Đại Đế Cơ

Chương 417

"Tướng gia!"

Tiếng bước chân dồn dập phá vỡ sự yên ả của tiểu thái viên xanh um tươi tốt của Trần Thịnh.

Trần Thịnh ngẩng đầu thấy Khang Đại chạy đến gần. 

"Không xong rồi, Thạch đại nhân nói Phòng Lãm bị người của hình bộ dẫn đi rồi".

Dẫn đi sao? Lông mày Trần Thịnh nhíu lại: "Xem ra người của hình bộ đã hỏi đến những chuyện bọn họ không nên hỏi".

Nếu như bọn họ muốn hỏi thì chính là Vương Liệt Dương để cho bọn họ hỏi, cũng sẽ không rời khỏi ngự sử đài. 

Khang Đại nhìn màu tóc trắng phía trước mặt: "Bọn Thạch đại nhân đã đi theo rồi, chẳng qua là những chỗ như hình bộ khiến cho bọn họ thả người cũng không hề dễ dàng như ngự sử đài, làm sao bây giờ? Trước hết để điện hạ tránh đi đã".

Trần Thịnh vẫn ngồi xổm trên đất như cũ, cúi đầu bóp vụn một nhúm thức ăn ném vào trong một cái giỏ: "Một chiêu tránh đi này cũng là hiểm chiêu".

Tránh, vậy tương đương với việc bị bại lộ. 

"Nhưng tình thế hiện tại thật sự rất nguy hiểm", Khang Đại thấp giọng nói.

Trần Thịnh mang theo vài phần hồi ức nói: "Thật ra thì chúng ta vẫn luôn ở trong tình thế rất nguy hiểm".

Tình thế lúc này so với trước kia đã là gì, trước kia còn nhiều nguy hiểm hơn nhưng vẫn gặp dữ hóa lành, lần này thì sao đây? Khang Đại đứng ở giữa vườn rau, nắng tháng tư không chút che đậy chiếu lên đỉnh đầu, trước mắt đều là mây đen nặng nề hóa thành hắc ám. 

Nửa đường cướp giết chỉ sợ không còn kịp nữa rồi, bên trong hình bộ còn khó động thủ hơn, nên làm thế nào đây?

"Trước hết tất cả các người cứ tạm lui ra, ta tới ra mặt, chuyện như này không có gì là không thể gặp." Trần Thịnh vỗ vỗ tay, đứng lên: "Cũng đã tới thời điểm vạch mặt rồi, chúng ta chân chính nên không phải sợ".

Đã đến thời điểm vạch mặt rồi sao? Bàn tay đang buông thỏng xuống của Khang Đại nắm chặt lại. 

...

"Nhanh, nhanh, thu dọn đồ đạc".

Một trận gió dường như xông vào bên trong phòng, Tứ Hạt trực tiếp đánh về phía giường, xốc lên một miếng ván giường, kéo ra vài cuốn sách và mấy vò rượu. 

"Chạy trốn, chạy trốn".

Hoàng Cư đứng ở trên ghế không có chút dao động, Tiết Thanh tựa lưng mỏi mệt trên xích đu.

"Tiên sinh, người đang ở thanh lâu rình coi nữ nhi nhà người ta thì bị phát hiện sao?" Nàng nói: "Không phải là đã nói với người rồi sao, gây phiền phức ở bên ngoài xong rồi thì không nên chạy đến đây, liên lụy chúng ta là không tốt". 

Tứ Hạt tiên sinh hứ một tiếng: "Con mới là phiền toái lớn nhất, cái mỏ quạ đen nhà con, con để cho ta xem chừng cái người kia chính là muốn ta tiêu đời".

Tiết Thanh ngồi thẳng người: "Nhanh như vậy sao, so với tưởng tượng của con thì có chút không đáng tin".

Nàng dĩ nhiên không đợi sự an bài của đám người Trần Thịnh, sau khi nhắc nhở bọn họ, liền để lại Tứ Hạt tiên sinh đi canh chừng ngự sử đài. 

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Tiểu tử kia bị người của hình bộ từ ngự sử đài mang đi, chắc chắn là phải có ích đối với hình bộ thì mới bị mang đi. Lần này xem như xong rồi, đã vào rồi thì khó mà ra được", vẻ mặt có chút hả hê.

Tiết Thanh cau mày nói: "Tiên sinh, người nhìn hắn bị dẫn đi rồi mới trở về?"

Tứ Hạt tiên sinh nói: "Đúng vậy, nếu không thì phải thế nào?" 

Tiết Thanh nói: "Đương nhiên là cướp người! Cướp không được thì giết chết hắn ngay tại trận cũng được." Nói rồi từ xích đu nhảy dựng lên: "Sao người lại không đáng tin vậy chứ? Đến cả chuyện này cũng không làm được".

Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt nói: "Đệ tử à, ban ngày ban mặt, quan binh hình bộ nhiều người như vậy, ta cũng không phải là ngu, hắn cũng không phải là cha ta".

Tiết Thanh nói: "Con đây nếu như bị bắt, con liền nói người là cha con", dứt lời liền nằm trở lại trên ghế, kẽo kẹt kẽo kẹt đung đưa. 

Tứ Hạt tiên sinh sặc nước miếng, tung một cước đạp về phía xích đu.

"Mau cút đi, đến lúc nào rồi, còn ngồi đó mà khua môi múa mép".

"Tiên sinh, lời này sai rồi, con cũng không phải chỉ biết có khua môi múa mép thôi đâu". 

"Quên, con còn biết múa lá trúc vờn lụa màu nữa, lợi hại tới mức có thể biến ngói thành tiền cơ mà.”

"Đúng thế, nói như vậy tiên sinh cũng không cần trốn đông trốn tây nhìn đệ tử của mình đưa đến chỗ chết rồi".

Trong phòng lảm nhảm cãi nhau, Hoàng Cư vẫn ngồi bất động trên ghế như cũ. Những gì bọn họ nói hắn đều nghe được, mặc dù rất nhiều điều nghe không hiểu nhưng ý nói tình hình hiện tại rất nguy hiểm, hắn nghe vẫn hiểu được, nguy hiểm sao? 

Hai người trong phòng không hề vì gặp nguy hiểm mà khẩn trương, bên ngoài... Hoàng Cư liếc nhìn ngoài cửa, ánh nắng sáng ngời, bóng cây chập chờn, mùi hoa thoang thoảng, dựng thẳng tai có thể thoang thoáng nghe được tiếng lão bộc tên Tề Sưu ngâm nga một khúc hát phía hậu viện.

Nguy hiểm không phải là do hoàn cảnh xung quanh mà là do con người cảm nhận ra.

Tiết Thanh nói, khắp nơi đều nguy hiểm, lúc nào cũng nguy hiểm, tất cả đều do ngươi làm chủ. Thời điểm lúc ngươi động thủ, cũng chính là lúc nguy hiểm nhất, trừ lần đó ra gió êm biển lặng, đây cũng là sát thủ chân chính. 

Hoàng Cư thu hồi tầm mắt tiếp tục nhắm mắt an tĩnh.

...

Phòng giam của Hình bộ so với ngự sử đài thì lớn hơn, ngay cả bày ra đầy các loại hình cụ, đứng bảy tám người cũng không lộ ra vẻ chật chội. 

Bảy tám người này cũng không phải tất cả đều là ngục tốt đang loay hoay với các loại hình cụ, trong đó có bốn người nam nhân mặc quan bào.

"Ngươi, biết bí mật gì?" Tống Nguyên hỏi.

Phòng Lãm vẫn bị trói trên hình kệ như trước, ngẩng đầu nhìn Tống Nguyên, giọng nói run rẩy: "Ta muốn gặp Tần Đàm Công, ta chỉ nói với hắn". 

Tống Nguyên tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói: "Đại huynh đệ, Tần Công gia bận rộn trăm công nghìn việc nhưng chúng ta cũng đã cho người đi mời rồi, rất nhanh sẽ đến, chỉ là, ngươi chẳng phải cũng nên biểu đạt một chút thành ý sao?"

Phòng Lãm nói: "Ta không tin ngươi".

Tống Nguyên nói: "Ngươi... tiếng huynh đệ này hẳn vẫn chưa đủ...", lời vừa dứt liền từ trên hình giá bên cạnh rút ra một cây côn gỗ nện xuống vai của Phòng Lãm. 

Trong phòng giam vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Tống Nguyên giơ cây côn gỗ lên, lui về phía sau, nhìn sang Phòng Lãm còn đang rên rỉ rồi nhìn lại cây côn gỗ trong tay, trên đầu côn gỗ gắn đầy đinh sắt, còn dính vết máu cùng mấy mảng thịt vụn và vải rách.

"Điều hiện tại ta không muốn nghe nhất chính là các loại yêu cầu, nhất là từ những người như ngươi." Hắn nói, lắc lư hạ cánh tay: "Nhớ ngày đó nếu không phải là ta cả tin vào cái tên tiểu tử gọi là Hoàng Y kia, cánh tay của ta cũng không rơi vào kết quả như vậy". 

Đám người Tề Tu đứng ở bên cạnh hắn hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của Tống Nguyên. Lúc trước khi Tông Chu bị giết, Hoàng Y kia giả xưng là Chung Thế Tam, vì muốn từ trong miệng hắn tìm được đồng đảng là ai nên đã giữ lại một mạng dẫn tới kinh thành để Tống Nguyên tự mình thẩm vấn. Kết quả mục đích Hoàng Y vào thành là để ám sát Tống Nguyên, nhân dịp tiếp cận thiếu chút nữa là ra tay thành công.

