Đại Đế Cơ

Chương 385

Cộc cộc cộc... tiếng mõ tại núi Lục Đạo Tuyền vang lên, mười hai tháng chạp, chương trình học ở trường xã kết thúc, đến ngày mười lăm năm sau mới mở lại, học sinh cùng các tiên sinh bắt đầu hưởng thụ ngày nghỉ.

Học sinh rời xa nơi học đường khổ cực, dường như năm mới đã đến gần, tiếng í a í ới gọi nhau của các thiếu niên vang lên đã bị gió lạnh của tháng chạp đẩy lùi trở thành thanh âm hít hà không ngừng.

"Lạnh quá, lạnh quá". 

"Tuyết rơi!"

Các thiếu niên giơ tay lên, nhìn tuyết rơi trong gió giống như bươm bướm bay múa.

"Tuyết rơi đúng lúc Triệu Phong được mùa lạc". 

Các thiếu niên vội vàng khoác thêm áo choàng, ngươi xô ta đẩy cười nói đùa giỡn đi nhanh trên đường núi.

"Nhanh về nhà thôi".

Chạy vội xuống xe ngựa nhà mình đang đậu dưới chân núi, nhận lấy lò sưởi từ tay đám người sai vặt đưa tới. Có mấy người thiếu niên lúc này vẫn chưa rời đi mà đi về hướng chân núi phía bên kia. 

"Ê, thế vẫn chưa về nhà sao? Sắp bước sang năm mới rồi".

"Tri Tri đường lễ mừng năm mới vẫn không nghỉ, sang năm phải thi hương là tình thế bắt buộc của bọn họ".

"Bọn họ thi thử nghe nói chỉ có bảy người qua, nhưng... cũng thật khiến cho người khác sợ hãi rồi". 

"Nghe nói muốn tất cả đều thông qua thi hương..."

"Làm sao có thể chứ..."

Tiếng nghị luận, chất vấn thay thế tiếng nói cười đùa giỡn lúc trước, bước chân của không ít người đã chậm dần, vẻ mặt có chút chần chừ, khi thấy ngoại trừ các thiếu niên của Tri Tri đường còn có các thiếu niên khác từ hướng khác đi tới, mọi người càng xôn xao hơn. 

Thảo đường vẫn như vậy nhưng ở phía ngoài thảo đường dựng một cái lều cỏ, bày biện một cái bàn, một chậu than. Thì ra là mấy ngày nay có rất nhiều người hi vọng có thể theo học ở Tri Tri đường, mặc dù không được cho phép gia nhập Tri Tri đường nhưng Trương Liên Đường cũng không cự tuyệt mọi người đi theo học cùng Tri Tri đường. Trời vào đông trở lạnh liền ở bên ngoài thảo đường dựng lên cái lều cỏ, còn tặng thêm chậu than, những thứ này người đi học đều có thể dùng đến... Có thể theo học lại không cần tốn tiền, nhiều người cầu còn không được.

Ngày lễ ngày tết cũng không ngừng.

Mặc dù giảng bài đều là các tiên sinh nhưng thỉnh thoảng Tri Tri đường cũng sẽ có các thiếu nên tự mình đến giảng bài, nghe nói những điều này đều là giáo trình do Tiết Thanh từ Quốc Tử Giám gửi về. Đây là điều hấp dẫn người nhất. 

"Thi hương vào tháng hai, thi hội vào tháng năm, đúng là không còn bao lâu nữa".

"Ta về nhà cũng học, không bằng học cùng mọi người".

Càng lúc càng nhiều các thiếu niên thu hồi bước chân trở về, mạnh mẽ tiến về phía thảo đường. Lý tri phủ đứng ở trên đường núi nhìn thấy cảnh như vậy thì gật đầu vui mừng. 

"Trường An Phủ của ta năm sau chắc chắn sẽ có nhiều học sinh đỗ cao hơn". Hắn lại cười nói: "Chăm chỉ học tập thật tốt".

