Đại Đế Cơ

Chương 421

Chén trà ấm áp tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, từ trong một đôi bàn tay này đưa cho một đôi bàn tay khác.

Tiết Thanh đang cầm chén trà, tựa như vào mùa đông được cầm lò sưởi tay vậy, liền xoay xoay, được một chốc mới đưa lên miệng nhấp từ từ từng ngụm từng ngụm.

Xuân Hiểu cầm khăn tay ngồi bên cạnh nàng, liền đưa tay lau đi mồ hôi đang toát ra trên trán và thái dương của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Còn có cả trà đá, có mứt hoa quả, còn muốn gì nữa không? Chàng không cần đi đâu, để ta lấy cho chàng ăn.” 

Những tiếng nói chuyện khe khẽ cũng không hề khiến người ta phiền lòng, sự im lặng trong phòng đều bị những âm thanh này lấp đầy, dần dần trở nên tràn đầy sức sống.

Tiết Thanh uống cạn chén trà, co người lại một chút rồi duỗi thẳng ra một cách khoan khoái.

“Trà uống ngon quá.” Nàng nói. 

Xuân Hiểu cười hi hi một cái: “Điều đó là đương nhiên rồi.” Trong đáy mắt Tiết Thanh như chợt lóe lên nụ cười, chỉ tiếc không thể thắp đèn mà soi cho rõ, chỉ có thể mơ màng nhìn không tới:  “Ta ấy nhé, bây giờ cũng sống rất tốt ấy chứ. Ở nơi này đồ ăn thức uống và cả đồ dùng đều là những thứ tốt cả.”

Tiết Thanh cũng cười, nói: “Là những thứ tốt hay là tốt nhất vậy?”

Xuân Hiểu nhất thời tiu nghỉu, dùng giọng oán trách nói: “Thanh Tử thiếu gia thật là, một chút cũng không chịu nhường nhi nữ nữa.” 

Tiết Thanh liền cười ha ha.

Tiếng cười rất nhanh liền dừng lại, trong phòng đột nhiên trở nên yên lặng, sự im lặng này thật khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Xuân Hiểu vặn vẹo thân mình, a lên một tiếng, mặc kệ là nói gì đi nữa, chung quy đều là nói những lời này, dường như chỉ có như thế này mới có thể thoải mái một chút.

“Ta có thứ này muốn đưa cho Thanh Tử thiếu gia.” Nàng nói, cũng không đứng dậy, chỉ ngồi chồm hổm mà vặn vẹo cái eo nhỏ đến bên bức tường, đưa tay xem xét rồi lấy xuống một bức tranh được treo lưng chừng trên tường… Dáng vẻ hiện tại này so với dáng vẻ cứng nhắc lúc còn ở phủ Trường An kia cũng xem như là tốt hơn rất nhiều, đáng tiếc, không có thắp đèn nên thiếu niên kia không thể nhìn rõ. 

“Bức tranh này.” Xuân Hiểu vừa nhấc bức tranh lên vừa xoay người ngồi trở lại bên cạnh Tiết Thanh, trải bức tranh ra trên đỉnh đầu gối của thiếu niên, hạ giọng nhưng không hề nén vẻ đắc ý.

Bức tranh này làm sao vậy? Là của danh gia thời xưa vẽ nên sao? Hay là Xuân Hiểu học vẽ tranh? Tiết Thanh nhìn bức tranh trên đỉnh đầu gối, không hề không kiên nhẫn cũng không có xem lấy lệ, thật sự nghiêm túc xem… Xuân Hiểu lại đưa tay cầm lấy bức tranh, theo chuyển động phe phẩy của ngón tay, khung cảnh mưa lất phất trong trời chiều như từ phía sau bức tranh hiện ra.

Không phải là tranh, mà là chữ viết, phía trên đều là chữ chi chít, trong phòng tối mờ nhìn không rõ. 

“Ta tặng cho chàng một món quà lớn đây.” Xuân Hiểu đắc ý nói: “Chàng vừa nhìn nhất định sẽ biết ngay lớn như thế nào.”

