Đại Đế Cơ

Chương 298

Nếu phối hợp thì sẽ điều tra rất nhanh. Quách Tử An nhìn đám quan binh vừa tra xong hành lý và từng ngóc ngách trong phòng, nghe tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài. 

"Quấy rầy rồi." Hai tên quan binh nói. 

Quách Tử An “ừ” một tiếng rồi nhìn hai tên quan binh ra ngoài. Khách sạn vẫn còn huyên áo như trước. 

"Thực là nhục văn nhã..." 

"Lục soát người ta... Coi ta là tội phạm à? Ta là đệ tử của thánh nhân..." 

Đám quan binh không hề để ý, soát xong thì đi. Bọn tiểu nhị của khách sạn chạy tới trấn an: "Xin mọi người bình tĩnh lại, dù sao nơi đây chính là Huỳnh Sa Đạo." Nụ cười có vẻ kiêu ngạo và hờ hững: "Nơi này thật ra được coi là dưới chân thiên tử rồi... Huống hồ còn có ác linh mà hoàng hậu nương nương đang trấn áp nữa... Chuyện xảy ra ở đây tất nhiên là phải nghiêm tra rồi." 

Huỳnh Sa Đạo đấy... Lời này khiến đám thí sinh, vốn đang xấu hổ và tức giận, yên tĩnh trở lại. 

"Nhưng mà... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Một người nói, vẫn cố giữ thể diện: "Cứ không chút minh bạch mà lục soát như vậy... Thật đáng sợ." 

Tiểu nhị cười đầy bí hiểm, nói: "Làm như vậy cũng là vì tốt cho mọi người, nếu nói rõ ra, sợ còn đáng sợ hơn cơ." 

Còn đáng sợ hơn à? Đám thí sinh liếc nhau, chỉ nghe thôi mà đã thấy sợ rồi... Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? 

"Được rồi, được rồi! Nếu đã điều tra thì cho thấy tất cả vẫn đang trong lòng bàn tay. Mọi người an tâm mà thi, an tâm mà thi." 

"Vị thiếu gia này định đi..." 

Nghe tiểu nhị của khách sạn hỏi, Quách Tử An đang đi tới, gật đầu với hắn, nói: "Ta đi xem cuộc thi... Hôm nay ca ca của ta thi mà." 

...

Tống Anh ngồi trong phòng, nghe tiếng náo nhiệt ngoài cửa thì ngẩng đầu lên, đặt bút vẽ trong tay xuống. 

"Quý Trọng!" Nàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" 

Quý Trọng đáp lời từ bên ngoài: "Không có việc gì, thưa tiểu thư! Đang điều tra hung phạm đêm qua." 

Tống Anh nói: "Hung phạm đêm hôm qua đã vào thành rồi à?" 

Quý Trọng đáp: "Cũng chưa chắc, chỉ là không bắt được nên mới đi lục soát." 

Lúc bọn họ nói chuyện, đám quan binh đi tới bên này. 

"Người ở bên trong hãy đi ra, quan phủ tới điều tra..." 

Cửa phòng không bị mở ra. Nghe được tiếng Quý Trọng nhỏ giọng nói mấy câu gì đó. Đám quan binh liền nhanh chóng rút đi. Tống Anh không cầm lấy bút vẽ mà đứng trước bàn, như có suy nghĩ. 

"Bên phía phụ thân..." Nhìn Quý Trọng đẩy cửa bước vào, Tống Anh nói. 

Quý Trọng nói: "Thưa tiểu thư, đại nhân còn ở ngoài thành, chưa gửi tin gì về." 

Tiết Thanh đáp “ừ” một tiếng, lại ngồi xuống, nhấc bút lên, nhưng lại dừng lại. Nàng khẽ nghiêng đầu, mày nhíu lại. Trong khách sạn người đến người đi mà nàng không đeo mạng che mặt, đây là chắc chắn hộ vệ bên người có thể bảo vệ nàng, khiến cho người ta không thể nhìn thấy. Theo cái nhíu mày ấy, vết sẹo trên gương mặt cũng co lên theo, càng thêm dữ tợn. Quý Trọng, đứng ở cửa nên có thể nhìn rõ vết sẹo kia, mặt lại không hề biến hóa. 

Quý Trọng nói: "Tiểu thư đừng lo." 

Tống Anh cười với hắn, nói: "Ta không lo cho phụ thân, ta lo Hổ Tử... Lần đầu tiên thằng bé rời khỏi ta lâu như vậy, không biết nó thế nào rồi? Mẹ vốn không khỏe..." Khẽ thở dài, dạo bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía kinh thành. 

Con đi ngàn dặm, mẹ sẽ lo. Thì ngược lại cũng là như thế. 

...

