Ánh đèn ở mép giường sáng lên, màn bị nhấc lên, Đốc đứng ở mép giường, Quách Tử An cùng Liễu Xuân Dương chần chờ một chút, nửa che nửa đậy nhìn qua.
Trên giường thân mình phần lớn bị che phủ nhưng hình dáng vẫn hiện ra khác hắn với dáng một người thiếu niên, vòng eo mảnh khảnh, chân thon dài… Nhưng vào giờ phút này không có người cảm thấy thiếu nữ kia thanh xuân mỹ diệu, trên da thịt hiện ra từng mảnh đỏ tím, trải rộng giống vảy… Đây chính là “thương tích khắp người” mà người phụ nữ kia nói.
“Ngoại thương chỉ có nơi này.” Diệu Diệu thấp giọng nói, chỉ vào chân Tiết Thanh …. Bên kia huyết nhục đọng lại lộ ra một vết thương: “Kiếm thương.”
Đốc nói: “Những thứ này…. Bị dùng nắm đấm tay đánh.”
Diệu Diệu gật đầu nói: “Rất giống cá bị đập, bên ngoài không có việc gì, bên trong đều nát nhừ.” Giơ tay che mặt ồ ồ khóc lên: “Phế vật a…” Câu “phế vật” này không phải mắng Tiết Thanh, nàng là đang mắng chính mình: “Ta còn nói nàng chạy, nàng sắp chết rồi.” Ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc: “Ta còn sống làm gì.”
Đốc giơ tay muốn xem xét, Diệu Diệu khóc ròng nói: “Không được…. Thân thể nàng hiện tại đều nát, không chạm vào đã đau, đụng phải càng đau.” Tay Đốc dừng lại, thu hồi vẻ trầm lặng. Tuy rằng nghe không hiểu Diệu Diệu nói chạy gì đó nhưng những gì miêu tả thương thế hắn đều nghe hiểu, dùng nắm đấm mà đánh, giống cá bị đập, không chạm vào cũng đau… Quách Tử An cùng Liễu Xuân Dương sắc mặt trắng bệch, không chạm vào còn đau… Nàng tham gia thi một ngày, còn khiêu vũ… Liễu Xuân Dương chợt nghĩ đến cảnh nàng ngồi dùng miệng ngậm chén trà Bùi Yên Tử đưa tới…. Người thiếu niên đột nhiên xoay người, bả vai không cách nào khống chế run run, hóa ra khi đó là đã đau không thể tự mình đưa tay ra lấy rồi.
Cái tên yêu quái này, rốt cuộc là làm sao làm được như vậy. Lúc trước lấy gậy sắt cắm vào trong miệng vết thương vốn đang bị thương, hiện tại lại mình đầy thương tích như vậy đi thi một ngày, đây không phải yêu quái, đây là kẻ điên.
…
Nghe thấy hai người trở về miêu tả, Tề Sưu chờ ở trong phòng trông nom thuốc kinh ngạc không thôi.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Ai làm?” Hắn hỏi, lại thở dài: “Không trách được thuốc của ta không hữu hiệu… Thương tích quá nặng.”
Đốc nói: “Nàng không có ở bên cạnh chúng ta.” Kể lại chuyện phát sinh lúc ấy.
Nghe được tin Phụ Tá Đắc Lực đã tới lại đã chết, Tề Sưu kinh hãi đan xen: “Nguy hiểm thật.” Lại nói: “Thanh Tử thiếu gia là bị hắn đả thương? Nhưng nghe nói Phụ Tá Đắc Lực có kiếm thuật hạng nhất…”
Đốc nói: “Nếu nàng là bị Phụ Tá Đắc Lực đả thương, như vậy hắn lại là bị ai giết?”
Tề Sưu ngẩn ra, Diệu Diệu đang ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc cũng ngẩng đầu, bị đả thương đương nhiên là đã giao thủ. Hai bên giao thủ, một bên đã chết, nàng... Sao? Làm sao… có thể? Phụ Tá Đắc Lực đó.
Trong phòng yên tĩnh một lúc.
“Không cần suy nghĩ.” Đốc nói: “Chờ nàng tỉnh hỏi cái biết ngay.”