Kể từ khi Tiết Thanh đi, Trường An phủ yên ổn nhiều...

Ý niệm trong đầu vừa hiện lên liền không khỏi chột dạ nhìn xung quanh một chút, đại bất kính a. 

Chu Tiên Sinh ở bên cạnh nói: "Sớm biết vậy không để cho Tiết Thanh đi kinh thành", rồi lắc đầu: "Ai ngờ nơi đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn không bằng yên ổn mà ở Trường An phủ".

Tiết Thanh lần này mặc dù không viết thư cho hắn nhưng những chuyện phát sinh ở kinh thành Quốc Tử Giám đã ít nhiều truyền đến, nhóm giám sinh chèn ép nè, đệ tử quyền quý nhiều nè, lại còn đánh nhau bị thương...

"Quốc Tử Giám quả thực quá rối loạn", hắn nói. 

Lý Quang Viễn không nhịn được, nói: "Quốc Tử Giám lúc trước cũng không loạn... Là Tiết Thanh đến mới..." Đương nhiên nguyên nhân lớn chính là do thân phận của Tiết Thanh, là các vị đại nhân trong kinh thành cố ý an bài sao?

Chu Tiên Sinh nói: "Không bằng viết thư cho Thanh Hà tiên sinh, để hắn quay lại, chúng ta cũng không phải là không dạy được".

Muốn xem nàng học được những gì rồi, đi học dĩ nhiên ở đâu cũng được nhưng vì đế vương cũng chỉ có thể ở kinh thành triều đình, Lý Quang Viễn cười cười, đứng ở trên đường núi nhìn xuyên qua tuyết rơi đầy trời, nhìn về phía kinh thành, thật ra bây giờ cũng chưa tới thời điểm loạn nhất. 

......

Tuyết càng lúc càng rơi dày, rất nhanh đã bịt kín thành tầng lên cả vùng đất.

Giày da hươu nhỏ giẫm ở trên đường mòn của Quốc Tử Giám lưu lại một dấu vết mỏng, dừng lại ở trước bụi hoa, giày da nhỏ giơ lên đạp bước đi qua, rầm một tiếng, tuyết ở trên bụi hoa rơi xuống tạo nên một đống tuyết vụn. 

"Rõ ràng là nhìn rất đẹp, ngươi hết lần này đến lần khác lại phá hủy".

Bùi Yên Tử đứng ở dưới mái hiên nói đồng thời mở dù ra.

Tiết Thanh quay đầu nhìn lại cười một tiếng, giũ tuyết trên áo choàng, đợi Bùi Yên Tử đến gần liền đứng ở dưới dù của hắn, cùng hắn đi dọc theo đường mòn tiến về phía trước, trên đường mòn liền lưu lại bốn dấu chân. 

"Sau này nhà biểu cữu mời khách, chúng ta có phải đến hay không?"

"Ta, không phải là chúng ta, ta là con cháu nhà biểu cữu, ta còn không đi, ngươi đi làm cái gì?"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh liền đến trước học xá của Quốc Tử Giám. Tuyết trên đường này bị đạp thành ngổn ngang, dưới hành lang một đám giám sinh đang đứng nói chuyện cười đùa thưởng tuyết. 

"Yến Tử thiếu gia".

"Thanh Tử thiếu gia".

Thấy bọn họ đi tới, nhóm giám sinh nháo nhào chào hỏi. 

"Hôm nay tuyết lớn, tiên sinh không đến lớp", một giám sinh tên là Chu Diên cười nói.

Tiết Thanh đứng ở hành lang, vừa phủi tuyết trên người xuống, vừa nhìn Bùi Yên Tử thu dù nói: "Sắp bước sang năm mới rồi, chuyện các tiên sinh phải làm cũng nhiều hơn", giơ tay lên phủi phủi tuyết trên vai Bùi Yên Tử.

"Chi bằng đi thưởng tuyết đi, ngoài thành hoa mai cũng nở rộ rồi", một nhóm giám sinh đề nghị: "Yên Tử thiếu gia, Thanh Tử thiếu gia vẫn chưa đi chứ?" 

