Đại Đế Cơ

Chương 212

Sở Minh Huy chạy một hơi xuống núi đi tới trước thảo đường, tuyết đọng nơi đây đã được quét sạch, xếp thành hai người tuyết, Noãn Noãn mặc dày áo mang theo mũ thỏ đang ngâm nga bài hát và đeo mũ thỏ khác lên cho người tuyết 

Sở Minh Huy giậm chân, nói: "Noãn Noãn, lại tinh nghịch." 

Noãn Noãn quay đầu nhìn hắn, hếch mũi lên: "Đẹp mà." Lại cởi khăn quàng lông trên cổ mình xuống đeo lên cho người tuyết. 

Sở Minh Huy nói: "Chiều hư, chiều hư rồi." Nói rồi cúi đầu nhìn chân mình, thấy giậm một hồi tuyết rơi xuống gần hết rồi mới hài lòng bước vào thảo đường. 

Ồn ào ấm áp phả vào mặt hắn. 

Trong phòng bày hai chậu than lửa hồng, bảy tám thiếu niên ngồi vây quanh, Trương Liên Đường cầm một cuốn sách dạo bước ở trong nội đường vừa đi vừa từ từ đọc, nhìn thấy Sở Minh Huy tiến vào mọi người cũng không dừng lại, Sở Minh Huy cũng rón rén ngồi xuống, chuyên tâm nghe Trương Liên Đường đọc sách, rất nhanh đã đọc xong một quyển. 

Trương Liên Đường đóng sách lại nói: "Đây là bài văn của hội đọc sách thưởng văn lần này, mọi người cứ bàn luận thoải mái nhé." 

Trong thảo đường nhất thời vang lên tiếng nghị luận, có thiếu niên lớn tiếng lại có thiếu niên nói nhỏ, hoặc kích động hoặc bình tĩnh tranh luận quan điểm của mình và người khác. 

Sở Minh Huy quay đầu nhìn bốn phía, dịch đến gần bên người Trương Liên Đường nhỏ giọng nói: "Tiết Thanh đâu? Lại bị Chu tiên sinh giữ lại?" 

Trương Liên Đường đáp ừ nói: "Muốn hắn mô phỏng Quá Tần Luận viết văn thiên cổ." 

Sở Minh Huy nhịn không được cười hì hì: "Tên tiểu tử này đến trường An phủ cũng chưa ra khỏi, còn thể viết ra cái gì chưa." 

Trương Liên Đường nói: "Tiết Thanh là người từ nơi khác tới, nơi hắn từng đi qua sợ là không ít." 

Sở Minh Huy ồ một tiếng sờ đầu một cái nói: "Ta đã quên hắn là người xứ khác rồi." Nói rõ ra là hắn đã hòa nhập cùng với mọi người, Trương Liên Đường cười không nói gì. 

Sở Minh Huy lại nói: "Nhưng gần đây có phải Chu tiên sinh điên rồi hay không, mỗi ngày đều níu lấy Tiết Thanh bắt viết văn, thật sự là muốn để cho hắn đi thi huyện?" 

Trương Liên Đường nói: "Cũng nên thử một lần." 

Sở Minh Huy nói: "Hắn mới học sách mấy ngày…" 

Lời còn chưa dứt, Trương Liên Đường đưa tay chỉ ra phía ngoài nói: "Tiết Thanh tới." 

Người xung quanh nghe được vội nhìn ra ngoài, thấy hai người thiếu niên đứng ở bên ngoài thảo đường cách đó không xa nói chuyện, một người chỉ mặc áo bào bằng bông, mặt hướng về bên này chính là Nhạc Đình, còn một thiếu niên khác quay lưng về phía mọi người, mặc áo bông màu xanh, thân hình đã thấy khá cao to. 

Tiết Thanh nói: "Chính là hai cái đề mục này, Nhạc Đình ngươi thử làm một chút." Lại đưa một trang giấy cho hắn: "Đây là một phần ta làm trong đó." 

Nhạc Đình tiếp nhận nói: "Tiên sinh nói thế nào?" 

Tiết Thanh nói: "Tiên sinh chỉ nói được." 

Nhạc Đình đã liếc mắt qua thấy sơ bộ, nói: "Ta không bằng ngươi." 

Tiết Thanh cười nói: "Cứ viết tạm trước, để tiên sinh xem rồi quyết định." 

Nhạc Đình nói: "Ta lại không tham gia khoa cử, làm sao có thể để ta tới học viết?" Hắn thân là nô, không có tư cách tham gia khoa cử, chỉ có thể chờ đợi mười năm sau chuộc thân mới có cơ hội, những ngày này Tiết Thanh luôn luôn cùng hắn thảo luận văn chương viết như thế nào. 

