Đại Đế Cơ

Chương 426

Tiếng rèm châu vang lên nhè nhẹ, ngọc bội kêu leng keng, hương thơm xộc vào mũi.

“Mời Thanh Tử thiếu gia dùng trà.” Tỳ nữ có gương mặt khác với những tỳ nữ thường thấy mỉm cười nói. Cũng không có tỳ nữ nào lại khiêm tốn như thế, khác với những tỳ nữ trước đây thường gặp. Nàng ta không chút che giấu đưa ánh mắt quan sát đánh giá vị thiếu niên đang ngồi trước mặt.

Tiết Thanh gật đầu mỉm cười với nàng: “Cảm ơn.” 

Tỳ nữ mỉm cười nói: “Thanh Tử thiếu gia ngài nếm thử món ăn của chúng ta đi, uống thêm chút sữa ngựa nữa. Ngài có uống quen không? Có muốn ta đổi món khác không.”

Tiết Thanh “ồ” một tiếng: “Để ta thử xem.” Nâng chung trà lên nếm thử, gật đầu mỉm cười với người tỳ nữ: “Ta uống quen, không cần đổi.”

Người tỷ nữ cười cong cong đuôi mắt thi lễ lui ra. Ngay lâp tức liền có bảy tám tỳ nữ thanh tú xinh đẹp chen chúc nhau ở cửa sổ hành lang vây xung quanh nàng ta. 

“Ngươi có chuyện gì vậy.”

“Tại sao lại tốt với hắn như thế.”

“Hắn ta cho ngươi cái gì tốt sao? 

Mồm năm miệng mười chất vấn.

Đây không phải là lần đầu tiên Tác Thịnh Huyền thiết đãi khách ở đây. Xưa nay sau khi đến kinh thành đã có không ít người đến ngồi trong những gian phòng này, có con cháu quyền quý, có những thiếu niên anh tuấn phong lưu, cũng có người dân bình thường giản dị. Nhưng cách mà các tỳ nữ này tiếp khách đều giống nhau đó là bưng lên một chén trà sữa ngựa mà lại không nhắc nhở gì cả. Sau đó quan sát vẻ mặt của khách, xem là phun ra hay cố nén lại nuốt xuống, rồi tiếp đó cố gắng duy trì dáng vẻ phong độ. Thật sự là rất buồn cười.

Nhưng lần này những quy củ đã bị người tỳ này phá vỡ, tự nhiên lại đi nhắc nhở người thiếu niên đó. Chẳng lẽ người thiếu niên xinh đẹp đó đã mê hoặc tâm trí của người khác sao? Những tỳ nữ khác nhìn vào phòng xuyên qua cửa sổ thì thấy người thiếu niên đó vẻ mặt tĩnh lặng đang từ từ uống trà. Thật là một thiếu niên xinh đẹp, thanh tú động lòng người nhưng trên đời này làm gì có ai có thể đẹp hơn Tác thái tử và Thất Nương chứ? 

Người tỳ nữ bị vây quanh cười hi hi: “Thanh Tử thiếu gia thật sự rất đẹp, chẳng trách điện hạ cùng với Thất Nương ngày nào cũng nhắc đến.” Lại che mặt: “Ta cũng không biết tại sao, hắn ta vừa nói một lời ta liền muốn nói hết ra cho hắn biết, không muốn nhìn hắn bị làm khó.”

Các tỳ nữ vừa cười vừa tò mò: “Hắn ta nói gì?”

Người tỳ nữ đó nâng cằm lên nói: “Hắn nói cảm ơn.” 

“Đây cũng tính là lời nói sao?” Những người khác khó hiểu. Người tỳ nữ kia nói: “Mười mấy năm ta đi bưng trà nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cảm ơn với ta.” Nhưng lại chẳng khiến người khác ngạc nhiên, bởi vì lời hắn nói ra rất chân thành, rất tự nhiên giống như là dĩ diên như thế. Dù thế nào nàng ta cũng không muốn làm khó hắn, ai lại nhẫn tâm trêu đùa một thiếu niên như thế chứ? Tuyệt đối không cho phép.

Có lẽ chỉ có bản thân mình mới cảm nhận được thôi, những người khác thật sự không tưởng tượng ra được. Chỉ vì một câu nói thôi sao? Những tỳ nữ khác cười đùa xô đẩy nàng.

