Sau từng trận mưa nối tiếp nhau, sắc xuân ngập tràn khiến người uể oải, Xuân Hiểu ngáp một cái, tóc đang chải được một nửa thì dừng lại, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài đường.
Khu nhà bên đường vẫn luôn ồn ào làm người ta không thích, những kỹ nữ đã thành danh có tư cách chọn chỗ ở rất ít khi chọn nơi này. Xuân Hiểu lại cứ chọn nơi này, rỗi rãnh không việc gì làm liền dựa vào cửa sổ ngắm cảnh bên đường, mà nàng cũng trở thành một cảnh trên con đường ấy.
Những ngày gần đây bên ngoài đường tiếng ồn ào truyền đến ngày càng lớn.
"Cái gọi là cơn lười đã nổi lên thì ngay cả trang điểm cũng lười chính là như vậy."
Xuân Hiểu rũ mi nhìn xuống dưới, thấy trên đường một đám lan sam sĩ tử đi qua, đầu đội khăn vuông tay cầm quạt xếp, đều đang ngẩng đầu, thấy nàng nhìn qua có người liền vội thu hồi tầm mắt, có người lại giơ tay vẫy gọi tỉ tỉ có rảnh không.
"Đợi các công tử đỗ cao trung, nô gia tất nhiên rỗi rãnh." Xuân hiểu cười híp mắt nói.
Các sĩ tử nhất thời càng vui vẻ hơn mồm năm miệng bảy hỏi tên của Xuân Hiểu, Xuân Hiểu chỉ cười hì hì không để ý tới, còn một tháng nữa là hội thi bắt đầu, sĩ tử ở các nơi đều tập trung ở kinh thành. Mấy ngày này bất kể ở nơi nào tùy tiện nhìn một cái là có thể thấy từng nhóm người đọc sách đang dùng khẩu âm ở các nơi cao giọng đàm luận.
Trong thanh lâu đương nhiên cũng không ít, Xuân Hiểu lần nữa ngáp một cái, giơ tay lên duỗi người, không biết tư thái của mình lúc này khiến cho bao nhiêu người trên đường thần hồn điên đảo... Nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Tiết Thanh.
Chẳng lẽ mỗi ngày học hành cực khổ vậy sao? Sẽ không đâu, Xuân Hiểu tay chống cằm nhìn về phía xa, lại rảo bước lại làm thơ, chỉ là mặc dù không thấy hắn, hắn cũng để cho mình phát tài được một mớ, nghĩ tới đây ánh mắt nàng cong cong cười.
"Thản nhiên cười một tiếng a."
"Hôm nay mới biết cái gì gọi là chân chính thản nhiên cười một tiếng."
"Kinh thành quả nhiên không giống thôn quê."
Trên đường truyền tới tiếng ca tụng.
Ta chính là một người nhà quê ở Trường An, các ngươi những kẻ nho sĩ cổ hủ này, Xuân Hiểu giơ tay lên muốn đóng cửa sổ lại, chợt nghe trên đường truyền tới tiếng huyên náo.
"Nhanh đi mà xem, tranh của Sấu Ông được bày ra rồi."
"Sấu Ông rất lâu rồi không có tác phẩm mới, hôm nay sao lại ra rồi?"
"Đại khái là vì sĩ tử vùng Sơn Đông cùng sĩ tử của kỳ thi quân tử gây nhau rất dữ."
"À đúng rồi, Sấu Ông cũng tham gia kỳ thi quân tử."
"Bọn sĩ tử tham gia kỳ thi quân tử thật đáng ghét… Đi đi, tôi phải đi trợ giúp sĩ tử vùng Sơn Đông, sợ họ có chuyện nữa."
Người đọc sách trên đường cứ ồn ào náo nhiệt mà rời đi, Xuân Hiểu tay vịn cửa sổ nhìn về hướng bọn họ đi, sĩ tử thi quân tử a, những người khác chẳng sao, không chọc Tiết Thanh là được.
"Xuân Hiểu tỉ tỉ, Ngô quan nhân cho mời ạ."
Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của tiểu tì, sắp tới giờ ngọ, yến tiệc tại Túy Tiên lâu cũng đã bắt đầu, Xuân Hiểu lên tiếng đáp lại, hé miệng cười một tiếng kéo cửa sổ lên.
...
Trên đường đám người tấp nập, trong đó có một thiếu niên chợt dừng lại.
"Sao vậy?" Trương Liên Đường hỏi, theo Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn lên, Túy Tiên lâu, bèn cười: "Có chút quen tai? Vào xem một chút không?"
Tiết Thanh cười một tiếng nói: "Cái hung danh của ta ngay cả làm thơ cũng có thể chết người, vẫn là không nên đi", liền nhấc chân bước về phía trước.
Trương Liên Đường mỉm cười đuổi theo, hai người xuyên qua đường phố náo nhiệt đi ra khỏi cửa thành. Dọc theo tường thành đi không xa chính là một tòa miếu nhỏ, chưa vào cửa liền nghe được tiếng huyên náo bên trong, đi vào thì thấy rất nhiều sĩ tử tỏa ra, hôm nay trừ tửu lầu trà tứ, miếu tự cũng là nơi tụ tập của sĩ tử vào kinh thành dự thi.
Mặc dù kỳ thi tới gần nhưng vẫn có không ít các sĩ tử kêu bạn gọi bè đông du tây dạo, tụ họp uống rượu dẫn kinh cứ điển cao thấp đàm luận. Các hòa thượng trong chùa, người tới dâng hương cũng không vì vậy mà phiền trách. Thỉnh thoảng có người rỗi rảnh vây xem, nhất là lần này ngoại trừ đàm luận, Trúc Lâm đình ở bên trong chùa còn treo một bức họa, vẽ rất đơn giản, là một khay lệ chi, khay sứ liên hoa trắng, bên trong là một chùm lệ chi đỏ mọng xen đầy lá xanh.
Đứng ở xa một chút lại càng giống như thật.
"Mẹ, mẹ, bên kia có lệ chi."
Một tiểu đồng được bế ngang qua kêu lên, đưa ngón tay để vào trong miệng mút.
"Con cũng muốn ăn lệ chi."
Tiểu đồng này ăn mặc giàu sang hiển nhiên là đã ăn qua lệ chi rồi. Nhưng giàu sang đến thế nào thì không phải lúc nào cũng ăn được lệ chi nên đến giờ vẫn nhớ được sự tươi ngon mỹ vị, khiến mọi người xung quanh đều cười rộ lên.
Đứa trẻ bị cười không biết làm sao bèn nổi giận khóc lên, người nhà liền ôm đến gần Trúc Lâm đình một chút, giải thích cho nó đây không phải là thật, là tranh, lại khen tranh vẽ thật đẹp, trước giờ chưa từng thấy qua... Nói tới chỗ này trong nhóm sĩ tử vây quanh Trúc Lâm đình có một người xoay đầu lại.
"Tranh vẽ dạng này rất nhiều, nào đâu có ly kỳ đến vậy? " Hắn nói.
Người này dáng người cao lớn, diện đường đỏ đen, thanh âm nói chuyện rất lớn, đột nhiên vang lên làm người nhà này sợ hết hồn, đứa nhỏ ban đầu đã ngừng khóc nhất thời lại khóc lên.
“Con người ngươi sao hung dữ như vậy…”
“Ta không có dữ, ta trước giờ đã vậy…”
“Khen tranh vẽ đẹp cũng không được?”
“Vẽ đẹp thì sao? Tranh giờ có vẽ đẹp đến gấm hoa lộng lẫy, văn chương chẳng phải cũng gấm hoa lộng lẫy sao?”
Người nhà này nghe đến chỗ này liền biết, cũng không tranh cãi tiếp mà ôm đứa trẻ lắc đầu rời đi. Mỗi lần tới kỳ thi lớn đều như vậy, một đám sĩ tử ở chung một chỗ nói một hồi liền giễu cợt khinh bỉ lẫn nhau, văn nhân tương khinh thôi... thi xong liền an ổn.
