúc qua sân chơi xúc cúc, ở Tri Tri đường chỉ có đọc sách, nói chuyện."

Hai con nghé con đang đè lẫn nhau, hừ một tiếng quay đầu trở ra chỗ của mình ngồi.

Quách Tử Khiêm cười nói: "Sở Minh Huy, hãy hâm mộ đi… Thanh Tử ca của ta nhận được nhiều yêu thích…" Lại mang đề tài này ra trêu ghẹo.

Có thiếu niên hô theo: "Đúng rồi Sở Minh Huy, ngươi có người hứa hôn không?"

Sở Minh Huy đổ người ra đệm một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Đương nhiên là có… Chỉ là thật sự đáng ghét, chẳng qua ta đi nhìn trộm xem cô nàng ở nhà kia có bộ dạng gì, liền bị đuổi đánh… Còn mắng ta là kẻ xấu xa…" Lại khó nén hâm mộ nhìn hai hộp đựng thức ăn trên kỷ án: "… Nào có hiên ngang như Quách tiểu thư và Liễu tiểu thư vậy."

Các thiếu niên cười vang, có người hỏi là cô nàng nhà ai, có người cũng mang theo vài phần ngượng ngùng nói mình cũng có hứa hôn. Đã nói đến cái đề tài này, ai cũng đều hi hi ha ha thảo luận cô nàng nhà ai trong thành, trông như thế nào… Bên trong thảo đường ồn ào mà náo nhiệt.

Mùa đông sẽ tới rất nhanh, lại sắp đi qua một năm, các thiếu niên mười ba mười bốn tuổi lại lớn thêm một tuổi. Ngoại trừ đứng trước phiền não của việc học hành, cũng đến tuổi mới biết yêu, phiền não chuyện “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” cũng chắc chắn khó mà tránh khỏi.

Lúc Nhạc Đình đi tới, Noãn Noãn khẽ hát mở hai hộp đựng thức ăn ra, đầu mày nhíu lại, tràn đầy phiền não, ăn thịt trước hay là ăn trứng trước cũng là một nan đề.

"Ầy, hay là ăn cơm trước đi." Hắn cười nói, đưa một cái hộp đựng thức ăn qua, hộp cơm được buộc xinh đẹp: "Xuân Hiểu cô nương kêu ta tặng, vừa rồi nhiều người, ta không đi vào, tránh làm ngươi gặp phải tình huống khó xử… Nhưng rõ ràng là nàng ta cố ý muốn thêm phiền."

Tiết Thanh cười to, mời hắn vào chỗ, Nhạc Đình xin miễn nói: "Bài tập bỏ lỡ rất nhiều, phải nhanh bổ sung."

Tiết Thanh đứng dậy đưa tiễn, đi ra khỏi thảo đường với Nhạc Đình, Nhạc Đình quay đầu mắt nhìn biển cửa nói: "Lần đầu ta hâm mộ người khác có thể đọc sách."

Ở bên trong mở hộp cơm của Xuân Hiểu, Noãn Noãn bưng đĩa xôi ngọt thập cẩm ra, nghe không hiểu liền nhìn ra.

Cái gì gọi là lần đầu?
Bình Luận (0)
Comment