Đại Đế Cơ

Chương 271

Tới gần giữa trưa, đường phố nườm nượp người đến người đi. Đám thí sinh vẫn còn đang không ngừng vào thành. Thí sinh vào từ cửa thành đông, còn xe ngựa vào từ cửa thành tây. Cửa thành phía tây bắc là cho dân bản xứ, những người khác và đám thí sinh đã được kiểm tra lệnh bài thân phận ra vào bình thường. 

Ở cửa thành tây, chỉ toàn thấy đầu người. Thi quân tử là chuyện trước nay chưa từng có nên ngoài thí sinh, không ít người từ nơi khác cũng tới xem. 

Đám người Trương Song Đồng bị chen lấn nên đi không vững, bên tai là tiếng ồn ào vô cùng. 

Trương Song Đồng không thể không nói to hơn: "Đi làm chuyện này có được không? Không phải là vi phạm lệnh cấm à?" 

Người xung quanh đều nhìn hắn. 

Liễu Xuân Dương không nhịn được trợn mắt, nói: "Nếu đã là chuyện vi phạm lệnh cấm, ngươi đừng có nói to như thế có được không?" 

Trương Song Đồng “hừ hừ” hai tiếng. Tên “răng vàng khè” đi phía trước quay đầu cười nói: "Xin vị thiếu gia này đừng lo, ta đã làm việc này ở đây sáu, bảy năm, dẫn khách đi, chưa có ai gặp chuyện không may cả." Dường như để nghiệm chứng điều này, hắn đi tới chỗ lính canh cửa thành thì thầm vài câu gì đó. Lính canh kìa nhìn đám người Trương Song Đồng một cái, khoát tay, nhường ra một con đường. 

Trong đám đông chen chúc, cả đám thuận lợi ra khỏi cửa thành. 

“Răng vàng khè” khẽ quạt. 

Mọi người hãy yên tâm, bọn ta không làm chuyện vi phạm lệnh cấm, chỉ kể chuyện quá khứ cho các vị nghe, các vị đều biết rồi." Hắn vừa nói, vừa chỉ đằng trước: "Mọi người thấy thành Huỳnh Sa Đạo này có lớn không?" 

...

Một cơn gió thổi qua, cuốn cát bụi lên trên mảnh đất không có gì che chắn. “Răng vàng khè” đang cúi đầu bốc lấy một nắm đất cát khụ khụ mấy tiếng, đất trong tay chảy xuống. 

"Mọi người nhìn thấy chưa, hạt màu trắng trong đất này chính là từ xương người biến thành." Hắn nói, vẻ âm u. 

Mười người bên cạnh hắn vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Ngược lại có người trẻ tuổi khom người bốc một nắm đất lên, chà xát trong lòng bàn tay rồi nói: "Không phải, đây là cát trắng, đặc trưng của núi Phương Viễn. Lúc trước khi xây địa cung, người ta đã vận chuyển cát từ bên đó tới rồi đổ vào đây nên trong đất mới có thứ này." 

Những người khác nghe xong, đều gật đầu. 

"Đúng là như vậy!" 

"Ta đọc được ở trong sách, nói là đất cát ở núi Phương Viễn khá đặc thù, rất phù hợp để làm địa cung, phòng trộm cắp." 

"Đất cát để xây địa cung này hẳn là năm đó đã được xử lý qua, không có gì kỳ quái." 

“Răng vàng khè” ngạc nhiên đứng yên tại chỗ, người đọc sách thật đáng ghét... 

"Các vị, các vị, tuy có lẽ đất cát này không phải do xương người chết biến thành nhưng năm đó hỏa hoạn đã thiếu chết mấy ngàn người của Huỳnh Sa Đạo, đây là sự thật!" Hắn khẽ ho một tiếng, khép quạt lại, giơ ngón tay chỉ tới một hướng: "Lúc trước nơi đây đâu đâu cũng là lửa, đốt ba ngày ba đêm... Thảm lắm..." Chuyển đề tài. 