Ở ngoại ô kinh thành, trong Phong Lâm uyển, tên như ý nghĩa, tọa lạc giữa rừng phong, là biệt viện của hoàng gia, nơi này có đình đài lầu các, nước chảy xuống từ trên núi, rất đẹp đẽ. Trong thời tiết đầu mùa thu này, Phong Lâm uyển đã bắt đầu hiển lộ cảnh đẹp. Nhưng trong cảnh đẹp ấy lại có những tiếng kêu to, vừa kỳ quái lại vừa đáng sợ. 

"Thiếu gia... Thiếu gia... Ngài thấy cái này thú vị không..." 

"Thiếu gia, thiếu gia, có xiếc này... Ngài mau xem có thể lộn nhào được mấy vòng..." 

"Thiếu gia, đây là khỉ... Xiếc khỉ, xiếc khỉ đó..." 

Trong một cái sân, mười mấy gã sai vặt chạy qua chạy lại. Chong chóng, cờ màu, xiếc với gánh hát, dắt khỉ liên tục lên sân khấu. Vừa hỗn loạn, vừa làm người ta sợ. Hơn nữa tiếng kêu tiếng gọi còn không ngừng vang lên. Rầm, ổ khóa trên cánh cửa kêu vang. Người ở bên trong cánh cửa cầm ổ khóa mà lắc, một khuôn mặt mập mạp xuất hiện trước mặt. 

Đây là một đứa trẻ, không có chút vẻ vui mừng vì thấy các trò vui, chỉ có hoảng sợ, nước mắt ròng ròng. Nó mở miệng kêu a a, nước miếng nhỏ xuống vạt áo. 

"Thiếu gia... Ngài nghỉ một lát nhé, cứ tiếp tục như vậy thì sao chịu được." Đám sai vặt rầu rĩ nói. 

Đứa bé ấy chỉ kêu a a, cứ lắc lắc cánh cửa, miệng thì hàm hồ gọi tỷ tỷ. Trên hành lang, một chuỗi tiếng bước chân vang lên. 

"Phu nhân tới rồi..." 

Bọn sai vặt kích động đứng sang hai bên, nhìn một người phụ nữ được một đám tỳ nữ bao quanh rẽ tới từ trong hành lang. Bà ta mặc một chiếc áo choàng thật dày nhưng trông vẫn rất yếu ớt, được đám tỳ nữ dìu tới. 

"Phu nhân..." 

"Phu nhân không thể tới nơi này được..." 

Đám sai vặt vội nói, hòng ngăn người phụ nữ này tới gần. 

Phu nhân lại không hề ngừng lại: "Mở cửa ra..." Giọng vừa khàn, vừa suy yếu như một bà già. 

Lũ sai vặt chần chờ. Người phụ nhân lảo đảo, lại cất cao giọng: "Mở cửa ra!" Hơi thở ngắn như chuẩn bị đứt đoạn tới nơi. 

Bọn tỳ nữ giậm chân: "Mau mở ra đi, đừng để phu nhân bực..." 

Thế thì thật không xong! Bọn sai vặt hốt ha hốt hoảng lấy chìa khóa ra, run rẩy mở khóa. Khóa còn chưa được lấy xuống, người trong cửa đã rít lên rồi đẩy cửa ra, cắm đầu lao tới. 

Người phụ nữ vốn yếu ớt dựa vào người tỳ nữ lập tức đứng dậy, nhào tới, ôm cổ người lao ra. Đứa trẻ này chừng mười hai, mười ba tuổi nhưng cơ thể còn tráng kiện hơn cả người phụ nữ. Bà ta không ôm được nó, mà bị đẩy ngã về phía trước. 

Tiếng thét vang lên khắp nơi. Đám tỳ nữ, gã sai vặt đều ngăn chặn đứa trẻ vẫn còn muốn xông lên, rối loạn hết cả. Người phụ nữ vẫn ôm chặt đứa bé, bị nó đẩy cho ngã nhào xuống đất cũng không buông tay. Áo choàng của bà bị kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt. 

Khuôn mặt của bà trông tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu nhưng tóc đã hoa râm, do bị đứa trẻ trong lòng đấm đá loạn xạ mà tản ra. 

"Hổ nhi ơi Hổ nhi, mẹ ở đây này." Bà vội vàng ôm chặt lấy đứa trẻ đang đấm đá lung tung kia. 

Đứa trẻ chỉ a a rồi gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ. 

"Tỷ tỷ sẽ về mà, tỷ tỷ sắp về rồi!" Người phụ nữ nói, ôm chặt lấy đứa bé, cọ mặt nó. Mặc kệ quả đấm, cánh tay của nó có thể khiến mình bị thương, cứ thế lặp lại một lần rồi lại một lần. 

Đứa trẻ trong lòng dần yên tĩnh lại, mắt dại ra nhìn người phụ nữ, chợt gọi to: "Mẹ". 

