Đại Đế Cơ

Chương 239

Trở tay không kịp. 

Tất cả những lời lấp liếm được chuẩn bị sẵn đã hoàn toàn vô dụng, cứ thế mà tiết lộ thân phận sao? 

Vì sao? 

Tiết mẫu lắp ba lắp bắp: “Đốc...” Muốn nói gì đó mà lại chẳng biết nên nói gì. Đốc đại nhân làm việc luôn có đạo lý, luôn đúng. Bà đưa tay bắt lấy cánh tay Tiết Thanh: “Thanh Tử...” Tiếng “mẹ” kia bỗng dưng không nói nên lời... Chỉ một cái quỳ và một tiếng “điện hạ” đã thay đổi tất cả. Bỗng dưng Tiết mẫu rơi nước mắt. 

Tiết Thanh nắm lại cánh tay Tiết mẫu, lùi sau một bước rồi nói: “Đây là?” Dường như rất kinh hãi. 

Chuyện này quá đột ngột. Nàng không thể tiếp thu được. Tiết mẫu nhìn nàng, giọng run run: “Thanh Tử, không sao, đừng sợ...” Làm sao bây giờ? Nói thế nào đây? Sao không sợ được chứ? Rồi bà quỳ bịch xuống trước mặt Đốc: “Ngài, ngài đang định...” 

Đốc bình tĩnh nhìn bà: “Ngươi không phải lo, điện hạ sẽ không sợ hãi.” Lại ngẩng đầu nhìn Tiết Thanh: “Người có thể giết chết năm tên Hắc Giáp vệ, nhất định sẽ không sợ hãi.” 

Giết chết năm tên Hắc Giáp vệ? 

Nhóm người bán hàng rong như Tiết mẫu khiếp sợ, ai nấy đều quay sang nhìn chằm chằm Tiết Thanh. 

Tiết Thanh tò mò nói: “Sao ngươi nghĩ là ta?” Không kinh ngạc, không phản bác. 

Thái độ này rất thẳng thắn, không có chút cảm xúc và phản ứng vô dụng, Đốc nhìn nàng với ánh mắt đầy tán thưởng, nói: “Trên người ngài mang theo mùi Hắc Giáp vệ đã chết! Tuy có vẻ hoang đường nhưng ta hiểu rất rõ bọn chúng. Năm kẻ này vốn nên chết trong tay ta. Ta đuổi theo mùi cái chết của bọn chúng mãi cho tới khi tới trước mặt ngài... Ta vốn cho rằng ngài là thuộc hạ của ta nên ta còn tự trách bản thân. Không ngờ ta lại không nhận ra.” 

Tiết Thanh cười, à một tiếng: “Thì ra là thế! Ngươi tới nhanh quá, nếu chậm hơn thì chắc mùi đó đã tan rồi nhỉ?” 

Đây là thừa nhận? Người ở nơi này trợn mắt há hốc mồm. 

Đốc gật đầu: “Vâng!” Lại khá tò mò: “Binh khí của ngài?” 

Lúc này Tiết Thanh xõa tóc, mặc y phục màu xanh, khoanh tay đứng đó, không thấy binh khí đâu, hẳn là lúc gặp chuyện bên ngoài kia cũng là như thế này... Chị bán cá ồ một tiếng, chợt nhớ tới lúc đoản đao của mình đụng vào một thứ... Lúc ấy vì quá khiếp sợ người mà mình vừa tấn công nên không để ý những thứ khác, nay nghĩ lại, quả thật có binh khí. 

Bên này, Tiết Thanh đã vươn tay rút cây gậy sắt ra khỏi thắt lưng, nói: “Đây!” Lại nhìn thợ rèn đứng cạnh cửa: “Chính là vị đại thúc này rèn cho, không có gì kỳ lạ.” 

Thợ rèn kinh ngạc, đây vốn là thứ cho lũ trẻ con chơi đùa, vậy mà giết được năm tên Hắc Giáp vệ? 