Nghe được lời này, Tề Sưu lấy lại tinh thần, cười khổ nói: “Đại nhân, thuốc của ta có lẽ không thể làm nàng tỉnh lại… Trọng thương như vậy lẽ ra là có thể mất mạng ngay tại chỗ, nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã là không thể tưởng tượng. Lại đi tìm một đại phu giỏi đi.”
Diệu Diệu tức khắc lại khóc lên, Đốc trầm lặng không nói.
Bên ngoài truyền đến tiếng cười nói, còn có tiếng ca lạc điệu sai nhịp, là những người đọc sách đó chè chén xong.
“Tam Lang, Tam Lang, ngươi ngủ rồi sao?”
“Suỵt, Song Đồng thiếu gia, ngươi đừng có ầm ĩ…”
Cửa phòng khẽ động, kèm theo tiếng mắng tức giận của Quách Tử An: “Trương Song Đồng ngươi mượn rượu làm càn cái gì.”
“Cái gì mượn rượu làm càn a, cái này gọi là nhã hứng, việc của người đọc sách. Thời gian tốt đẹp, Tam Lang ngươi không cần ngủ mà.”
“Cút cút cút.”
Cùng với tiếng cười nói, tiếng bước chân của đám người đọc sách đang vui vẻ cũng dần dần tan đi.
Thời gian tốt đẹp a, không có người biết nữ hài tử giờ khắc này nằm ở trong phòng ngủ kia đang đối mặt với sinh tử.
Cửa phòng đóng lại, ngọn đèn dầu tối tăm, trong phòng, Liễu Xuân Dương ngồi ở mép giường cầm khăn lông chà lau trán mặt cổ cho Tiết Thanh lúc này vẫn hai mắt nhắm chặt, sau đó để vào trong nước nhúng ướt vắt khô lại đi lặp lại, thành thạo mà chuyên chú…
Quách Tử An ngơ ngác một khắc, tiến đến nâng chung trà lên, dùng chiếc đũa có dính giọt nước chấm lên đôi môi khô khốc của Tiết Thanh. Ngoài cửa lại là một tiếng vang nhỏ nhưng không có con ma men nào ồn ào. Quách Tử An xoay người đi đến mở cửa, nhìn đến trước cửa lại thả một chén thuốc, hắn không nói hai lời bưng vào. Bên kia Liễu Xuân Dương cũng không có dò hỏi, buông khăn lông nhẹ nhàng bọc chăn nâng Tiết Thanh dậy ôm trong người, giống lúc trước hai người hợp lực bón thuốc, từng giọt từng giọt thuốc đút vào.
Từng chút một, bóng đêm từ dày đặc trở nên nhạt dần đi. Quách Tử An bưng chậu nước đi đổi, nhìn bên cửa sổ có ánh sáng xuyên vào không khỏi ngơ ngác, từ khi nào mà đêm đã vội đi qua? Lại phẫn nộ, tối nay sao lại qua nhanh như vậy. Phía sau truyền đến tiếng hô nhỏ khác lạ của Liễu Xuân Dương. Chậu nước trong tay Quách Tử An thiếu chút nữa rơi xuống đất, cứng đờ quay đầu qua, nhìn thấy Liễu Xuân Dương tay đang sờ lung tung trên mặt, trên đầu, trong cổ Tiết Thanh.
“Ngươi đừng đụng vào nàng! Nàng sẽ đau!” Quách Tử An cả giận nói. Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lắp bắp: “Nàng hình như không còn nóng, ngươi, ngươi nhìn xem.”
Người đã chết mới bị lạnh, Quách Tử An cứng đờ thân mình, trong nháy mắt vỡ vụn, run rẩy bưng chậu nước tới, một khoảng cách ngắn ngủn lại khó khăn như đi trên lưỡi đao. Cuối cùng vẫn là đi tới, Quách Tử An vươn tay sờ lên đầu Tiết Thanh… Vẻ mặt hơi giật mình, tay hoảng loạn sờ khắp nơi giống Liễu Xuân Dương, tựa khóc lại tựa cười.
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế, nàng không phải không nóng, là không sốt nữa.”
Tề Sưu nói nếu đêm nay có thể giảm sốt là có thể cứu chữa, Quách Tử An nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài.
