Đại Đế Cơ

Chương 346

Chuyện nhỏ xen kinh ngạc này không hề ảnh hưởng đến không khí của Lộc Minh yến. Tác Thịnh Huyền cũng không tìm Tiết Thanh nữa mà cùng các thiếu niên của Tây Lương về chỗ ngồi dùng bữa uống rượu khí thế bừng bừng… Xem ra cũng không có ảnh hưởng nhiều đến tâm tình.

Bên kia Tiết Thanh và các thí sinh Trường An phủ cùng đi mời rượu chủ khảo.

Vì số người rất nhiều, lễ quan an bài đều là thí sinh châu phủ cùng đi chung, còn chủ khảo đại nhân cũng nếm môi lướt qua thôi, nếu không nhiều người như vậy cho dù tửu lượng có khá cách mấy cũng phải say thôi. 

Chủ khảo Tưởng Hiển, Phó chủ khảo Tiền Mặc trò chuyện cùng mọi người một lát, quá nhiều người nên cũng không nhớ được, các thí sinh lại không phải văn chương khoa cử chân chính, hơn nữa tương lai có thể có được công danh hay không cũng chưa biết chừng, vì vậy nói chuyện sơ qua thì dừng lại, thế nhưng đối với Tiết Thanh thì khác biệt.

"Sư phụ là Thanh Hà tiên sinh sao?" Tưởng Hiển vuốt hàm râu đẹp: "Thật là hậu sinh khả úy."

Tiền Mặc liền quay đầu lại mời Thanh Hà tiên sinh, Thanh Hà tiên sinh đứng dậy đến hàn thuyên đôi câu. 

Tưởng Hiển thuận miệng chọn mấy câu kinh nghĩa, Tiết Thanh ứng đáp trôi chảy.

Đứng ở phía sau Trương Song Đồng nhẹ nhàng thở phào ra, lẩm bẩm nói một tiếng nguy hiểm thật.

Bàng An thấp giọng hỏi: "Có cái gì nguy hiểm?" 

Trương Song Đồng thấp giọng nói: "Vừa rồi ta vốn là muốn nói, ta cũng là học sinh của Thanh Hà tiên sinh… Vị chủ khảo đại nhân này không ngờ lại còn kiểm tra văn chương, may mắn là ta không nói."

Bàng An nhịn không được cười xùy ra tiếng, mọi người chung quanh nhìn qua, Bàng An đỏ mặt cúi đầu xuống, bả vai còn không nhịn được nhúc nhích liên hồi.

Phía trước Tiết Thanh trả lời khiến cho hai vị chủ khảo đại nhân rất hài lòng, thậm chí có chút kinh ngạc. 

"Với tiêu chuẩn này tham gia khoa cử chính thức cũng không thành vấn đề gì a, cần gì phải đến tham gia kỳ thi quân tử? Đáng tiếc." Tiền Mặc buộc miệng thốt lên.

Kỳ thi quân tử rốt cuộc thì vẫn không so được với khoa cử bình thường, đối với triều đình và người đọc sách trong thiên hạ thì có chút như trò đùa, tương lai cho dù đậu tiến sĩ xếp vào hàng sĩ, so sánh về xuất thân nhất định phải thấp hơn những người khác một đẳng cấp.

Nhưng bây giờ là đang ở kỳ thi quân tử, nói lời này có chút không ổn, Tưởng Hiển ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, Tiền Mặc cười cười không nói nữa, những thí sinh kỳ thi quân tử tuy rằng văn chương kinh nghĩa chính đạo đọc sách không được tốt lắm nhưng cầm kỳ thư họa vâng vâng mới chính là thứ có thể mang lại danh vọng. 

Phía sau còn có thí sinh của những châu khác phủ chờ, Tưởng Hiển kết thúc cuộc trò chuyện, nói: "Tất cả đều là hạ phẩm duy chỉ có người đọc sách là cao, ngươi nói rất đúng, hi vọng ngươi trong kỳ thi hội tiếp theo đây sẽ đạt được thành tích tốt." Lại nói: "Sang năm vào kinh có thể tới gặp ta."

Đây coi như là nhận đệ tử rồi, có thể đăng đường nhập thất rồi vậy.

Tiết Thanh vội thi lễ: "Đa tạ thầy." 

Thanh Hà tiên sinh nói: "Tưởng đại nhân, Tiền đại nhân là thiếu niên có tài, hai mươi tuổi đã đậu thám hoa nhập vào hàn lâm, cẩm tú văn chương, ngươi hãy thỉnh giáo bọn họ nhiều."