Đốc giơ tay nhận lấy, xem xét qua một lượt rồi gật đầu: “Quả nhiên là nó!” Lại cung kính trả lại: “Trước giờ binh khí vốn không có gì kỳ lạ, thứ kỳ lạ chính là người sử dụng chúng.” 

Chị bán cá không nhịn được, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ta không hiểu các người đang nói gì nữa.” 

Tiết Thanh nhìn Đốc, lúc này còn đang quỳ, nói: “Vị đại thúc này, hãy đứng lên mà nói chuyện.” Một bên nàng đưa tay đỡ Tiết mẫu. 

Đốc vâng một tiếng rồi đứng dậy. Tiết mẫu cũng đứng lên theo sự dìu đỡ của Tiết Thanh, mặt đầy vẻ hoảng hốt. 

Đốc nhìn cô bé trước mặt, nói: “Ngay từ đầu lúc ta nghĩ ngài là thuộc hạ của ta, ta còn cảm thấy kỳ quái, mới mười mấy tuổi, như vậy chẳng phải lúc còn đứa trẻ con đã nhập ngũ rồi...” Khi nói tới đứa trẻ, ánh mắt hắn lóe sáng, khuôn mặt dưới lớp râu róc ánh lên vẻ kỳ quái. 

Đứa trẻ kia... Cô bé trước mặt hơi nghiêng đầu, khẽ chớp đôi mắt to tròn, dường như đang muốn nhìn cho kỹ người xa lạ này. Giống như năm đó. Ánh mắt Đốc trở nên dịu dàng, hắn nói: “Đã lớn như vậy rồi ư.” Ngữ khí của hắn hãy còn tỉnh táo, lúc này trong lời chỉ nhiều thêm một chữ ư: “Ngài đã khôi phục trí nhớ chưa? Có còn nhớ được ta không?” 

Trí nhớ! Tiết mẫu giật mình, nói: “Thanh Tử, con nhớ tới chuyện trước kia rồi sao?” 

Tiết Thanh lắc đầu: “Không, mẹ ạ!” 

Tiết mẫu kinh ngạc, vậy làm sao... Sao nghe xong lời ấy mà còn bình tĩnh như vậy? Còn chuyện giết chết Hắc Giáp vệ là như thế nào? 

Ánh mắt Đốc rực sáng, hắn nói: “Cho nên ngài dùng thân phận Tiết Thanh giết chết năm tên Hắc Giáp vệ kia?” Không phải là vì mối thù mà không chùn bước, chỉ là một kẻ bình thường... Như vậy dũng khí ấy lại càng khiến cho người ta khiếp sợ. 

Tiết Thanh đáp: “Ta không định giết bọn chúng. Rốt cuộc thì Hắc Giáp vệ là gì? Ta chỉ đang nghỉ ngơi ven đường, bọn chúng đi ngang qua dưới tàng cây, rồi đột ngột tấn công ta...” 

Người bán hàng rong "à" một tiếng, nói: “Bọn chúng đang truy kích bọn ta. Bọn ta cố ý dẫn chúng tới, định phục kích ở gần khe sâu... Chắc chúng nghĩ người là người của bọn ta thôi.” 

Tiết Thanh cũng "à" một tiếng, nói: “Thì ra là vậy!” Lại lắc đầu: “Không hỏi gì đã định giết người, đúng là kỳ cục.” 

Chị bán cá nhìn nàng, không nhịn được, bèn hỏi: “Vậy ngươi lập tức...” 

Tiết Thanh nói: “Ta có thể làm sao được nữa, chỉ đành giết bọn chúng thôi.” 

Cho nên người cũng đâu có hỏi han gì người ta đâu... Phòng bỗng im lặng. Người bán hàng rong chợt kêu lên: “Không đúng, sao người có thể giết bọn chúng?” 

Tiết Thanh nói: “Ta biết giết người là phạm pháp! Chỉ là khi đó không có quan phủ bắt ta đi kiện... Ta sẽ tới chỗ tri phủ đại nhân nhận tội.” 

