Từ gọi tướng gia đến gọi lão sư, từ việc gọi thẳng tên đến tuân phục xưng thần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi qua lại đôi câu ba điều, hai người cũng đã chứng tỏ được thân phận của nhau qua đoạn nói chuyện, vừa đơn giản vừa linh hoạt.
Tiết Thanh nhìn lão nhân đang cúi người trước mặt mình, trên ống quần tay áo còn dính bùn đất, nàng bước lên vài bước đưa tay ra đỡ lấy, nói: “Tướng gia, đa tạ người”.
Nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn mà có lực, một làn hơi ấm xuyên qua lớp tay áo, dường như đến ánh mắt cũng bị hơi ấm làm mờ, Trần Thịnh ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên trước mặt, ung dung điềm đạm mà gật gật đầu nói: “Đã lớn như thế này rồi, thật là tốt”
Tiết Thanh mỉm cười gật đầu vâng nhẹ.
Trần Thịnh nói: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện”.
Bên đó có một chiếc bàn đá, có đặt hai chiếc ghế đá, Tiết Thanh nói vâng một tiếng, rồi một tay đỡ lấy tay Trần Thịnh, một tay thả lỏng dọc thân người, bước tới. Trần Thịnh cũng không từ chối nàng đỡ, hai người đi đến trước ghế đá.
“Mời điện hạ ngồi”. Trần Thịnh nói, rồi cười, lại nhấc ống tay áo lên với lấy bình châm trà trên bàn: “Điện hạ tự làm nhé, ta không đi rửa tay nữa”.
Tiết Thanh vâng một tiếng rồi đón lấy bình châm trà, sau đó hai tay bưng chén trà ngồi vào ghế. Chiếc ghế lắc la lắc lư, Tiết Thanh uống một ngụm trà, thời tiết nóng bức làm mặt nàng hồng hào lên.
“Mùa đông ở kinh thành cũng không ấm áp nhỉ.” Nàng nói.
Lúc này Trần Thịnh mới ngồi uống, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm.
Ánh mắt có sự thỏa mãn thư thái của một lão nông làm vườn, lão nói: “Mùa hè nóng mùa đông lạnh mới tốt cho việc làm vườn, là một nơi tốt”, rồi ông quay đầu sang nhìn nàng cười: “Điện hạ, cho dù điện hạ không đề nghị, ta cũng định để ngài chuyển tới đây, ta vẫn muốn chúng ta ở gần nhau”.
Tiết Thanh nhìn ông lão, yên lặng nghiêm túc lắng nghe.
Trần Thịnh nói: “Điều trước mắt điện hạ cần làm là làm khảo sinh, làm học sinh, những chuyện khác đừng lo lắng nữa. Ở Quốc Tử Giám bọn họ khó tránh trong lòng vừa kính vừa sợ. Còn đối với người có mắt nhìn, họ cũng sẽ phát hiện ra điện hạ không giống những học sinh khác”.
Tiết Thanh vâng nói: “Con chuyển vào đây là muốn yên tĩnh học hành, để tránh dây dưa không dứt với các giám sinh khác. Những tranh chấp đó thật vô nghĩa”.
Trần Thịnh gật đầu cười nói: “Điện hạ là một học sinh giỏi, học sinh giỏi khi gặp phải tranh chấp, không muốn dây vào mà sẽ muốn rút ra”.
Tiết Thanh cười không nói gì.
Trần Thịnh lại nhấc chén trà lên rồi nói: “Đám giám sinh Khang Vân Cẩm đã bị đuổi ra ngoài, đích thực là yêu cầu của lễ bộ đưa ra. Ta cho người đi nghe ngóng nhưng không có thông tin gì, đúng vậy, không nghe ngóng được gì ta cũng đã hiểu ra. Đó chính là người mà Tần Đàm Công sắp xếp, còn Tưởng Hiển cũng đúng lúc vừa hỏi tới chuyện này nên mượn người đó ép ngài chuyển ra khỏi Quốc Tử Giám”.
Tiết Thanh nói: “Những giám sinh họ Khang đó cũng không phải là oán nhầm người”. Tần Mai quả nhiên sẽ làm vậy.