Tiết Thanh đáp lời vâng dạ.

Tưởng Hiển cùng Tiền Mặc cười nói: "Có Thanh Hà tiên sinh ở đây, chúng ta tự làm xấu mặt mình rồi." 

Nói đùa một phen, Tiết Thanh cáo lui, muốn cùng các thí sinh Trường An phủ trở về chỗ ngồi, thí sinh những châu khác phủ chờ bên kia chuẩn bị tiến lên, Tưởng Hiển lại chợt giơ tay lên nói: "Yên Tử a."

Ui, Yên Tử… Cách xưng hô này có thể  nói là người quen mới có thể gọi.

Các thí sinh Trường An phủ biểu cảm kinh ngạc nhìn về phía Bùi Yên Tử, Bùi Yên Tử này quen biết Tưởng Hiển sao? 

Bùi Yên Tử biểu cảm bình tĩnh như trước, quay người lại nhìn thi lễ nhưng cũng không tiến lên.

Tưởng Hiển cũng không nói gì thêm, khoát tay.

Bùi Yên Tử liền tiếp tục cất bước, các thí sinh Trường An phủ lấy lại tinh thần đi theo, Trương Song Đồng nhìn chằm chằm Bùi Yên Tử nói: "Không nhìn ra a, ngươi không ngờ lại quen biết được chủ khảo, Bùi Yên Tử, ngươi quả thực rất biết giả vờ rồi… Âm thầm như vậy cuối cùng dọa cho người ta nhảy dựng lên, ngươi quen biết chủ khảo tại sao không nói?" 

Bùi Yên Tử nói: "Cái này có cái gì đáng nói chứ? Ta là người đến dự thi."

Bàng An nói: "Chủ khảo a, ít nhiều gì cũng chiếu cố một chút chứ." Hoặc là còn có thể tố cáo người của Tây Lương một vố.

Bùi Yên Tử nói: "Ta là người cần được chiếu cố sao?" 

Úi… Bàng An cứng họng, Trương Song Đồng xùy một tiếng: "Không cần ngươi vì sao không chiếm lấy vị trí đứng đầu bảng?"

Bùi Yên Tử nói: "Ta là người cần đứng đầu bảng sao?"

Trương Song Đồng trừng mắt, quay đầu nhìn Tiết Thanh: "Tam Lang, hắn xem thường ngươi." 

Tiết Thanh cười nói: "Không sao a, ta xem trọng hắn là được rồi mà."

Các thiếu niên nhịn không được đều cười, Trương Song Đồng bất đắc dĩ lắc đầu: "Hai người các ngươi đều là tên gian xảo về ngôn ngữ, ta không nói với các ngươi nữa."

Lâm tú tài ở phía trước quay đầu lại thấp giọng quát mắng: "Không nên ồn ào, gặp phòng sư rồi…" 

Phía trước các quan chấm thi lục nghệ ngồi phân tán ra, bên này thí sinh vây quanh nhiều hơn, hơn nữa cười nói thoải mái, chủ khảo là xuất thân từ khoa cử chính quy, coi trọng chính là cẩm tú văn chương, các học sinh trước mặt bọn họ cũng tự biết rõ, nhưng với các phòng sư khác thì khác biệt. Những thí sinh này bọn họ tự chấm điểm thành tích, ít nhiều đã có sự hiểu biết, hơn nữa có ham thích chung về lục nghệ, đề tài câu chuyện có thể nói rất nhiều… Có người thì trao đổi về cổ lễ, có kẻ thảo luận khúc đàn, thi văn thi họa lại có sự náo nhiệt riêng, nơi này ngay cả châu phủ cũng chẳng phân biệt được, mọi người ai nấy đều tùy ý.

Bàng An kích động nhìn một giám khảo, nói: "Đó là Hoàng đại gia của Liễu Châu, tổ tiên ông ta theo học từ Vệ phu nhân đó, ẩn cư tại Tiểu Thước sơn, nghe tiếng đã lâu, không ngờ ngày hôm nay có thể gặp mặt để thỉnh giáo."

Tiết Thanh nói: "Có thể trao đổi cùng người có cùng sở thích, lại có nhiều hậu bối kiệt xuất như vậy, Hoàng đại gia cũng rất vui vẻ." Vỗ vỗ Bàng An: "Ngươi mau đi đi." 

