Ánh mặt trời dần sáng lên từ phía đông, lột đi sự náo loạn đêm qua. Sáng sớm, kinh thành có vẻ mệt mỏi hơn hẳn khi xưa.
Trần Thịnh bước vào phòng, nhận lấy khăn nóng mà tỳ nữ dâng cho rồi đắp lên mặt, đồng thời dặn mang cháo tới.
Đám tỳ nữ nối đuôi nhau mang cháo vào, cũng đưa tới cho đám người Khang Đại đang cùng bước vào. Mấy người kia ngồi xuống, cảm ơn, không hề khách sáo mà húp một hơi cạn sạch bát cháo, rồi nhận lấy khăn mặt mà đám tỳ nữ bưng tới, sự ấm áp khiến vẻ mỏi mệt do một đêm không ngủ vơi bớt đi.
"Không ngờ nàng ta đúng là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy mà." Trần Thịnh đặt khăn xuống nói: "Văn phong hùng vĩ đẹp đẽ, hay hơn Thanh Hà tiên sinh nhiều."
Nếu thật là một học sinh, thật đáng để vui mừng. Chỉ là người ở đây không hề vui vẻ mà toàn lo âu.
Khang Đại nói: "Đều do ta không nói rõ ràng với nàng ta." Nói rõ là cuộc thi lần này không phải thật sự vì thi thố, không cần dốc sức như vậy...
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Đúng lúc Thanh Hà tiên sinh gặp chuyện không may, vì muốn an ủi tiên sinh nên nàng ta mới dốc hết sức mình. Cũng do chúng ta không biết nàng học hành tốt như vậy, Thanh Hà tiên sinh thật sự dạy nàng ta đọc sách mà."
Gật gật đầu, đúng là tiên sinh, thảo nào tình nghĩa không hề ít.
"Học tốt cũng được, chỉ có thể nói là đúng dịp vượt qua Hàn Tuân. Vì không đắc tội ai, không ngờ người kia lại ra sức học tập." Thạch Khánh Đường vuốt râu, cau mày nói.
Cho dù Tiết Thanh ra sức làm bài thi một cách tuyệt vời nhưng bài thi bị bọn họ rút đi, Hàn Tuân sẽ không nhìn thấy mà chỉ định làm kẻ đỗ đầu.
Cụ thể là tại sao, vì số người quá nhiều, quá rắc rối nhưng hiện tại lại đang rối loạn nên tạm thời hỏi không ra.
Trần Thịnh đặt bát cháo xuống, nói: "Không cần nói chuyện quá khứ nữa, đã xảy ra rồi." Lại cười: "Hội nguyên, đứng đầu bảng." Nghĩ cũng cảm thấy đây là một chuyện bất ngờ tới khó tin: "Tài học của nàng như thế, đáng để vui mừng."
Người ngồi ở đây vẫn không thể cười nổi.
"Nhưng tướng gia, tiếp theo nên làm gì?" Khang Đại gượng cười, nói.
Một lão bộc tiến vào từ bên ngoài, nói: "Lão gia, thí sinh bên ngoài lại náo loạn rồi."
Vẫn còn náo loạn? Thạch Khánh Đường cau mày, nói: "Đã công bố bài thi rồi, còn có gì để náo loạn?"
Lão bộc nói: "Khang Vân Cẩm và đám thí sinh liên quan nói Tiết Thanh biết được đề thi trước nên đã thuê người viết sẵn."
Khang Đại vỗ bàn: "Đám thí sinh này đúng là hoang đường! Hắn lấy được đề thi từ chỗ nào? Đề thi này là Hàn Tuân và đám giám khảo lật sách chọn trước khi thi cơ mà."
Lão bộc nói: "Tần Đàm Công."
Cái gì? Người trong phòng giật mình.