Trần Thịnh nói: “Không phải oán nhầm người, Khang Đại đã sắp xếp để bọn họ nghĩ rằng là do Tần Mai làm, cùng với thân phận cháu Tần Đàm Công của Tần Mai”, rồi lại cười: “Thân phận Tần Mai đến nay đã được lan truyền khắp kinh thành rồi".
Rất hiển nhiên đây là công lao của người bên phía Trần Thịnh.
Trần Thịnh nâng chén trà lên: “Đây cũng không được coi là công lao gì, trên thực tế Tần Đàm Công cũng không thể ngăn cản được tin tức này truyền ra”.
Tiết Thanh uống ngụm trà, nói: “Vậy là ông ta không quan tâm sao, quả là một nhân vật lợi hại”.
Trần Thịnh gật đầu, nhìn nét cười càng đậm trên khuôn mặt Tiết Thanh, nói: “Đúng vậy, lão ta là một nhân vật lợi hại, điện hạ có thể đưa ra lời nhận xét này, cũng rất lợi hại”.
Tiết Thanh cười với ông lão nói: “Thầy đừng khen con nữa”.
Một tiếng thầy này lại khiến Trần Thịnh cười sảng khoái lần nữa. Ông đưa tay với lấy bình châm trà rồi tự rót đầy chén của mình, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt có chút buồn bã, trầm trầm: “Lão ấy thật lợi hại, giết vua mà giấu được cả thiên hạ”.
Tiết Thanh nói: “Thật ra cũng không có gì là lợi hại cả, làm người xấu dễ hơn so với làm người tốt, nếu nói người lợi hại...”, hắn nhìn Trần Thịnh: “… vẫn là Đốc đại nhân và người của thầy là lợi hại, họ có thể bảo vệ con an toàn trước mắt kẻ giết vua” và đưa chén trà trong tay về phía trước.
Trần Thịnh lại cười to lần nữa, đưa chén trà của mình cụng vào chén trà của Tiết Thanh, sư trò quân thần đối ẩm.
“Ta sẽ nói với điện hạ tình hình trước mắt của chúng ta”.
“Người có thể liên lạc trực tiếp với ta trong triều không nhiều, chỉ có ba người trong nhà Thanh Hà tiên sinh mà ngài đã gặp hôm đó, ngoài ra còn có bốn người nữa trước học ở Quốc Tử Giám sau đi tuần tra”.
“Thanh Hà tiên sinh và Lý đại nhân không nằm trong đó, bọn họ thuộc cấp dưới”.
“Biết được thân phận của con cũng chỉ có mấy người chúng ta, Thanh Hà tiên sinh và Lý tri phủ, còn nhiều người nữa tuy biết được chuyện này nhưng lại không biết thân phận của con”.
“Thế nên cho dù trong triều có người của ta nhưng không phải ai cũng biết con, đảm bảo cho dù có bị bắt cũng sẽ không tiết lộ điện hạ con ra”.
“Tình hình trong triều đang khá loạn, cũng rất đơn giản. Ngoài việc Hồ Minh bị bệnh, việc ta rời đi, việc Vương Liệt Dương và Lư Diêm cùng phe, Tần Đàm Công một phe. Trước mắt xem ra Vương tướng một phe so ra tốt hơn một chút nhưng trên thực tế thế lực của Tần Đàm Công không giảm mà còn tăng”.
“Tần Đàm Công thì không cần nói rồi, còn Vương Liệt Dương này...”
Trần Thịnh do dự một chút.
“Điện hạ còn ấn tượng với ông ta không?”
Tiết Thanh lắc đầu, nói: “Chuyện trước đây con không nhớ gì nữa”.
Trần Thịnh gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ cũng có nói rồi”, rồi cười an ủi nói: “cho dù có còn nhớ được thì lúc đó Điện hạ cũng còn nhỏ quá, lại không thích gặp người lạ, chỉ có đọc sách viết chữ, gặp ông ta vài lần chắc cũng không có ấn tượng gì”.
Vậy sao? Tiết Thanh cũng cười theo, cố nhớ lại ký ức cũ trong đầu mà không được.