Những giám sinh khác phụ họa theo, Bùi Yên Tử im lặng không nói, Tiết Thanh thì tò mò dò hỏi khiến cho nhóm giám sinh càng tranh nhau nói, bên này thỉnh thoảng vang lên tiếng cười. Có một nhóm giám sinh từ trong tuyết đi tới, nhìn thấy bên này liền cười hờ hững.

"Tiên sinh xin phép rồi, cũng không để cho chúng ta không có tiết". Một người trong đám giám sinh kia không mặn không nhạt nói: "Lễ mừng năm mới bận rộn, các người về qua nhà đi, Quốc Tử Giám không nghỉ năm".

Tiếc Thanh liếc nhìn, nhận ra người giám sinh này tên là Đường Dung. 

"Đường học huynh, lời này của ngươi là có ý gì? Sao nào, chúng ta đi thưởng tuyết ngươi còn muốn kiện chúng ta sao?" Chu Diên lập tức không khách khí trả lời.

"Ta làm sao dám kiện các ngươi, Thanh Hà tiên sinh đã được chỉ định làm chủ khảo của kỳ thi hội sang năm, ta cũng không dám đắc tội", Đường Dung cười mà như không cười.

Không khí giữa hai bên nhất thời căng thẳng. 

Tiết Thanh sờ sờ đầu mũi, vừa vặn lúc này tiếng mõ báo giờ lên lớp ở Quốc Tử Giám vang lên, liền xoay người đi vào phía trong: "Đi học thôi...", rồi bản thân mình đi vào trước.

Những giám sinh khác liếc nhìn nhau, đều tự mình ngạo mạn tiến vào.

Kể từ khi đánh nhau một trận với Tần Mai, Tần Mai ở nhà dưỡng thương chưa đi học. Đám người Tây Lương thái tử đơn độc tự mời tiên sinh dạy, Tiết Thanh không bị đuổi ra Quốc Tử Giám, chỉ bị phạt cấm túc, nhất thời khiến cho nàng ở tại Quốc Tử Giám thu thập được một nhóm giám sinh, Tần Mai quyền thế như vậy nàng còn có thể toàn thân trở lui, có thể thấy được núi dựa sau lưng nàng cũng không hề nhỏ. 

Dĩ nhiên, nhóm ủng hộ Tần Mai nhiều hơn nên giữa hai phe ở Quốc Tử Giám thỉnh thoảng có va chạm, có một vài giám sinh bàng quan xem náo nhiệt, dù sao bọn họ cũng đều là thí sinh của kỳ thi quân tử, chó một đàn sao cắn nhau được.

"Thi quân tử, một đám tiểu nhân thủ đoạn".

Những tiếng mắng chửi lén lút này càng ngày càng nhiều, đối với mấy chuyện này, Khang Đại chủ động nói rõ bọn họ cố ý không trợ giúp nên mong Tiết Thanh kiếm chế cố gắng đừng nổi giận, Tiết Thanh dĩ nhiên không để ý đến, càng không tức giận tranh chấp, nàng vốn là một học sinh an tĩnh biết điều. 

Giờ ngọ, tuyết ngừng rơi, biết được tiên sinh ngày mai vẫn còn tiếp tục xin nghỉ phép, đám người Chu Diên liền hẹn nhau đi thưởng tuyết, lần nữa tới mời Tiết Thanh.

Tiết Thanh nói: "Ta còn đang bị cấm túc..."

Chu Diên cười nói: "Cũng đã qua một tháng rồi, lúc ấy cũng không nói là cấm túc nha, chẳng qua là muốn tra hỏi chuyện đã xảy ra, cũng hỏi rõ ràng rồi, Thanh Tử thiếu gia ngươi cũng thành thực quá đi". 