…
Trong màn, đèn lại lần nữa sáng lên, Diệu Diệu cúi người thăm xem, những người khác một loạt đứng ở phía sau nàng, trong phòng hơi thở cơ hồ đọng lại cho đến khi Diệu Diệu quay đầu nói: “Thật sự giảm sốt rồi, mạch tượng tuy rằng suy yếu nhưng vững vàng chắc chắn.” Dứt lời ngồi xổm trên mặt đất, lại che mặt khóc.
Tề Sưu nhịn không được chống nạnh: “Thuốc của ta thật là quá lợi hại, cứu về rồi, cứu về rồi.”
Đốc vẫn trầm lặng không nói như cũ, ánh đèn chiếu rọi xuống hai mắt vằn đầy tơ máu.
“Nàng thật sự không có việc gì sao?”
Quách Tử An đứng sau bọn họ hỏi.
Tề Sưu nói: “Đương nhiên không thể nói là không có việc gì, thương thế nặng như vậy, vẫn phải tiếp tục bồi dưỡng và chữa trị, chỉ là không giống lúc trước, ngay cả cơ hội chữa trị cũng không có.” Xoa xoa tay, mặt đầy nếp nhăn sáng ngời kích động: “Thang thuốc cứu mạng của ta quả nhiên lợi hại, một thang liền thấy hiệu quả, thật sự không cần thang thứ hai.” Không nhịn được lại quơ chân múa tay như điên.
Không cần thang thứ hai? Quách Tử An khẽ nhíu mày, có ý gì a, đã uống ba lần rồi mà, hoặc là ý lão nói là không cần kê lại đơn thuốc thứ hai khác đi.
...
Nắng sớm chiếu vào trong phòng, cửa sổ mở ra, gió thu mang đi không khí nặng nề, cũng mang đến một trận ầm ĩ. Màn bị kéo ra, văn lại cùng với đám người Trương Song Đồng đứng trước giường, mọi người đều nhìn người thiếu niên trên giường.
“Tam Lang, sắc mặt ngươi thật kém quá.” Trương Song Đồng nói.
Tiết Thanh nằm, hơi mỉm cười với hắn, ước chừng là do sắc mặt, khiến vẻ tươi cười đều có chút suy yếu vô lực.
“Ta ngày hôm qua không ăn cơm mà.” Nàng nói, giọng nói khàn khàn.
Bàng An cười vỗ Trương Song Đồng: “Song Đồng thiếu gia, sắc mặt ngươi chẳng khá hơn Thanh Tử thiếu gia bao nhiêu. Kêu ngươi uống ít rượu một chút lại không nghe.” Trương Song Đồng ấn cái trán, nói: “Đau đầu, ta cũng phải đi nằm, dù sao ba ngày này không cần thi.”
Tiết Thanh có chút kinh ngạc: “Không cần thi sao?”
Văn lại mỉm cười nói lại bố cáo của quan nha: “Hôm qua trừ các ngươi ra còn có một thí sinh khác hộc máu, mọi người cũng không muốn nhìn cảnh hôm nay lại có người hộc máu.” Nói giỡn một hồi, dặn dò Tiết Thanh nghỉ ngơi thật tốt, mọi người liền lần lượt tản đi, phòng lại khôi phục an tĩnh.
Quách Tử An đóng kỹ cửa quay về muốn buông màn, nhìn thấy Tiết Thanh còn mở to mắt, ánh mắt có chút tan rã. “Đau lắm à?” Hắn nhịn không được hỏi.
Tầm mắt Tiết Thanh nhìn về phía hắn, thấy Quách Tử An trong lòng có chút sợ hãi, sau đó cười cười: “Ta cho rằng ta lần này lại phải xuyên không.”
Cái gì? Vẫn còn nói mê sảng sao? Quách Tử An vẻ mặt hoảng hốt, bên kia cửa bị người đẩy ra.
“Thanh Tử thiếu gia.” Diệu Diệu che mặt khóc, lại giải thích: “Ta là đầu bếp nữ Tử An thiếu gia mời đến chuyên nấu cơm cho ngươi, giờ ngươi phải được bồi dưỡng thật tốt.”