Tiết Thanh đưa tay đón lấy, nàng bản lĩnh cao cường liền cảm nhận được hơi thở từ bốn phía chứ không hề bị màn đêm làm ảnh hưởng, nhưng nhìn được chữ vẫn là việc không thể, rốt cuộc cũng không phải là thần tiên gì, trong lòng không khỏi có chút châm biếm, cũng không phải là thần tiên gì...

“Thắp đèn…” Nàng mở miệng nói. 

Xuân Hiểu lại nắm lấy tay nàng, cười hi hi nói: “Chàng trước tiên hãy mang về đi, có thời gian hẵng xem lại nhé.” Như thế này sẽ không cần phải thắp đèn nữa rồi, có thể duy trì vẻ tối mờ trong phòng. Không có ánh sáng sẽ làm cho con người ta sợ hãi nhưng cũng có khi khiến người ta cảm thấy được an ủi, nhất là khi tâm trạng trong lòng không được tốt. Đối với Tiết Thanh, lúc này nàng càng mong muốn được ở lại trong bóng tối.

Tiết Thanh vỗ vỗ tay của nàng, nói: “Ta bây giờ có thể xem, quay về rồi sẽ không có thời gian đâu, thắp đèn lên đi.”

..... 

Ngọn đèn dầu trong phòng liền được thắp sáng, ánh lửa sáng ngời trước mắt.

“Nàng ta hiện đang ở đâu?” Trần Thịnh hỏi: “Làm thế nào mà lại không có ở nhà?”

Bóng người lay động dưới ánh đèn, Khang Đại sắc mặt trắng bệch đứng ra nói: “Ta cùng với nàng ấy muốn tới gặp tướng gia, khi xảy ra chuyện chúng ta thực đã đi qua con đường kia.” 

Trần Thịnh chau mày, nói: “Tại sao cứ nhất định phải là khi đó?”

Khang Đại cúi đầu xuống nói: “Bên đó là phố xá sầm uất, nghĩ rằng lúc ấy nàng càng ở trước mặt người khác lại càng an toàn.”

Trần Thịnh bước đi thong thả trong phòng, nói: “Thanh Hà tiên sinh…” Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không có lời nào để nói, cuối cùng thờ dài một hơi. 

“Tướng gia, tiên sinh ấy là vì nghĩa lớn thôi.” Nhuận Trạch tiên sinh nói: “Như vậy thật oanh liệt, ngài ấy đã dâng tấu lên án công khai bè lũ Tần Đàm Công, khóa chặt mọi âm mưu của bọn chúng, còn khiến chúng ta có thể chuyển từ thế bị động sang chủ động nữa.”

Những người khác cũng đều gật đầu ào ào tán thành.

Trần Thịnh thở dài: “Nói thì dễ nhưng làm mới khó đó.” 

“Tướng gia, không nên phụ lòng cái chết của Thanh Hà tiên sinh.” Nhuận Trạch tiên sinh nói: “Lúc này không phải là lúc nên đau buồn.”

Trần Thịnh gật đầu, nói: “Mọi người tự làm chuyện của mình đi.” Rồi lại nhắm mắt lại: “Nhưng Tiết Thanh nàng ấy...”

“Khi đó cũng là nhờ điện hạ phản ứng nhanh nhạy mà chạy thoát được.” Khang Đại nói: “Quả nhiên bọn Tần đảng liền ngay lập tức điều tra các học trò của Thanh Hà tiên sinh.” Vẻ mặt kinh khủng dễ nhận thấy ấy nghĩ lại mà sợ. 

Quá nguy hiểm rồi, cũng tốt, cũng tốt.

“Có lẽ bây giờ đã ra khỏi thành.” Có người nói.

Nhưng lập tức có người lắc đầu: “Không hề, người của chúng ta ở bốn cổng thành đều không hề nhìn thấy nàng ấy.” 

