Đại Đế Cơ

Chương 295

Cho dù là không phải bệnh thần kinh thì thân phận khẳng định cũng không hề tầm thường. 

Đêm hôm khuya khoắt có thể xuất hiện trên tường thành là điểu không phải ai cũng làm được, hẳn nhiên phải là hào quyền, mà không chỉ có quyền... Lúc này cả Huỳnh Sa Đạo giống như một ván cờ, để đảm bảo ván cờ này, đám người Tần Đàm Công tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra sai sót, người có tiền ở trước mặt cường quyền cũng chẳng là gì. 

Nếu là phái Tần Đàm Công, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, không phải cao thủ như Trợ Thủ Đắc Lực vậy nên để lại giám sát trạm gác quan trọng sao? 

Công phu người này nhìn cách nào cũng không ra, nếu chỉ dựa vào cái chạm mặt kia thì có thể nói là người này không có võ công, bởi vì không có bất kỳ hơi thở nào... Một chút địch ý đề phòng cũng không có, chẳng khác gì một cái cọc gỗ đóng ở trên tường thành vậy, thậm chí là nam hay nữ cũng không phân biệt ra nhưng mà người này lại rất lợi hại... Nếu quả thực là một người bình thường, đột nhiên thấy một người ở dưới tường nhảy vọt lên, sẽ có loại phản ứng gì đây, hoặc là kinh ngạc hoặc là sợ hãi nhưng hắn một chút phản ứng cũng không có, không hề có... Thế gian không có ai cũng như không có chuyện gì có thể làm cho hắn lộ cảm xúc, bởi vì không thèm để ý, mà không thèm để ý có nghĩa là trong lòng đã dự tính trước mọi chuyện. 

Không phải là bệnh thần kinh mà chính là siêu cao thủ... 

Thật kỳ lạ... Nàng có thời gian bay qua tường thành trở về khách điếm nhưng không biết địa vị của đối phương, e sợ bị bao vây đuổi theo, tránh cho việc thân phận bị bại lộ liên lụy đến những người khác trong khách điếm, nàng liền chạy loạn lung tung... Cuối cùng phát hiện không có ai theo đuôi, nhớ đến phía dưới tường thành này có giấu một cái sọt tre, liền chui vào bên trong, cảnh giác đề phòng... Ánh sáng hiện ra, trên đường vang lên tiếng bước chân, không phải là quan binh bôn tẩu mà là người dân bình thường. 

Thân hình một cụ gà vẩy nước quét sân, vui vẻ ngâm nga một khúc hát không biết tên. 

Bởi vì thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo lần này, quan phủ thu thập rất nhiều dân phu, chịu trách nhiệm duy trì vệ sinh hằng ngày trong thành, cụ già may mắn được phân việc vẩy nước quét nhà... trước khi cửa thành mở ra phải quét dọn sạch sẽ. 

Ánh sáng từng chút từng chút nhiều lên, bóng đêm dần dần nhạt màu, lúc trời mờ sáng chính là lúc buồn ngủ nhất, trên đường phố ngoại trừ tiếng động của việc vẩy nước quét đường, khắp nơi đều yên tĩnh. 

Quách Tử An đứng ở cửa phòng nhìn ra phía cửa ngoài đóng chặt. 

Ngoài cửa vẫn không có tiếng bước chân cũng không có ai đẩy cửa bước vào, ánh nắng xuyên qua cửa sổ hắt vào trên mặt hắn, khuôn mặt vốn đen giờ trở nên có chút trắng bạch... Trời đã sáng, nhất định đã có chuyện xảy ra, không thể chờ đợi thêm nữa. 

Quách Tử An buộc lại xiêm y, đưa tay kéo cửa bước ra ngoài, chân vừa bước ra liền lảo đảo... quên mất là đã đứng cả đêm hôm qua cơ thể cũng đã cứng ngắc lại, lại lảo đảo mấy cái nữa mới có thể dứng vững, thả chậm cước bộ vừa ngáp vừa đi ra ngoài. 

Hai người hầu bàn gác đêm của khách sạn ngáp dài một tiếng đi tới trước mặt, chuẩn bị đi ngủ. 

"Sớm vậy", bọn họ chào hỏi. 

Quách Tử An ừ một tiếng: "Đi xem bên ngoài có cái gì ăn hay không... Tối qua không ăn điểm tâm ở khách sạn rồi". 

Công tử thiếu gia ở nơi này rất nhiều, đều là sống an nhàn sung sướng hoặc là tính tình cổ quái khó chiều, cũng không có gì quái lạ, hai người hầu bàn nhiệt tình chỉ cho hắn mấy địa điểm quán trà ăn vặt có danh tiếng, Quách Tử An nói cám ơn rồi lững thững đi ra ngoài. 

