Đại Đế Cơ

Chương 266

Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Trong phòng, tiếng bát đũa đụng vào nhau thi thoảng vang lên. Rượu và đồ ăn được đưa vào không phải là để che giấu, Tiết Thanh ăn một cách nghiêm túc lại.

"Hương vị của gia đình." Tiết Thanh khen: "Thật giống đồ ăn mẹ ta làm."

Diệu Diệu cười nói: "Qua tỷ tỷ làm ngon hơn ta nhiều." Bất kể là quá khứ hay hiện tại, tiếng "mẹ" này rất tự nhiên, không hề thay đổi.

Đốc nhấp một hớp rượu, nói: "Chiều tối mai là có thể vào Huỳnh Sa Đạo. Ngài không cần phải lo gì cả, cứ tham gia thi đấu, tới lúc ta sẽ gọi ngài."

Tiết Thanh gật đầu, rồi nhấc ly rượu lên uống.

Diệu Diệu nói: "Đừng có học uống rượu chứ."

Tiết Thanh nói: "Lấy cớ ra ngoài ăn cơm uống rượu thì phải làm cho thật." Một mặt đứng dậy: "Ta về trước."

Đám người Đốc không giữ lại, nhìn Tiết Thanh đi ra ngoài.

Người bán hàng rong Khang Niên nói: "Điện hạ căng thẳng quá mà, còn chẳng hỏi gì cả." Chẳng hạn nên hỏi xem đám người Tống Nguyên định làm gì, có bao nhiêu trạm gác với tinh binh canh giữ ở Huỳnh Sa Đạo này… Khi biết đối phương muốn đặt bẫy bắt nàng, hơn nữa lại không thể tránh né thì căng thẳng là bình thường thôi.

Đốc cười nói: "Chưa chắc. Điện hạ không sợ." Mặc kệ đối phương có chuẩn bị như thế nào, có bao nhiêu người, mục tiêu của nàng chỉ có một. Chỉ cần biết mục đích của mình, không quan tâm thứ khác. "Hơn nữa đó là chuyện mà chúng ta phải làm."

Đám người Khang Niên trả lời, mặt đầy nghiêm túc: "Chết cũng không sợ!"

Cũng chả phải không sợ, chỉ là sợ thì có làm được gì. Tiết Thanh đi qua hậu viện vốn còn đang ồn ào náo nhiệt. Chuyện rất đơn giản, thắng được thì đánh, không được thì chạy. Mục đích chính là giữ mạng. Nàng đi tới nơi đám thí sinh Trường An ở, có người đi ra thấy nàng thì ơ một tiếng:

"Muộn như vậy, Thanh Tử thiếu gia còn đi đâu?" Người nọ hỏi, không chờ câu trả lời đã ngửi ngửi: "Ngươi uống rượu!"

Tiết Thanh nói: "Đói nên đi tìm đồ ăn." Rồi thi lễ với người nọ: "Học huynh, ta chỉ uống một ly, xin đừng nói với tiên sinh."

Thanh Hà tiên sinh cấm uống rượu khi đi đường nhưng giờ sắp đến nơi, người nọ cười, không làm khó nàng. Nhìn Tiết Thanh vào phòng, lại nghe tiếng náo nhiệt truyền tới từ hậu viện, cũng cảm thấy thèm ăn, xoay người gọi bạn cùng phòng đi tìm đồ ăn với rượu.

Quách Tử An còn ngồi trong phòng, thấy nàng vào, vội đứng lên.

Tiết Thanh ngáp một cái, nói: "Không phải chờ ta, ngươi đi ngủ sớm đi."

Quách Tử An tới gần, ngửi thấy mùi rượu, chần chừ rồi hỏi: "Có cần canh giải rượu không?"

Tiết Thanh bật cười: "Không cần đâu, có một ly chứ mấy." Lại nói: "Tử An, ngươi không cần khẩn trương như vậy. Ta vẫn luôn muốn nói với ngươi rằng ngươi cứ khẩn trương như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy không đúng. Ngươi cứ đối xử với ta như trước kia là được."

Quách Tử An “ậm ừ” một tiếng nhưng sao có thể giống lúc trước được... Dù sao cũng không giống.

Tiết Thanh tất nhiên là biết điều này, nhắc qua là được rồi, vỗ giường rồi nói: "Ngủ thôi, mai còn lên đường."

Phòng có hai giường. Quách Tử An không cần phải căng thẳng hồi hộp vì chung giường chung gối nhưng ở chung một phòng, nghe tiếng hít thở cũng đủ khiến cậu thiếu niên này trợn trừng mắt, cố lắm mới ngủ được.

Đêm qua đi vào giấc ngủ trong cơn mưa, sáng nay các thí sinh Trường An tỉnh lại trong nắng sớm ban mai. Khách điếm vẫn còn rất yên tĩnh như đang say ngủ.

Cửa phòng đã được mở ra. Người thì rửa mặt, kẻ thì sửa sang lại hành lý. Đám tiểu nhị khách điếm bưng đồ ăn sáng tới từng phòng.

"Tam Lang, đêm qua ngươi làm gì vậy?" Trương Song Đồng chất vấn: "Có phải đi uống rượu không?"

Trải qua một hành trình dài cùng nhau, giữa mọi người giờ không còn bí mật gì nữa. Một người thấy coi như là tất cả đều thấy. Tiết Thanh lơ đễnh, cười cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Trương Song Đồng bất mãn: "Đi uống rượu sao không gọi ta với."