Trần Thịnh thầm nghĩ,với bản lĩnh của đứa nhỏ này, không để bị người ta phát hiện đã ra khỏi thành cũng không phải là việc gì khó. Nàng ta là một người thông minh, khi đó nhìn thấy Thanh Hà tiên sinh ngã từ trên lầu xuống nhất định đã đoán được điều gì đó, quay đầu bước đi cũng đầy quả quyết nên cũng không thật sự từ đây cao chạy xa bay nữa chứ, như vậy đích thật là cách an toàn nhất, nhưng...

“Không đi mà để bị bắt được sẽ rất phiền toái.” Hắn nói, hơi cau mày: “Đi rồi không trở lại nữa cũng thật phiền toái.”

Đối với Tần Đàm Công, lần này đúng là không nghi ngờ gì chính là đã bại lộ thân phận. 

“Cũng không có gì phiền toái.” Nhuận Trạch tiên sinh thản nhiên nói: “"Chẳng qua là chuyện gì nên làm thì làm trước, sai hay đúng sẽ nói đến sau."

Không  cần đợi đến lúc mở hội, cứ thẳng thừng mà vạch trần tội ác năm đó của Tần Đàm Công trước mặt dân chúng, thân phận của Tiết Thanh cũng không cần che giấu nữa, hết thảy đều phải phơi bày.

Phải bắt đầu rồi sao? Có chút nôn nóng... 

Ngọn đèn dầu trong phòng cháy mạnh mẽ, bóng dáng và vẻ mặt của mọi người lay động.

Bóng đêm bao phủ kinh thành, đèn đuốc trên đường sáng trưng, hình như chợ đêm so với trước kia bắt đầu sớm hơn rất nhiều rồi, nhưng cũng không có tiếng cười nói vui vẻ rao hàng, đám người trước Vọng Tinh lâu không hề rời đi mà trái lại ngày càng nhiều.

Thi thể của Thanh Hà tiên sinh vẫn nằm trên mặt đất như cũ, tấm áo dài dùng để phủ lại đã được thay bằng một tấm khăn trắng sạch sẽ, bên cạnh còn bố trí một cỗ quan tài mới, bốn phía xung quanh tường như trước đều có người ngăn cản, người bên trong nhiều hơn rất nhiều. Tuổi tác họ không giống nhau, trẻ có già có còn có cả trung niên. Ở cùng với bọn họ là hai thiếu niên đang phân phát vải bố trắng, hai thiếu niên đó thắt lưng cũng đã buộc sẵn vải bố trắng. 

Có ánh lửa soi sáng, những người này sắc mặt đều bi thương, hai mắt thì đỏ ngầu, nhận lấy vải bố trắng mà buộc quanh thắt lưng, sau đó liền quỳ xuống đất khóc lớn: “Thầy ơi.”  Họ để đầu chạm đất, cúi đầu phủ phục dưới đất.

“Còn có ai chưa có không?” Thiếu niên cao giọng to tiếng làm chấn động cả màng nhĩ.

Người ở bên ngoài bức tường bắt đầu xung động, lại có hai người tới chen vào. 

“Ta! Ta đến rồi đây.” Một thiếu niên trong đó gào khàn cả giọng.

Trương Liên Đường nói: “Xuân Dương, Yên Tử đến rồi, đưa cho bọn họ đi.”

Trương Song Đồng liền đem vải bố trắng đang khoác trên người đưa cho Liễu Xuân Dương và Bùi Yên Tử. Toàn bộ hai mắt và mũi của Liễu Xuân Dương đều đã đỏ au, nhận lấy dải vải xong liền quỳ rạp rên mặt đất. Bùi Yên Tử thì nghiêm túc buộc chặt dải vải bố trắng lên thắt lưng, còn sửa sang lại đầu tóc, vén y phục quỳ xuống. 

“Còn thiếu ai?” Trương Song Đồng ánh mắt đảo qua hiện trường: “Người của chúng ta còn thiếu ai?”