Trần Thịnh không tiếp tục nói chủ đề đó nữa, mà nói: "Vương Tướng gia xuất thân tiến sĩ, từ hộ bộ đến binh bộ đến sử bộ từng bước từng bước làm việc vô cùng cẩn trọng. Ông ấy tính tình thẳng thắn, năm đó ông ấy vì chuyện quan viên mà có tranh cãi với tiên đế bệ hạ, sau tức giận mà từ quan... "
Nói đến đây, ông khẽ cười, dường như đang nhớ lại sự việc năm đó, như đang ngược thời gian, “Là một người không sợ quyền thế, chấp hành theo kỷ cương phép nước, tính tình có chút cao ngạo, năm đó, ông ấy làm quan chưa được lâu đã dám đứng ra tranh giành chỗ ngồi ở yến tiệc với người khác, lời nói lỗ mãng, bị hãm hại mất chức”.
Tiết Thanh nói: “Mấy bộ ngành đó thay phiên nhậm chức, chắc không phải đều bị người ta đuổi hết đi chứ ạ?”
Trần Thịnh cười ha ha, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Nhưng cho dù thế nào, Vương Tướng gia lúc lên lúc xuống, lăn lộn trên quan trường, cuối cùng trở thành đại thần được tiên đế tín nhiệm nhất, là rường cột gánh vác trọng trách lớn trong triều”.
Tiết Thanh trầm ngâm không nói, một khi nói đến chuyện đã xảy ra, nghĩa là quá khứ không thể thay đổi. Vị Vương tướng gia ấy chắc chắn không còn là người không sợ quyền thế như trước kia nữa.
Trần Thịnh nói: "Hắn cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, chỉ là chuyện của điện hạ tốt nhất tạm thời cứ giấu hắn. Hắn bây giờ không có sự lựa chọn, cần phò tá tiểu hoàng đế, bình định triều đường, cũng tốt, điều này có thể giúp đỡ chúng ta. Nhưng một khi hắn có sự lựa chọn, không biết kết quả sẽ ra sao, có lẽ đến bản thân hắn cũng không biết.”
Tiết Thanh hiểu được ý của ông ấy, Vương tướng gia giờ đây không có sự lựa chọn, hắn phò tá hoàng đế, duy trì triều cương, kiềm chế quyền thần của Tần Đàm Công, quyền hành vô cùng lớn. Nhưng đột nhiên Bảo Chương công chúa trở về, cho dù phía sau có sự giúp đỡ của thuộc hạ Trần Thịnh, Vương Liệt Dương hắn cũng sẽ không có được địa vị như ngày nay... Hắn sẽ lựa chọn thế nào? Đi đón chân mệnh thiên tử về triều, hay là... hợp tác với Tần Đàm Công.
Trần Thịnh nhìn Tiết Thanh đang trầm mặc không nói gì, biết là nàng đã hiểu ý tứ trong đó, thần thái càng thoải mái, nói: “Những chuyện này điện hạ có thể từ từ xem xét, bây giờ không cần vội nghĩ, bây giờ chuyện điện hạ cần làm là đọc sách ứng thi, làm giám sinh”.
Tiết Thanh gật gật đầu nói: “Con biết rồi ạ”. Nàng cầm lấy bình trà tự rót cho mình rồi châm thêm trà cho Trần Thịnh.
Trần Thịnh không từ chối, đỡ chén cho nàng châm trà rồi uống một ngụm.
Ánh nắng ngày đông rọi xuống khoảnh sân, một già một trẻ, một người mặc áo bông cũ kỹ, một người mặc thanh sam cũ, ngồi trên ghế đá, lắc nhẹ chén trà trong tay rồi uống.
Trần Thịnh nói: “Trước mắt, kẻ địch lớn nhất, quan trọng nhất chính là Tần Đàm Công, chúng ta cần phải tiết lộ chân tướng năm đó, khôi phục lại thân phận của điện hạ”.
Tiết Thanh nói “Tần Đàm Công nắm trong tay binh quyền, chuyện này phải chăng sẽ rất khó khăn?”
Trần Thịnh nói: “Binh quyền không phải vấn đề căn bản, năm đó Tần Đàm Công cũng nắm trong tay binh quyền, cũng chỉ dám nhân lúc bệ hạ có bệnh trong người mà làm chuyện đó. Người trong thiên hạ chỉ biết bệ hạ muốn đi Thái Sơn cầu phúc nên chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên đường đã bị giấu nhẹm đi. Hắn không phải dựa vào binh quyền trấn áp người trong thiên hạ mà là dựa vào sự dối lừa.”
Đúng vậy, đối với xã hội phong kiến cổ đại, hoàng quyền là ông trời ban cho, tạo sự nhiễu loạn để đoạt ngôi là điều không thể nào. Đây cũng là lý do vì sao Tần Đàm Công muốn phò trợ một hoàng đế giả mà không tự mình đăng cơ làm hoàng đế. Tiết Thanh lại trầm mặc gật gật đầu.
Trần Thịnh nói: “Bước tiếp theo chúng ta cần làm là lợi dụng thi hội, cuộc thi này chắc sẽ có gian lận".
Gian lận khoa cử, từ cổ tới kim đều là đại sự, Tiết Thanh gật đầu.
“Hiện nay đám giám sinh Khang Vân Cẩm này đang ẩn nấp, đến lúc sẽ có sự sắp xếp khác, tặng cho Tần Đàm Công trận phong vũ đầu tiên”, Trần Thịnh nói: “Hơn nữa cũng là mượn vụ gian lận thi cử, bắt cả phe Tần Đàm Công, sau đó càng ngày càng tra sâu, dần dần kéo bức màn chân tướng mười năm về trước, công bố ra ngoài”.
Nghe có vẻ hợp lý, Tiết Thanh gật đầu.
Trần Thịnh nhìn nàng, cười nói: “Chuyện năm đó tuy đã được che giấu nhưng chuyện trên thế gian này đã làm rồi sẽ có dấu vết, chắc chắn sẽ có nhân chứng vật chứng, nhiều năm qua ta cũng vẫn đang tìm kiếm”.
Xem ra cũng tìm kiếm được kha khá rồi, trong lòng Tiết Thanh nghĩ, nghe Trần Thịnh tiếp tục nói: “Đương nhiên, về việc được hay không, làm rồi mới biết được, chuyện này dù gì cũng phải làm. Trước mắt chỉ có vậy, điện hạ còn có gì chưa rõ không?”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Không có gì nữa, Tướng gia thầy nói rất rõ rồi”. Người của mình là ai, bây giờ làm gì, tiếp theo làm gì, làm như thế nào, ông ấy đều nói rồi, còn về chuyện tiếp theo nữa, nàng cũng có thể tự xem xét.
Trần Thịnh lần gặp này rất cởi mở thoải mái, làm nàng cảm thấy khá bất ngờ, còn cho rằng nhân vật quyền cao chức trọng tâm tư sâu kín này sẽ thể hiện một màn nghệ thuật nói chuyện, không ngờ ông ấy lại hệt như một lão nông thứ thiệt, chân chất, giản đơn.
Trần Thịnh vẻ mặt hòa ái, nói: "Điện hạ cứ yên tâm làm một khảo sinh, yên tâm đọc sách. Cho dù là lúc nào đi chăng nữa, đọc sách cũng là một chuyện cực kỳ tốt, ta cũng biết điện hạ là một người đọc sách đích thực, cực kỳ tốt”.
Tiết Thanh cười nhấc tay thi lễ nói: “Đa tạ thầy khen ngợi”.
Lại xưng hô thầy rồi, là vì nói đến chuyện đọc sách sao, đứa trẻ này thật vô cùng thông minh cơ trí, lại biết cách nói chuyện. Trần Thịnh nhìn nàng, lại cảm thán, lão cho rằng hôm nay gặp mặt nói chuyện sẽ có chút không hiểu nhau, không ngờ đứa trẻ này cho dù là động tác hay lời nói đều vô cùng lưu loát, không có một chút nào thiếu linh hoạt.
Có được thính giả như vậy, thuyết gia mới nói được sảng khoái như thế.
Hài tử này được giáo dục thật tốt, hoặc cho dù quên đi chuyện trước kia, nhưng sự giáo dục của đích trưởng công chúa có lẽ vẫn còn lưu lại ngấm trong máu đứa nhỏ.
Trần Thịnh nói: “Bốn phương đều có người của chúng ta, ngài không cần lo lắng, cũng không cần nghĩ nhiều, giống như...”
Tiết Thanh tiếp lời nói: “Giống Tiết Thanh nên làm gì thì làm cái đó à?”