Gia nhân kia rời đi rồi mà sĩ tử vây quanh ở Trúc Lâm đình vẫn giận dữ.
"Chẳng lẽ nói không đúng sao? Ví như Sấu Ông, tranh vẽ không tệ, cũng chỉ là vẽ không tệ, những môn khác đều không thi."
"Ngay cả thi quân tử còn không qua nổi, còn đi đắc ý cái gì."
"Những bọn sĩ tử thi quân tử đều là như vậy, chúng ta không phủ nhận bọn họ cầm kỳ thư họa cao nhân nhất đẳng…"
"Đúng vậy, để bọn họ tận tình biểu diễn trong cầm kỳ thư họa mà nổi danh thiên hạ, nhưng hà cớ gì phải tới khoa cử nơi này làm gì?"
"Không biết đủ, đúng là không biết đủ... Cũng không biết là các sĩ tử này đây không biết đủ, hay là triều đình quan môn không biết đủ."
"Thế này sẽ không phải đem kì thi quân tử trở thành thường lệ sao… Xem thiên hạ này còn ai đi học đàng hoàng đây?"
"Cái này phải hỏi Vương Liệt Dương Vương tướng gia…"
Cái này coi như là nghị luận chuyện chính trị quan trọng rồi, các sĩ tử dừng lại một chút, quay đầu nhìn phía sau, ngoài những người mình quen biết thì còn có hai người lạ mặt.
"Huynh đài là…" Một sĩ tử lớn tuổi hỏi.
Trương Liên Đường hoàn lễ nói: "Thiểm Tây đường."
Nhưng vẫn chưa xong, một sĩ tử khác quan sát hắn hỏi: "Không biết tọa sư là?"
Trương Liên Đường nói: "Cao Thừa Nghiệp."
Mặc dù chủ khảo ở các nơi không đồng nhất, mọi người cũng sẽ không biết hết nhưng chủ khảo của kỳ thi quân tử chỉ có một, Tưởng Hiển. Nghe Trương Liên Đường trả lời như vậy, vẻ mặt những sĩ tử này hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Hóa ra là cùng khoa." Mọi người lần nữa thi lễ, những thí sinh tham gia thi quân tử kia với bọn họ không tính là cùng khoa. Nếu là người mình nói chuyện cũng có thể tùy ý, những năm trước cùng khoa cũng không thân mật như vậy, nhưng năm nay có địch bên ngoài nên cùng khoa sẽ là người mình.
"Vương Liệt Dương kia…", có người nói tiếp.
Vừa nói được một nửa có một vị sĩ tử nghĩ đến cái gì đó liền liếc nhìn một người thiếu niên khác, nói: "Vị tiểu ca này cũng như vậy?"
Tiết Thanh gật đầu, nhìn Trương Liên Đường, nói: "Chúng tôi giống nhau."
Thiên hạ không có người đèn sách nào không nhận tọa sư của mình, nói giống nhau thì chính là giống nhau, sĩ tử kia liền cười gật đầu với Tiết Thanh một cái, vì mình hỏi nhiều lần mà có chút xấu hổ.
Bởi vì là người mình nên những người này liền tiếp tục lời nói nghị luận, nói về chuyện Vương Liệt Dương thao túng kỳ thi quân tử, nói đến chuyện khoa thi như tận mắt chứng kiến nhưng cũng có người biểu đạt sự phản đối.
"Ta lại nghe có người nói là Trần tướng gia ở phía sau màn an bài tất cả."
"Trần tướng gia? Ngươi nghe ai nói?"
"Nghe nói là Quốc Tử Giám truyền ra…"
Nghe đến chỗ này Tiết Thanh ngầm ý bảo Trương Liên Đường rời đi, Trương Liên Đường liền xoay người, bên kia bọn sĩ tử vì nghe tin tức mới mà càng hứng thú, đối với việc bọn họ rời đi cũng không hề để ý.