Người phụ nữ tức thì trào nước mắt, ôm chặt lấy nó: "Hổ nhi của mẹ, nhận ra mẹ rồi!" Nghẹn ngào không tiếng động. 

Hổ nhi thì nhếch miệng cười, nước miếng chảy xuống, vỗ tay nói: "Mẹ, mẹ, tỷ tỷ, tỷ tỷ, bện châu chấu dẫn Hổ nhi đi chơi." 

Người phụ nữ giơ tay vuốt ve mặt đứa trẻ: "Tỷ tỷ về rồi sẽ dẫn Hổ Tử đi chơi. Hổ Tử phải nghe lời, tỷ tỷ sẽ trở về rồi dẫn Hổ Tử đi chơi." Âm thanh ấy như cười, lại như khóc. Bà ngồi trên mặt đất, ôm chặt đứa trẻ, áo choàng và tóc bạc tản ra. 

Đám tỳ nữ và gã sai vặt xung quanh buông thõng hai tay mà đứng, im lặng không tiếng động. 

...

Trong hoàng cung, hai gốc cây phong trước trị phòng cũng đã có lá xanh lá đỏ. Gió thu thỏi qua, vang lên tiếng xào xạc. Tiếng cười của Tần thái hậu vang lên bên trong phòng. Đám thái giám buông tay đứng trong hành lang lại càng im lặng. 

"Ca ca, khi nào tin tức mới tới? Hôm nay đã thi xong một khoa rồi... Thất Nương thi thế nào?" Tần thái hậu ngồi trên chiếc bàn nhỏ dưới giá sách, cười mắt cong cong, không chờ Tần Đàm Công trả lời đã tự cười: "Chắc chắn là Thất Nương thi rất tốt..." 

Tần Đàm Công ngồi trên ghế da hổ, lật xem tấu chương, nghe vậy chỉ ừ. 

Tần thái hậu ôm đầu gối, giống như suy tư: "Không biết Thất Nương trông như thế nào nhỉ? Lúc đi còn nhỏ như vậy..." Nói tới đây, nước mắt chảy ra, vội giơ tay lau đi: "Ca ca, cho dù thi thế nào cũng không vội truyền tin tới, bảo người ta vẽ một bức họa rồi gửi về..." Vuốt mặt, rưng rưng cười: "Cháu giống cô! Phụ thân và tẩu tử đều nói hồi bé Thất Nương giống ta nhất, không biết giờ trưởng thành rồi liệu còn giống nữa không..." Cười xong, lại giơ tay che mặt khóc hu hu: "Tại ta khi đó không nói gì... Đứa bé đáng thương..." 

Vừa khóc vừa cười... Tần Đàm Công đặt tấu chương xuống, nhìn bà ta: "Kỳ quái giống người đó hả? Bị người ta bảo là có bệnh thì sao bây giờ?" 

Tần thái hậu bật cười, oán trách kêu một tiếng "ca ca" rồi dùng tay áo lau nước mắt: "Nhiều năm như vậy, ta thật sự lo lắng..." 

Tần Đàm Công nói: "Không cần lo, thi xong sẽ về đây." Hắn gấp cuốn tấu chương trong tay lại, vang lên một tiếng bộp: "Gặp lại trên điện Kim Loan..." 

...

Mặt trời chiếu sáng, trước quan nha thành Huỳnh Sa Đạo, vô số người đang đứng. Một đám nhón chân đi vào trong. Quách Tử An chen chúc trong đám người, cố chen lên phía trước. 

"Thế nào? Thế nào? Hiện tại ai giỏi nhất?" 

Những người chiếm cứ vị trí có lợi nhất trước bảng bàn tán thông tin mới trao đổi được. Hiện tại thành tích chưa được dán ra. Giống như hôm qua, nhạc khoa cũng chia làm bốn hạng, khí nhạc, ca vũ, kỳ nghệ... Tới lúc cuối cùng mới cộng điểm lại. Nhưng điều ấy không ngăn cản mọi người đưa ra lời nhận xét của mình. Dù sao mấy cái chuyện ca múa trình diễn này rất dễ phân biệt. 

"Khí nhạc, ca vũ thì Tác Thịnh Huyền vẫn lợi hại nhất." 

Thái tử Tây Lương à... 

Trong đám người, tiếng thán phục và tiếng nghị luận vang lên. Vị thái tử Tây Lương này quả nhiên không tầm thường. 

Thái tử Tây Lương như thế nào, Quách Tử An không hề quan tâm. Hắn dừng chân, nhìn về phía rạp cho thí sinh, mặt đầy lo lắng... Nàng còn chưa thi, không biết lâu như vậy có kiên trì được không? 
Bình Luận (0)
Comment