Mưa đêm hè tí ta tí tách rơi trên cửa sổ, Tiết Thanh đặt sách xuống, dụi dụi mắt.
"Đói chưa? Để mẹ hấp bánh." Qua Xuyên ngồi bên cạnh lập tức thả đồ thêu thùa xuống, hỏi.
Tiết Thanh gật đầu, nói vâng. Qua Xuyên liền vui mừng đứng dậy, bưng hai chén bánh hấp và hai bát súp nóng lại. Hai người ngồi đối diện.
"Mẹ, bánh hôm nay có vẻ hơi ngọt."
"Mẹ bỏ thêm ít đường mạch nha, không ăn được à?"
"Ngon ạ, chỉ là con thích ăn mặn hơn."
"Vậy để lần sau mẹ làm bánh mặn cho."
Nói tới đây, Qua Xuyên tạm dừng, nhìn người thiếu niên trước mặt. Tiết Thanh chậm rãi ăn. Lúc ăn vẻ mặt rất chăm chú, là thói quen trước nay của nàng. Ừm, đại khái là vậy. Qua Xuyên vốn không để ý tới mấy chuyện vụn vặt này, bởi vì ngày nào cũng ở bên mình, lúc nào cũng nhìn thấy, chỉ là sắp không được gặp nữa, thậm chí có thể là vĩnh viễn.
"Thanh Tử, con thật sự muốn đi à?" Bà nhịn không được mà hỏi, sống mũi cay cay: "Con từng bảo là rất nguy hiểm, có lẽ là cạm bẫy mà..."
Tiết Thanh nói: "Con không muốn." Lại chợt cười: "Mẹ, thật ra lúc trước con không muốn đọc sách."
Không muốn ư? Lúc mới bắt đầu chỉ là làm cho có nhưng sau đó nàng rất chăm chỉ, không giống giả vờ. Qua Xuyên nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu.
Dưới đèn, thiếu niên nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Thật ra con muốn giống như Quách Tử An và Quách Tử Khiêm, thậm chí như Quách Bảo Nhi, hàng ngày chỉ lo việc ăn uống chơi bời, thế sống mới thoải mái. Nhưng không được! Mẹ con ta cô nhi quả mẫu, phải bôn ba vất vả vì kế sinh nhai. Tuy không công bằng nhưng người với người luôn khác biệt, cuộc sống cũng khác biệt, dù không muốn cũng không thể thay đổi được." Nhìn Qua Xuyên, nàng cười: "Thân phận của mỗi người đều đã định nhưng mệnh thì chưa chắc. Cho nên có một số việc phải làm, thế mới khiến mình được sống những ngày lành tháng tốt. Không phải mẹ cũng là như vậy sao? Đốc đại nhân, lão thợ rèn, cùng với những đồng đội đã mất mạng, chẳng lẽ mọi người không biết đây là việc nguy hiểm ư?"
Qua Xuyên nhìn nàng, lòng vừa ngập tràn kính sợ, lại vừa chua xót và kích động, cảm thấy chuyện trên thế gian này không có gì đáng lo, lập tức ngồi thẳng người, “ừ” một tiếng.
Tiết Thanh nói: "Mẹ đừng lo, có Đốc đại nhân, hơn nữa thúc thúc bán hàng rong cũng đi theo mà."
Người bán hàng rong đi buôn bán. Tề Sưu và thợ rèn dù có biến mất khỏi thành Trường An thì cũng không ai để ý. Diệu Diệu có thể đi thăm chồng mình. Chỉ có Qua Xuyên, với thân phận Tiết mẫu là không thể đi.
"Mẹ có thể đi cùng con! Con đi ngàn dặm, mẹ lo chứ sao." Qua Xuyên nói.
Tiết Thanh nói: "Con đi ngàn dặm thì mẹ lo nhưng không cần đi theo đâu. Làm cho con ít y phục với giầy là được. Dẫn mẹ đi thi, người khác biết sẽ cười con và mẹ, càng khiến người ta chú ý."
Qua Xuyên biết điều này, chỉ nói mà thôi, thở dài uống một ngụm trà, nói: "Vậy để mẹ làm cho con ít đồ."
Tiết Thanh cười nói: "Mẹ à, mấy thứ đó ai cũng làm được. Nếu mẹ muốn bày tỏ niềm thiết tha che chở với con, không cần làm vậy, độc dược của mẹ chính là thứ tốt chuyên để dành cho những chuyến đi xa nhà mà."