Trên đường không một bóng người, Huỳnh Sa Đạo thực thi việc cấm đi lại ban đêm, tửu lâu cửa hàng vào buổi chiều cũng không buôn bán gì, lúc này trên đường mưa lất phất bay, giống như Tử thành, chết... cái chữ này tự nhiên lại hiện lên trong đầu, Quách Tử An vội vàng dùng sức lắc đầu, điềm xấu điềm xấu. 

Cửa thành đông… Quách Tử An hận không thể nhoáng cái là chạy đến, hắn hít sâu mấy hơi rồi rẽ trái rẽ phải đi dọc theo đường phố, đi vòng vèo qua mấy con phố cuối cùng cũng đến được cửa thành đông. 

"Lão bá, tiệm mì Gia Trư ở đâu vậy?" 

Ông lão quét sân nghe được tiếng hỏi thăm liền ngẩng đầu, thấy một thiếu niên đang đứng ở trước mặt, vẻ mặt mơ hồ gãi đầu, giọng nói thuộc địa phương khác... Là học sinh tham gia khảo thí à, ông cụ cười ha ha vội vươn tay chỉ: "Không xa nữa, không xa nữa... ở trong con hẻm này... Bây giờ quá sớm, còn chưa mở cửa đâu". 

Quách Tử An nhìn ông cụ thi lễ nói tạ ơi: "Ta ở đây chờ một chút vậy" rồi bước tới. 

Ông cụ vẫn giữ nụ cười, cầm thùng gỗ và cây chổi đi thẳng về phía trước, chỉ cần quét một con phố nữa là xong... Không chú ý đến người thiếu niên vừa đi tới đã quay lại, dựa vào bên đường đi qua đi lại... Mà nếu có thấy cũng sẽ không cảm thấy có điều gì kỳ lạ, đang nóng ruột đợi cửa hàng mở cửa chứ sao. 

Thời gian chậm rãi trôi qua, Quách Tử An dạo bước đến một cửa tiệm tạp hóa, liếc nhìn dòng chữ phía trên, cửa hàng Lô Tứ Gia, đây chính là nơi nàng nói... Ở đâu rồi? Có trốn ở trong đó không? Làm sao để vào đây? Đợi mở cửa? Thật hối hận vì đã không hỏi nhiều hơn một chút... Ngoài cửa thành dường như có chút hỗn loạn... Tên lính đang nghỉ ngơi thấy cửa thành có động liền đi ra, thấp giọng hỏi thăm cái gì đó sau đó hướng trên tường thành đi tới... Cửa thành lại đóng như cũ, sáng sớm vẫn yên tĩnh như cũ, trái tim đập loạn nhịp của Quách Tử An bình tĩnh lại, hai tay buông rũ xuống... 

"Tử An" 

Một giọng nói rất nhỏ truyền đến bên cạnh. 

Là tiếng của nàng! Trong nháy mắt Quách Tử An cảm thấy mắt nóng lên, hắn xoay người tìm kiếm, ánh sáng dường như che mắt hắn, cái gì cũng nhìn không thấy... 

"Ở đây". Tiết Thanh nói, tay đẩy cái giỏ trúc ra, khẽ giơ tay, tiếng bước chân vội vàng dừng lại ở trước mặt. 

"Ta, ta kéo ngươi ra ngoài", Quách Tử An thấp giọng. 

Tiết Thanh nói: "Không cần, đưa quần áo và giầy cho ta, còn có trâm cài tóc... phấn hương cũng đem theo chứ?" 

Nàng nói thật nhỏ, Quách Tử An lần lượt đáp lại, đứng ở trước cửa hàng, lợi dụng hai bức tường hai bên che chắn để cởi bỏ đi lớp quần áo bên ngoài cùng giầy trên chân... Thì ra là hắn mặc hai bộ đồ, từ trên đầu nhổ xuống một chiếc trâm trúc, trâm trúc cũng là hai chiếc, cởi xuống túi thơm đeo ở bên hông... Vội vàng run run đem những đồ này đưa tới, một cái tay vươn ra nhận lấy... Giỏ trúc được đẩy lên cao, chặn lại tầm nhìn của Quách Tử An, hắn nhìn không tới phía trong rốt cuộc là cảnh tượng gì. 

Nàng bị thương sao? Bị thương có nặng không? Nàng đi làm cái gì vậy? Vô số câu hỏi đang gào thét ở trong lòng, Quách Tử An yên lặng đứng một bên, quay đầu nhìn bốn hướng, đầu vai nhẹ nhàng đung đưa, nắng sớm nhàn nhã nhàn nhạt tản mạn khắp nơi dương dương tự đắc. 