Tiết Thanh kinh ngạc: “Các ngươi tới rồi.” Tầm mắt rơi vào trên người nam nhân phía sau Diệu Diệu, Đốc lại đính một vòng râu, không biết là giả làm nam nhân của đầu bếp nữ hay là tiểu nhị trong khách sạn. Nàng cười một cái: “Dọa đến các ngươi rồi, đêm đó ta không từ mà biệt.”
Đốc ngồi xuống không có hỏi chuyện đêm trước đó mà là đơn giản nói cho Tiết Thanh sự hung hiểm của vết thương hôm qua. Tiết Thanh nghe được im lặng một khắc, nàng bị thương nặng cỡ nào chính nàng cũng biết, thậm chí nàng cũng chưa nghĩ đến chính mình sẽ còn tỉnh lại, cười cười: “Ta sao, không có việc gì, này giờ không phải tỉnh rồi sao.” Quả nhiên vẫn là vai chính, tuy rằng cái vai chính này không giống con ruột của ông trời cho lắm nhưng cũng sẽ không ngủm sớm như vậy. Không có việc gì, không có việc gì, tên nhãi này lại bắt đầu nói mấy chữ này, Quách Tử An hít hít mũi xoay người sang chỗ khác. Đốc nói: “Thanh Tử thiếu gia, thương thế của ngươi là chuyện gì xảy ra?”
Tiết Thanh nói: “Có người tên là Phụ Tá Đắc Lực.”
Diệu Diệu kêu “a” một tiếng: “Quả nhiên là Thanh Tử thiếu gia ngài giết hắn sao?” Vẻ mặt khiếp sợ, không thể tin tưởng.
Một hài tử hơn mười tuổi có thể làm được chuyện này thật là khó có thể làm người tin tưởng, Tiết Thanh nói: “Ừm, ta cùng hắn giao thủ.” Đang nghĩ xem nói như thế nào.
Đốc tiếp lời: “Vị sư phụ kia của người cũng tới sao?”
Tiết Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Quả nhiên mà, có cao thủ tương trợ. Đốc mang vẻ mặt trịnh trọng nói: “Không biết sư phụ người có đồng ý cho gặp mặt một chút không?”
Tiết Thanh nói: “Lão nhân gia...” Vẻ mặt nặng nề: “Đã chết.”
Đã chết?
Vẻ mặt luôn bình tĩnh của Đốc hiện lên sự kinh ngạc.
“Lúc ấy ngươi bảo ta ẩn núp ở bên kia chờ vì ngươi phát hiện Võ Liệt.” Tiết Thanh nói.
Đốc gật gật đầu, thế nên sau khi những người khác dẫn phục binh rời đi, hắn xuất hiện, lại không để Tiết Thanh lập tức xuống dưới mà là chỉ ra dấu ở chỗ tối. Võ Liệt, những người này ở bên này chờ phục kích bọn họ, bọn họ sao lại không phục kích. Cho đến khi giết Võ Liệt mới rời đi nơi này, bọn họ vốn cũng không có ý định từ nơi này tiến vào địa cung.
Khi đó hắn đi trước, lại để Tiết Thanh đi theo phía sau, cho đến địa điểm ước định liền tách ra, hắn tiếp tục đi dẫn người của Tần Đàm Công, còn Tiết Thanh thì đến cùng Diệu Diệu và người bán hàng rong đến điểm ước định tiến vào địa cung.
“Lúc ấy ở bên kia ẩn núp không chỉ Võ Liệt.” Tiết Thanh nói.
Hóa ra lúc ấy Phụ Tá Đắc Lực đã ở nơi đó, Đốc im lặng một khắc nói: “Là ta sai.” Lại nhìn về phía Tiết Thanh: “Cho nên ngươi là vì chúng ta lại trở về phục kích Phụ Tá Đắc Lực.”
Diệu Diệu nhìn Tiết Thanh vẻ mặt hổ thẹn lại tự trách, hóa ra là như thế, Thanh Tử thiếu gia nào phải là người nhìn thấy nguy hiểm bỏ chạy đâu, lúc trước ở Trường An phủ mang theo bọn học sinh nháo với quan viên triều đình cũng không có chút nào sợ hãi, không khỏi nức nở nói: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi làm như vậy quá nguy hiểm.”