Mọi người theo hướng hắn chỉ mà nhìn bốn phía. Tòa thành ở một bên thì thấy rất rõ, nhưng bốn phía lại rất hoang vắng. Dường như vẻ náo nhiệt ở trong thành chỉ là ảo giác... Mấy ngàn mạng người biến thành tro bụi trong biển lửa... Thật đau lòng. 

Mọi người im lặng. Không khí nặng nề. “Răng vàng khè” thở phào một hơi, không khí như này mới đúng chứ. 

"Mấy điều này bọn ta đều biết cả." 

Một giọng nói vang lên, phá vỡ sự im lặng. 

"Còn gì khác không?" 

Khác? Là sao? “Răng vàng khè” nhìn người nói, vẫn là thanh niên đã nói ra đặc điểm đất cát núi Phương Viễn. 

"Với chúng ta, mấy cái này chẳng có gì mới mẻ, còn có chuyện xưa nào khác không?" Người trẻ tuổi hỏi. 

Trương Song Đồng bật cười, nói: "Yên Tử thiếu gia, ngươi tới tìm sự mới mẻ à... Hắn sao có thể nói chuyện mới mẻ cho chúng ta biết, đó mới là vi phạm lệnh cấm." 

“Răng vàng khè” xấu hổ, nói: "Đã bảo là không vi phạm rồi... Chuyện về Huỳnh Sa Đạo ai cũng biết, nào có gì mới mẻ, không thể kể lung tung được." Rồi đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Tuy là chuyện mà ai nấy đều biết nhưng cũng phải xem là ở nơi nào." Hắn chỉ xung quanh: "Ở Huỳnh Sa Đạo nói chuyện Huỳnh Sa Đạo, sẽ cảm thấy khác với bình thường chứ." 

Bùi Yên Tử đang định nói, Trương Song Đồng đã mở miệng trước, gật gù nói: "Đúng đó, đúng đó, quả nhiên khác biệt!" Rồi giơ tay che miệng thì thầm với Bùi Yên Tử: "Yên Tử thiếu gia, kiếm tiền khó lắm, nể mặt người ta một chút." Nói xong, chính bản thân mình lại bật cười. 

Bùi Yên Tử không để ý tới hắn, cũng không lên tiếng nữa. “Răng vàng khè” giả vờ như không nghe thấy lời Trương Song Đồng nói, giơ quạt chỉ tới phía trước, nói: "Xin mọi người hãy đi theo ta..." Rồi quay đầu cười: "Có chuyện thật sự chỉ có thể nhắc đến, nhìn thấy ở Huỳnh Sa Đạo này." 

Một mặt quay người bước đi, hắn tranh thủ lúc mọi người không chú ý, giơ tay lau mồ hôi, sờ sờ thứ gì đó được nhét trong ngực... Đám đọc sách này thật không thú vị. Không cần nói mấy lời nhảm nữa, cứ lấy thẳng món chính ra thôi. 

Trương Song Đồng cười, vui vẻ đuổi theo. 

Tiết Thanh cười nói: "Song Đồng thiếu gia không sợ phạm phải lệnh cấm à?" 

Trương Song Đồng quay lại nhìn nàng, cười nói: "Ta giả vờ đó mà... Nơi này chính là Huỳnh Sa Đạo, chỗ nào cũng có thể vi phạm lệnh cấm nhưng nơi này thì không." Giống như dưới chân thiên tử, ai dám láo xược. 

Tiết Thanh cười, đuổi theo. 

"Các ngươi đến từ đâu?" 

Người bên cạnh bắt chuyện. 

Tiết Thanh đáp: "Phủ Trường An!" 