Những ngọn đuốc chiếu rọi xuống, soi rõ những dải vải trắng. Trương Liên Đường cùng với bọn thiếu niên khác đều như nhau, mặt thì trắng bệch mắt thì đỏ.

“Tiết Thanh.” Hắn nói. 

Liễu Xuân Dương đang nằm ở dưới đất liền nắm chặt hai tay đứng dậy, Tiết Thanh à.

.....

“Chúng ta thật không biết hắn đang ở nơi nào.” Tề Sưu vẻ mặt hoảng sợ, giọng run run nói: “Quan gia minh giám cho.” 

Từng con hẻm đến từng căn nhà nhỏ đầy u ám tối tăm mọi ngày hôm nay như chìm trong biển lửa, bốn phía nhấp nhô bóng người không ngừng, Hoàng Cư, Tề Sưu vây bắt ngay ở cửa.

Tên cầm đầu Hắc Giáp Vệ liền lạnh lùng xét hỏi bọn họ: “Các người là đầy tớ theo hầu của hắn, làm sao mà có thể không biết được?”

Hoàng Cứ nhìn về phía hắn, nói: “Nguyên nhân cũng chính là vì bọn ta là đầy tớ theo hầu, hướng đi của thiếu gia làm sao bọn ta có thể hỏi đến.” 

Hắc Giáp Vệ vẻ mặt u ám.

…..

Nến đỏ trên bàn trang điểm được thắp sáng, ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng, gian phòng ngủ này rất nhỏ, bài trí cũng rất đơn giản, một bức bình phong ngăn cách hai bên, bên trong để một cái giường, phía ngoài bàn trang điểm là tấm chiếu trải dưới đất được thêu hoa văn hình hoa ngọc lan mềm mại, sát tường còn bày biện đàn tỳ bà, quân cờ, giá sách, đủ loại dụng cụ. Trên cái giá bên cạnh bức bình phong vứt đầy quần áo làm cho căn phòng có vẻ hỗn độn nhưng lại có một cảm giác xa hoa phung phí khác. 

Xuân Hiểu liền đặt một ngọn đèn lên bàn trang điểm, chống cằm ngồi chồm hổm nhìn thiếu niên trước mắt.

Thiếu niên cúi đầu, lộ ra cái trán bằng phẳng, cái mũi xinh xắn, hàng mi dài nhíu lại, hai mắt chuyên tâm chăm chú nhìn trang giấy trong tay.

“Ta biết người này, là đồng môn ở Quốc Tử Giám... Hóa ra là thân thích của vị đại nhân này đây.” 

“Vâng… người này chính là có thân phận như vậy đó.”

Hắn chợt thì thầm trong miệng gật đầu.

Xuân Hiểu tay chống cằm cũng gật đầu theo: “Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên là chàng có quen biết sao?” 

Tiết Thanh ừ một tiếng rồi tiếp tục chăm chú nhìn, ánh mắt nhìn đến một chỗ liền dừng lại.

“Lại là người có quen biết nữa sao?” Xuân Hiểu đôi mắt biết cười cong cong.

Tiết Thanh liền dùng ngón tay chỉ chỉ: “Những cái tên này ta đều đã nghe qua.” Nàng nhìn Xuân Hiểu cười: “Ta còn gặp qua rồi.” Những người này đã từng xuất hiện bên cạnh Khang Đại, ví dụ như tên Viễn Chi này đây, tên Nhuận Trạch này nữa, được biết là cùng một bè cánh với đế cơ nhưng cũng không có nói thân phận cụ thể, vì để trực tiếp giữ an toàn nên người tiếp xúc với nàng chỉ có Trần Thịnh và Khang Đại là chính: “Hóa ra bọn họ đều ở nha môn này giữ những chức quan nhỏ.” 

Xuân Hiểu vểnh mũi lên: “Tới đây mua vui tìm hoan lạc đa phần đều là những người làm quan cả.”