Tiết Thanh cười ngượng ngùng không nói, bên kia Bùi Yên Tử vừa đi tới, Chu Diên lại vội vàng đi hỏi hắn, Bùi Yên Tử nghe nói đi thưởng tuyết liền sảng khoái đồng ý.

Tiết Thanh giương dù đi theo Bùi Yên Tử đi về phòng, nói: "Vì sao ngươi lại muốn đi?"

Bùi Yên Tử nói: "Vậy vì sao ngươi lại không muốn đi?" 

Tiết Thanh nói: "Không đẹp thì không muốn đi thôi".

Bùi Yên Tử quay đầu nhìn nàng: "Tuyết không phải nơi nào cũng giống nhau?" Lúc trước còn muốn đi theo nhóm con cháu Tưởng gia đi thưởng tuyết, hôm nay lại nói là không đẹp.

Tiết Thanh nói: "Người không xinh đẹp". 

Bùi Yên Tử ngạc nhiên.

Tiết Thanh nhìn nhóm giám sinh bên trong Quốc Tử Giám đang rời rạc tản đi. Mặc dù độ tuổi không đồng đều nhưng có rất nhiều người trẻ tuổi, tất cả đều nhìn rất đẹp, nhưng cảm giác không có cái tâm thưởng thức cảnh đẹp như các thiếu niên Trường An phủ.

Bùi Yên Tử nói: "Người đi ngắm không phải là phong cảnh mà là ngắm người sao?" 

Tiết Thanh nói: "Dĩ nhiên, phong cảnh thì có gì đẹp chứ", nhìn Bùi Yên Tử cười một tiếng: "Chỉ là, may mà có Yên Tử thiếu gia ở đây, một mình Yên Tử thiếu gia là có thể đủ nhìn rồi".

Thư đồng đến nghênh đón nghe thấy vậy liền trượt chân thiếu chút nữa ngã xuống, vẻ mặt Bùi Yên Tử không có chút gợn sóng, bước đến hành lang, giậm chân một cái rồi tiến vào.

"Thanh Tử thiếu gia phải thay xiêm y sao?" Thư đồng nói, đưa tay đón lấy cây dù. 

Tiết Thanh cúi đầu nhìn lại mình một chút: "Tại sao lại phải thay xiêm y? Ta cũng không phải là tiểu cô nương yểu điệu, ra cửa một chuyến liền phải thay y phục xiêm áo", đem dù đưa cho thư đồng, giậm chân một cái rồi nhảy vào.

Thư đồng bĩu môi, Tiết Thanh thiếu gia này đúng là nghe không hiểu lời người khác nói, nói hắn về thay y phục xiêm áo ý chính là nhắc nhở hắn trở về phòng của mình đi, suốt ngày bám lấy thiếu gia.

May mà buổi tối hắn còn biết trở về phòng của mình, ngủ trên giường của mình. 

Đêm đông tuyết rơi vô cùng lạnh, phòng xá khắp nơi đều rực rỡ ánh đèn, phòng ngoài ít người lui tới.

Tiết Thanh ngửi mùi hoa lan trên bàn, ngáp một tiếng.

"Ngày mai người còn muốn đi thưởng tuyết sao?" Khang Đại ở đối diện thấp giọng nói. 

Tiết Thanh trả lời: "Là không thể đi hả?"

Khang Đại vội nói: "Không phải, không phải, chỉ là vừa mới nghe được một tin tức, con cháu Vương Liệt Dương cũng tham gia thưởng tuyết vào ngày mai".

Tiết Thanh a lên một tiếng: "Vương tướng gia là muốn tiếp xúc với ta sao?" 

Khang Đại gật đầu: "Hẳn là có ý này, dĩ nhiên hắn sẽ không trực tiếp ra mặt nên mới để cho vãn bối trong nhà làm bộ như vô tình gặp được." Nhìn Tiết Thanh trầm ngâm liền vội vàng nói tiếp: "Chúng ta đến đây là để xin chỉ thị của người, nếu như người không muốn gặp hắn chúng ta sẽ sắp xếp".