Ai nói tới cái này, gặp quan gì chứ... Người bán hàng rong trợn mắt: “Ý ta là sao người có thể giết được bọn chúng? Bọn chúng... Bọn chúng lợi hại lắm... Ngươi...” Rồi nhìn cô bé này từ trên xuống dưới, gầy yếu, mười ba mười bốn tuổi, dựa vào gì chứ? Dựa vào thứ võ công học với võ sư của Quách gia? Hay là dựa vào một thanh sắt kỳ quái rơi đất không ai thèm nhặt mà thợ rèn đã rèn cho? Làm sao có thể... 

Đốc bỗng cười to, nói: “Cho nên có thể làm được như vậy, lợi hại như vậy, chúng ta còn băn khoăn gì nữa. Không nói chân tướng cho điện hạ? Ta tin rằng trên đời này không có bất cứ chuyện gì có thể dọa được điện hạ.” 

Thực ra ngươi đang dọa ta đó! Tiết Thanh thầm nghĩ. Nếu biết người này giỏi như vậy... Nàng... Kỳ thật, nàng chẳng có cách nào ngăn cản, chỉ có thể cẩn thận không để cho hắn phát hiện mình không muốn làm điện hạ, lại còn đang có ý định chạy trốn. 

Những người khác ở trong phòng còn đang cảm thấy rối loạn, không thể xâu chuỗi những gì đã xảy ra lại. Đốc không giải thích cho bọn họ, chỉ nhìn Tiết Thanh. 

Lúc ở nơi núi rừng hoang dã, hắn không nhìn tiểu cô nương này một cách cẩn thận, bởi vì hắn cho rằng đây chỉ là một thuộc hạ của mình. Khi người bán hàng rong nói cho hắn thân phận thật sự của nàng, hắn mới quan sát nàng thật nghiêm túc từ khi bước vào đây. Nhưng chỉ là quan sát hơi thở của nàng, phát giác được sát khí đáng sợ đã bị che giấu đi. Cho tới bây giờ hắn mới chính thức nhìn tiểu cô nương này, chỉ nhìn, dường như muốn nhìn xuyên qua quãng thời gian chín năm. 

Đốc nói: “Lần trước khi ôm ngài, ngài mới có chừng này.” Hắn tự làm động tác miêu tả: “Thậm chí còn không dám khóc, ngất đi rồi mà vẫn nắm chặt lấy y phục của ta.” 

Hắn như nhớ lại ngày đó, cô bé nho nhỏ được quấn bên người, băng qua lửa, tên bay. Phía sau là tiếng sấm sét như chém vỡ trời đất. Ánh lửa cuồn cuộn. Rồi nhảy vọt lên, quay người. Có kiếm múa may. Có tia máu bắn ra, hòa vào nhau. Có tia lửa phụt lên. Có kim thiết va chạm. 

Trời đất như biến thành một chiếc lưới lớn, muốn bao trùm tất cả, muốn vặn nát tất cả. Hắn như một con chim sắp bay ra khỏi cái lưới đó. Bên cạnh, vô số người lao tới để khuếch đại lưới này, dùng thân mình để chặn đứng sự tấn công của kẻ địch... 

Có người tới, vươn tay ôm lấy hắn, đứng cạnh người có vóc dáng cao lớn như hắn, trông nàng càng thêm nhỏ và gầy. Đôi tay ấy dường như không thể ôm trọn hắn. Mùi hương tươi mát phả vào mặt, tức thì xua tan đi mùi máu tanh trong mũi và ảo ảnh trước mặt. 

Tiết Thanh nói: “Tuy ta không nhớ, nhưng cảm ơn ngươi. Rất vui vì được gặp lại ngươi.” Nàng vỗ vỗ phần lưng rắn chắc của người đàn ông này. 

Chín năm trước ngươi từng ôm ta, giờ để ta ôm ngươi. 

Tiết mẫu liền trào nước mắt, vội giơ tay che mặt. 
Bình Luận (0)
Comment