Tiết Thanh nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, ngẩng đầu nhìn Xuân Hiểu. Người con gái trước bàn trang điểm kia dung nhan xinh đẹp như hoa đào, thấy nàng nhìn qua liền ngồi thẳng người lại, trợn tròn mắt, cười hi hi liền lộ ra cái răng trắng nhỏ nhỏ khiến Tiết Thanh không khỏi mỉm cười.

“Đã lâu không gặp, nàng sống vẫn tốt chứ?” Nàng hỏi. 

Ôm cũng ôm qua rồi, bây giờ mới bắt đầu thăm hỏi khi gặp mặt? Lần tương phùng này của họ thật sự là có nằm mơ cũng không nghĩ tới. Xuân Hiểu vừa gật đầu cười lại vừa lắc đầu: “Vừa tốt mà cũng vừa không tốt, để có được cái tốt thì phải không tốt mới được.” Nàng duỗi tay qua trước mặt Tiết Thanh: “Chàng nhìn xem, vết thương vì luyện đàn cũng rất nhiều đó.”

Tiết Thanh chăm chú nhìn tường tận đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, Xuân Hiểu lại rụt tay về, thật mừng là ngày hôm qua mới nhuộm mới lại móng tay.

“Trên mu bàn tay cũng có đó.” Nàng cười hi hi nói. 

Tiết Thanh lại cười lần nữa, nói: “Trong cái khổ mà chịu được khổ mới là người ở trên mọi người, Xuân Hiểu cô nương học tốt cầm kì thi họa, chắc chắn có thể trở thành người ở trên mọi người.”

Xuân Hiểu che miệng cười: “Trong kĩ viện thì làm gì có cái gọi là người ở trên mọi người.”

Tiết Thanh nói: “Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên.” 

Hiểu Xuân khom lưng cười: “Được đó, vậy ta với  Thanh Tử thiếu gia cùng nhau làm trạng nguyên đi.”

Tiết Thanh nâng tay áo nói: “Đúng đó, Xuân Hiểu, nàng hãy làm tốt trạng nguyên trong kĩ viện của nàng đi.” Nàng giơ tay đưa tờ giấy đã gấp gọn đến phía trên cây nến đỏ, ngọn nến khẽ bắt vào liền bốc khói, thiêu cháy tờ giấy bị thả trong bát lư hương bên cạnh

Tiết Thanh lại nhìn Xuân Hiểu, nói: “Sau này không cần làm những việc như thế này nữa, đây không phải là bổn phận của nàng, vượt quá bổn phận có thể khiến nàng phải chịu đòn đó.” 

Xuân Hiểu a một tiếng liền nở nụ cười: “Vậy bổn phận của thiếp là gì nào?”

Tiết Thanh nhìn nàng, trong phòng im lặng, lúc này đèn hoa mới được thắp lên, khi sự náo nhiệt trên đường vào ban ngày trôi đi thì sự nhộn nhịp nơi kĩ viện sẽ bắt đầu. Lắng tai nghe bên ngoài đã có tiếng đàn ca múa hát, trong đó còn xen lẫn tiếng cười của các kĩ nữ.

“Nàng đó, câu hỏi này thật là.” Tiết Thanh nói, đưa tay vỗ nhẹ vai nàng ta, nhẹ nhàng lôi kéo. 

Áo lót mỏng manh, không chịu được sức kéo liền tuột xuống, đôi vai trần liền lộ ra, sợi dây mảnh đang buộc màu đỏ thẫm cũng rớt xuống ngực, bộ ngực đầy đặn và cái cổ trắng ngần, nhất thời làm cho căn phòng thêm phần rực rỡ.

……

Ngọn đuốc bùng lên mạnh mẽ hơn, bên dưới Vọng Tinh lâu tựa hồ giống như vừa rơi xuống một biển sao. 

“Không thể để thi thể của thầy lâu ngày như thế này được.”

“Vậy nhập quan trước đi.”

Học sinh theo học ở kinh thành của Thanh Hà tiên sinh khàn giọng nói. 

