Đại Đế Cơ

Chương 208

Thật là đáng sợ. 

Cảnh không thể tưởng tượng ra kia lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, chấn động quá lớn, ai nấy đều hoảng sợ. 

Tiếng kêu thảm thiết dừng lại, tiếng kêu sợ hãi cũng dừng lại, sắc mặt các thương nhân trắng bệch gần như đứng không vững. 

"Quan tài hoàng hậu và công chúa chính ở đằng kia." Răng vàng khè dùng cây quạt chỉ về một đống đất hoang tàn phía xa trước mặt: 

"Lấy phượng thể trấn áp và an ủi trời đất." 

Hắn lại dùng cây quạt chỉ xích sắt trên chân đứa bé kia. 

"… Những người này là lúc ấy may mắn còn sống sót ở Huỳnh Sa Đạo… Sau khi hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, Tần Đàm Công tức giận, ra lệnh tất cả nam nữ già trẻ giam giữ ở chỗ này, dây xích trên chân bọn họ nối liền địa cung và quan tài của hoàng hậu nương nương… Một khi vượt qua giới hạn xác định, cơ quan sẽ khởi động, đập xích sắt… Để phòng những ác quỷ này chạy ra ngoài." 

Thì ra là thế, các thương nhân nuốt một ngụm nước miếng, cũng nhìn về phía trước, mang theo kính sợ và e ngại, quan tài hoàng hậu nương nương ở chỗ này, còn có thể huy động xích sắt, thật sự là lợi hại, quả nhiên thiên tử là thần mạch Đại Chu, đến Huỳnh Sa Đạo này thật sự là đáng giá, người khách dẫn đường mới thật sự đáng giá, mọi người sợ hãi rời đi, còn với những ai kích động và hưng phấn, chuyện này sau khi trở về thật đúng là giảng ba ngày ba đêm cũng giảng không hết. 

"Thế nên lúc đầu những người may mắn còn sống sót kia đều ở nơi này sao? Có bao nhiêu người?" Có thương nhân tò mò hỏi, nhìn lại chỗ sâu hun hút trong đồng cỏ hoang vu. 

Tuy đồng cỏ hoang vu rộng rãi nhưng liếc một cái cũng không thể nhìn tới, cũng không nhìn thấy ở chỗ sâu đó có cái gì. 

Răng vàng khè nói: "Lúc ấy cũng chỉ khoảng ngàn người, bây giờ già yếu đều đã chết, chỉ còn một ít đám trẻ cô nhi sống sót, không có nhiều." 

Mọi người liền nhìn qua bên kia cảm thán một chút. 

"Được rồi." Răng vàng khè gõ quạt giấy trong tay phát ra tiếp bộp bộp: "Chư vị khách quan, giờ không còn sớm, chúng ta nên vào thành, chút nữa có lính tuần tra tới." 

Nơi này là nơi hoàng hậu, công chúa ngã xuống, lại đã từng chết nhiều người như vậy, triều đình Đại Chu cũng được quan phủ cũng được, sẽ không xem nơi này như đất khoe khoang cho người đến thăm quan, nếu như thật sự bị bắt lại, tội đại bất kính ngỗ nghịch có thể chặt đầu. 

Chẳng qua nơi càng sợ hãi, càng cấm nghiêm càng hấp dẫn người, nhất là còn dính đến hoàng hậu và công chúa tôn quý nhất, đi qua thành Huỳnh Sa Đạo chung quy đám người hiếu kỳ muốn đến xem, nghe một chút chuyện xưa cũ, có nhu cầu liền có phục vụ, ở đấy liền có một số người nhàn rỗi đi lên làm nghề dẫn đường, Răng vàng khè cũng là kẻ sinh sống theo thời thế. 

Nghe được tiếng thúc giục, nhóm thương khách có chút khẩn trương. 

Răng vàng khè rất thuần thục việc nắm bắt tâm tình của mọi người. 

"Tuy chuyện xảy ra ở thành Huỳnh Sa Đạo đã từng rất đáng sợ nhưng bây giờ cũng không cần sợ hãi, có linh hồn hoàng hậu, công chúa chân phượng trấn nhiếp, có cấm quân thủ vệ Đại Chu, hoàng đế bệ hạ còn tới nơi này lễ tế, Huỳnh Sa Đạo chúng ta so với địa phương khác thái bình hơn nhiều." Hắn đưa tay chỉ về phía trước: "Xem kìa, lính tuần tra tới rồi." 

Lính tuần tra? 

Theo tiếng của hắn các thương nhân nhìn về phía trước, quả nhiên gặp một đội binh sĩ cưỡi ngựa mặc giáp nghiêm chỉnh đi đến, áo giáp thuần một màu đen, mũ sắt đỏ thẫm che khuất ánh mặt trời, khiến mặt mũi của bọn hắn ẩn giấu đi trong bóng tối, nhìn qua vô cùng giá buốt. 

Mọi nơi ở Đại Chu đều có quan phủ đóng quân làm phục dịch, các thương nhân vào nam ra bắc cũng đều thường gặp được. 

Nhưng lúc này nhìn thấy quan binh thường ngày mọi người quen thuộc ăn mặc khác biệt, khí thế cũng khác biệt, khôi giáp màu đen của bọn họ tỏa ra tia sáng u ám, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. 

Răng vàng khè vội vàng vẫy tay nói: "Đi mau, đi mau." 

Mọi người không còn dám dừng lại, vội vàng chạy theo hắn qua một hướng khác, đến khi tránh khỏi nơi này mới quay đầu, thấy cấm vệ nhìn vào tiểu hài tử hôn mê trên mặt đất nhưng chỉ xem đó là đất cát đá loạn. 