Tiết Thanh cười cười nói: "Không có chuyện gì, gặp cũng không sao, nếu như bọn họ đã có ý muốn này, ẩn núp cũng không có ý nghĩa gì, người dù sao cũng phải gặp".

Khang Đại cười lên tiếng: "Vậy chúng ta sẽ sắp xếp, người cứ yên tâm, vị thiếu gia Vương gia này cũng sẽ không nói nhiều, chẳng qua là quen biết một chút, đợi ngày tết vào thời điểm thích hợp sẽ muốn mời người làm khách". 

Tiết Thanh ừ một tiếng, Khang Đại liền cung kính cáo từ, đi ra ngoài liền quay đầu nhìn lại, thấy bên trong phòng ánh đèn trở tối, có bóng người biếng nhác duỗi thẳng lưng tựa bên cửa sổ, hẳn là muốn đi ngủ rồi.

Kể từ sau khi nói để cho Tiết Thanh ở Quốc Tử Giám không phải ra ngoài, nàng quả thật không hề đi ra cửa, có chuyện gì nói với nàng cũng đều đáp ứng, cho dù nhóm giám sinh chê cười hay lên tiếng khiêu khích, Tiết Thanh cũng âm thầm không hề động thủ. Nếu như không phải là Tần Mai còn đang đóng cửa dưỡng thương không ra ngoài, trong thành lại tự mình lùng bắt thích khách, Khang Đại cũng muốn cho rằng chuyện trước kia chưa từng xảy ra.

Đứa nhỏ này có chút khó dò, Khang Đại lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng. 



Cửa lớn phía sau không chút tiếng động được mở ra, ánh đèn bên trong phòng lờ mờ hắt ánh sáng ra bên ngoài nhưng lại bị cửa sổ ngăn cách, có bóng người nhẹ nhàng lật nóc phòng lên, đạp lên tuyết trên từng dãy phòng xá của Quốc Tử Giám đi nhanh không dấu vết, lướt vào trong đêm tối khôn cùng.

Một tảng đá trong góc tường tối chợt nhảy lên, hai ba cái giẫm chân đạp vào tường liền bay qua mấy nóc phòng, tụ họp cùng một thân ảnh khác. 

"Hắn nói trong sương phòng phía tây Ca Tửu phường có con chuột trong động", Hoàng Cư nói.

Tiết Thanh bĩu môi: "Thuận tiện trộm một vò rượu về có phải hay hơn không? Vì sao cứ lười như vậy, cố ăn uống chơi bời đi".

Hoàng Cư không nói gì thêm. 

Tiết Thanh nhìn một gian nhà tầng tầng lớp lớp phía sau, dường như nhìn thấy Tứ Hạt tiên sinh đang canh chừng giúp chậu than gà nướng, thức ăn bày ngổn ngang, ở bên cạnh hắn đốt một nén nhang.

Hương hết, người phải quay về, nếu không sẽ bị đánh đòn, bị bắt chép phạt.

"Theo lệ cũ, ta cầm đồ về trước, ngươi từ từ về sau." Tiết Thanh nói, tung người rời đi trước. 

Hoàng Cư dĩ nhiên không theo kịp nàng nhưng hôm nay đã có thể độc hành xuyên kinh thành trong bóng đêm, hai thân ảnh trước sau biến mất ở trong bóng tối.

Tiết Thanh rất nhanh liền tìm thấy ngôi nhà núp ở ngõ sâu trong tửu phường, cạy cửa phòng tây lấy đồ, thuận tiện ôm một vò rượu đi dọc theo đường cũ trở về, không bao lâu liền gặp được Hoàng Cư.

"So với mấy lần trước thì nhanh hơn rất nhiều", Tiết Thanh khen. 

Hoàng Cư im lặng không tiếng động, đợi xoay người lại, lại thấy Tiết Thanh đang ngồi trên nóc nhà, ngước cằm nhìn về phía bóng đêm phía trước.

"Ngươi xem, bên kia giống như ngân hà không", nàng nói.