Năm người kia “à” rồi nói: "Chỗ ở của Thanh Hà tiên sinh!" Lại tự giới thiệu bản thân. Năm người đến từ Cù Châu và Ngô Châu. Cùng đi nghe kể chuyện xưa thế này, coi như có duyên. Tuy bọn họ lớn tuổi hơn đám người Tiết Thanh nhưng không hề tỏ ra khinh thường... Người có thể tới tham gia thi quân tử đều không tầm thường. Không phải tài nghệ không tầm thường thì là gia thế không tầm thường. 

"Đã xem quy tắc của kỳ thi chưa?" 

"Xem rồi, sao vậy?" 

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Liễu Xuân Dương, Quách Tử An và Bùi Yên Tử cơ bản là không nói câu nào. Chỉ có Tiết Thanh nói chuyện với bọn họ. Khiêm tốn mà ôn hòa, tự nhiên mà hào phóng. 

"Ta về nhạc khoa thì còn tạm, là mấy cái làm thơ vẽ tranh gì đó." 

"Tiết thiếu gia am hiểu khoa nào thế?" 

"Ta hả, cái gì cũng bình thường... có xạ khoa là đỡ hơn một chút." 

"Xạ khoa à? Thật là chân nhân bất lộ tướng..." 

Tiếng cười tiếng nói rất là vui vẻ. Phía trước truyền tới tiếng ho khan thật mạnh, “răng vàng khè” nói: "Các vị, hãy xem này." 

Mọi người thế mới nhớ ra mình tới đây làm gì, nhìn “răng vàng khè”. Trương Song Đồng đã đứng bên cạnh hắn, hớn ha hớn hở: "Mau nói đi, mau nói đi! Mặc kệ bọn họ, ta nghe là được." 

“Răng vàng khè” nặn ra một nụ cười với hắn, lại ho khan một tiếng. Nhìn mọi người đã bắt kịp, mới khom người giơ quạt ra sức vạch một đường trên đất. 

"Các ngươi nhìn xem nơi này có gì khác?" Hắn hỏi. 

Trương Song Đồng vừa định thò người ngó, Bùi Yên Tử đã nói: "Đất khác... Chỗ này là biên giới của địa cung, không còn dùng đất cát ở núi Phương Viễn nữa." 

“Răng vàng khè” tay chống quạt, suýt thì trượt tay mà ngã lăn quay, lại ngẩng đầu nhìn mọi người, cố giữ nụ cười tươi, gật đầu nói: "Đúng vậy!" 

Trương Song Đồng cười ha ha, thò tay khoét đất rồi giơ lên cho mọi người nhìn: "Đúng vậy, đúng vậy. Đất bên này là đất bình thường này." 

Tiết Thanh bước đến, nhìn rất nghiêm túc, rồi gật đầu, nói: "Đúng là thật." Nàng nhìn sang bốn phía: "Vậy nơi này chính là ranh giới của thành cũ à?" 

Ôi chao, cảm ơn vị tiểu thiếu gia này đã cổ động. “Răng vàng khè” cười cảm kích với Tiết Thanh, nói: "Đúng thế!" Rồi giơ tay chỉ chỗ này chỗ kia: "Từ nơi này chính là đường ranh giới. Bên trong từng là địa giới của thành Huỳnh Sa Đạo, thiên hỏa thiêu đốt... Thôi, bỏ qua." Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: "Mọi người tới xem cảnh tượng mà không thể thấy được ở bất kỳ nơi nào đây." Rồi giơ tay ra hiệu: "Mọi người lùi ra sau, lùi ra sau!" 

Trương Song Đồng cười hì hì lùi ra sau. Mọi người cũng tránh ra, nhìn “răng vàng khè” cũng lui ra sau vài bước, rồi lấy ra một bọc giấy có buộc dây thừng từ trong ngực ra, đặt xuống đất. 

"Có thịt này!" Hắn giơ tay bên miệng, hô to. 

Mọi người kinh ngạc, đang gọi ai vậy? Không khỏi nhìn bốn phía, không có ai cả. Với cả không phải đã nói xung quanh thành cũ này không cho người ngừng lại, càng đừng nói tới việc ở lại. Chẳng lẽ là động vật... Rốt cuộc đã có phản ứng bình thường rồi. “Răng vàng khè” nhìn mọi người, rất vui mừng, lại càng khẩn trương, tiếp tục hô to. 