“Cho dù không nhắc nhở nhưng cũng không thấy hắn bị mất mặt.” Một người tỳ nữ hất cằm nhìn về phía cửa sổ nói: “Hắn ta rất thích uống nhỉ.” 

Các tỳ nữ bu lại nhìn vào trong thì thấy đúng là người thiếu niên đó đang bưng chén trà lên rồi từ từ uống, vẻ mặt không hề khó chịu một chút nào.

“Khẩu vị của vị thiếu niên này rất đặc biệt nha.” Các tỳ nữ cười nói.

Đương nhiên Tiết Thanh nghe thấy tiếng cười đùa ở bên ngoài bức rèm châu: “Khẩu vị đặc biệt sao?” Tiết Thanh nhìn chén trà đang cầm trong tay. Không phải khẩu vị của nàng đặc biệt mà là có một loại người giả vờ làm ra vẻ ăn uống giống với người địa phương ăn thức ăn của chính họ để có thể thích ứng với bất kỳ loại đồ ăn nào. 

Tai của nàng giật giật. Sau đó các tỳ nữ tụ tập chen nhau cười đùa dưới hành lang tản ra đi ra bên ngoài nghênh đón. Tiết Thanh bỏ chén trà xuống, nhìn xuyên qua rèm châu thấy một vị thiếu niên đang đi vào, bên người hắn tỏa ra một màu sắc rực rỡ chói mắt đến nỗi bức rèm châu cũng không thể cản được.

“Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, nhìn thấy hắn thì đánh đuổi đi ngay là được tại sao phải mời vào? Còn nghe hắn ta nói à? Miệng chó của hắn không nhả ra ngà voi được đâu.”

Tiếng của Tần Mai cũng truyền đến. 

Tác Thịnh Huyền ở bên cạnh hắn ta cười nói: “Nhưng thứ mà miệng hắn phun ra là ngươi mà.”

Rèm châu vén lên. Tần Mai bước một bước dài đi vào, Tiết Thanh đặt chén trà xuống rồi đứng dậy.

“... Tìm thấy ngươi rồi, nhưng việc đặc biệt quan trọng ta sợ kéo dài.” Tác Thịnh Huyền nói tiếp. 

Tần Mai “hừ” một tiếng, đứng im nhíu mày nâng cằm lên nhìn Tiết Thanh nói: “Việc quan trọng của hắn có liên quan gì đến ta?”

Tác Thịnh Huyền cười hi hi nói: “Việc liên quan đến ngươi chính là việc quan trọng đó.” Lại nhìn Tiết Thanh: “Thanh Tử thiếu gia, nghe nói ngươi tìm là Thất Nương lập tức đến. Ngươi có việc gì thì nói đi.”

Tiết Thanh nâng tay thi lễ nói: “Đa tạ Tác thiếu gia.” Nhìn Tần Mai: “Ta có việc nhờ Tần thiếu gia giúp đỡ.” 

Tác Thịnh Huyền chụp lấy cánh tay Tần Mai, ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Thanh Tử thiếu gia là người lợi hại như thế, có việc nhờ ngươi giúp đỡ thì nhất định rất lợi hại đó.”

Tần Mai chỉ nhíu mày nhìn Tiết Thanh với vẻ mặt khinh bỉ xem thường.

Tiết Thanh cũng không đợi hắn ta nói mà trực tiếp nói luôn: “Ta muốn làm trạng nguyên và hội nguyên khoa thi lần này.” 

Hả? Tác Thịnh Huyền chớp mắt nghĩ rằng mình nghe không rõ.

Tần Mai hơi nhíu mày nói: “Cái gì?”

“Xin Tần thiếu gia giúp ta trở thành hội nguyên kì thi hội tiếp theo và trở thành trạng nguyên kì thi đình.” 

“Thật đúng là ý nghĩ này rồi”. Cuối cùng Tần Mai nhìn thẳng hắn phá lên cười rồi nói: “Tiết Thanh ngươi có trở thành hội nguyên, trạng nguyên hay không thì liên quan gì đến ta chứ? Ta là cha ngươi à?”

Tiết Thanh nói: “Đương nhiên không phải. Nếu ngươi là cha ta thì cũng không có lý do gì phải giúp ta nhưng việc này chỉ có ngươi mới có thể giúp ta được thôi.”