Giống Tiết Thanh, giống học tử Tiết Thanh, giống khảo sinh Tiết Thanh quyết thi đỗ trạng nguyên, lấy vợ đẹp, sống cuộc sống học hành lạc thú... Xem bản thân như một người khác, mới là sự bảo vệ thân phận hoàn hảo.
Trần Thịnh lại cười cười, gật đầu: “Điện hạ như vậy có thể tưởng tượng được công việc của Lý Quang Viễn và Thanh Hà tiên sinh sẽ nhẹ nhàng thế nào rồi”.
Tiết Thanh ngại ngùng nở nụ cười.
...
Một bình trà hai người uống dần hết, ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp.
“Đại nhân, ngài có gì muốn hỏi ta không?”,Tiết Thanh nói, rồi nhìn Trần Thịnh: “Chúng ta cũng xem như lần đầu gặp mặt”.
Lấy thân phận quân thần gặp mặt, không phải là cuộc gặp giữa đại nhân giám khảo kỳ thi tại Huỳnh Sa Đạo và học sinh.
Trần Thịnh nhìn nàng, vẻ mặt như giãn ra, nói: “Ta không có gì để hỏi cả, hôm nay được nhìn thấy điện hạ là đã quá đủ rồi, chuyện trước kia đã qua, tương lai của điện hạ ta cũng có thể nhìn thấy được".
Không hỏi chuyện trước kia, chuyện trốn tránh lưu vong khổ cực, mọi người đều biết, không cần hỏi nữa, bọn họ cũng không phải cứ đắm chìm mãi trong sự bi thương. Không có thời gian cũng không có tư cách làm chuyện đó, những chuyện này chờ sau khi thắng lợi mới có thể ngồi mà hồi tưởng lại.
Tiết Thanh cười gật đầu, nói: “Tuy nhiên, ta chưa lấy được ngọc tỷ, địa cung ta đi xuống rồi nhưng nắp quan tài của hoàng hậu, ta không mở ra được. Ngọc tỷ rốt cuộc có ở bên trong không ta không biết, Tần Đàm Công lấy được hay chưa, ta cũng không biết.”
Trần Thịnh cầm lấy chén trà lên nhìn ra sân, nói: “Điều này cũng không quan trọng, trước sau cũng phải tìm ngọc tỷ. Thật ra quan trọng nhất vẫn là sự nghi ngờ về thân phận của điện hạ”, rồi lại nhìn Tiết Thanh: “Xin điện hạ thứ tội”
Tiết Thanh nói: “Ngài có tội gì, sao phải như vậy?”
Trần Thịnh nói: “Hiện nay ngài đã vào địa cung, xác nhận thân phận của ngài đã có rồi, vật thì không nhất thiết phải có cho bằng được”.
Tiết Thanh gật gật đầu, cười cười nói: “Vậy chúng ta đều không có vấn đề gì”.
Trần Thịnh cười ha ha gật đầu nói: “Không có vấn đề gì”, lại nói: “Điện hạ, ngài có gì cần dặn dò có thể tìm ta bất cứ lúc nào, thông qua mấy người Khang Đại cũng được, không thông qua bọn họ cũng được… Tiết Thanh à, điện hạ đã đồng ý đến viết cho ta mấy bức tranh chữ rồi đó”.
Tiết Thanh đứng dậy thi lễ: “Học sinh không dám quên”.
Trần Thịnh đứng dậy, đặt lại chén trà lên bàn, vuốt vuốt lại vạt áo cho thẳng thớm, nói: “Ta đi đây”.
Tiết Thanh nói: “Cung tiễn đại nhân”.
Bắt đầu với đại nhân học sinh, kết thúc với học sinh đại nhân, cuộc gặp mặt đàm thoại hôm nay thật khiến người ta sảng khoái, Trần Thịnh vẻ mặt vô cùng hoan hỉ rời đi.
...
“Chủ nhà vui vẻ, tiền nhà giảm một nửa, chúc mừng Tiết thiếu gia”.
Trong ngõ nhỏ vang lên âm thanh lanh lảnh của người môi giới, khiến những người hàng xóm bên cạnh ngó ra nhìn. Trước cửa bên đó, một cỗ xe chầm chậm rời đi, lại một cỗ xe nữa dừng tới, một lão bộc lắc lắc cái chổi quét, trước cửa có một thanh niên mặc thanh bào đứng đó, người môi giới đang khua môi múa mép với chàng thanh niên đó.