"Có thịt này! Là gà nướng đó!" 

Tiếng hô còn chưa dứt, Tiết Thanh chợt nhìn về một phía, mắt hơi híp lại... Người. 

Bên này, “răng vàng khè” mắt sáng lên, giơ tay chỉ một hướng. 

"Tới rồi!" 

Mọi người mới nhìn theo hướng hắn chỉ. Một cái bóng xuất hiện trong tầm mắt, dường như dùng tứ chi, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt... Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ. 

Nhanh quá! 

Tất cả mọi người lùi lại theo bản năng. Đó là cái gì? Người hay động vật? Vừa nghĩ vậy, bóng dáng đã đứng thẳng người lên. Vóc dáng rất cao. Nhìn thân hình thì chỉ mười bốn, mười lăm tuổi. Toàn thân chỉ có mặc quần làm từ cỏ ở quanh hông, để lộ cơ bắp rắn chắc, làn da ngăm đen dưới ánh mặt trời. Mái tóc như cỏ dại che kín khuôn mặt. 

Đây là người nào? Mọi người ngạc nhiên, hình như là chạy ra từ dưới đất... Không chờ mọi người nhìn kỹ, thiếu niên đã nhảy vọt tới. 

“Răng vàng khè” vừa mới nói: "Đến đây nào, đến nào, có thịt..." 

Thiếu niên kia đã nhào tới, chộp bao giấy dầu. “Răng vàng khè” sợ tới mức vội vàng kéo dây thừng. Bọc giấy lăn lộn ra sau. Lúc này không đợi hắn kịp hô cái gì, thiếu niên kia đã nhảy lên, bắt được bọc giấy... 

Tiếng gì vậy? Theo bản năng, Tiết Thanh nhìn mặt đất. Xiềng xích? Dường như có tiếng sấm truyền tới từ dưới đất, thậm chí nàng còn cảm thấy mặt đất đang rung rung... 

"Tới rồi!" “Răng vàng khè” hét lên. Không biết là kích động hay bị sự hung hăng của thiếu niên kia dọa cho sợ. 

Cùng với tiếng hét, ánh sáng xuất hiện trước mặt mọi người. Trong tầm mắt, thiếu niên nắm bọc giấy nhảy vọt lên giữa không trung... Ngay sau đó là một tiếng đùng, thiếu niên hạ xuống, tiếp đất bằng cả tay chân, cả người cong lại. Rồi đùng, lại nhảy lên... 

Trong khi mọi người thốt ra tiếng hô đầy kinh hãi, hắn hạ xuống. Như một con bướm đang bay lượn. Người nhào xuống đất, bụi đất văng lên như sương khói... Lúc này đây hắn không đứng dậy nữa. Bụi đất rơi xuống, người ngồi trên mặt đất, khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Gió thổi qua, vén lên mái tóc dài của hắn, để lộ một khuôn mặt trẻ tuổi. Bọc giấy vốn ở trong tay chẳng biết khi nào đã được hắn ngậm trong miệng. Mấy chiếc răng lộ ra ngoài tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Như sói hoang. Chỉ liếc bọn họ một cái rồi quay người điên cuồng bỏ chạy. Đảo mắt đã biến mất khỏi mặt đất, giống như lúc đến. 

“Răng vàng khè” trợn tròn mắt. Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh. Sau đó tiếng bốp bốp vang lên. 

"Hay!" Trương Song Đồng vỗ tay, la lên: "Xiếc hay quá!" 

Mọi người mới phản ứng, đồng loạt vỗ tay. 

“Răng vàng khè” bị tiếng vỗ tay làm cho hoàn hồn. Không đúng, đây không phải xiếc... Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi! 
Bình Luận (0)
Comment