Tần Mai “hừ” một tiếng rồi xua tay nói: “Cút, cút, cút.” Phất tay áo quay người đi rồi cười lạnh với Tác Thịnh Huyền: “Nhìn thấy chưa, quân tử tiểu nhân cái gì chứ, đồ vô liêm sỉ.” 

Tác Thịnh Huyền tỏ ra kinh ngạc nghi ngờ, nhưng nhìn vào mắt của Tiết Thanh thì thấy người thiếu niên đó lại không hề cảm thấy việc bản thân mình vừa nói ra khó bề tưởng tượng đến cỡ nào mới nhân tiện nói: “Thanh Tử thiếu gia trong sáng vô tư mà nói ra chuyện này như thế, đây cũng là phong thái của người quân tử đó.”

Tần Mai cười nhạo nói: “Hắn ta mà có phong thái quân tử cái gì.” Lại chau mày: “Nói đến quân tử thì người thầy nhảy từ trên lầu xuống chết mới tính là quân tử.”

Dứt lời liền cười to ha ha, rõ ràng là thực sự không nghĩ như vậy. 

Tiết Thanh không tức giận, cười cười nói: “Tần thiếu gia nói đùa rồi.”

Tần Mai nói: “Nhưng ta không nói đùa, ta đang cười thật.” Khóe môi nhếch lên: “Cái người thầy trên danh nghĩa của ngươi chết thê thảm như thế, ngươi rất mất thể diện chứ?”

“Trên danh nghĩa sao?” Tác Thịnh Huyền chớp mắt không hiểu. 

“Nếu người họ Lâm kia thật sự là thầy của hắn thì cũng không đến nỗi chết như thế.” Tần Mai cười giễu cợt giải thích cho hắn ta.

Đúng vậy, Tiết Thanh lợi hại như thế, đương nhiên thầy của hắn ta cũng lợi hại. Mà lợi hại như thế sao lại có thể bị người khác ép đến nỗi phải nhảy lầu tìm đến cái chết. Tác Thịnh Huyền gật đầu đồng tình vài phần: “Bản thân lợi hại như thế nhưng thầy trên danh nghĩa lại bị người ép chết cũng thực là rất mất thể diện.”

Tiết Thanh nói: “Tần thiếu gia nói như thế không làm nhục ta được đâu, ngươi biết mà.” 

Tần Mai cười hờ hững nói: “Đương nhiên ta biết, ta cũng không lấy việc này ra để làm nhục ngươi. Ta muốn cười, thật sự rất buồn cười.” Dứt lời quả nhiên cười lớn.

Tác Thịnh Huyền hơi ngại, an ủi Tiết Thanh: “Vị Lâm tiên sinh đó chết do không có bản lĩnh, không liên quan gì đến Thanh Tử thiếu gia ngươi nên ngươi đừng để ý.”

Tiết Thanh gật gật đầu nói với hắn ta: “Cảm ơn.” Lại nhìn Tần Mai: “Tần thiếu gia, ta nhờ ngươi giúp ta đương nhiên sẽ không nói không không như thế, ta đổi mạng sống của ta.” 

“Mạng sống ư?” Mắt Tác Thịnh Huyền sáng lên.

Tần Mai không xoay người lại chỉ quay đầu liếc Tiết Thanh một cái: “Mạng của ngươi đối với ta chỉ là cái rắm.”

Tiết Thanh nói: “Nếu như ngươi có thể đoạt được mạng sống của ta thì đương nhiên không xem như là cái rắm, còn nếu như ngươi không lấy được mạng sống của ta thì thật đúng là cái rắm. Ít nhất ngươi nhìn thấy nó rồi thì cả đời này của ngươi sẽ cảm thấy thối. 

Từ “thối” này làm cho Tần Mai xoay người lại nói: “Ta muốn lấy mạng sống của ngươi còn cần ngươi cho phép sao?”

Tiết Thanh nói: “Đúng, ngươi muốn lấy mạng sống của ta nhất định phải được ta cho phép, nếu không thì lúc trước ngay cả cơ hội đến gần ta ngươi cũng không có, ngươi cũng không có cơ hội để đem bản lĩnh thực sự của ngươi ra.”

Như thế sao? Trong mấy lần giao đấu trước, Tần Mai ngoài bị thương ra dĩ nhiên còn bị ép đến nỗi không có cơ hội ra tay? Mắt của Tác Thịnh Huyền phát sáng, Thanh Tử thiếu gia lợi hại như thế... 