Tiết Thanh cùng Trương Liên Đường đi lên hành lang dài, tiếng nghị luận ồn ào sau lưng dần dần bị bỏ lại phía sau.
"Bọn họ nói đều đúng chứ?" Trương Liên Đường hỏi.
Hắn hỏi chính là nghị luận của đám sĩ tử về chuyện Vương tướng gia cùng Trần tướng gia. Tiết Thanh gật đầu nói: "Phải" rồi cười một tiếng, đè thấp giọng: "Khoa cử là chuyện đại sự của người rèn sách, thứ bậc tiến sĩ nên Vương tướng gia cùng Trần tướng gia cũng âm thầm so tài."
Trương Liên Đường cười nói: "Có một vị tọa sư quan cấp trong triều đúng là khác hẳn, tin tức bén nhạy." Người muốn nói đến đương nhiên là Tưởng Hiển.
Tiết Thanh cười không nói ngầm thừa nhận, chỉ là tin tức này không phải do Tưởng Hiển nói mà là Trần Thịnh.
Lúc trước Trần Thịnh đã nói qua, muốn lợi dụng kỳ thi hội mà những người đọc sách trong thiên hạ đang tập trung vào, mượn lý do khơi lên án gian lận khiến triều đình quan viên rối loạn. Nhân lúc ồn ào tố giác chân tướng năm đó hoàng đế gặp nạn, như vậy đám người Tần Đàm Công không kịp ngăn cản, cũng không cách nào lập tức che giấu tin tức.
Nhưng đối với Vương Liệt Dương, Trần Thịnh ở hội thi sẽ cho người nhúng tay vào là thử thách đối với hắn nên cảnh giác nghiêm cùng với châm ngòi nổi lửa. Tóm lại có chút hỗn loạn nhưng chỉ là đáng thương thay cho những sĩ tử bát nháo bị lợi dụng.
Mấy bước sau khi rời hành lang dài chuyển hướng qua thiền điện, mới vừa bước tới trước thiền điện liền thấy có hai nữ tử đứng ở cửa điện nhìn bức bích họa. Nghe tiếng bước chân xoay đầu lại, Tiết Thanh dừng chân một cái, Trương Liên Đường cũng dừng lại, thấy hai nữ tử kia khoảng mười lăm mười sáu tuổi, một người trong đó có khăn che mặt, che gần hết khuôn mặt.
Tiết Thanh thi lễ nói: "Tống tiểu thư."
Tống Anh hoàn lễ nói: "Thanh tử thiếu gia." Thanh âm lại lộ ý cười: "Ta lần này thật không phải là chờ ngươi."
Tiết Thanh cười một tiếng, không nói gì.
Tống Anh nói tiếp: "Thanh tử thiếu gia cũng là đến xem tranh sao?" Một câu này vừa đủ để giải thích ý của chính mình.
Tiết Thanh lên tiếng đáp lại phải.
Tống Anh khẽ cười một tiếng, nói: "So với lúc thi quân tử, Thanh tử thiếu gia cảm thấy tranh của Sấu Ông có tiến bộ không? Có thể ngang hàng cùng Thanh Tử thiếu gia không?"
Tiết Thanh nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ta cảm thấy có thể."
Tống Anh ha ha cười, dù là tiến bộ nhưng cũng chỉ có thể cùng hắn liệt vào ngang hàng, Tiết Thanh này thật kiêu ngạo.
Trương Liên Đường thấp giọng nói: "Bọn Minh Huy tới."
Tiết Thanh nhìn sang, thấy đám người Sở Minh Huy, Trương Song Đồng gật gù đắc ý đi tới, Tống Anh cũng quay đầu liếc nhìn.
"Tống tiểu thư tiếp tục xem tranh nhé, chúng ta đi trước một bước." Tiết Thanh nói.
Tống Anh gật đầu khuỵu gối thi lễ, cô gái bên cạnh cũng thi lễ theo. Tiết Thanh cùng Trương Liên Đường gật đầu đáp lễ với các nàng sau đó rời đi, hướng về đám người Sở Minh Huy, Sở Minh Huy cũng đã thấy bọn họ cùng với Tống Anh ở phía sau.