“Ở đây gần với Quốc Tử Giám… Thiếu gia người đi học sẽ rất tiện, đây là một nơi tốt”.
Hóa ra là giám sinh của Quốc Tử Giám, học trò mới đến thì phải… Mấy người nhà gần đó nhìn về phía này, có vài phần đồng tình, thương thay cho người không phải người bản địa, bị lừa rồi… Phòng ở đây đâu có phải nơi tốt gì, có thể được ở Quốc Tử Giám đều là giám sinh, những người không muốn ở Quốc Tử Giám, tất nhiên sẽ tránh xa nơi này, đến nơi phú quý phồn hoa thuê phòng. Đây ngược lại là nơi khó cho thuê, gì mà tiền thuê giảm một nửa, chủ nhà chỉ sợ đã cười nghiêng ngả rồi.
Nhưng thanh niên mà, không ăn vài lần thiệt, về già làm sao có thể nói được câu tôi ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm.
Mắt tiễn người môi giới rời đi, trước cửa lại yên tĩnh như trước, Tiết Thanh lông mày khẽ chau lại, nghĩ lại đoạn hội thoại vừa rồi, có phải là có gì đó còn chưa nói hết?
Như là, Trần tướng tự giới thiệu về mình, ông ấy có phải là vị đại nhân đó?
Nhưng nếu ông ấy tới rồi, hẳn là sẽ giới thiệu mình đi gặp vị đại nhân đó.
Chuyện chưa nói hết cũng không gấp, đi xem sẽ tự hiểu ra thôi, Tiết Thanh nhìn quanh tứ phía, chắp tay sau lưng, khẽ nói: “Có thể tĩnh tâm đọc sách rồi”.
...
Ánh đèn trong sân rực sáng, bức tường thấp không ngăn được tiếng cười nói vọng ra từ bên trong, âm thanh lẫn với hương rượu nồng nàn, còn có tạp âm tiếng cụng ly chan chát.
Lão bộc của Khang đại nhân chợt ngẩn người đứng tại chỗ trong con ngõ nhỏ, chưa đến tới cửa nhà mà âm thanh náo nhiệt đã vọng tới tận chỗ lão rồi.
Đây là... đây là chuyện gì vậy?
“Chuyện này à, là các huynh đệ thị vệ của Quách gia đã hộ tống ta.”
Tiết Thanh nhận ra lão bộc này, biết là người của mình nên đứng trước cửa khẽ nói với lão bộc, chỉ chỉ về phía sau lưng.
Bàn trong phòng đặt không hết, đặt ra cả ngoài sân, trời mùa đông cũng không ngại lạnh, bảy người đàn ông đang ăn ăn uống uống, chắc là đã uống say rồi, thấy Tiết Thanh đi vào cũng không dừng lại, còn có người lắc lắc chiếc ly trong tay.
“Nào nào, cùng uống nào”.
Quách gia sao? Võ tướng… lão bộc không thể hiểu được.
“Chỉ là…”, lão bộc mở miệng muốn khẽ khuyên bảo.
Tiết Thanh đã nói trước lão, vẻ mặt thành khẩn: “Cả đoạn đường vất vả hộ tống ta, ta vẫn chưa tiếp đãi được, nói cho cùng ta cũng sắp làm con rể Quách gia, trên lễ tiết phải coi như người nhà rồi…”
Cũng đã biết được thân phận thật sự của nam tử này, lão bộc gật gật đầu, bèn nói: “Thanh Tử thiếu gia đừng nên uống rượu nhé”.
Tiết Thanh nói: “Ta biết rồi”.
Nhưng đến ngày thứ hai, khoảnh sân nhỏ nhà Tiết Thanh vẫn náo nhiệt như hôm trước, lão bộc đứng ở trước cửa, nhìn thấy một nữ tử mỹ lệ ngồi trong phòng nhìn ra, trong tay vẫn còn đang nắm lấy tóc Tiết Thanh… đang chải đầu.
Đây, đây, nữ từ này không phải là nô tỳ trang điểm, chắc không phải, cũng là người nhà sao?
Lão bộc mắt miệng ngây ra, thiếu gia Tiết Thanh chuyển tới đây hình như không giống với những gì họ nghĩ trước đó…