Tiết Thanh nói: "Đêm nay sẽ gọi ngươi." Đêm nay đi tới Huỳnh Sa Đạo, kết thúc một hành trình vất vả, có thể thả lỏng một hồi trước khi tham gia cuộc thi căng thẳng.

Trương Song Đồng vỗ vai nàng, xem như đó là lời hứa giữa các thiếu niên. Sau một hồi cười đùa ăn uống, mọi người chờ xuất phát. Bất kể là tóc đen hay tóc hoa râm đều đã được buộc chỉnh tề. Khuôn mặt tuy còn vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần phơi phới. Thanh sam trường bào tăng thêm cho mọi người mấy phần nho nhã. Thanh Hà tiên sinh nhìn qua, hài lòng gật đầu, rồi nói lời cảm ơn và cáo từ với huyện lệnh Lịch Dương vốn đến để đưa tiễn, dẫn đám thí sinh lên xe ngựa, di chuyển ra khỏi khách điếm.

Thời tiết sáng sớm sau cơn mưa giữa trời hè khá mát mẻ. Đám thí sinh đều nhấc màn xe lên, phong cảnh ven đường vốn đã nhìn phát ngán nay trở nên đẹp đẽ. Ra khỏi thành Lịch Dương không xa, người ngựa nhiều hơn. Đến gần có thể nghe được đủ loại khẩu âm. Đây là nơi thí sinh từ các nơi tới, khiến con đường trở nên chật chội, đi đường chậm lại.

Quách Tử An nhìn thấy ngày càng có nhiều xe ngựa chạy tới, mày chau lại: "Liệu có tới được trước khi trời tối không?"

Điều Quách Tử An lo là thừa thãi. Đi không lâu thì tới một trạm gác, nơi quan binh đóng chốt. Có một đám văn lại kiểm tra ghi danh, bố trí cho dân chúng, những kẻ không phải thí sinh đi một con đường, thí sinh thì đi đường khác.

"Đường không còn xa nữa, mong mọi người mang theo hành lý xuống xe đi bộ. Xe ngựa đi sang một bên kiểm tra. Như vậy sẽ không trì hoãn mọi người vào thành nghỉ ngơi."

Văn lại thông báo từng tiếng rõ ràng, có bố cáo dán ở trên giá gỗ bên đường. Đám binh lính đứng xung quanh lạnh lùng như băng, mang theo áp lực vô hình, làm cho mấy kẻ đang bất mãn vì phải cõng hành lý đi bộ phải nín nhịn.

"Mong mọi người không ồn ào tranh cãi... Xin hãy ghi nhớ cho, nơi đây là Huỳnh Sa Đạo." Có văn lại nói, giọng mang theo vài phần xa xôi.

Lời nhắc này khiến nơi này càng yên tĩnh thêm. Đây là Huỳnh Sa Đạo, là nơi mà nếu bị gán cho cái tội quẫy nhiễu hoàng hậu và công chúa, hoặc bị ác linh quấn lấy sẽ bị chém chết tại chỗ. Người đóng ở Huỳnh Sa Đạo không phải quan binh bình thường, mà là cấm quân, có quyền tiền trảm hậu tấu với kẻ mạo phạm hoàng quyền.

Chưa tới gần Huỳnh Sa Đạo, mọi người đã thấy căng thẳng.

Tiết Thanh tất nhiên là không như vậy. Nàng bình tĩnh cõng hành lý, rồi tiến hành kiểm tra thân phận qua loa. Văn lại không nhìn nàng nhiều, cho nàng đi qua.

Con đường không còn xe, chỉ còn người đi bộ trở nên thông thoáng không ít. Đám thí sinh thành Trường An tất nhiên là đi cùng nhau nhưng khó tránh được xen lẫn với thí sinh nơi khác. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn đối phương. Có kẻ nhiệt tình chạy tới giới thiệu bản thân rồi bắt chuyện. Nhưng đó chỉ là số ít. Đại đa số người thì đi theo đội ngũ của mình... Nhưng không hề im lặng.

"Ngươi nhìn cách kẻ kia ăn mặc kìa... Là trang phục mới nhất của phía nam... Còn có trâm hoa... Hắn cho là đang cưỡi ngựa dạo phố hả?"

"Ngươi nghe thấy không, phía bên kia là người Phúc Châu... Nhưng còn nói chúng ta ăn mặc như nông dân... Trang phục này mới làm từ ba năm trước thôi mà."

Trương Song Đồng lải nhải không ngừng.

Bàng An nghe được, quay đầu cười khì khì: "Song Đồng thiếu gia thật sự là mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương."

Tiết Thanh chỉ cười. Sau đó nghe thấy phía trước vang lên tiếng xôn xao, tiếng hô gọi. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một tòa thành trì xuất hiện trước mắt.

Tọa lạc dưới ánh sáng mặt trời sau cơn mưa, dường như được sương mù bao phủ, như ẩn như hiện, mang theo vẻ thần bí đầy uy nghiêm.

Mọi người bước nhanh hơn nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn là bao. Ở cửa thành, có đội ngũ kiểm tra sát sao hơn, khiến cho mọi người xếp thành một hàng dài.

Trương Song Đồng liếc sang nhìn nói: "Quả nhiên vào được thành trước khi trời tối là đã không tệ rồi."

Tiết Thanh căng ô lên, nhìn phía trước. Tuy hàng này có vẻ rất dài nhưng đã nhìn rõ được thành trì, nàng nheo mắt lại, thấy những chữ to rất bắt mắt treo trên cửa thành.

"Hóa ra Huỳnh Sa Đạo là một tòa thành." Nàng nói.
Bình Luận (0)
Comment