Sáng sớm trước cửa Quách gia ồn ào náo động. Tiết Thanh và Qua Xuyên đi tới, hàng xóm xung quanh đứng trên đường lại càng náo nhiệt.
“Thanh Tử thiếu gia, lên đường bình an.”
“Thanh Tử thiếu gia, phải làm trạng nguyên nhé”.
“Trên phố chúng ta cũng sắp có trạng nguyên rồi”.
Tiếng chúc phúc vui mừng không dứt. Tiết Thanh thi lễ nói cảm ơn, bên kia Quách Tử Khiêm mắt ướt lệ chen qua: “Thanh Tử ca nhanh lên xe đi, đừng lỡ thời gian” rồi lại liên tục cằn nhằn: “Hành lý mang đủ chưa, đã kiểm tra chưa, để ta đi xem, nào”…
Tiết Thanh nghe lời tới bên cạnh xe, Quách Tử An cúi đầu đứng cạnh xe, nhìn thấy nàng vội vàng tránh ra.
Quách Tử Khiêm kéo hắn nói: “Ca, Thanh Tử ca rất ít khi đi xe, lên xe không quen, huynh phải lên trước rồi kéo huynh ấy.” Nói tới đây vành mắt lại đỏ lên
“Thế sao được, nên để ta đi mới đúng?”
Quách Tử An hất tay của hắn ra không chịu vào xe, Tiết Thanh đã lên xe, lại phất tay chào hàng xóm: “Lần này đi sẽ lưu danh bảng vàng.”
Trước kia nàng nói những lời này chính là cũng đạt được thủ khoa kỳ thi huyện, hôm nay lại nói những lời này, láng giềng tràn ngập lòng tin, cùng lớn tiếng hoan hô. Tiết Thanh ngồi vào trong xe, Quách Tử An lúc này mới lên xe nhưng chỉ ngồi bên ngoài. Người phu xe thân hình còng xuống, nhỏ gầy không chút nổi bật dắt ngựa về phía trước, “hây” một tiếng, xe ngựa lăn bánh chuyển động. Qua Xuyên vẫn luôn mỉm cười, tới tận lúc này nước mắt mới chảy ra.
“Thanh Tử…”
Người lại muốn khóc chạy theo, những phụ nhân bên cạnh đã sớm có chuẩn bị đỡ nàng.
“Tiết thẩm, đừng khóc… Đây là chuyện vui lớn mà”.
“Trẻ xuất môn trong lòng bất an, người đừng khóc làm cháu nó buồn lại ảnh hưởng tới kỳ thi”.
Mọi người khuyên ngăn an ủi không để nàng nhào về phía trước, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn xe ngựa rời khỏi đường, trên đường, ở phía sau, đám người đi tiễn ngày càng nhiều, từ bốn phía tập hợp lại ở hướng Đông cửa thành. Ở mười dặm ngoài cửa thành, Tri phủ Lý Quang Viễn dắt theo một đám quan viên tự mình đưa tiễn, còn thêm các khách gia gia nhân, thân bằng hảo hữu, các thiếu niên cùng trường cùng những người rảnh rỗi đến góp vui, suốt mười dặm ồn ào náo động rung trời.
Tiết Thanh xuống xe, liếc mắt liền thấy Trương Liên Đường, Sở Minh Huy, Nhạc Đình cùng đám người Trương Song Đồng ở bên kia đang cười nói.
“Tam Lang” - Sở Minh Huy ngoắc tay.
Tiết Thanh đi tới thi lễ: “Cảm ơn đã tiễn”.
Sở Minh Huy vẫy tay: “Không cần cảm ơn”.
Tiết Thanh “ô” lên một tiếng nhìn hắn: “Không có quà sao?”
Sở Minh Huy ngẩn ra bất chợt trừng mắt kêu lên: “Tam Lang, ngươi thật sự không biết xấu hổ còn mở miệng, ngươi phải thi quân tử, phong phạm quân tử đâu?” Mấy người xung quanh đều cười, càng nhiều bạn học tụ tập đến, Tiết Thanh lùi lại sau, đứng bên cạnh Trương Liên Đường và Nhạc Đình.
Nhạc Đình nói: “Ta chẳng có quà gì, hơn nữa ta còn phải đi trước đây”.
Tiết Thanh cười nói: “Ta lại có quà cho huynh đấy…” Rồi lại nhìn Trương Liên Đường: “Có biết có một giá sách ta chuẩn bị ở trong phòng, huynh hãy mở cửa để Nhạc Đình lấy đi”.
Trương Liên Đường mỉm cười gật đầu, Nhạc Đình cũng không khách khí, cười chắp tay xoay về phía mọi người, lại nghĩ tới gì đó quay đầu vẫy tay: “Bạn học, gặp lại sau nhé”.
Tiết Thanh cười giơ tay: “Gặp lại sau”, nhìn Lạc Đình rời đi rồi lại nhìn về phía Trương Liên Đường.
Trương Liên Đường nói: “Tử Khiêm, Bảo Nhi tới” liền tránh ra. Quách Tử Khiêm lại không đến bên này mà lại đến chỗ Quách Tử An ở bên xe ngựa thì thầm gì đó rồi rời đi. Chỉ có Quách Bảo Nhi không vui đứng dậy.
“Không được đi kinh thành tìm Xuân Hiểu”. Nàng trợn mắt nói.
Tiết Thanh vội nói: “Không đi kinh thành mà, thi hội phải sang năm. Thi quân tử xong là ta sẽ về”.
Quách Bảo Nhi lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, muốn nói gì đó lại không biết nói gì, mãi cho tới khi nghe có giọng nữ truyền đến.