Bàng An định cất bước đi lại quay đầu nhìn lại nàng: "Tiết Thanh ngươi thì sao? Muốn thỉnh giáo vị nào? Tài vẽ của ngươi rất tốt, bên cạnh Hoàng đại gia chính là Cúc Vận, Văn Hương cư sĩ…"

Tiết Thanh cười cười: "Hay là trước hết nhường mọi người đến đi." Nàng có thân phận đứng đầu bảng tiến lên mọi người tất nhiên cần phải nhường tránh.

Thật là người thiếu niên khiêm hòa lễ độ a, Bàng An cười tiến lên trước rồi, các thí sinh Trường An phủ cũng từng người tản ra, bên cạnh Tiết Thanh chỉ còn sót lại Liễu Xuân Dương và Bùi Yên Tử. 

Bùi Yên Tử hỏi: "Đi đâu?"

Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là ở nơi nào người ít thì đi nơi đó…" Tầm mắt của nàng quét qua, rơi vào một phương hướng, bên kia mấy vị giám khảo đang thấp giọng trò chuyện, trước mặt thí sinh vây quanh cũng không nhiều… Tiết Thanh đi tới.

"Cám ơn các vị ân sư." Nàng thi lễ nói. 

Các thí sinh đứng ở phía trước nhường ra, mấy giám khảo cũng ngẩng đầu, tầm mắt hai bên đối nhau… Thì ra là giám khảo về tài đánh cờ, nụ  cười trên mặt Tiết Thanh càng đậm.

"Cám ơn ân sư nhiều." Nàng ta nói lần nữa, thi lễ.

Lời này lặp lại một lần đối với người khác xem ra là để diễn đạt sự tôn sư nhưng đối với mấy giám khảo này mà nói lại có thâm ý ở trong đó. Bọn họ nhìn Tiết Thanh dường như muốn nói chuyện nhưng lại không muốn nói chuyện, không khí có chút lúng túng khó hiểu. 

"Mong có cơ hội thỉnh các vị lão sư chỉ giáo." Tiết Thanh nói: "Học sinh cáo lui trước."

Mấy giám khảo lần này đồng thời gật đầu: "Được được được, ngươi đi đi."

Tiết Thanh quả nhiên đi ra, Liễu Xuân Dương cùng Bùi Yên Tử cũng thuận tiện thi lễ rồi cùng đi ra, hai bên cố ý tránh nhau khiến các thí sinh khác có chút bất ngờ… Lục nghệ của Tiết Thanh đều dẫn đầu nhưng làm người khác chú ý nhất chính là tài đánh cờ a, đại chiến cùng Tác thái tử, cuộc cờ thiên cổ, hộc máu giằng co, chuyện lạ như vậy đối với người yêu cờ mà nói thì tất nhiên cần phải nói chuyện với nhau lâu, vì sao hai phe gặp mặt mới nói mấy câu là tán đi rồi? 

"… Tiết Thanh, nào, đến đây…"

Bên kia vang lên giọng oang oang thô lỗ, thí sinh bên này nhìn lại, thấy là võ tướng của Xạ ngự khoa... Các quan chấm thi một mực giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở chỗ đó uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, dường như thật sự là chỉ đến dự tiệc mà thôi, trước mặt không có một thí sinh nào… Đại đa số đến trước mặt vội vã thi lễ liền đi ra.

Nhưng bây giờ thấy được Tiết Thanh, mấy người ánh mắt sáng lên, đứng dậy vẫy tay gọi, trên mặt tê cứng tràn đầy nụ cười cùng với vẻ khẩn thiết nóng bỏng… Nhìn ngược lại giống như bọn họ là hậu bối gặp được tiền bối ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không thể chờ đợi kích động không thôi vậy. 

Đúng rồi, phản ứng như thế mới đúng chứ.

Tiết Thanh đi tới mỉm cười thi lễ: "Xin chào các vị lão sư."

Một võ tướng phất tay nói: "Không nên khách khí…" Câu nói "Huynh đệ bên mình" suýt chút nữa không khống chế được nói ra luôn. 

Một võ tướng khác cười híp mắt nhìn Tiết Thanh nói: "Tiết thiếu gia, nghe nói còn muốn tham gia thi hội thì công danh của các người mới được thừa nhận. Ngươi yên tâm, lão Hồ ta bảo đảm ở chỗ này, thành tích của ngươi ở trong quân chúng ta vĩnh viễn có ý nghĩa, hoan nghênh ngươi vượt qua khoa cử thì tới đầu quân."