“Chờ một chút đã.” Trương Song Đồng hô to: “Vẫn còn có một người chưa đến được để nhìn mặt tiên sinh lần cuối mà.”

Gặp mặt lần cuối à.

“Có rất nhiều người không đến được đó.” Một người đàn ông lớn tuổi nghẹn ngào nói: “Thầy thành ra như thế này trong tâm chúng ta cũng không đành lòng để như vậy, khâm liệm đi.” 

Trương Song Đồng dang tay ngăn trước thi thể Thanh Hà tiên sinh: “Không được, hắn nhất định tới, hắn nhất định muốn gặp thầy lần cuối, hắn là đồ đệ mà thầy yêu thích nhất mà.”

Người đàn ông lớn tuổi kia cũng nóng nảy, lúc này trong lòng mọi người đều tích tụ sốt ruột không chỗ phát tiết, một chút liền như bốc hỏa.

“Nếu đã là đồ đệ mà thầy yêu thích nhất, làm sao mà đến bây giờ vẫn còn chưa tới?” Hắn phẫn nộ nói: “Đây đã là lúc nào rồi! Ngay cả người ở ngoài thành đều đã nghe được tin tức mà vội trở về rồi! Hắn còn đang ở nơi nào?  Bên ngoài ồn ào náo động như vậy, cho dù là sống mơ mơ màng màng như người say rượu cũng nên tỉnh lại rồi.” 

Sống mơ mơ màng màng như người say rượu.

Trương Liên Đường ngẩng đầu, nói: “Ta biết hắn đang ở đâu.”

….. 

Trên đường lớn một đội Hắc Giáp Vệ lướt nhanh như tên bắn.

“Lục soát từng nhà.” Tên cầm đầu quát lớn, trong tay cầm ngọn đuốc chỉ về hai phía.

Từ các gia đình theo hai phía mà hắn chỉ dấy lên tiếng ồn ào ầm ĩ. 

“Các ngươi là người thế nào?”

“Phụng mệnh ban sai? Ban sai cái gì?”

“To gan, to gan.” 

Tiếng kêu la mắng chửi liên tục không ngừng, tên thủ lĩnh Hắc Giáp vệ đứng ở trên đường không hề có tí mảy may sợ sệt.

Một kỵ binh từ phía bên kia vội vàng chạy tới.

“Đại nhân, đã tìm thấy Tiết Thanh rồi.” Hắn không đợi xuống ngựa đã vội vàng nói. 

Tên cầm đầu Hắc Giáp vệ nhíu mắt lại: “Ở đâu?”

…..

“Tối qua chuyện gì đã xảy ra? Sao khách không nhiều lắm như thế.” 

Lý Hội Tiên ở trong Túy Tiên lâu ngủ một ngày mới dậy, liền ngáp một cái, dựa người vào cột trụ ở hành lang mà nhìn xuống đại sảnh, không vừa lòng nói.

Một người tiểu tì tiến lên nói: “Ma ma, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi, có một người chết.”

Lý Hội Tiên trở mình một cái, khinh khỉnh nói: “Mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, sao có thể tính là chuyện lớn.” Giọng nói có chút hạ thấp nhưng mắt sáng ngời, chỉ xuống bên dưới nói: “Đây không phải là đến rất nhiều người sao.” 

Tiều tì nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy một đám người xung động tiến vào, thật không ít đâu.

Lý Hội Tiên vẻ mặt vừa vui mừng: “Ồ lại còn toàn là thiếu niên…” Liền cau mày: “Làm sao mà thắt lưng đều buộc vải bố trắng thế kia? Trong kinh thành gần đây lại đang thịnh hành cách ăn mặc này sao?”

Người quản sự và tiểu nhị chào đón của Túy Tiên lâu cũng bị dọa cho sợ, ban đầu còn tưởng là khách, nhưng vẻ mặt của những người này có gì đó không đúng lắm. 

“Tiết Thanh ở đâu?”