“Thanh Tử thiếu gia”.
Là tiếng Liễu Ngũ Nhi, Quách Bảo Nhi nhất thời giận dữ, nhìn cô gái từ xe ngựa bên phía Liễu Xuân Dương đi tới lập tức khí thế trở nên hung hăng.
“Không được tới”.
Quách Bảo Nhi ngăn cản Liễu Ngũ Nhi, hai cô bé do dự đứng một chỗ, mặc dù có bọn nha đầu tương trợ nhưng Liễu Ngũ Nhi vẫn không thoát khỏi dây dưa với Quách Bảo Nhi, chỉ có thể thi lễ với Tiết Thanh từ phía xa xa: “Thanh Tử thiếu gia thuận buồm xuôi gió”.
Tiết Thanh cảm ơn nàng.
“Không được nhìn cô ta”.
Quách Bảo Nhi lại tức giận quay đầu trừng mắt.
Chuyện bên này làm người ở bốn phía xung quanh đều nhìn lại, trước mặt mọi người mà không tốt, tự có vú già của Quách gia cùng Liễu gia tiến lên lôi hai người đi.
Tiết Thanh nhìn Trương Liên Đường nói: “Cười cái gì? Huynh có gì muốn nói?”
Trương Liên Đương giơ tay chỉ về một phía nói: “Bánh của ngươi tới rồi”.
Tiết Thanh nhìn lại, thấy Trương Niện đã lâu không gặp lại đang chen từ trong đám người ra nhìn đông nhìn tây như đang tìm kiếm điều gì, sau khi thấy Tiết Thanh nhất thời vui mừng vẫy tay, người cũng đã chạy tới thở hồng hộc.
“Tới chậm rồi tới chậm rồi, vì bánh mới làm ăn mới ngon”. Vừa nói Trương Niện liền đưa một túi giấy qua, hình như còn rất nóng, hắn liên tục đảo qua đảo lại trên hai tay: “Muội muội của ta cho rất nhiều đường đấy”.
Tiết Thanh đưa tay nhận lấy, nói lời cảm ơn. Nghe những câu hỏi của Trương Niện như là đi đường mất bao lâu, thi cái gì, ăn uống là phủ nha bỏ tiền mà…, nàng đang đáp lời thì thấy phủ học quan viên bên kia bắt đầu triệu tập chúng sinh đã đến giờ xuất phát.
Trương Niện vui vẻ nói: “Đi nhanh, đi nhanh đi”.
Tiết Thanh nhìn về phía Trương Liên Đường, Trương Liên Đường gật đầu với nàng: “Đi nhanh đi” cũng không nói thêm gì khác.
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu thi lễ với bọn họ như đối với những người khác, đứng ở trước xe ngựa của mình.
Đúng lúc này ở phía sau truyền tới một trận tiếng hô lớn ồn ào náo động.
“Có kết quả thi phủ rồi”.
Đoàn người nhất thời nháo nhào, thi phủ tiến hành tháng năm, lúc này cũng đến ngày thông báo dán bảng.
“Không biết ai là đầu bảng nhỉ?”
“Ta đỗ rồi sao?”
Đoàn người ồn ào náo động, ngoại trừ thân bằng hảo hữu, phần lớn người đều vọt về phía trong thành, so với việc đi xa thì kết quả các thí sinh tham gia kỳ thi phủ vẫn thu hút mọi người hơn.
Lý tri phủ nhìn về phía mọi người bên cạnh xe nói: “Cũng mong đợi ngày các ngươi lên bảng như vậy”.
Mọi người đồng thời thi lễ: “Sẽ không phụ mong đợi của mọi người”. Sau đó cùng đồng thời lên xe.
Thanh Hà tiên sinh ngồi trên một chiếc xe ngựa đi đầu, vung roi ngựa, xe ngựa lăn bánh, trên đường lớn xe ngựa xếp thành một hàng đi về phía trước.
Tiết Thanh vẫn ngồi bên ngoài thùng xe, không nhịn được quay đầu nhìn lại, ánh mắt đảo qua Quách Tử Khiêm vẫy tay lau nước mắt, Trương Niện hưng phấn vẫy tay cùng với Trương Liên Đường mỉm cười, nhìn về phía trà lâu tửu tứ ở xung quanh, nhìn đoàn người trên đường lớn, lại nhìn về phía thành Trường An ở phía xa xa, ly biệt, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng lần này lại có chút không muốn. Tiết Thanh thu lại tầm nhìn ngồi vào trong xe.
…
Nhìn đoàn xe trên đường lớn chỉ còn một chấm đen, người bên ngoài thành mười đặm đã tan gần hết, Trương Liên Đường lúc này mới thu hồi ánh mắt xoay người đi.
Sở Minh Huy nói: “Tổ phụ huynh không phải là muốn cho huynh đi sao? Sao huynh lại cho Song Đồng đi?”
Trương Liên Đường nói: “Bùi Yên Tử, Liễu Xuân Dương đều hộ tống hắn đi rồi. Tri Tri đường không thể không có người, mới đồng lòng không thể bỏ không được, ta ở lại là thích hợp nhất”.
Sở Minh Huy bừng tỉnh lại cười nham nhiểm: “Vậy mấy ngày này ngươi làm chủ Tri Tri đường, có thể ở trong đó uống rượu đánh bài không?”
Trương Liên Đường liếc hắn nói: “Không thể, còn thêm nhiều bài tập nữa” rồi lại quay đầu nhìn về phía Đông: “Ta cùng thành viên Tri Tri đường đều phải gặp nhau ở thi hội, uy danh chắc chắn gây chấn động lớn”.