"Tần Công gia cũng không phải là người mà cho dù là ai tùy tiện nói mấy câu cũng có thể gặp được." Tề Tu nhìn Phòng Lãm trầm giọng nói: "Phòng giam của hình bộ cũng không phải là nơi la hét có thể nghe được".

Tống Nguyên hừ một tiếng, mang theo vài phần đắc ý đung đưa côn gỗ lần nữa đến gần Phòng Lãm: "Phòng đại nhân, nói thật cho ngươi biết, ngươi không cần nghĩ cách trì hoãn thời gian, ngự sử đài bắt ngươi không phải vì ngươi lén truyền tin tức cho Trần Thịnh, mà là người biết cái người cùng Trần Thịnh làm ra chuyện ở Huỳnh Sa Đạo. Đây chính là lý do chính vì sao chúng ta tra hỏi ngươi". 

Hóa ra là như vậy... Phòng Lãm nhìn hắn.

Tống Nguyên tiến sát lại gần, côn gỗ đặt ở bả vai hắn, nói: "Cho nên ngươi tốt nhất hãy nói cho chúng ta biết chuyện chúng ta không biết".

Phòng Lãm nói: "Ta phải nói những chuyện các ngươi không biết, có lẽ cũng không tầm thường rồi, ta nhất định phải gặp Tần Đàm Công... Ta muốn nói trước mặt hắn..." 

Tiếng nói vừa thốt ra, Tống Nguyên lần nữa cầm côn gỗ đánh vào bả vai hắn, lần này so với lần trước dùng sức mạnh hơn, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết vang lên còn có một tiếng động mạnh phát ra.

"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?"

"Nói những chuyện mà không ai biết! Cho ta thấy một chút thành ý!" 

"Muốn giành công lao đến phát điên rồi, ngươi tự nói đi, chúng ta nhiều người như vậy ai thèm tranh công của ngươi! Mẹ nó, người đọc sách đúng là mang tâm địa tiểu nhân".

"Khụ, Tề đại nhân, ta không phải là nói các ngươi..."

Tống Nguyên quay đầu nhìn đám người Tề Tu ngượng ngùng cười làm lành. 

Tề Tu cau mày nói: "Không nên nhiều lời", lại lên giọng: "Hỏi hắn".

Tống Nguyên lên tiếng đáp ứng, lần nữa nhìn về phía Phòng Lãm nói: "Này tên họ Phòng kia, ta cho ngươi thêm một chút biểu hiện thành ý của ta, Thanh Hà tiên sinh, chúng ta cũng biết".

Phòng Lãm ngẩng đầu kinh ngạc, bọn họ vậy mà cũng đã biết Thanh Hà tiên sinh rồi ư? Này, này... 

"Các ngươi biết Thanh Hà tiên sinh?" Hắn run giọng nói.

Tống Nguyên đắc ý: "Đúng vậy", vừa nghe răng cười: "Cho nên ngươi hãy cần thận suy nghĩ một chút điều ngươi muốn nói, cùng đừng nói tiếp điều chúng ta đã biết".

Phòng Lãm dồn dập thở dốc, ánh mắt bối rối hỗn loạn, lẩm bẩm: "Các ngươi biết Thanh Hà tiên sinh, các ngươi còn biết cái gì?" 

Tống Nguyên gõ côn gỗ vào bả vai hắn, chao ôi hai tiếng: "Ai hỏi ai vậy? Ngươi không phải là tới lừa ta sao? Nói nhanh một chút, ngươi rốt cuộc còn biết cái gì?"

Phòng Lãm ngẩng đầu nhìn hắn: "Thanh Hà tiên sinh! Ta muốn nói chính là Thanh Hà tiên sinh có liên quan! Các ngươi có biết Thanh Hà tiên sinh..."

Vừa nói dứt lời, bên này Tống Nguyên lại giơ tay lên một gậy. 

"Điều này bọn ta biết rồi! Ngươi còn nói!" Hắn quát lên: "Ngươi đùa à? Nói chuyện khác đi!"

Rầm một tiếng, một côn gỗ đánh vào cổ, người Phòng Lãm ngã sang một bên, miệng mũi phun ra máu.

"Ta… nói… là… học sinh của... Thanh Hà tiên sinh..." Giọng hắn đứt quãng trong không trung, sau một khắc cả ngươi co quắp, mắt trợn tròn, máu trong miệng tuôn ra... Gục đầu, bất động. 

Tống Nguyên hứ lên một tiếng, nói: "Ngất rồi?" Côn gỗ trong tay vung lên: "Làm hắn tỉnh lại".

Ngục tốt đứng bên cạnh nâng đầu Phòng Lãm nên, vẻ mặt đột biến nói: "Đại nhân, hắn đã chết".

Đã chết? 

Bên trong phòng ngưng trệ, chợt hỗn loạn.
Bình Luận (0)
Comment