Dường như rất lâu mà cũng tựa như trong chớp mắt, giỏ trúc lắc lư rầm một tiếng lăn xuống đất, Quách Tử An sợ hết hồn... có người vừa cất bước đến đây dường như cũng bị dọa cho sợ hãi phát ra một tiếng a. 

"Đụng phải..." Tiết Thanh nói, đứng ở giữa đống giỏ trúc vương vãi, vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa bất an, ngẩng đầu nhìn Quách Tử An: "Ta chỉ là tò mò nhìn một chút..." 

Nàng quần áo sạch sẽ, búi tóc chỉnh tề, ánh sáng bao phủ quanh người vừa tươi mới mà văn nhã, sắc mặt hòa hoãn mang theo tia xin lỗi cùng lo lắng. 

Quách Tử An có chút không nhịn được: "Làm sao vậy... cẩn thận một chút chứ... Chớ đụng lung tung đồ của người khác", vừa nói vừa khom người nhặt. 

Tiết Thanh cũng khom người nhặt các sọt tre lên. 

Ông lão quét đường ở xa quay lại nhìn, thấy hai người thiếu nên đang thu dọn sọt... Bên đường của khách điếm chồng rất nhiều, là bị đụng ngã sao... người thiếu niên tay chân vụng về... 

"Được rồi, được rồi, nhanh lên một chút, cửa hàng lòng dồi hình như mở cửa rồi..." 

"... Thật không? Chúng ta ăn một phần, mang về một phần... cho bọn Xuân Dương nếm thử..." 

Hai người vừa nói vừa nhanh tay dọn lại mấy cái giỏ tre, phủi phủi quần áo rồi đi tới phía ngỏ hẻm... Ông lão cuối cùng cũng dọn dẹp xong, thu dọn cây chổi, đem thùng gỗ giắt lên cây, cây chổi vác trên đầu vai, ngâm nga một khúc hát đi tới. 

"Đột nhiên cũng muốn ăn lòng dồi rồi...". Ông lẩm nhẩm. 

...

Ào một tiếng, từng cục gạo nếp lòng dồi được cắt đẹp đẽ để vào trong chảo, váng dầu sôi vang, mùi thơm tỏa ra bốn phía, mà nồi nước xương bên cạnh cũng sôi ùng ục, mì nằm vào như cá trở trắng bụng... Cửa hàng nho nhỏ bốc hơi cuồn cuộn, khiến cho hai người thiếu niên vừa bước vào giống như là tiên nhân bước giữa áng mây ngũ sắc. 

"Ông chủ, tràng chiên của ta..." 

"Một phần mì lòng dồi... thêm nhiều hành thái..." 

Thanh âm hai người thiếu niên liên tiếp, một cụ già một mình trông coi hai nồi lớn tiếng đáp, bận rộn mà không loạn, tràng chiên rồi mì lòng dồi, mì nước được rồi. 

"Được rồi, cẩn thận nóng", ông nói. 

Quách Tử An cùng Tiết Thanh mỗi người cầm lấy một phần nói cảm ơn, vừa đưa tay lấy đũa trúc gắp mì, lúc này ánh nắng đã tràn vào cửa tiệm, nắng sớm càng lúc càng sáng tỏ, đầu ngõ đã có đôi ba người đi lại. 

"Bên này... lòng dồi..." 

"Đã mở cửa rồi..." 

Người nói rõ ràng cũng đều là thí sinh, Tiết Thanh và Quách Tử An đã từng gặp mặt, lúc đi qua còn cố ý liếc nhìn thức ăn trong tay hai người dùng sức hít hà. 

"Thơm quá". 

"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, có người còn đến sớm hơn chúng ta". 

Sáng sớm, nơi này lại bắt đầu huyên náo, Tiết Thanh cùng Quách Tử An đi tới đầu ngõ, cửa thành mở ra rồi, một đội nhân mã phi nhanh vào, nghiêm túc mà lạnh lẽo âm u. 

"Đóng cửa thành... Cấm đi ra ngoài... Toàn thành giới nghiêm lục soát..." 

Có tiếng quát truyền đến, cửa thành ở phía sau bọn họ vốn đã mở ra bây giờ lại đóng một lần nữa, quan binh thủ thành vẻ mặt uy nghiêm không chút khinh suất. 

Hai người thiếu niên dừng bước, có chút kinh ngạc nhìn lo lắng. 

Cấm quân nhìn thấy hai người thiếu niên đứng bên này, nắng sớm chiếu lên hai thiếu niên đang ngây người, trong tay đang cầm bọc giấy, cây tăm bằng trúc còn đặt ở khóe miệng... Cấm quân thu hồi tầm mắt. 

Bọn họ cao giọng quát, lướt qua đường phố, thêm một lần nữa tạo nên một tầng bụi đất. 
Bình Luận (0)
Comment