Tiết Thanh cười hì hì một tiếng nói: "Ngươi không tham gia khoa cử ta mới để cho ngươi viết… Đến lúc đó ngộ nhỡ trúng đề, ta liền chép của ngươi, dù sao ngươi cũng không thể tham gia, chúng ta sẽ không bị đụng bài. Hoặc là nói để ngươi và ta cùng tham gia khoa cử, nếu như ta thi đậu thì cũng giống như ngươi thi đậu, mặc dù không được thứ hạng nhưng cũng coi là tham gia khoa cử." 

Nhạc Đình cười một tiếng, nói: "Thi không đậu cũng chớ có trách ta." 

Tiết Thanh cười ha ha, Nhạc Đình chắp tay một cái với nàng, Tiết Thanh cũng hoàn lễ hai người rời đi, nàng đi vào bên trong thảo đường cởi áo choàng xuống, tiếp nhận ly trà nóng Trương Liên Đường đưa tới, vừa bưng lấy vừa ngồi xuống nói: "Hôm nay đọc sách gì?" Gia nhập hội đọc sách thưởng văn cùng đám thiếu niên. 

Thỉnh thoảng bên trong thảo đường truyền ra tiếng cười khiến các thiếu niên đi qua nơi này nhìn vào, sắc mặt và lời nói đều khó nén sự hâm mộ cùng ngóng trông. 

"Tri Tri đường lại mở hội đọc sách sao?" 

"Không biết lần này đọc cái gì?" 

"Tri Tri đường không mời người mới, nói là đợi sau khoa cử…" 

"Hiện bọn họ đang thảo luận viết văn cũng chính là vì khoa cử đấy…" 

"Minh Văn có thân thích ở Án Sát Tư, có thể cầm được đề thi của phủ khác năm trước..." 

"Ủa, không phải nói đọc sách sao? Còn có thể vì khoa cử sao." 

"Đương nhiên, các ngươi quên khẩu hiệu của Tri Tri đường sao? Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử." 

Bàn luận như vậy càng thêm thu hút nhóm thiếu niên khác tới, trong trường xã liền có không ít người hỏi thăm gia nhập Tri Tri đường, thiếu niên đọc sách gì, Trương Liên Đường bảo mọi người không cần giấu giếm, dù sao tinh hoa hội đọc sách là bọn họ đọc xong sách rồi thảo luận, thế là chuyện Tri Tri đường không giấu tài liệu làm của riêng lại truyền ra khắp trường xã, danh tiếng càng tăng lên. 

Càng nhiều người muốn quen biết với Tiết Thanh, chỉ chờ mong có thể gia nhập Tri Tri đường nhưng hiện nay Tiết Thanh vẫn chưa kết giao… 

Mấy thiếu niên chờ cả nửa ngày ở bên ngoài học xá cũng không thấy người đi ra, to gan tiến tới cửa sổ nhìn vào, thấy Chu tiên sinh đứng đấy đang xem một bài văn còn Tiết Thanh thì đang dựa bàn viết. 

"Xong rồi, nửa canh giờ nữa cũng không ra được." 

"Lại bị giữ lại… Đi thôi, đi thôi." 

Các thiếu niên nhỏ giọng tiếc nuối rời đi. 

Thì thầm bên ngoài cũng không quấy rầy hai người bên trong, Chu tiên sinh xem hết bài văn hài lòng gật đầu, nói: "Tiến bộ rất nhiều." 

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Tiên sinh ngài xem, có thể vượt qua kỳ thi không?" Hơi chớp mắt vài cái. 

Chu tiên sinh trừng mắt nhìn rồi mới phản ứng lại lời nàng, thần sắc có chút không được tự nhiên… Đây cũng quá, quá trần trụi đi, nếu như đổi lại là học sinh của hắn, nhất định phải đánh cho mấy thước, nói: "Gần được." 

Thần sắc Tiết Thanh nhẹ nhõm cười, Chu tiên sinh vội ho nhẹ một tiếng nói: "Vẫn phải luyện tập nhiều hơn, về sau mỗi ngày làm hai bài văn cổ để nâng cao kỹ năng viết." 

Tiết Thanh đáp vâng, lại đưa hai bài văn cho Chu tiên sinh, Chu tiên sinh tiếp nhận nhìn xem, Tiết Thanh hỏi thế nào, Chu tiên sinh chỉ một bài nói: "Bài này không tệ, bố cục đã có phần ý tứ hơn." 