Tần Mai nhìn Tiết Thanh nở nụ cười rồi nói: “Được. Được. Ngươi lợi hại. Thế ngươi cần phải làm sao để ta mang bản lĩnh thật sự của ta ra đây?”

Tiết Thanh phất tay áo rồi nâng tay lên nói: “Mời.” Nhấc chân bước lên phía trước một bước.

Một câu này, một bước này làm cho không khí bên trong căn phòng bày đầy châu báu tức thì ngưng trệ. 

Tác Thịnh Huyền nhìn thấy khuôn mặt của người thiếu trước mắt bình tĩnh như trước, phong thái cử chỉ nhẹ nhàng nhanh nhẹn như trước, nhưng mà đôi mắt này không còn trong veo nhu hòa như ngày trước mà tựa hồ giống như hồ sâu.

Theo bản năng hắn ta lui về sau thì đã có tiếng gió kéo tới ở phía sau lưng.

Đó vốn là do Tần Mai nhảy lên chỗ đất bằng đứng chắp tay, tay ở phía sau nắm lại thành nắm đấm giơ lên rồi nện xuống thật mạnh cùng với thân mình hắn. 

Âm thanh răng rắc vang lên, dường như là tiếng hai cây san hô được đặt ở hai bên bị đập bể vỡ ra. Tác Thịnh Huyền ở đằng sau cây cột chép miệng, vui mừng vì bản thân ẩn núp thật nhanh.

Người thiếu niên giơ cánh tay còn không to khỏe bằng cây san hô lên, không hề né tránh mà bắt lấy nắm đấm của Tần Mai.

Chỉ vài bước chân nữa là hai người thiếu niên đụng vào nhau trong nháy mắt. 

Rõ ràng là thân thể chạm vào nhau. Mặc dù Tác Thịnh Huyền trốn sau cây cột nhưng theo bản năng liền nhắm mắt lại, trước mắt dường như lóa mắt không thể nhìn nhưng không có tiếng va chạm, tiếng đánh đổ mà lại rất yên tĩnh.

Tác Thịnh Huyền cẩn thận từng li từng tí mở mắt ra nhìn thấy hai người thiếu niên đang đứng thẳng mặt đối mặt. Thân hình của họ hơi chênh lệch, Tần Mai cao hơn một cái đầu, vì thế cho dù hai người cùng quỳ gối nhưng trông Tiết Thanh vẫn thấp hơn nhiều.

Nắm đấm của Tần Mai dừng ở bụng của Tiết Thanh còn cánh tay của Tiết Thanh lại giơ lên dừng ngay trên yết hầu của Tần Mai. Mặc dù hắn ta trông thấp bé nhưng ngay sau đó dường như nâng cả Tần Mai lên. Cũng chính vì vậy nên nắm đấm của Tần Mai không thể tiếp tục về phía trước. 

Ánh mắt của hai người thiếu niên đều bình tĩnh không chút gợn sóng đối diện nhau.

Sau đó Tần Mai thu nắm đấm lại, Tiết Thanh cũng thu cánh tay lại rồi bỏ xuống, nàng ta lại phủi quần áo lần nữa.

Kết quả sao rồi? Tác Thịnh Huyền nuốt một ngụm nước bọt, tất cả bình thường giống như chưa từng bắt đầu. 

Tần Mai nói: “Về dưỡng thương cho tốt để lần sau ta còn lấy mạng của ngươi. Sau đó cởi hết ra rồi treo ngươi lên cổng thành.”

Tiết Thanh cười cười nói: “Đã nói rồi, làm không được mà.” Lại nhìn sang gật đầu với Tác Thịnh Huyền ở bên cạnh: “Cáo từ.” Dứt lời liền bước ra ngoài.

Tác Thịnh Huyền thấy ngoài bước chân hơi thong thả ra thì người thiếu niên này lúc bước ra ngoài chẳng có gì khác biệt so với lúc hắn đi vào... Hắn lấy lại tinh thần, nhịn không được đuổi theo hét to: “Thanh Tử thiếu gia, ngươi bị thương rồi sao? Ta lấy xe tiễn ngươi về nhé.” 

Vị thiếu niên đã đi đến cửa quay đầu lại khoát khoát tay rồi đi về phía trước, từ từ mất hút trong tầm mắt. Lúc này Tác Thịnh Huyền mới quay đầu lại nhìn Tần Mai vội vàng nói: “Thất Nương ngươi thì sao? Hắn ta bị thương rồi, ngươi thì sao? Nặng hơn hả?”