Qua Xuyên ngẩn ra, chợt cười khanh khách rồi vỗ bàn, nói: "Nói đúng lắm! Thanh Tử hãy yên tâm, mẹ dù không đi, cũng có thể một mình chống được mười người."
Tiết Thanh cũng vỗ bàn: "Cho nên có gì mà sợ! Đánh không lại chúng ta có thể bỏ thuốc độc chết bọn chúng! Một người chống được chục người!"
Gió thổi, mở toang cửa sổ. Tiếng mưa rào rào, càng lúc càng dầy hạt. Tiếng cười theo gió tan vào trong mưa. Cô bé Noãn Noãn đang ngủ ở phòng bên cạnh xoay người, giơ tay gãi gãi mặt rồi cũng nhếch miệng cười, không biết là đang mơ cái gì đẹp đẽ.
Bình minh sau cơn mưa tươi mát hiếm có trong cả mùa hè. Nước mưa trong phủ học cung đã sớm được quét sạch sẽ. Xe ngựa dừng trước cửa, hai mươi tú tài của phủ Trường An được lựa chọn tham gia thi quân tử nối đuôi nhau đi vào. Phủ Trường An cho hai mươi vị thí sinh này phụ đạo ngay tại phủ học cung trước khi tham gia khoa cử. Có ông lão lớn tuổi đầu bạc, cũng có thiếu niên mới chỉ mười mấy tuổi. Kẻ thì vui mừng, người thì rụt rè. Cũng có kẻ sắc mặt đờ đẫn...
Trương Song Đồng vỗ bả vai Liễu Xuân Dương khiến Liễu Xuân Dương hoảng sợ quay đầu.
"Ngươi vui tới choáng váng rồi hả? Trông cứ mất hồn mất vía thế, vui lên xem nào." Trương Song Đồng nói: "Đừng có lãng phí tiền bạc của tổ phụ ngươi chứ."
Hắn nói khá to, khiến người xung quanh nghe thấy, đều liếc nhìn. Nào có ai lại nói trắng ra như vậy, dù mọi người đều biết rõ trong bụng.
Tiết Thanh nhìn phía sau. Bùi Yên Tử đang chậm rãi bước tới, thấy tầm mắt nàng, hắn cũng nhìn sang, vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Tiết Thanh bước chậm lại một bước, đứng bên cạnh Bùi Yên Tử, khẽ nói: "Yên Tử thiếu gia, sao ngươi lại tham gia cái này?" Đúng như mọi người nói, Bùi Yên Tử không cần thiết phải tham gia, vượt liền ba cấp vô tác dụng với hắn, hắn chỉ cần vượt qua một cấp là được rồi.
Nghĩ tới mấy lần trước Bùi Yên Tử đã trợ giúp mình, Tiết Thanh không thể không nghĩ nhiều, rằng đây là người của mình. Nàng tin Đốc không giấu nàng, vậy Bùi gia hoặc Tứ Hạt tiên sinh là của một thế lực độc lập nào đó? Có lẽ Đốc cũng không biết vị đại quan trong kinh thành?
Bùi Yên Tử liếc nàng, nói: "Làm thơ diễn lễ với kỵ xạ còn có thể qua cửa, sao phải đi làm văn cho hao tổn tinh thần."
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Ta biết Yên Tử thiếu gia không ngốc, chỉ là như vậy có phải hơi không chí khí không? Sự kiêu ngạo của thiếu niên là gì? Ngươi từng bước từng bước mà thi được công danh, chứ không phải dựa vào cái loại thi thố tạp kỹ này mà có được công danh..."
Một ông già tóc hoa râm đằng trước quay đầu lại, vẻ mặt đầy tức giận: "Cái gì là tạp kỹ!"
Tiết Thanh thi lễ rồi nói: "Làm thơ, đám thiếu niên chúng ta gọi làm thơ là tạp kỹ." Ông già này hẳn không vì tài làm thơ xuất chúng mà được lựa chọn.
Ông ta trừng nàng một cái, rồi quay đầu bước nhanh đi, dường như rất ghét việc phải ở gần Tiết Thanh: "Đám thanh niên thời nay càng lúc càng không có phong thái người quân tử, hoàn toàn không hiểu thế nào là quân tử. Thói đời ngày sau, ôi, thế hệ sau không bằng thế hệ trước rồi."
Bùi Yên Tử nói: "Chí khí của đời người chính là không ngốc. Đường rộng không đi, mà cứ phải trải qua đau khổ, chỉ là để cho người khác bội phục, vui vẻ? Không ngốc thì là gì?"
Tiết Thanh gật đầu, nói: "Ngươi nói đúng, ta cũng thấy thế!"
