Đại Đế Cơ

Chương 364

Mùa đông rét lạnh cũng không ngăn cản được người kinh thành.

Tác Thịnh Huyền quấn áo choàng trắng, cổ áo làm từ trân châu chiếu rọi khuôn mặt hắn. Đôi mắt người thiếu niên cũng đang lòe lòe tỏa sáng.

"Quả không hổ là kinh thành." Hắn cảm thán, lướt mắt nhìn đám người bên đường. 

Mọi người nhìn hắn. Hắn nhìn mọi người, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Còn mỉm cười vẫy tay với mọi người, khiến bọn họ xì xào náo động... Giống như ngày thái tử Tây Lương bước vào kinh thành, dân chúng cũng thấy nhìn không đủ. Các thiếu niên Tây Lương thật đẹp. Ai nấy đều vô cùng đẹp. Đám nữ tử trong kinh thành đang bình chọn xem trong các thiếu niên Tây Lương ai là người đẹp nhất.

"Đương nhiên là thái tử."

"Không phải, hiện giờ vị thiếu niên bên cạnh thái tử được nhiều người bình chọn nhất." 

"Bên cạnh thái tử?"

"Nhìn, chính là người kia..."

Có ngón tay giơ lên chỉ vào một trong số các thiếu niên áo bào trắng. Thiếu niên kia môi hồng răng trắng, lại mặc áo choàng trắng, hệt như một đóa sen đỏ giữa nền tuyết trắng... Sen nở rực rỡ, đẹp đẽ, làm người ta muốn lại không dám nhìn. 

"Có gì mà đẹp."

Tần Mai xùy một tiếng.

Tác Thịnh Huyền quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, cười hì hì: "Thất Nương, không phải ngươi ngày nào cũng ra xem còn gì." 

Tần Mai nói: "Cách ta xem khác với cách các ngươi xem." Tầm mắt đảo qua đám người, dừng trên người mấy nữ nhân.

Đám nữ nhân như bị đánh động mà liên tục hô lên, có người vui mừng, có người kinh ngạc, có người không biết phải làm sao, e thẹn. Cô nào nhát gan thì né tránh, cô nào gan lớn thì vẫy tay...

Tầm mắt Tần Mai không chút dao động. Tác Thịnh Huyền thì cười, vẫy tay lại với những nữ nhân kia. 

Trước cửa thành, tuy xôn xao náo nhiệt nhưng không hề hỗn loạn. Đám lính canh ở cửa thành đã dọn dẹp sạch, tất cả dân chúng ra cửa thành đều bị chặn lại ở một bên, cửa thành rộng rãi chỉ mở ra cho các thiếu niên áo bào trắng này.

Tác Thịnh Huyền giục ngựa đi. Tần Mai chợt ghìm ngựa lại, nhìn ra sau. Thấy hắn nhìn, mấy nữ nhân kia lại xôn xao.

"Chàng nhìn ta kìa!" 

"Chàng lại nhìn qua đây rồi này!"

Những tiếng kêu nho nhỏ đầy thẹn thùng lại vang lên.

Tác Thịnh Huyền cũng nhìn theo, cảm thấy tò mò, hỏi: "Sao vậy?" Đám người đứng lúc nhúc bên đường, có người đi lại, có người ngồi xe, đứng chung với nhau. 

Tần Mai nói: "Ta cảm thấy có người đang nhìn ta."

Tác Thịnh Huyền cười: "Tất cả mọi người đều đang nhìn ngươi mà."

Tần Mai đảo mắt qua những nữ nhân có tướng mạo xinh đẹp tuổi tác khác nhau, đảo mắt qua những ông lão, đám nhà quê đang đi lại, những tên sai vặt trẻ tuổi lần đầu vào kinh và đang ngẩn ngơ, thư đồng thanh tú... Một chiếc xe ngựa bị chen qua bên đường không thể di chuyển... Tầm mắt hắn dừng lại... nói: "Là cái kiểu nhìn như thế này." 

Kiểu nào? Tác Thịnh Huyền cảm thấy khó hiểu, đang định hỏi thì Tần Mai đã thu hồi tầm mắt, nhếch cằm nói: "Nhìn đi, cứ tự nhiên, có thể làm được gì ta." Rồi giục ngựa đi.