Tiết Thanh cười cười: “Cũng không thể nói là vì các ngươi đâu, cũng là vì ta chứ, chúng ta không phải cùng nhau sao? Muốn nguy hiểm tất cả mọi người đều nguy hiểm.” Lại nói: “Kỳ thật ta cũng không nghĩ tới người kia lợi hại như vậy, lúc ấy không có nói cho Đốc đại nhân, là không nghĩ rút dây động rừng, liền chính mình đi qua xem, cũng may sư phụ ta cũng ở đó.”
Vị sư phụ kia, Đốc vẻ mặt trịnh trọng nói: “Hóa ra lão cũng tới.” Nghĩ đến Tiết Thanh nói lão đã chết, vẻ mặt lại nghiêm lại.
Tiết Thanh nói: “Ta cũng không biết người theo tới, lúc ấy ta đối chiến với Phụ Tá Đắc Lực đối mặt, mấy chiêu ta liền biết mình không phải đối thủ của hắn, còn may tiên sinh từ trên trời giáng xuống... Hai thầy trò chúng ta hợp lực giết Phụ Tá Đắc Lực, chỉ tiếc sư phụ bị thương nặng...” Dứt lời rũ mắt thanh âm nghẹn ngào.
Phụ Tá Đắc Lực công phu rất cao, bọn họ cũng biết, cho dù hung hiểm bỏ mạng cũng không có gì kỳ quái, nếu là bọn họ, cũng không dám cam đoan đều có thể toàn thân trở ra, Đốc, Diệu Diệu cùng Tề Sưu đều im lặng.
“Không biết sư phụ ngươi là người phương nào?” Đốc nói: “Cao nhân như thế nên được bái tế.” Tiết Thanh nói: “Ta với người cũng là bèo nước gặp nhau, lúc trước ta cho rằng người là ăn mày, liền cho người một ít thức ăn, từ đấy quen biết, sau đó người lúc rỗi rảnh liền tới dạy ta công phu.” Nói tới đây nhìn Đốc: “Kỳ thật ban đầu ta cũng không biết người dạy ta lợi hại như vậy, cho đến khi ta trong thời gian ngắn ngủn lại có thể đánh bại các thiếu gia Quách gia.”
Thì ra là thế à, Quách Tử An đứng ở một bên thầm nghĩ, chẳng trách rõ ràng chỉ học võ sư mấy ngày liền lợi hại như vậy. Tiết Thanh nói chuyện cùng mấy người này cũng không có bảo hắn tránh đi, thậm chí Liễu Xuân Dương cũng còn ở một bên dù vốn dĩ nghe không hiểu lắm. Đốc cũng gật gật đầu, hiển nhiên cũng biết việc trước kia của Tiết Thanh cùng bọn nhỏ Quách gia.
“Tuy rằng sư phụ chỉ dạy ta một ít công phu, nhưng với ta, người là tiên sinh đầu tiên.” Tiết Thanh nói, vành mắt đỏ ngầu.
Đốc nói: “Không biết cao danh quý tánh của tiên sinh?” Tiết Thanh nói: “Người họ Hồng, bởi vì có bảy ngón tay, tự xưng Thất Công.”
...
“Hồng Thất Công a.” Người trong phòng hoặc là trong miệng thì thầm, hoặc là trong lòng cũng lẩm nhẩm tên này.
“Chỉ tiếc không có cơ hội gặp mặt.” Đốc nói.
“Ta chôn xác người ngay tại Huỳnh Sa Đạo.” Tiết Thanh nói: “Không biết có bị nhóm Hắc Giáp vệ phát hiện không...”
Hẳn là có, Hắc Giáp Vệ khẳng định sẽ lục lọi khắp Huỳnh Sa Đạo, đám người Đốc im lặng.
“Ngươi sống khỏe mạnh chính là sự báo đáp tốt nhất cho người rồi.” Đốc lại nói.
Tiết Thanh gật đầu nói: “Ta sẽ vậy.” Nhìn Tề Sưu: “Đa tạ Tề đại thúc đã cứu ta.”
Tề Sưu cười he he nói: “Ta cũng không nghĩ tới, “một thang thuốc” thật đúng là có tác dụng, thực ngoài ý muốn.” Tiết Thanh nói: “Vậy lại vất vả Tề đại thúc tiếp tục cho ta thuốc, ta muốn ba ngày sau tiếp tục tham gia khảo thí, ít nhất bề ngoài phải khôi phục như bình thường.”