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước chính điện của phủ học cung. Tri phủ Lý Quang Viễn dẫn theo một đám quan chức đang đứng đợi cùng Thanh Hà tiên sinh. Hai mươi người dừng lại, ai nấy đều im lặng nghe Lý tri phủ nói. Những gì ông ta nói rất đơn giản. Đầu tiên là chúc mừng người được lựa chọn, nhắc lại rằng bọn họ là những nhân tài số một số hai trong các quân tử lục nghệ của phủ Trường An, vốn không cần phải chỉ bảo gì thêm nhưng chuyện quan trọng nên càng phải cẩn thận. Thứ hai là thông qua thời gian học tập này, mọi người sẽ quen thuộc hơn, dù sao khi đến thi quân tử, bọn họ đều là học sinh của phủ Trường An, là một chỉnh thể. Sau đó lại giới thiệu qua về hai mươi vị học sinh, để bọn họ làm quen với nhau.
Nhờ thế mà Tiết Thanh biết được ông già tóc hoa râm kia họ Trần tên Tầm, là một ẩn sĩ, có trình độ trà đạo và kỳ nghệ rất cao... Nói chỉ có làm thơ là tạp kỹ hoàn toàn không mạo phạm ông ta.
Sau đó quan chức phủ học cung giới thiệu các vị tiên sinh cho mọi người. Ngoài Thanh Hà tiên sinh, có bốn vị đại nho mà phải bỏ một số tiền lớn mới mời được, mỗi người đều có tiếng tăm về cầm kỳ thi họa. Còn có một vị cao thủ về cưỡi ngựa bắn cung được mời tới từ quân doanh. Cuối cùng Lý Quang Viễn bày tỏ mong muốn rằng mọi người sẽ đạt được thành tích tốt trong kỳ thi quân tử, giành lấy vinh quang cho phủ Trường An, trở thành hy vọng bức thiết cho vinh quang của Đại Chu, rồi nhìn hai mươi người bước vào học đường đã được chuẩn bị sẵn.
"Thời gian không còn nhiều!" Lý tri phủ nhìn nắng sớm, cảm thán. Ánh rạng đông đang ở phía trước.
...
Thời tiết tháng năm ở kinh thành khá oi bức. Trên bầu trời đêm, mây đen cuồn cuộn, sấm rền liên hồi. Một lát sau, cơn mưa với những hạt mưa to như hạt đỗ tương bùm bùm rơi xuống, xua tan chợ đêm. Cửa thành được đóng sớm nhưng không bao lâu đã bị gọi vang.
Lính canh giữ cổng kinh thành không phải như những tên lính ở nơi khác, có thể bị hô gọi tùy ý như vậy. Mấy tên lính tức giận soi đèn ra ngoài, đang định chửi người nhưng đập vào mắt là một mảng đen ngòm, còn đen hơn cả bóng đêm.
"Cái quỷ gì vậy... Gian tế loạn dân à?" Một tên lính mắng, chưa gì đã gán tội cho người bên ngoài thành. Nhưng ngay sau đó đã bị người bên cạnh cản lại.
"Mau mở cổng." Người nọ run rẩy nói: "Là Hắc Giáp vệ!"
Lời này khiến tên lính vốn đang hùng hổ như cọp xuống núi chợt biến thành cừu con, vội vàng mở cửa thành, còn đốt đèn đuốc chiếu sáng đường đi, lại xếp thành hàng mà nghênh đón.
Bóng đen xuất hiện ở cửa thành. Bảy con ngựa kéo hai cỗ xe, vì mưa to mà căng vải che mưa, bên trong không biết là thứ gì, phóng vội qua.
"Là người!" Một tên lính canh khẽ nói. Vừa nãy hắn đánh bạo lén nhìn, thấy một đôi giầy đen, bị xếp trên xe như vậy chắc chắn không phải người sống.
Đêm muộn thế này kéo thi thể ai vào kinh thành?
Vó ngựa dừng lại bên ngoài hình bộ. Cửa hình bộ đã được mở ra. Đèn đuốc chiếu sáng cả dặm đường. Có người đi ra từ trong hình bộ. Tên dẫn đầu Hắc Giáp vệ không xuống ngựa, nói: "Lúc trước Hắc Giáp vệ chúng ta thường hỏa thiêu hoặc chôn cất người chết ngay tại chỗ, không biết vì sao Đoàn đại nhân lại muốn bọn ta đưa thi thể người đã chết về?"
Đoàn Sơn, đang đứng dưới mái nhà, nói: "Bởi vì ta muốn tìm một người."