Liễu Xuân Dương bật cười, võ tướng ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nói lung tung!" Quay nhìn lại về phía Tiết Thanh, nhoẻn miệng cười: "Ý của chúng ta là, Tiết thiếu gia, khoa cử không thành, đến trong quân vẫn có thể có được công danh, Quách đại tướng quân gia đình nhiều thế hệ sống trong quân ngũ, ngươi lấy tư cách là con rể của ông ta, tòng quân cũng là noi theo gia phong, hơn nữa tất nhiên sẽ trò giỏi hơn thầy, màu xanh đậm hơn màu lam."

Nói tới nói lui vẫn là khẩn thiết nóng lòng mong Tiết Thanh khoa cử không thành trở về đầu quân, đây không phải là nguyền rủa, mà là coi trọng, Tiết Thanh cười ha ha, thi lễ với mấy người và trịnh trọng đáp lời hứa hẹn. 

Mấy vị võ tướng này có ý không để cho Tiết Thanh đi, vây quanh nàng còn muốn hỏi kỹ về tài cưỡi ngựa bắn cung…

"Tiết Thanh."

Có thanh âm từ bên kia truyền đến. 

Võ tướng tức giận nói: "Người nào a, gọi cái gì mà gọi, không thấy đang nói…" Nhìn sang, những lời còn dư lại lập tức nuốt trở về, bên kia Trần Thịnh ngồi nghiêm nhìn bọn họ, biểu cảm hiện vẻ mỉm cười.

"Tướng gia." Võ tướng ấy cười rồi thi lễ với Trần Thịnh, lại thúc giục Tiết Thanh: "Nhanh, tướng gia gọi ngươi đấy."

Tiết Thanh thi lễ với hắn lần nữa cảm ơn lão sư rồi mới đi về phía Trần Thịnh bên kia, không vội không vàng không nịnh không kinh… Đây là khí chất của văn chương, mấy võ tướng nhìn theo bóng lưng của thiếu niên áo xanh này. 

"Đây là người đọc sách a." Một võ tướng cảm thán nói: "Mặc dù không có chức quan, đối mặt tể tướng là nhân vật lớn như vậy, cũng có thể như thế, dáng vẻ không giống như chúng ta là những người học võ này…" Ở trước mặt người đọc sách, trước mặt văn thần có vẻ lùn đi ba phần.

Một võ tướng khác nhìn hắn, không vui nói: "Ngươi vừa rồi quá yếu rồi, tướng gia, tướng gia, xem cái bộ dạng ra vẻ nịnh nọt của ngươi kìa! Trước mặt thiếu niên kia quả thật xấu hổ chết người ta rồi, cái bộ dáng này, người ta sao lại nguyện ý nhập ngũ chứ…"

Võ tướng ấy đỏ lên mặt, kêu lên một tiếng đau đớn: "Người ta vốn dĩ cũng không cần đầu quân, lợi hại như vậy, tướng gia còn cố ý triệu kiến, lại là đệ tử của Thanh Hà tiên sinh, thi hội thi đình làm sao có thể làm khó hắn, chúng ta a, cũng chỉ nghĩ và mơ thôi." 

"Nhân tài như vậy, đầu quân cũng đáng tiếc, hiện tại vừa không có trận nào để đánh…" Một võ tướng lớn tuổi nói, nhìn về trong điện: "Người của Tây Lương đều thành thượng khách rồi."

Mọi người nhìn qua thấy thiếu niên mặc áo bào trắng kia đi xuyên qua lại trong đó mà cảm thấy vô cùng chướng mắt.

"Công gia chẳng lẽ thật sự tin tưởng Tây Lương vương biến thành con mèo sao?" Một võ tướng buồn bực nói: "Rõ ràng lúc trước có thể làm liền một mạch… Không ngờ lại cứ thu binh." 

"Cái ấy không liên quan đến Công gia, là tiên đế…" Một võ tướng khác bật thốt lên.

"Im miệng." Võ tướng cầm đầu quát.

Tiếng nói chuyện hơi ngừng, an tĩnh trở lại một chút. 

Võ tướng cầm đầu nói: "Ngồi đi, tất cả ngồi đàng hoàng, các học sinh còn muốn đến bái sư đó, đều lấy bộ dạng lão sư ra cho ta, đừng để mất thể diện."

Mấy võ tướng ứng tiếng, từng người một ngồi xuống, bưng ly rượu lên uống lớn ăn mạnh, cười cười nói nói… Thuận tiện cười đùa với thí sinh đi tới.

"Rượu này của ngươi là rượu thật hay là nước vậy?" 

"Ngươi thật muốn uống rượu cùng ta sao?"

Khiến cho các thí sinh căng căng thẳng thẳng lại dở khóc dở cười, vội vã thi lễ tránh ra.

Bên kia Tiết Thanh đã đứng ở trước mặt Trần Thịnh, cúi người thi lễ: "Xin ra mắt tướng gia." 

Trần Thịnh nói: "Sao hả, ta không phải lão sư sao?"

Tiết Thanh nhìn cố mệnh đại thần do tiên đế ủy thác này, ông ta râu tóc hoa râm, hình dung vàng võ, mặc nho bào rất bình thường, ngồi ở sau bàn. Tuy rằng ngồi đoan chính giống như Thanh Hà tiên sinh như vậy nhưng cũng có vài phần nhàn tản tự tại, hai người đây coi như là lần đầu mặt đối mặt nhau nói chuyện, ngược lại cũng không có cái gì quá gò bó hay khách khí.

Tiết Thanh nhoẻn miệng cười, thi lễ nói: "Xin ra mắt lão sư." 

Trần Thịnh vuốt râu nói: "Được đứng đầu bảng cảm giác như thế nào?"

Lời này hỏi sao mà… Tiết Thanh nhoẻn miệng cười: "Cảm giác rất tốt."

Trần Thịnh cũng cười, nói: "Chữ của ngươi viết không tệ." 

Ngày đó sau khi trổ tài đèn sách mọi người đều khen nàng viết giỏi… Tiết Thanh nói: "Đều là lão sư dạy thư pháp tốt ạ."

Trần Thịnh cười nói: "Là vì có thể có con mắt lửa con ngươi vàng nhìn thấu chữ của ngươi còn đẹp hơn vẽ sao?" Lại nhìn nàng nói: "Mà là ai nói với ngươi thư pháp của ta tốt vậy?"

Hử… Tiết Thanh nói: "Huỳnh Sa Đạo nói ạ, chữ của lão sư ngài treo ở trên cửa thành đó." 

Trần Thịnh lần nữa cười to, giám khảo ở bên cạnh cũng cười nhìn Tiết Thanh nói: "Ngươi,  cái kẻ hậu sinh này quả nhiên là biết nói chuyện."

Tiết Thanh thẹn cười không đáp.

Trần Thịnh nói: "Thật ra không tốt như vậy, đều là nhờ cái mũ quan của ta, còn tấm biển Huỳnh Sa Đạo để ta viết lên tự nhiên cũng là bởi vì nó là Huỳnh Sa Đạo…" Lời nói tới đây thì dừng, sau đó lại nói: "Đợi sang năm ngươi đến kinh thành, đến phủ của ta viết chữ cho ta xem kỹ một chút." 

Sau chủ khảo Tưởng Hiển, lại có một người phát ra lời mời đối với Tiết Thanh, Lộc Minh yến đêm nay cũng chỉ có Tiết Thanh mới có đãi ngộ này rồi, đứng đầu bảng đúng là khác biệt a.

Các thí sinh bốn phía nghe được, thần tình đều hâm mộ.

Tiết Thanh thi lễ ứng tiếng vâng dạ. 

Trần Thịnh nói: "Ngươi đi đi." Dứt khoát trôi chảy không lưu lại lâu hơn nữa.

Yến hội gần tới lúc kết thúc, Tiết Thanh lần nữa đi tới bên cạnh Thanh Hà tiên sinh, thầy trò trò chuyện tránh người khác mà nói ở nơi yến tiệc dày đặc rượu thịt này cũng không khiến cho người chú ý.

"Con đây coi như là nửa bước bước vào kinh thành và quan trường rồi sao?" Tiết Thanh thấp giọng hỏi. 

Thanh Hà tiên sinh mỉm cười gật đầu nói: "Đây là cái đạo khoa cử, chúc mừng con, bọn quan viên triều Đại Chu cũng bắt đầu chú ý ngươi rồi." Quay đầu nhìn thiếu niên này, bên trong bóng tối khuôn mặt thanh tú của nàng ta hiện hai mắt rực rỡ như sao.

Môi Thanh Hà tiên sinh hơi động, Tiết Thanh nhận biết hai chữ không tiếng động ấy.

Điện hạ. 

"Có vật chứng cứ chính thống ắt không thể thiếu, trong trường hợp đó, lòng người phải lấy lòng người đổi." Thanh Hà tiên sinh nhẹ giọng nói: "Tu thân - Tề gia - Trị quốc - Bình thiên hạ, đây cũng là việc dạy và học tốt nhất."

Giáo dục cho kẻ kế thừa hoàng vị sao? Hoàng tử kế thừa có thể bị giáo dưỡng như vậy cũng chỉ có phần độc nhất vô nhị như mình thôi. Thật không thể dễ dàng xuyên vượt thời không qua đây một lần như vậy, đương nhiên cần phải khác người sao? Tiết Thanh mỉm cười gật đầu.

Hai người không nói gì thêm, đứng ở trước cột trụ hành lang, nghe phía sau lưng truyền đến tiếng các thí sinh đồng môn cười đùa bàn bạc mời thỉnh vô cùng náo nhiệt, nhìn vầng trăng khuyết treo trên cao ngoài cửa sổ chẳng biết tự lúc nào. 

…..

Trăng nhỏ mờ ảo, trên mặt đất có vô số cây đuốc như muốn nuốt sống bóng đêm.

Hắc Giáp vệ dày đặc vây cả chỗ này lại. 

"Đại nhân, tiến vào bên này." Mấy Hắc Giáp vệ ra hiệu.

Tề Tu, Tống Nguyên bị đèn đuốc vây quanh khoác áo choàng, nhìn phía trước đào ra cái hố lớn lộ ra cái cửa.

Tống Nguyên hỏi: "An toàn không?" Không dám cất bước, phía dưới ánh lửa hiện vẻ sợ hãi. 

Một Hắc Giáp vệ thưa: "Đại nhân yên tâm, Đoàn đại nhân đã ở bên trong đó rồi."

Tống Nguyên nói: "Người này gan lớn bằng trời rồi." Nhưng vẫn không cất bước.

Thật là cái thứ tham sống sợ chết, Tề Tu khinh bỉ liếc hắn một cái, nói: "Đi đi, còn chờ cái gì nữa, thừa dịp bọn họ đều ở Lộc Minh yến, chuyện nên làm của chúng ta nên làm cho nhanh." Nói xong đi vào phía trong. 

Tống Nguyên không dám dừng lại nữa, đi theo phía sau hắn.

….

"Đây là địa cung a." 

Tống Nguyên đứng ở trong phòng rộng rãi, nhìn bốn phía, tuy rằng khắp nơi đều là bức tường đổ tàn phế nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp đẽ tinh xảo nó từng có, tầm mắt của hắn rơi xuống một khối đá đen to lớn ở một bên.

"Chà, cái đó!" Hắn thấp giọng reo lên: "Chính là… Phải không?"

Thân người đã vội vàng đi tới, đến trước mặt lại khiếp hãi dừng chân lại. 

Đá đen cao lớn vừa khít không kẻ hở cùng vách động hai bên, nếu như không phải bọn họ đào ra từ hai bên, đích thật là không có cách nào tiến vào.

"Nhưng có người tiến vào rồi."

Giọng nói của Đoàn Sơn truyền đến từ một bên, người cũng đẩy một đống giá gỗ và đá vụn đứng lên, vứt bỏ một khúc gỗ gãy trong tay, địa cung trống rỗng phát ra tiếng vang lớn. 

"Thật sự có người vào rồi?" Tề Tu hỏi.

Đoàn Sơn chỉ chỉ bốn phía nói: "Những thứ này đều là vì bị chém đứt ra đấy, còn có cái… tượng người… Vốn là phải ở trên cung điện, cho dù địa cung sụp đổ, cung điện vẫn không hao tổn gì, tượng người bên kia sẽ không lăn xuống tới nơi này."

Tề Tu và Tống Nguyên nhìn về phía cung điện, vách tường ở những chỗ khác đều sụp xuống, nhưng chỉ có cung điện bên này là không bị gì, nấc thang đều bị đập vỡ, tứ giác bày biện ra ba tượng người càng chói mắt hơn… Đích xác là thiếu đi một cái. 

Đoàn Sơn sải bước đi về phía cung điện.

"Ngươi đi làm cái đấy?" Tống Nguyên hỏi vội.

Đoàn Sơn quay đầu lại, dưới ánh đuốc chiếu rọi hừng hực, khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Mở quan tài a." 
Bình Luận (0)
Comment