Thế mà còn muốn thi, mấy người trong phòng kinh ngạc. “Thi thì thôi bỏ đi.” Diệu Diệu nói: “Ngươi tới nơi này vốn không phải vì cái này, dù sao mượn chuyện hộc máu bỏ thi người khác cũng sẽ không hoài nghi gì.”
Hóa ra tới nơi này vốn là không phải vì thi thố à, Quách Tử An cùng Liễu Xuân Dương liếc nhau, lại rũ mắt xuống.
Tiết Thanh nói: “Không được, như vậy mới khiến cho người hoài nghi, các thí sinh hộc máu giống ta đều có thể tiếp tục khảo thí, ta không thể thi liền khiến người chú ý.” Lại duỗi tay ra vẫy vẫy: “Ta cảm thấy sức lực đã khôi phục.”
Diệu Diệu vội đè tay nàng xuống, oán trách nói: “Ngươi mau nằm ngoan đi.” Lại nhìn Tề Sưu.
Tề Sưu vỗ ngực nói: “Yên tâm đi, thuốc của ta lợi hại như vậy, nhất định không thành vấn đề.” Giọng tràn đầy tự tin.
Tiết Thanh lại cười nói: “Ta đây an tâm rồi.” Lại nhìn Đốc cùng Diệu Diệu: “Các ngươi tới ta cũng rất an tâm.”
Diệu Diệu lau nước mắt: “Đừng nói chuyện nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Đốc nhìn Tiết Thanh: “Ta không có gì muốn hỏi nữa, Thanh Tử thiếu gia mau nghỉ ngơi đi.”
Tiết Thanh nói: “Vậy ta nghỉ ngơi trước.” Dứt lời nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, một lát liền ngủ. Đây là vẫn luôn chống đỡ nói chuyện cùng bọn họ, giải thích cho bọn họ, làm cho bọn họ an tâm sao, Diệu Diệu giơ tay che mặt: “Nếu là Qua tỷ tỷ ở đây, chẳng phải là khóc chết rồi.”
Đốc nhìn khuôn mặt người thiếu niên đang ngủ, Diệu Diệu đã giúp Tiết Thanh rửa mặt chải đầu, khôi phục lối ăn mặc của thiếu niên, lại lau thuốc bột che đậy khuôn mặt trắng bệch nhưng không che được vẻ suy yếu. Thật không ngờ tới, một thiếu nữ yếu ớt thế, sao có được dũng khí như vậy. Tiết Thanh nói đơn giản nhưng đằng sau sự đơn giản đó lại yêu cầu dũng khí cùng quyết đoán cực lớn, hơn nữa lời nói đơn giản càng thể hiện ý nghĩa dày nặng. Nàng sở dĩ quay đầu lại đi phục kích Phụ Tá Đắc Lực là thay bọn họ giải quyết nguy hiểm, bởi vì sự thật hiển nhiên Phụ Tá Đắc Lực là nhằm vào bọn họ, đặc biệt là chính Đốc.
Ngũ Đố quân bọn họ che chở nàng là chức trách, nàng che chở bọn họ lại là cái gì, Đốc hạ tầm mắt xuống.
...
Tiết Thanh ngủ cũng không lâu lắm.
“Có đôi khi cảm thấy vẫn là hôn mê bất tỉnh tốt hơn, không cần phải cảm nhận đau đớn.” Nàng nói.
Liễu Xuân Dương liếc nhìn nàng một cái nói: “Hóa ra ngươi cũng có thể cảm nhận được đau đớn à.”
Tiết Thanh cười nói: “Xuân Dương thiếu gia cũng biết nói mát.”
Liễu Xuân Dương không nói gì, Quách Tử An bưng chén thuốc từ ngoài cửa đi vào nói: “Thuốc tới, thuốc tới, Tề đại thúc làm xong cũng không kêu ta một tiếng, đặt ở bên ngoài, sắp nguội mất rồi.” Tiết Thanh “à” một tiếng nói: “Thuốc không phải Tề đại thúc tự tay giao cho ngươi sao?”