"A! Nữ nhân nào vậy…" Sở Minh Huy trợn mắt nhấc chân vượt qua Tiết Thanh, nói: "Có phải là…"
Tiết Thanh nói: "Phải." Đồng thời đưa tay trước người Sở Minh Huy ngăn lại: "Đi thôi đi thôi, sắp chết đói rồi, ăn cơm trước."
Sở Minh Huy nói: "Ăn cơm cái gì a, nào có đói như vậy, chưa từng nghe qua sắc đẹp vượt cơm ăn sao?" Chà tay muốn bước lên trước.
Trương Song Đồng nói: "Không cần phí tâm, người ta cũng đi rồi."
Tiết Thanh cũng quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông ở trước Tống Anh nói mấy câu, Tống Anh nhìn nữ tử kia gật đầu, bước nhanh chớp mắt liền biến mất ở trước thiền điện.
Sở Minh Huy buồn bã, lại bất mãn nhìn Trương Song Đồng: "Đều do ngươi ra cửa thời gian thay quần áo quá lâu, tới sớm một bước là có thể cùng Tiết Thanh đồng du."
Trương Song Đồng a một tiếng, đưa cằm lên hướng bên kia: "Nhìn kìa, có mỹ nhân."
Các thiếu niên nhất thời cũng nhìn sang, thấy là một đám bà lão dâng hương cười nói đi qua... Sân nhỏ vang lên tiếng cười đùa của các thiếu niên, vừa huyên náo lại thêm thú vị...
...
Xe ngựa của Tống Anh rời khỏi kinh thành, đi tới biệt viện, lọt vào tai một mảnh an tĩnh nhưng vào trong phòng lại có tiếng than ngắn thở dài và âm thanh nổi nóng của Tống Nguyên.
"Cha, người làm sao có thể nổi giận với mẹ, mẹ vẫn còn bệnh đấy."Tống Anh nói.
Tống Nguyên đứng ở mép giường vẻ mặt nổi nóng, nói: "Cũng là vì nàng bệnh, ta mới tức giận."
Tống Anh bước đến mép giường, nhìn Tống phu nhân vẫn như trước xoay mặt vào bên trong nhắm hai mắt lại, chẳng qua là lúc này có nước mắt chảy xuống, nàng gọi một tiếng mẹ.
Tống phu nhân không có mở mắt chỉ là rơi lệ.
“Đại phu cũng nói rồi, bệnh của người nhất định phải vui vẻ dưỡng bệnh mới có thể tốt lên." Tống Anh nói.
Tống Nguyên cả giận: "Nàng đây có phải là không muốn khỏi bệnh."
Tống Anh nói: "Mẹ muốn cái gì mà để cha tức giận?"
Tống Nguyên dường như rất khó tả, cuối cùng phất tay áo xoay người nói: "Nàng muốn vào thành."
Tống Anh khẽ run.
Tống Nguyên xoay người, vội la lên: "Con nói xem ta có thể không tức giận sao? Nàng như vậy làm sao vào thành? Khó khăn lắm dưỡng bệnh khá một chút...", thở ra một hơi xoay người lần nữa: "Ta chết đi là được rồi."
Bên trong phòng an tĩnh một khắc, có thể nghe được Tống phu nhân thấp giọng khóc nức nở.
Tống Anh “a” một tiếng, nói: "Khóc thành tiếng rồi... mẹ có khí lực rồi, tốt hơn nhiều." Vuốt nhẹ vai Tống phu nhân, có thể cảm nhận được hơi run rẩy, mi mắt nàng không khỏi vui mừng.
Tống Nguyên xoay người muốn lên trước kiểm tra lại tức giận dừng chân lại.
Tống Anh khẽ vuốt vai Tống phu nhân nói: "Con còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra là chuyện này, cha vậy mà cũng nổi giận với mẹ." Nhìn về phía Tống Nguyên: "Mẹ muốn vào thành thì cứ để mẹ vào thành."