Tiết Thanh vội hỏi một bài khác, Chu tiên sinh chau mày lại nói: "Bài này không được, luận về thánh hiền không lưu loát, viết quá cứng nhắc." Nhìn về phía Tiết Thanh: "Là ngươi làm lúc trước sao?" 

Tiết Thanh có chút bất ngờ, bài văn này của Nhạc Đình lúc nãy nàng cũng đã xem qua, tuy cảm thấy không hay lắm nhưng không ngờ rằng Chu tiên sinh sẽ đánh giá thấp như vậy. Nàng không nghi ngờ phán đoán, suy luận của Chu tiên sinh… Người này đã từng làm giám khảo kỳ thi hương, liền “ồ” một tiếng nói: "Thực sự là chưa đọc nhiều sách." Mặc dù Nhạc Đình đã học ở trường xã ba năm nhưng vì vừa làm công và chăm sóc gia đình nên thời gian đọc sách cũng không nhiều, thậm chí không bằng nửa năm ngắn ngủi của mình. 

Chu tiên sinh nhìn qua bài văn lần nữa nói: "Đọc sách cũng cần nhận thức." Nói xong cười: "Nếu như ta nhìn bài văn này của ngươi trước, có lẽ sẽ không thu ngươi làm học tử, chỉ điểm cho ngươi thi cử… Bởi vì đọc không ra." 

Tiết Thanh ngạc nhiên nói: "Không đến mức đó chứ." 

Chu tiên sinh nhìn nàng bị hù dọa vội cười nói: "Đương nhiên là lúc trước, bây giờ không phải là người đã tiến bộ… Hiện tại chắc chắn không có vấn đề." Lại vuốt râu cười: "Có thể nói là công lao của thi từ, linh tính." 

Tiết Thanh cười nói tạ ơn, bài học hôm nay xem như kết thúc, nàng có thể đi về ngủ rồi… Buổi tối còn phải tiếp tục học. 

….. 

"Ngươi than thở cái gì?" Trương Liên Đường nói, nhìn qua người thiếu niên đi bên cạnh. 

Mấy trận tuyết đã rơi, trời lại lạnh thêm mấy phần, người thiếu niên giống như rất sợ lạnh núp ở trong áo choàng thật dày nhưng cũng không tỏ ra nhỏ bé. 

Trương Liên Đường không nhịn được đưa tay khoa tay ở trên đầu hắn một chút. 

Tiết Thanh nói: "Làm gì vậy?" 

Trương Liên Đường cười đưa tay so với bả vai mình nói: "Hình như cao hơn một chút." 

Tiết Thanh hừ hừ hai tiếng không nói chuyện, tiếp tục nhíu mày đi dọc theo đường núi xuống, Trương Liên Đường lại hỏi than thở vì cái gì, nàng mới thở dài nói: "Có chuyện không biết làm sao nói với bằng hữu." 

Trương Liên Đường cười ha ha nói: "Ngươi cũng có lúc không biết nói chuyện? Xem ra là tin dữ rồi." 

Tiết Thanh dừng chân lại nhìn hắn nói: "Tiên sinh nói ngươi không có ngộ tính đọc sách, đọc không ra." 

Trương Liên Đường “ồ” một tiếng, nói: "Vậy thì làm cái khác, tổ phụ ta từng nói ta rất thích hợp với chuyện làm ăn." 

Đúng vậy, đối với đại gia tử như Trương Liên Đường, đọc sách là chuyện đương nhiên nhưng lại không phải chuyện duy nhất có thể làm, đọc sách chỉ là kỹ năng của bọn họ, không phải vận mệnh của bọn họ. Thế nhưng đối với một số người, đọc sách cũng là thứ duy nhất, nhất là che đi toàn bộ xuất thân của mình… 

"Nhạc Đình ư." Trương Liên Đường nói. 

Tiết Thanh giật nảy mình, trợn mắt nói: "Ngươi cũng đoán được? Ngươi thành tinh rồi." 

Trương Liên Đường cười, đưa tay chỉ phía trước, Tiết Thanh nhìn thiếu niên mặc áo khoác xanh bên kia núi đi tới, chính là Nhạc Đình, không khỏi lắc đầu cười. 

Trương Liên Đường liền nói lần nữa: "Hóa ra là Nhạc Đình." 

Đúng vậy, lại là Nhạc Đình, Tiết Thanh túm bài văn của Nhạc Đình trong tay áo, thật sự là hiện thực tàn khốc, sao có thể nói cho hắn biết đây? 
Bình Luận (0)
Comment