Tần Mai “hừ” một tiếng: “Ta không bị thương.”

Túc Thịnh Huyền vỗ tay tỏ vẻ kinh ngạc: “Vẫn là Thất Nương ngươi lợi hại.” 

Tần Mai trợn mắt căm hận nói: “Ta lợi hại cái gì chứ? Không phải ta muốn hắn bị thương mà là muốn mạng sống của hắn. Nhưng ta lại không thể!”

À! Là như thế. Tác Thịnh Huyền đã hiểu. Đang nghĩ lại tư thế vừa rồi của hai người bọn họ, Tần Mai đánh trúng phần bụng của Tiết Thanh nhưng Tiết Thanh lại chế trụ yết hầu của Tần Mai, do đó nắm đấm của Tần Mai cũng chỉ đánh trúng nhưng không thể tiến thêm một bước...

“Thanh Tử thiếu gia thật là lợi hại.” Hắn ta cười hi hi nói: “Hóa ra còn có thể đánh nhau như thế, không truy đuổi, không chạy trốn, không tránh...” 

Tần Mai phất tay áo, ánh mắt dường như mang theo tia tức giận nhưng tức giận càng làm cho khuôn mặt hắn càng thêm linh động rực rỡ hơn.

“Thất Nương, thế thì ngươi đồng ý giúp hắn ta sao?” Tác Thịnh Huyền vẻ mặt hơi khó hiểu hỏi: “Thanh Tử thiếu gia là người lợi hại như thế vậy mà lại muốn gian dối... Chẳng lẽ bản thân hắn ta thi không đậu hội nguyên, trạng nguyên sao?”

Tần Mai cười hờ hững: “Lợi hại như thế mà không gian lận mới kỳ quái.” 

Tác Thịnh Huyền suy nghĩ rồi vỗ tay: “Đúng rồi. Gian lận giả vờ lợi hại như thế chỉ có Thanh Tử mới có thể làm được.” Nhìn Tần Mai: “Thất Nương, ngươi thật muốn giúp hắn trở thành trạng nguyên sao?”

Tần Mai nói: “Trạng nguyên cũng không phải của nhà ta, ta lại không bị tổn thất thiệt hại gì, dù sao ta cũng chỉ muốn mạng của hắn ta.”

Tác Thịnh Huyền nói: “Thế phải giúp như thế nào?” 

Tần Mai nói: “Ta không phải cha của hắn, nhưng cha của ta là Tần Đàm Công.” Lại chau mày: “Cha ta rất sẵn lòng làm cho những mong muốn của đứa con này thành sự thật.”

Tác Thịnh Huyền gật đầu, chợt cười rồi nói: “Thật sự là anh hùng hiểu nhau mà. Thanh Tử thiếu gia biết chuyện này nên mới đến tìm Thất Nương ngươi, vả lại còn tin tưởng ngươi như thế.”

Tần Mai “hừ” một tiếng: “Ai muốn hiểu cái loại người đó chứ.” 

......

Tiết Thanh đã đi ra khỏi dịch quán Tây Lương. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi người đến người đi trên phố, có những đứa trẻ bán hàng rong đang chạy đuổi nhau trên ven đường rao hàng, Tiết Thanh dừng chân tránh sang một bên chờ những đứa trẻ chạy qua rồi mới tiếp tục cất bước. Trên đường phố trước mặt có người chạy qua vài bước.

“Đi xe không?” 

Dưới ánh mặt trời, Tiết Thanh hơi híp mắt nhìn chàng thiếu niên đang tươi cười ở trước mặt, đưa tay vắt lên vai hắn, cả người cũng dựa vào người hắn.

Thân thể của Liễu Xuân Dương căng cứng, chắc chắn không? Đi không được sao? Muốn ôm không?

Dựa vào người thiếu niên, tay khoát lên vai hắn vỗ vỗ: “Không nghiêm trọng như thế, ta còn đi được.” Ngẩng đầu nhìn hắn ta cười nói: “Chỉ là Xuân Dương đến nên ta lười biếng tí.” 

Thật là... đã là lúc nào rồi mà còn cười đùa cợt nhả được nữa. Mặt Liễu Xuân Dương nhăn nhó nhưng cũng không đẩy nàng ra, ngập ngừng một lát rồi vòng tay qua vai nàng nửa ôm nửa kéo đi trên con đường đối diện, xe ngựa đã chờ ở bên đó.