Hoàng Cư nhìn lại, thấy phía trước sau vài con phố chính là chợ đêm phồn hoa nhất. Đêm đông mặc dù rét lạnh nhưng bên này đèn dầu vẫn sáng rực như cũ. Gần tới ngày tết nên treo rất nhiều đèn màu đủ màu sắc, trên đường dĩ nhiên không ít người qua lại, tiểu thương kéo dài âm điệu gọi mời, ngõ tối thanh lâu kỹ nữ cười đùa ôm khách. Nhưng hôm nay ở phía xa nên không nghe được tiếng động huyên náo này, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn, an tĩnh như nước sông chảy xuôi. 

Không nghe thấy Hoàng Cư trả lời, Tiết Thanh cười cười nói: "Cư à, khổ đại thù sâu là khổ đại thù sâu, người sống cả đời đã không dễ dàng nên có thể ngắm nhìn một chút thế giới tươi đẹp này thì hãy ngắm nhìn. Hôm nay còn sớm chúng ta ngắm phong cảnh một chút." Nàng đưa tay lấy ra vò rượu, giơ lên uống một hơi.

Hoàng Cư không hề ngồi xuống, đứng ở bên cạnh Tiết Thanh, nhìn nàng gom tuyết khoanh chân ngồi lên, ngửa đầu uống rượu.

Nước rượu cũng giống như ngân hà, tuyết trắng chiếu rọi lập lòe. 

"Ta ở kinh thành này cũng có rất nhiều người quen".

Tiết Thanh giơ tay chỉ về phía trước, bên này bên kia.

"Nơi đó là nhà của Dương lão đại phu, ông ấy và Thiền Y hiện tại cũng chưa ngủ đâu, ta nghĩ khi ta đi rồi, Thiền Y sẽ làm cho ta một bát mì nóng... bỏ thật nhiều ớt..." 

"Còn bên kia là cửa hàng của nhà Trương Liên Đường... Bọn họ cũng đều biết ta, ngươi có tin không? Ta đến nói ta là Tiết Thanh, bọn họ sẽ xem ta như là thượng khách..."

"Bên kia là Liễu gia, ừm, Liễu gia cũng không có vấn đề gì. Mấy ngày hôm trước còn chạy đến đưa tiền cho ta may y phục, còn nói với người gác cổng ở Quốc Tử Giám ta là cô gia..."

"Thanh Hà tiên sinh ở bên kia, chỉ là ta hiện tại mà đến chắc chắn sẽ bị ông khiển trách..." 

Tiết Thanh vỗ vò rượu cười rồi thu lại nụ cười.

"Nhưng ta nơi nào cũng không thể đi".

Chợt im lặng dường như chưa bao giờ nói chuyện. 

Hoàng Cư vẫn im lặng như cũ, không nói một lời, đứng ở phía sau lưng nàng, trên mái nhà trong đêm lạnh, bóng dáng một cao một thấp dung nhập vào bóng đêm, dường như thật lâu sau mà cũng dường như chỉ trong nháy mắt, Tiết Thanh đứng lên.

"Thời gian cũng đến rồi, tiên sinh rất xấu xa, cố ý quạt gió để cho hương cháy mau." Nàng cười nói, đặt vò rượu trên vai: "Đi, về nhà thôi".

….

"Bên kia có rất nhiều người".

Đi ngang qua một con phố, Hoàng Cư chợt nói, chỉ vào một mảng đen tối phía trước, không thấy một ngọn đèn một bóng người.

Tiết Thanh cười hi hi: "Nếu như là trong phim kinh dị thì nơi này có thể hù chết người", hí mắt nhìn về trong bóng tối, lờ mờ có bóng người ở trong phòng dưới cây đại thụ, đương nhiên là người không phải quỷ. 

Hộ vệ, ám vệ.