Bọn họ còn chưa kịp mở miệng thì trong đám người kia đã có một giọng nói vừa cao vừa to quát, át luôn cả tiếng đàn ca múa hát trong đại sảnh.

Người quản sự và tiểu nhị lại càng hoảng sợ. 

Tiết Thanh? Trong kĩ viện có vị cô nương này sao?

Trương Liên Đường liền nhảy ra ngăn Trương Song Đồng lại, nói với người quản sự: “Xin hỏi Xuân Hiểu cô nương có ở đây không?”

Xuân Hiểu sao, người quản sự nhìn hắn rồi lại nhìn người bên cạnh hắn, người cũng không ít đâu... Liếc mắt sơ qua cũng mười mấy người, đây mới chỉ là người tiến vào đại sảnh thôi, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người thò đầu vô nhìn chuyện ồn ào trong đây… Tìm cô nương trong kĩ viện là muốn mua vui tìm hoan lạc cũng không phải là tình cảnh như thế này. Tình cảnh này vừa nhìn đã thấy nhất định là tìm cớ gây sự. 

Đại phu nhân nhà nào lại muốn hồ đồ như vậy.

Người quản sự ho nhẹ một tiếng nói: “Vị thiếu gia này, Xuân Hiểu cô nương tối nay không tiếp khách, hôm khác...”

Nói còn chưa dứt lời, Sở Minh Huy liền gạt Trương Liên Đường ra, chặn ngang nắm chặt lấy người quản sự: “Nói mau nàng ta đang ở đâu!” 

Gây sự! Người quản sự sắc mặt không thay đổi, liền nhấc tay, trong đại sảnh xa hoa mĩ lệ tức thì tràn ra một đám tiểu nhị tay cầm gậy gộc, ai mở kĩ viện mà lại không có bảo vệ, sợ những người như các ngươi làm chi, nhưng ngay sau đó bọn bảo vệ đang tràn lên liền lùi về phía sau, vẻ mặt bất an sợ hãi.

Ở phía sau đám thanh niên này còn có một đội người tiến vào, họ buộc tơ lụa mỏng không giống với đám thanh niên buộc vải bố trắng. Bọn họ Hắc Giáp hắc diện trong tay cầm đao kiếm.

Hắc Giáp vệ sao. 

“Người ở đâu?” Tên cầm đầu Hắc Giáp vệ thanh âm thẫn thờ nói.

Đại phu nhân tối nay đến gây sự thân phận nhất định không tầm thường, người quản sự không chút mảy may do dự, đưa tay chỉ theo một hướng.

“Quan gia, xin mời đi theo ta.” 

Bước chân hỗn loạn, đám người kì quái khiến cho Túy Tiên lâu trở nên ầm ĩ, nhóm Hắc Giáp vệ bước nhanh, bọn thiếu niên cũng chạy nhanh hơn, Hắc Giáp và bọn thiếu niên buộc vải trắng trong hành lang đi xen kẽ nhau, tựa hồ trong nháy mắt lại tựa hồ như đã đi rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa.

Một tên Hắc Giáp vệ và một tên thiếu niên liền cùng lúc nắm lấy cánh cửa đẩy ra, mùi hương ngọt ngào thơm ngát phả vào mặt, ánh nến đong đưa khiến bóng người như đang nhảy múa, tiếng cười như tiếng chuông bạc đang rung.

Đột nhiên cửa mở khiến tất thảy trong tức thì đều dừng lại mà nghiêng tai lắng nghe. 

Bọn kĩ nữ vẫn giữ nguyên dáng vẻ đang múa, trên mặt mang theo nụ cười nhìn qua, ánh mắt trợn tròn.

Trong ngoài đều yên lặng.

Thiếu niên ngồi dưới đất vỗ tay, bàn tay vẫn còn đập vào nhau, phát ra tiếng bốp nhẹ vang lên. 

“Người nào đó?... Rượu đã đến chưa?” Thiếu niên nói, giương mắt nhìn qua.
Bình Luận (0)
Comment