Những người xem náo nhiệt rời đi, lính tuần tra cũng đi xa, cánh đồng hoang vu lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có gió thổi đám cỏ bay qua. 

Thợ săn quay lại, đầu tiên chậm rãi sau đó phi nhanh đến bên cạnh hài tử hôn mê, nhìn hài tử hôn mê quỳ xuống bình bịch, run rẩy đưa tay muốn đỡ, nước mắt làm mắt hắn trở nên mơ hồ. 

"Hài tử, hài tử." Hắn nghẹn ngào, tiếng phát ra từ kẽ răng: "Ông trời ơi, ông trời ơi." Lại ngửa đầu hướng lên trời: "Nhà của ta, sao nhà của ta biến thành bộ dạng này." 

Chu Nghĩa Khải lại cúi dập đầu từng cái từng cái, tức thì trên trán be bét máu, giống như chỉ có đau nhói mới có thể để cho hắn tỉnh táo. 

Thành Huỳnh Sa Đạo không còn, thành Huỳnh Sa Đạo mới phồn thịnh, cũ đáng sợ như vậy, bị giẫm đạp bị lãng quên… Tám năm, mới tám năm… Bên tai chợt có tiếng bước chân truyền đến, Chu Nghĩa Khải ngẩng đầu, thấy phía xa có bóng người nhanh chóng chạy tới… Là từ vùng phế tích tới. 

Đây cũng là một đứa bé, cũng có thể nói là một thiếu niên, thân thể hắn bọc da thú, tóc cỏ khô khi chạy trong gió bay tán loạn, hắn chạy tới gần và dừng lại. 

Chu Nghĩa Khải nhìn hắn nhưng hắn không nhìn Chu Nghĩa Khải, trong tay của hắn cầm lấy một sợi dây thừng, vung tay lên, dây thừng ôm chuẩn xác lấy chân của hài tử bất tỉnh, sau đó thắt chặt một chút xíu kéo dây thừng, hài tử hôn mê bị kéo đi trước mắt Chu Nghĩa Khải, về lại bên trong vùng đất đen cát vàng. 

Một hạt cát một bạt đất, cách nhau một đường, hai thế giới. 

Thiếu niên cúi người vác hài tử hôn mê trên vai, đang muốn quay người lại nghĩ đến cái gì đò bèn nhìn lại, hắn vẫn không nhìn Chu Nghĩa Khải, thật sự giống như Chu Nghĩa Khải không tồn tại, cái hắn nhìn chính là miếng thịt khô kia. 

Hài tử bị hôn mê nắm miếng thịt khô trong tay, vừa rồi lôi kéo bị rơi lại... Thiếu niên giơ dây thừng trong tay lên nhưng một khắc sau hắn dừng lại, Chu Nghĩa Khải cầm thịt khô lên, đứng dậy bước qua ranh giới đi tới. 

Có rất ít người rảo bước tiến vào nơi này nhưng trong mắt thiếu niên không lộ ra sự kinh ngạc, càng không hỏi thăm và không e ngại, chỉ có một sự hờ hững, xoay người rời đi. 

Chu Nghĩa Khải nói: "Ngươi là con cái nhà ai? Ngươi biết Hoàng Cư không?" 

Thân thể thiếu niên cứng đờ dừng lại. 

Chu Nghĩa Khải tiến lên một bước nói: "Ta là Chu Nghĩa Khải, nhà ta ở trước miếu thần tài…" Nói câu này lại thở dài, tính toán tuổi của đứa nhỏ này, tám năm trước mới năm sáu tuổi, có thể nhận ra người nhà mình và hàng xóm, không thể nhận ra tất cả mọi người trong thành. 

Thiếu niên kia xoay người, mở miệng: "Vì sao ngươi tìm Hoàng Cư?" 

Chu Nghĩa Khải tiến lên một bước nữa, nói: "Nhận nhờ vả của ca ca hắn Hoàng Y…" 

Thiếu niên nhìn hắn, ồ một tiếng, hơi ngẩng cao đầu, nói: "Ta là Hoàng Cư, ca ca ta nhờ ngươi cái gì?" 

Chu Nghĩa Khải sửng sốt một chút, hắn là Hoàng Cư ư? Vì ngẩng đầu lên, có thể thấy rõ ràng mặt mũi của hắn một chút, mười bốn mười lăm tuổi, mặt gầy, mũi cao, môi mỏng, mắt lạnh, gương mặt loáng thoáng tương tự Hoàng Y. Chỉ là hắn quá bình tĩnh, nói ra hai chữ ca ca không có chút tình cảm nào, càng đừng đề cập đến sự vui mừng hay bi thương. Đây là phản ứng khi nghe nói tới thân nhân nên có sao? Ở trước mặt thiếu niên này, giọng nghẹn ngào, trong mắt còn có nước mắt, Chu Nghĩa Khải trái ngược, lại có dáng vẻ của một cô nương mảnh mai. 

Chu Nghĩa Khải hít sâu một hơi, nói: "Ca ca ngươi chết rồi, rất nhiều người chúng ta đều đã chết, còn lại một mình ta, bọn họ kêu ta trở về nói với mọi người về chân tướng của Huỳnh Sa Đạo." 

Thiếu niên Hoàng Cư ồ một tiếng, nói: "Mọi người sao? Đi theo ta." Nói xong nâng hài tử trên vai vững vàng, quay người đi nhanh lên phía trước. 

Chu Nghĩa Khải nhìn người thiếu niên phía trước vì khiêng một đứa bé mà càng lộ ra dáng người nhỏ gầy, hắn không giống thiếu niên mà giống một tảng đá. 
Bình Luận (0)
Comment