Tiết Thanh đem vò rượu đổi sang vai khác, nói: "Đúng vậy, ngoại trừ việc không để cho người khác phát hiện, ngươi cũng có thể phát hiện ra người khác, bên kia có rất nhiều người vì nơi đó là phủ Tần Quốc Công, ngươi không nên đến gần. Những chỗ như thế này có rất nhiều trong kinh thành".

Hoàng Cư vẫn chưa chịu rời đi, có chút quật cường nhìn về phía bên kia. 

Chỗ đại nhân  kia cũng như thế này phải không? Thế nên hắn không thể đến gần? Không thể đến gần thì cái gì cũng đều không làm được.

Tiết Thanh nói: "Hiện tại không được, không có nghĩa là sau này không được", vỗ vỗ vai hắn: "Đợi ngươi lợi hại giống như ta thì có thể được rồi, đi thôi".

Hoàng Cư lần này không dừng lại nữa, hai người rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm. 

Bóng tối bên này không có chút lay động, lướt qua tầng tầng phòng ốc cao lớn, gió đêm chuyển động, một mảng bóng đêm dường như phiêu động.

Đây không phải là bóng đêm, mà là một người, áo choàng phủ kín, áo choàng theo gió phiêu động chỉ chốc lát sau liền rũ xuống. Bóng người đứng thẳng trên nóc nhà đọng tuyết giống như treo giữa bầu trời, dưới chân là một mảng sâu hút.

Lúc này ở chỗ sâu nhất phía trước có người ngửa đầu lên nhìn phía bên này. 

"Công gia, có muốn mời tiểu công gia xuống hay không, thương thế của hắn còn chưa khỏe, ngày lạnh như thế", hắn thấp giọng nói.

Tần Đàm Công mặc áo choàng sải bước đi, không hề ngẩng đầu: "Hắn nếu làm vậy khẳng định là không có vấn đề gì quá lớn, cứ để cho hắn tự nhiên đi".

Người hầu lên tiếng đáp ứng, tiến lên mở cửa lớn, theo Tần Đàm Công đi qua cánh cửa. Nhà vốn yên tĩnh, ngọn đèn dầu như ngôi sao sáng lên, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, nhóm tôi tớ trong nhà cũng chạy vội sang hai bên cung nghênh, cả nhà trở nên ồn ào huyên náo. 

Đứng ở chỗ cao nhìn xung quanh, nhà cửa giống như một dãy ngân hà, bóng dáng người đứng trên mái ngói cong không có chút hứng thú, chỉ nhìn bóng đêm phương xa không nhúc nhích, hắn cùng phồn hoa náo nhiệt không chút liên quan.

Sắc trời dần sáng tỏ, tuyết trong sương mù nặng nề, sương mù lay động bóng người lướt qua trước cửa Quốc Tử Giám. Trước khi rời đi còn liếc nhìn Tiết Thanh đang ở bên này, cách đó không xa ở đầu ngõ lộ ra một góc áo bào, gió thổi qua áo bào bay phần phật.

Đoàn Sơn chà chà chân để xoa dịu cái lạnh cóng. 

"Đại nhân, đã theo dõi nhiều ngày như vậy rồi, Tiết Thanh cũng không có chút gì khác thường, hay là thôi đi", một tùy tùng thấp giọng nói.

Đoàn Sơn nói: "Ta mấy ngày này đã nghĩ qua rất nhiều chuyện, ta tin tưởng trực giác của ta, Tiết Thanh này nhất định có vấn đề, mãnh thú dù có ngủ đông nhưng sẽ phải đi săn". Lại nhìn về phía đại môn của Quốc Tử Giám: "Lần trước nếu như ta canh chừng giúp, nhất định có thể tận mắt nhìn thấy trong lúc hắn cùng tiểu công gia truy đuổi nhau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".

Hắn sẽ không để cho loại tiếc nuối này xuất hiện thêm một lần nữa. 

Trời càng ngày càng sáng, đại môn Quốc Tử Giám đóng chặt cũng đã mở ra, cùng với tiếng động huyên náo là một đám giám sinh đi ra.
Bình Luận (0)
Comment