Lão bộc nói tiếp: "Những thí sinh kia nói là sau khi Thanh Hà tiên sinh qua đời, Tiết Thanh không túc trực bên linh cữu của tiên sinh mà ngày ngày đi cùng đám người Tây Lương, kết giao với người Tây Lương và Tần Mai, mục đích là kết giao với Tần Đàm Công. Người trong kinh thành đều tận mắt nhìn thấy."
Khang Đại ngạc nhiên: "Chuyện này..." Nhìn những người khác: "Quá gượng ép rồi còn gì?"
Nhuận Trạch tiên sinh không ngạc nhiên, nói: "Nhưng ngoài cách giải thích này ra thì còn cách nào không?"
Tiết Thanh nói làm như vậy chính là kết giao với Tần Mai, với lời giải thích là không để Tần Mai quấy phá việc nàng thi hội. Nhưng với dân chúng, kết giao để Tần Mai và Tần Đàm Công giúp đỡ trong việc thi hội thì đáng tin hơn rất nhiều.
"Lúc ấy sao không nghĩ tới điều này..." Thạch Khánh Đường ngạc nhiên.
"Bởi vì lúc ấy không ngờ nàng ta sẽ đứng đầu." Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Hơn nữa nàng làm rồi mới bảo chúng ta nên không kịp nghĩ nhiều như vậy."
Nếu ngay từ đầu đứa bé kia quyết định sẽ dốc hết sức để đạt vị trí đầu bảng trong kỳ thi hội, người thông minh như nàng sao không nghĩ tới hậu quả? Trần Thịnh im lặng, có lẽ đây chính là hậu quả mà nàng muốn...
"Vậy giờ coi như là giống với dự tính ban đầu của chúng ta rồi?" Khang Đại nói. Bọn họ vốn muốn gợi lên việc làm rối kỉ cương, chỉ thẳng vào Tần Đàm Công.
Chỉ là người gợi lên việc này không phải người đã được bọn họ định sẵn, mà là Tiết Thanh.
"Không được, tuyệt đối không được! Không thể đưa điện hạ ra trước mặt Tần Đàm Công." Thạch Khánh Đường quả quyết: "Trốn còn không kịp mà."
Nếu như thế bọn họ sao phải sắp xếp thành tích của Tiết Thanh ở vị trí năm mươi tám, cho lên đứng đầu, làm hội nguyên là được.
"Vậy làm sao bây giờ?" Khang Đại đứng dậy, nhịn không được bước đi bước lại, chỉ cảm thấy rối như tơ vò. Sự biến hóa của chuyện này bất ngờ khiến người ta tâm tình bất ổn.
Sao lại trở thành như thế này?
Trần Thịnh vốn im lặng nay lên tiếng: "Không cần nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, tất cả đều đã không còn giá trị. Giờ ta có một việc phải làm." Nhìn mọi người: "Để nàng làm trạng nguyên."
Trạng nguyên, nghĩa là đứng đầu, là hội nguyên mà không hề gian lận, muốn nàng lấy thân phận đứng đầu để tham gia thi đình.
Đám người Khang Đại liếc nhau.
"Chuyện gian lận kia phải đè xuống." Trần Thịnh nói: "Cho dù tất cả đều chỉ vào Tần Đàm Công, cho dù Vương Liệt Dương trợ giúp, trong ngoài triều đều được giúp đỡ, thiên thời địa lợi đủ cả. Nhưng chúng ta phải ngăn cản, vì nhân không hòa."
Thật sự là... Không biết nên nói gì cho phải. Giống như biết rõ nơi chạy tới, chỉ cần sải bước là tới, nhưng dưới chân lại có vực sâu vạn trượng, cho dù thế nào cũng không nhấc chân được... Cái cảm giác này thật là... Đám người Khang Đại đứng dậy, đáp vâng.
Nhuận Trạch tiên sinh nói: "Tướng gia hãy gặp điện hạ đi, báo cho nàng biết ý định của chúng ta."
Khang Đại gật đầu nói: "Đúng vậy, mau nói rõ cho nàng. Lúc trước Thanh Hà tiên sinh từng nói, có chuyện gì phải nói cho nàng, nếu không..." