Đại Đế Cơ

Chương 348

Phòng xá bên này là lăng người ở, không tính là quá thoải mái, bên trong phòng đốt hai ngọn đèn, vẫn tù mù một mảnh, cửa sổ đóng chặt chật hẹp.

Tống Nguyên đưa tay cởi bỏ vạt áo, dường như làm như vậy mới có thể lấy hơi, cất tiếng nói: "Quả nhiên là đã bị Ngũ Đố quân động thủ sao?"

Sắc mặt Tề Tu u ám như đáy nồi: "Lúc chúng ta đi vào thì đại môn cung điện đã được mở ra, xem ra cũng không phải là bị văng ra do sụp đổ". 

Đoàn Sơn nói: "Dĩ nhiên là không phải, cửa sổ và những thứ khác đều không bị gì, ngay cả tượng người ở góc ngoài điện cũng không hư tổn một chút nào, điều này cho thấy cửa điện này chỉ có thể bị đẩy ra".

Tề Tu cau mày: "Nắp quan nặng như vậy, mười mấy người chúng ta mới có thể đẩy ra... Bọn họ đi vào rốt cuộc là bao nhiêu người chứ?"

Đoàn Sơn nói: "Cũng không nhất định phải là như vậy, nếu như quan tài này có cơ quan mà chúng ta không biết thì sao?" 

Cơ quan hoàng lăng trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ thợ thủ công xây dựng hoàng lăng bị chôn cùng, cũng chỉ có người biết rõ huyết thống thiên tử, nhất là người biết rõ thân phận thiên tử kế nhiệm tiếp theo của Bảo Chương đế cơ...

Tề Tu nói: "Bảo Chương đế cơ quả nhiên còn sống... Nàng đã vào đây, đúng vậy, trừ nàng ra còn ai có thể trong thời gian ngắn như vậy, lặng yên không một tiếng động mở được cửa địa cung".

Tống Nguyên phân tích suy đoán một chút, xoa xoa hai tay lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi". Sắc mặt trắng bệch: "Đốc chưa bắt được, địa cung đã lại bị người ta xông vào, đồ cũng bị đoạt đi... Chuyến này là vì người khác làm mai mối, còn lấy cái gì gọi là thể diện mà về gặp Công gia? 

Vốn là cảm thấy Ngũ Đố quân cũng không hề được việc, chỉ có khả năng gây ra chút địa chấn nhỏ làm lãng phí thời gian, không ngờ bọn họ còn có thể thừa dịp nhân cơ hội lần này đào linh cữu hoàng hậu ra, quang minh chính đại tìm kiếm, không hề nghĩ đến thì ra nhóm người lãng phí thời gian lại chính là bọn hắn.

Trong kinh thành, Tần Đàm Công vẫn đang chờ đợi, làm sao để bẩm báo việc này đây?

Trong phòng, Tống Nguyên bối rối, Tề Tu u ám, Đoàn Sơn vẫn như trước... Chuyện này không phải là chức trách của hắn nên cũng không có gì phải ưu phiền. 

Đoàn Sơn nói: "Chỉ là không nhất định là bọn họ đã lấy được ngọc tỷ".

Tống Nguyên cùng Tề Tu nhất thời nhìn hắn, có chứng cớ?

Đoàn Sơn tiếp tục: "Cái đó không có, ý của ta là, ta chỉ nhìn ra có người đã đụng vào hài cốt của hoàng hậu, điểm này có thể khẳng định nhưng trong hài cốt này có ngọc tỷ hay không thì không thể khẳng định được, vậy cho nên, có thể bọn họ lật tìm nhưng không tìm thấy, ngọc tỷ cũng không ở chỗ này". 

Tề Tu cùng Tống Nguyên thở ra một hơi.

"Thà tin là có còn hơn là không", Tề Tu nói: "Bây giờ chỉ có thể kết luận là có hay không có, một nửa đối một nửa".

Tống Nguyên nói: "Chúng ta dĩ nhiên có thể lừa mình dối người cho là không có". Vừa nói vừa oán hận nhấc chân đạp mặt đất: "Thật tức chết mà". 

Mặt đất không hề đạp trúng mà đạp phải một cái chân bàn ngã bên cạnh, ngược lại khiến chân hắn đau buốt, căm tức càng sâu".

"Người đâu, người đâu", hắn hét.

Tề Tu cũng tức giận quát lên: "Ngươi muốn làm gì?" 

Tống Nguyên nói: "Còn có thể làm gì, bắt người, đoạt lại", dứt lời hung hăng phất tay áo bước nhanh ra phía ngoài, giống như điên cuồng: "Đoạt được ngọc tỷ thì đã sao, giết sạch bọn họ là được! Giết sạch bọn chúng!"

Nhiệm vụ bất lợi không được như ý, mất đi tín nhiệm cùng sự che chở của Tần Đàm Công, Tống Nguyên cái gì cũng không được rồi, sắp điên rồi. Tề Tu đối với chuyện xui xẻo của Tống Nguyên cũng không giễu cợt hay hả hê, chuyện này đối với hắn mà nói cũng không tốt đẹp gì, mặt đầy lo lắng: "Phải làm thế nào đây...  Lấy được ngọc tỷ rồi bọn chúng định làm gì?"

Đoàn Sơn nói: "Tóm lại là đi về phía kinh thành đi". 

Đúng rồi, có đế cơ, vào địa cung, lấy ngọc tỷ, tất cả đều có thể chứng minh được thân phận... Dĩ nhiên phải nhanh chóng chạy về kinh thành, chiêu cáo thiên hạ, Tề Tu cũng vung tay áo: "Cắt đứt tất cả các đường thông đến kinh thành", nói rồi bước nhanh ra phía ngoài rời đi.

Môn quan hợp, gió đêm thổi vù vù, ngọn được được khiêu lên, tiếng huyên náo ồn ào từ gian phòng ngoài tràn vào, rồi lại dao động tản đi, trong phòng chỉ còn lại Đoàn Sơn một mình khẽ cau mày.

"Một nửa một nửa", hắn nói: "Nếu như bọn chúng không tìm được ngọc tỷ, có phải cũng sẽ hoài nghi đấy chính là một cái bẫy? Do đó dẫn đến hoài nghi ngọc tỷ đang ở trong tay chúng ta, vậy thì tương kế tựu kế dụ bọn chúng đến một lưới bắt gọn..." 

Cửa lần nữa lay động, phát ra tiếng lạch cạch, tiếng vó ngựa rầm rầm lẫn vào trong tiếng gió, Hắc Giáp vệ như sấm tụ tập rồi cuồn cuộn tản ra bốn phía... Đuổi giết ngăn cản điên cuồng như vậy khác nào nói cho Ngũ Đố quân biết, bọn họ không hề tìm được ngọc tỷ.

Đoàn Sơn lắc đầu, vậy thì tương kế tựu kế lần này không phải làm rồi, hắn chắp tay ở phía sau cất bước, rồi chợt dừng lại, cửa gỗ khép hờ, ánh lửa bên ngoài lúc sáng lúc tối, sắc mặt Đoàn Sơn vì vậy cũng lúc sáng lúc tối.

Nhanh chóng không chút tiếng động mà mở ra được cửa mộ táng chỉ có thể là đế cơ, đế cơ... Tay Đoàn Sơn nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay, bây giờ là một nữ hài tử... mười bốn tuổi. 

Không một tiếng động... Ngũ Đố quân đối với bọn hắn vốn đã quá quen thuộc, vả lại còn luôn đề phòng nghiêm ngặt đối chiến vây giết, không thể nào lướt qua phòng tuyến. Nhưng nếu như không phải là Ngũ Đế quân, nếu như đế cơ không ở bên trong Ngũ Đố quân, liệu có thể nào không chút tiếng động mà lẻn vào không...

Không ở bên trong Ngũ Đố quân, vậy thì nàng đang ở đâu?

Đoàn Sơn nhìn về phía trước, một ánh lửa sáng lên trong bóng đêm đen đặc, che giấu cùng đất trời ở phía xa. 

Thành Huỳnh Sa Đạo.

"Người đâu".

Đoàn Sơn cất bước đi ra. 

...

Trong trướng, Tiết Thanh chợt mở mắt ra, một tay nắm chặt cây sắt bên người, thanh âm quen thuộc đồng thời truyền đến.

"Thanh Tử thiếu gia". 

Tiết Thanh nhấc màn lên, trong bóng đêm canh năm đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, bóng dáng Đốc mông lung.

"Có tin tức?" Tiết Thanh hỏi, đứng dậy, nhìn Quách Tử An vẫn say ngủ ở giường bên cạnh... Thông tin của vị đại nhân kia thật đúng là dồi dào và nhanh chóng a.

Đốc nói: "Không phải là tin tức từ đại nhân kia, mà là Hắc Giáp vệ điên rồi... Bọn hắn lúc trước còn có ý muốn cài bẫy, lần này chính là liều mạng muốn dùng mạng đổi mạng rồi". 

Tiết Thanh a lên một tiếng, nói: "Nói vậy thì xem ra, bọn họ cũng không hề lấy được ngọc tỷ, hơn nữa còn cho là đã bị chúng ta cầm đi".

Đốc gật đầu: "Hẳn là như vậy... chẳng lẽ ngọc tỷ không có ở địa cung?"

"Cái này ta không thể xác định, bởi vì ta không hề đẩy quan tài ra". Tiết Thanh nói: "Nhưng bọn hắn chắc chắn là đã kiểm tra, từ phản ứng của bọn họ có thể nhìn ra... Vẫn là không dám chắc". 

Sao? Đốc không nói gì, nhìn nàng.

Tiết Thanh nói: "Hoặc là không có, hoặc là bọn họ cố ý đánh lừa chúng ta, khiến cho chúng ta nghĩ rằng bọn họ cũng không lấy được".

Đốc gật đầu: "Thanh Tử thiếu gia suy nghĩ chu toàn". 

Tiết Thanh nói: "Mặc dù không rõ đối phương có lấy được hay không nhưng chúng ta biết rõ chúng ta không có, biết không có cái gì, cũng biết phải làm cái gì, chúng ta không phải là theo chân bọn họ liều chết, mà là vì ngọc tỷ nên kẻ địch tiến thì ta lui, kẻ địch tĩnh thì ta động, kẻ địch mỏi mệt thì ta đánh, kẻ địch lui thì ta đuổi theo... Hiện tại chúng ta nên rút lui".

Đốc im lặng một chút, nói: "Vâng".

Tiết Thanh tiếp tục: "Chúng ta lần nữa tụ hợp tại Trường An phủ, các ngươi cứ tạm tránh ở đó, đồng thời im lặng theo dõi diễn biến, còn nhóm đại nhân ở trong kinh thành kia, nhất định phải dùng, không cần quản xem bọn hắn làm khỉ gió gì, có tin được hay không, tin tức nếu như không thể tin được thì cũng là tin tức, có thể từ đó tìm được những tin tức hữu dụng cho chúng ta". 

Đốc lần nữa lên tiếng, khẽ mỉm cười: "Tóm lại, không nên chủ động tìm bọn hắn liều mạng chém giết, có phải không?"

Tiết Thanh cũng cười một tiếng: "So với chết anh dũng, sống anh dũng còn có ý nghĩa hơn".

Đốc nói: "Là thánh nhân nói sao?" 

Tiết Thanh không chút do dự trả lời: "Đúng vậy".

Bên ngoài truyền đến tiếng chim rừng kêu to, Đốc lắng tai nghe: "Có Hắc Giáp vệ vào thành, xem ra bọn hắn thật sự muốn truy xét đến mọi hang cùng ngỏ hẻm rồi", nhìn lại Tiết Thanh: "Chúng ta đi trước".

Tiết Thanh gật đầu: "Hẹn gặp lại ở Trường An phủ", lại suy nghĩ một chút: "Đứa trẻ kia.. cũng cho đi theo các ngươi học chút kinh nghiệm". 

Đốc cười: "Yên tâm".

Tiết Thanh nói: "Đi đi".

Đốc cúi đầu: "Vâng" rồi không nói nhiều, đứng dậy cất bước biến mất ở trong bóng đêm. 

Tiết Thanh đứng yên lặng ở trong phòng một lát, sau đó chầm chậm tiến về giường ở phía sau, sau đó ngửa người ngã xuống, chìm vào trong năm sáu tầng chăn đệm cùng Quách Tử An và Liễu Xuân Dương.

Muốn dùng đạo lý thuyết phục người nam nhân này không nên vì ngọc tỷ mà chết, thật sự là tốn hết khí lực rồi... Mà hắn dường như cũng có chút thấu hiểu.

Quản hắn làm gì, Tiết Thanh dùng tay lôi chăn kéo lên che hết mặt, trốn ư, chạy ư, về nhà ư. 

Đêm dài đằng đẵng, chìm dần vào giấc ngủ sâu thẳng đến sáng.

Trong khách sạn, tiếng người tiếng ngựa ồn ào, các giọng nói không ngừng vang lên, trong đó có không ít thí sinh tóc tai bù xù lộn xộn.

"Không phải nói trưa hôm nay lên đường sao? Phải trở về rồi vì sao lại còn uống rượu? Ngủ đến giờ mới dậy?" 

Văn lại đứng ở cửa viện tức giận quát lớn.

"Ngươi xem, ngươi xem, các ngươi xem một chút đi... Bộ dáng như vậy còn có thể lên đường sao?"

Trương Song Đồng chỉ mặc áo lót lạch bạch chạy qua, từ trong hành lý thư đồng vừa gấp gọn xong mò ra một cái áo ngoài, quay đầu lại nói: "Đại nhân, bộ dạng như thế này cũng có thể lên đường mà... cũng không phải đi tham gia tế tự", dứt lời liền đưa tay bò lên xe, ngay cả áo ngoài cũng không mặc. 

Có hắn khởi xướng, nhiều thiếu niên khác cũng lần lượt bò lên xe, có người còn bê cả tô cơm đang ăn dở.

"Phục vụ, đem thêm hai cân thịt tới cho ta".

Thật là đã bị những thiếu niên này làm cho tức chết, văn lại trợn mắt, quay đầu nhìn Tiết Thanh đang vui vẻ chạy đến... Áo quần cũng đã chỉnh tề. 

"Sao thế, ngươi vẫn còn chưa ăn cơm sao?", hắn nói.

Tiết Thanh dừng bước: "Ăn rồi, tất cả hành lý cũng đã thu xếp xong để trong xe rồi, ta vào phòng nhìn xem có bỏ sót gì hay không thôi".

Đúng là biết nghe lời, văn lại hài lòng gật đầu, cảm thấy buồn phiền bị quét sạch: "Đi đi", lại an ủi: "Không cần lo lắng, Thanh Hà tiên sinh sẽ đi sau, phải cùng đại nhân đi lên kinh thành, có bỏ sót cái gì thì nhờ ngài tiện đường cầm giúp là được rồi". 

Tiết Thanh nói: "Vậy thì phiền tiên sinh quá... Ta chắc cũng thu dọn đầy đủ hết rồi", cười một tiếng: "Chắc là không quên gì đâu".

Văn lại cười ha ha, khoát tay với Tiết Thanh ý bảo cứ từ từ mà đi.

Các thí sinh Trường An phủ huyên náo bận rộn một phen, sau giờ ngọ xe ngựa bắt đầu chạy nhanh ra khỏi khách sạn, ông chủ cùng phụ vụ khách sạn cũng đi ra ngoài tiễn, vẻ mặt buồn bã không thôi. 

"Mọi người, nếu có cơ hội thì nhớ ghé thăm nơi này của chúng ta nhé", bọn họ khoát tay nói nhưng trong lòng cũng biết rõ, đại đa số những người ở đây, đời này có thể quay lại đây lần nữa dường như là không thể...

Những nơi khác ở trên đường cũng có xe ngựa tiến ra, mỗi người đều khoác hành trang, xe ngựa chất đầy hành lý, cười cười nói nói khiến trên đường nổi lên một trận náo nhiệt. Thế nhưng lúc họ rời đi cũng đem theo những thứ náo nhiệt này mang đi.

Đám người trên đường phố nhìn ngó chỉ trỏ, vẻ mặt có chút phức tạp. 

"Các thí sinh rời đi, hoàng hậu nương nương cùng đế cơ cũng vậy mà rời đi... Huỳnh Sa Đạo chúng ta thật là làm không đến nơi đến chốn rồi".

"Vậy sau này chúng ta sẽ không còn được tính là dưới chân thiên tử rồi..."

"Không có hoàng hậu nương nương cùng đế cơ, Huỳnh Sa Đạo còn gì gọi là Huỳnh Sa Đạo nữa đây? Đi ra ngoài cũng không thể nói gì được nữa rồi". 

Dân chúng thổn thức cảm thán.

Họ cũng đã quên lý do vì sao hoàng hậu nương nương cùng đế cơ lại ở lại Huỳnh Sa Đạo, hơn nữa cũng không nghĩ ra trước đây ở Huỳnh Sa Đạo còn tồn tại triều Đại Chu.

Tiết Thanh khẽ thở dài một cái, chuyện đã qua cũng trở thành chuyện cũ, mà chuyện xưa và mọi người có quan hệ gì đâu. 

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên trên đường khiến nhiều người chen chúc càng thêm hỗn loạn.

Tiết Thanh đứng bên cạnh xe nhìn sang, thấy một đội Hắc Giáp vệ phóng nhanh như bay nhưng không có vụt qua, mà là dần dần tiến vào một trạch xá, bên trong phút chốc trở nên náo loạn.

"Đây là sao?" 

Dân chúng trên đường cũng rất kinh ngạc, hoảng sợ dò hỏi.

"Sẽ không phải vì hoàng hậu nương nương rời đi mà bắt chúng ta giam lại chứ?"

"Không phải nói ác linh đã tiêu trừ sao?" 

Rất nhanh đã có tin tức truyền đến trấn an mọi người.

"Bắt hung đồ đấy".

"Hay là hung đồ lần trước... vẫn chưa bắt được". 

"Tra xét từng nhà... Thí sinh đã thi xong, không bị ảnh hưởng gì rồi".

Là đoán được đế cơ trốn ở trong thành chứ không phải là ở cùng Ngũ Đố quân sao? Thật lợi hại nha, Tiết Thanh thầm nghĩ, có bàn tay đặt lên bờ vai nàng.

"Tam Lang, chúng ta đi khỏi thanh thôi, mau lên một chút", Trương Song Đồng nói. 

Tiết Thanh vội “ừ” một tiếng, cất bước đi theo hắn, đám người Quách Tử An, Liễu Xuân Dương, Bàng An, Bùi Yên Tử thấy vậy cũng vội đi theo, lướt qua đoàn người đang chỉ trỏ bên cạnh, lướt qua tiếng thăm hỏi tò mò, Hắc Giáp vệ tiến về phía trước.

Trương Song Đồng nhìn bón phía thở dài nói: "Hôm nay không phải thi, tâm tư rảnh rỗi, có thể ngắm thật kỹ phong cảnh ở Huỳnh Sa Đạo rồi".

Lúc trước vì lo lắng cho kỳ thi, tâm tư cũng không có chút rảnh rỗi, Bàng An nghĩ, nghĩ đến phong cảnh, lại nghĩ đến một chuyện. 

"Lăng hoàng hậu phải dời đi rồi, chuyện làm ăn của Răng vàng khè kia cũng mất rồi", hắn nói.

Tiếng nói thấp dần, Bùi Yên Tử vỗ vỗ vờ vai hắn, chỉ chỉ về phía trước.

Cái gì? 

Lúc này bọn họ đã đi đến trước cửa thành, phía trước có một nhóm người đang đứng, trong đó có một người bị vây ở giữa không nhìn thấy hình dạng, chỉ thấy một cây quạt giơ lên cao.

"Chư vị, phải nói Huỳnh Sa Đạo của chúng ta cũng không phải là nơi tầm thường... Hoàng hậu nương nương hiển linh lộ diện đã hai lần rồi...", cây quạt hướng ra phía ngoài cửa thành, một ngón tay đưa ra: "Mọi người đi theo ra, đi ngắm nhìn Huỳnh Sa Đạo - nơi chúng ta từng sống một chút..."

Đám người đi theo hắn ra phía ngoài thành. 

Có tiếng Trương Song Đồng cười ha ha, nói: "Thật thú vị", chào mọi người rồi đuổi theo.

Cửa thành một lần nữa hoán đổi cấm quân thủ thành, mặc dù trong thành đang lục soát nhưng với người ra vào thành cũng không đặc biệt nghiêm ngặt, mới ra khỏi thành lại nghe được từ xa có tiếng động vang dội giống như tiếng sấm liên tục rền vang.

"Không phải sợ, không phải sợ", Răng vàng khè giơ cao cây quạt hô lớn: "Không phải địa chấn cũng không phải sấm sét, là triều đình mời hoàng hậu nương nương cùng Bảo Chương đế cơ khởi giá trở về kinh". 

Đám người lại sôi nổi thảo luận, về chuyện lăng hoàng hậu vừa truyền ra, thánh nhân đệ tử tề tựu đông đúc, bệ hạ hiếu thuận cảm động được ông trời, hoàng hậu hiển linh ạ, Huỳnh Sa Đạo địa chấn, ác linh tiêu trừ... vân vân…

Thế nhưng...

"Lăng Hoàng hậu phải dời đi rồi, ác linh cũng không còn, mảnh đất Huỳnh Sa Đạo này còn lại cái gì?" 

Đúng vậy, cái gì cũng không còn nữa".

Trong đám người vang lên tiếng chất vấn.

Răng vàng khè khép cây quạt lại, vỗ vỗ nói: "Tại sao có thể nói là không còn cái gì nữa chứ? Nếu chuyện đã xảy ra thì vĩnh viễn tồn tại, các ngươi không muốn nhìn xem Huỳnh Sa Đạo trong quá khứ là gì, di tích đuổi tà mà là hình dạng ra sao và... những người may mắn còn sống sót tại Huỳnh Sa Đạo hay sao?" Một ngón tay vươn ra chỉ về một hướng. 

Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy một cô bé đang đứng ở ven đường, nháy mắt nhìn bọn hắn.

"Đứa bé này chính là sinh ra ở Huỳnh Sa Đạo, lớn lên tại Huỳnh Sa Đạo". Răng vàng khè nói, đi tới gần đứa bé kia: "Tiểu Dung, ngươi cho mọi người xem đi".

Tiểu Dung kéo góc quần của mình lên, lộ ra mắt cá chân, trên đó có hình ảnh một vệt dây hằn một vòng thật sâu, da thịt cũng biến hình. 

Đám người oa lên một tiếng, vây lại xem.

"Đây chính là dấu vết cây roi đuổi tà ma năm đó lưu lại.. Ổ khóa này, theo số tuổi lớn nhỏ mà thay đổi... có lớn có nhỏ..."