Tác Thịnh Huyền gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy." Giục ngựa đuổi theo.

Các thiếu niên như đám mây đi qua cửa thành. Lính canh lùi ra theo. Đám người lập tức như thủy triều nuốt lấy đường phố. Ầm ĩ, chật chội, hỗn loạn. 

Xe ngựa bị đẩy sang một bên, lắc lư một lúc. Tiết Thanh ngồi trong xe, thả tay ra khỏi mành xe mà khi nãy nắm chặt.

Bùi Yên Tử nói: "Gan nhỏ đi rồi?"

Tiết Thanh để tay lên ngực, nói: "Đương nhiên, đây là kinh thành. Nơi đây vốn rộng lớn và không ôn hòa mà." Lại lắc đầu: "Mấy người kia cũng đến đây, hy vọng bọn họ không tới Quốc Tử Giám đọc sách." 

Bùi Yên Tử nói: "Ngươi phải thất vọng rồi." Miệng thì mỉm cười.

Vị thái tử Tây Lương vốn hâm mộ người đọc sách và nền khoa cử Đại Chu sao có thể không đi Quốc Tử Giám được, không thể tránh.

Tiết Thanh nhìn hắn: "Yên Tử thiếu gia sẽ được như ý nguyện." 

Bùi Yên Tử chỉ cười thoáng qua, lại khôi phục vẻ mặt ban đầu, nói: "Có ai tới đón Thanh Tử thiếu gia không?"

Tiết Thanh nói: "Không có ai hết. Tiên sinh viết thư có gửi địa chỉ, ta tự đi tìm là được." Hành trình khó mà nói chính xác, không thể để Thanh Hà tiên sinh ngày nào cũng phải phái người tới. Đương nhiên nàng cho rằng rất nhiều người trong kinh thành này sẽ biết hành tung của nàng nhưng sẽ không tới nghênh đón.

Nàng mặc dù đứng đầu kỳ thi quân tử nhưng là một tên thư sinh nghèo xuất thân bần hàn, dốc lòng học hành, đi tới kinh thành này hệt như một hạt cát rơi xuống biển, không chút thu hút. 

Bùi Yên Tử nói: "Ta thì có người đến đón. Ta phải đi đây, mời Thanh Tử thiếu gia xuống xe."

...

Đám tôi tớ ăn mặc đẹp đẽ, thậm chí còn mang xe ngựa mới tới, làm cho cửa thành lại vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ. Tuy trong kinh thành này khắp nơi đều thấy quan lại quyền quý, nhưng người có thể tới nơi này mà lính canh cửa thành không hỏi, không đuổi thì có địa vị không hề tầm thường. 

Trong chiếc xe ngựa ấy, một thiếu niên chỉ mang theo một thư đồng được vây quanh mà đi trong ánh mắt vừa tò mò lại vừa hâm mộ của mọi người, khiến Tiết Thanh vốn có bảy tám hộ vệ trở nên mộc mạc hẳn đi.

"Đồng hương, bạn học, có ai lại mời xuống bao giờ." Tiết Thanh hô với theo bóng lưng Bùi Yên Tử.

Bùi Yên Tử không hề quay đầu lại, Tiết Thanh đương nhiên cũng không để ý. 

"Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi tìm chỗ ở của Thanh Hà tiên sinh thôi." Nàng cười nói, nhìn một hộ vệ.

Địa chỉ đã được viết sẵn. Hộ vệ gật đầu, đi trước dẫn đường, không hề xa lạ với con đường rộng lớn hay những ngõ nhỏ nơi đây, dẫn đoàn người bước đi.

Tứ Hạt tiên sinh vốn ở trong xe đã biến mất, thậm chí không ai phát hiện ông ta đi từ lúc nào. 

Gió đầu mùa đông vén màn xe lên, cảnh phố thoắt ẩn thoắt hiện. Đây chính là kinh thành. Tiết Thanh ngồi trong xe, cảm thán. Bởi vì gặp phải người Tây Lương và Tần Mai ở cửa thành, nàng bỏ qua việc đi bộ, quyết định im lặng ngồi xe. Ai biết còn gặp phải người nào nữa. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Thiếu niên nhẹ nhàng vén một góc rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài.