“Này, bị thương không thể mua rượu.” Hắn lớn tiếng nói.

Tiết Thanh dựa trước người hắn “ừ” một tiếng: “Tốt, làm việc tỉ mỉ. Liễu Xuân Dương khiến người khác yên tâm nhất.” 

Liễu Xuân Dương cắn răng đỡ nàng vào trong xe ngựa rồi cũng tự lên xe theo. Người đánh xe dắt ngựa về phía trước.

Tiết Thanh vừa vào trong xe đã nằm ra. Rèm cửa sổ xe buông xuống che chắn đi ánh nắng mặt trời sáng rực. Ánh mắt nàng mơ màng.

“Ngươi sao thế?” Liễu Xuân Dương nhìn vị thiếu niên đang nằm đưa tay ôm phần bụng rồi nhẹ nhàng hỏi. Không có máu à nhưng không có máu cũng không cho thấy được điều gì. Lần trước ở Huỳnh Sa Đạo, bên ngoài nhìn nàng khỏe mạnh không việc gì còn múa trống đấu cờ được nhưng thực ra thương tích đầy mình dưới lớp quần áo làm cho người ta sợ hãi... Muốn cởi quần áo ra xem thử không? 

Tiết Thanh nói: “Không cần đâu, không sao cả, chỉ là bị đánh trúng phần bụng thôi, nội thương phải dưỡng thương nhưng không nguy hiểm.”

Lời nói ra rất nhẹ nhàng, không nguy hiểm thì không việc gì sao? Đối với nàng ngoài chết ra thì bị thương không là gì sao? Liễu Xuân Dương vươn tay ra đặt xuống đầu gối.

Xe ngựa lắc lắc lung lay. 

“... Tiên sinh bị người hại sao? Không phải ta nói những người ở hình bộ, ta nói... tiên sinh sẽ không chết chứ?”

“... Ừ, đúng rồi, Liễu Xuân Dương thông minh quá.”

“... Lúc đó ngươi ở hiện trường sao? Có nhìn thấy hung thủ không?” 

“... Ừ ta ở hiện trường nhưng không nhìn thấy hung thủ... Nhưng ta đang điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”

“... Ngươi đến đây tìm thái tử Tây Lương giúp đỡ hả?”

“... Không phải, ta đến tìm Tần Mai... nhờ hắn giúp đỡ...” 

“... Tần Mai?”

Liễu Xuân Dương kinh ngạc nhìn người thiếu niên đang nằm trong thùng xe. Tần Mai là con trai của Tần Đàm Công mà. Mặc dù không nói rõ nhưng Tần Đàm Công chính là người đứng sau màn ép chết thầy của Tiết Thanh hoặc chính là độc thủ.

Tìm nhi tử của Tần Đàm Công nhờ giúp đỡ sao? Đây thật sự là cách... không thể tưởng tượng được. 

Nhưng những việc xảy ra với người thiếu niên này không phải là không thể tưởng tượng được? Liễu Xuân Dương im lặng một chút rồi nhấc tay đang đặt trên đầu gối xuống: “Hắn... có đáng tin không?”

“Hắn ta không tin bất kì ai... do đó là người có thể tin.”

Người thiếu niên vẫn như trước không lẫn tránh câu hỏi của hắn, không chút do dự mà nghiêm túc trả lời. Mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng Liễu Xuân Dương không hỏi thêm bởi vì người thiếu niên đang nằm trong xe đã cuộn mình lại. 

Rất đau...

Đánh trúng bụng...

Dưỡng thương kỹ là được rồi... ý nói là sau này sẽ khỏi nhưng mà đau xót hiện giờ là thật. 

Người thiếu niên càng ngày càng cuộn người nhỏ lại như một hình tròn. Liễu Xuân Dương vươn tay ra, lại dừng lại, hắn không biết nên bắt đầu chỗ nào? Vừa chạm vào sẽ đau sao? Ngay sau đó, Liễu Xuân Dương cũng nằm xuống xe từ từ ôm Tiêt Thanh từ phía sau thật cẩn thận.

Người thiếu niên cuộn mình lại thiếp đi, người thiếu niên còn lại cũng cuộn mình theo bao bọc nàng lại giống như một cái vỏ cứng lắc lư trong xe ngựa.
Bình Luận (0)
Comment