Giọng Răng vàng khè cao vút truyền đến. 

Bùi Yên Tử nói: "Nhưng thật ra là có thợ thủ công của quan phủ định kỳ đến xem xét thay đổi độ căng chùng".

Trương Song Đồng cười ha ha: "Răng vàng khè này thật là cái gì cũng có thể thêu dệt được... Lại còn làm với một đứa trẻ".

"Lợi ở chỗ đó", Bàng An thở dài nói. 

Đối với Tiểu Dung, Răng vàng khè đã hứa rồi, chỉ cần có lợi là được, còn đối với triều đình, giữ lại truyền thuyết xa xưa này cũng có thể có lợi, Tiết Thanh nhìn về phía trước, đám người vây Răng vàng khè cùng Tiểu Dung lại.

"Các ngươi năm đó làm sao sống được?"

"Không biết, chúng ta cũng trải qua rất nhiều điều mơ hồ... Giống như mình mà không phải là chính mình". 

"Chư vị, đây là có nguyên nhân, những người này có ác linh phụ thể, không có bản tính của mình nên không nhớ được chuyện trước kia... Sau khi hoàng hậu nương nương xua tan ác linh, bọn họ mới được phóng thích, giống như một sinh mạng mới được ra đời..."

"Thì ra là như vậy..."

"Bên kia chính là nơi nhốt ác linh... xa hơn nữa... chính là lăng hoàng hậu... Dĩ nhiên, bây giờ không thể đi xem nơi đó, lúc này linh cữu hoàng hậu cùng Bảo Chương đế cơ đang chuẩn bị trở về kinh... Mọi người đi theo ta..." 

Nhóm người Tiết Thanh đứng ở bên đường nhìn Răng vàng khè dẫn theo một nhóm người đi về nơi đồng không mông quạnh kia, giống như lúc trước.

"Xem ra nhất thời nửa giờ không đói chết hắn", Trương Song Đồng cười nói: "Ta quá lo lắng rồi".

Xe ngựa của mọi người trong thành cũng đã theo kịp rồi, văn lại phía trước dẫn đội chào hỏi lên xe. 

"Buổi tối chúng ta phải chạy đến trạm dịch nghỉ chân, mọi người không nên trì hoãn nữa, nếu không sẽ phải qua đêm nơi đồng không mông quạnh".

Các thiếu niên vui vẻ lên xe, Quách Tử An cùng Tiết Thanh lên xe, nhìn Tề Sưu giơ roi, xe ngựa chạy về phía trước, gió cuối thu lay động màn xe, Tiết Thanh nhìn thấy bé gái kia vẫn đang còn đứng ven đường, vẻ mặt dường như có chút mờ mịt, thỉnh thoảng nhìn hai bên một chút, lại đi về phía quán trà ven đường thăm hỏi điều gì đó, người trong quán trà không nhịn được lắc đầu khoát tay... Là hỏi thăm về Hoàng Cư sao, hôm đó cô bé này cố ý tới khuyên nhủ Hoàng Cư, là đứa trẻ cùng Hoàng Cư có quan hệ rất tốt.

Tiết Thanh nhìn cô bé, trên mặt của nàng tràn đầy lo lắng, dường như nhận thấy được điều gì liền bất chợt nhìn sang... nhưng bản thân cũng không xác định được là điều gì, kinh ngạc nhìn từng chiếc xe ngựa xinh đẹp chạy qua, trong có có những người ăn mặc đẹp mắt, hoặc là cười đùa, hoặc là bưng chén trà, có người tay còn cầm cuốn sách… Không buồn không lo. 

Lo lắng trên mặt Tiểu Dung nhạt dần, đôi mắt lóe sáng, ít ra có thể còn có ngày được ngắm nhìn mọi người qua lại vô âu vô lo, ánh nắng sáng rực rỡ, cát vàng khắp nơi, xe ngựa từ từ đi xa, biến mất...
Bình Luận (0)
Comment