Kinh thành không giống thành Trường An và Huỳnh Sa Đạo. 

Gió lạnh không khiến đất trời trở nên đìu hiu vắng vẻ, trái lại người người hối hả đi trên các con đường lớn trong kinh thành. Ven đường, các cửa hàng mọc lên san sát. Không ít nữ tử đi lại trên đường. Trong số đó có không ít nàng ăn mặc hoa lệ, không che khuôn mặt. Đối mặt với cái nhìn lén của người khác, các nàng vừa thoải mái tự nhiên lại kiêu ngạo và tùy ý. Thậm chí những người đi theo bạn bè của mình thì còn quay sang nhìn lại, cười duyên nói nhỏ, ngược lại khiến đám nam tử phải ngại ngùng cúi đầu bước vội mà đi. Đương nhiên cũng có người không để ý mà bày ra tư thế phóng khoáng nhất để thu hút cái nhìn của các nữ tử. Bọn họ đi đường, hoặc ngồi trong trà lâu tửu quán trên phố, tán gẫu đủ thứ chuyện hoặc ngâm thơ đối tác... Kinh thành có rất nhiều thanh niên tuấn tú và có tài, thu hút được không ít sự chú ý. Mãi cho tới khi một đám người xuất hiện.

Áo bào trắng như ánh nắng trong ngày đông âm u, đến nơi nào lấn át tất cả mọi thứ ở nơi đó.

Bất kể là trà lâu tửu quán hay những nữ tử đang đi trên đường đều nhanh chóng tập trung ánh nhìn vào người một thiếu niên. Mà thiếu niên kia cũng nhìn các nàng. 

Tầm mắt của hắn chỉ chằm chằm nhìn vào khuôn mặt các nữ tử, không hề kiêng nể. Sau đó thì xuống ngựa, một đám thiếu niên mặc áo bào trắng chiếm cứ quán trà trên phố, ngang ngược cười với những nữ tử đi qua.

"Thói đời ngày sau, thói đời ngày sau..."

"Đám người Tây Lương này có hành vi như vậy, không ai tới quản sao?" 

"Ô, người kia không giống người Tây Lương... Không biết là thiếu niên lang nhà ai..."

"Nhìn cái dáng vẻ... Ăn chơi trác táng."

Người qua đường chỉ trích, thở dài, phẫn nộ. Đám nữ tử thì thẹn thùng, tức giận, bước vội đi. Những điều ấy không hề ảnh hưởng tới các thiếu niên ngồi bên đường. Bọn họ vẫn uống rượu, cười đùa, ngắm mỹ nhân. 

"Ngươi không về phủ quốc công, cha ngươi không nói gì à?" Tác Thịnh Huyền hỏi Tần Mai.

Tần Mai chỉ nhìn đường phố, hừ một tiếng: "Nói cái gì?" Lại nhếch khóe miệng: "Cha ta thương ta như vậy, sao có thể nói ta?"

Tác Thịnh Huyền cười hì hì: "Thương ngươi làm sao đành lòng để cho ngươi ở bên ngoài được." 

Tần Mai nói: "Ông ta cũng ở bên ngoài, ta cũng đâu có không đành lòng đâu."

Tác Thịnh Huyền cười ha ha, định nói gì thì Tần Mai đã đứng dậy, tầm mắt vốn bất định đột nhiên ngưng tụ về một hướng.

Tác Thịnh Huyền buông ly rượu xuống, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một đoàn người dừng ở cửa hàng phía đối diện. Một đám vú già vây quanh một người phụ nữ và mấy vị tiểu thư trẻ tuổi xuống xe. 

Bọn họ ăn mặc đẹp đẽ và hoa lệ, rõ ràng có địa vị không tầm thường. Những cô gái trẻ tuổi kia đều đội mũ lông, bên trên có gắn quả cầu lông màu đỏ, rung rung theo từng bước chân, khẽ cười rất đáng yêu. Một cô gái trong số đó nhận ra ánh mắt phía bên này, nghiêng đầu nhìn, hai hàng lông mày cong cong như núi.
Bình Luận (0)
Comment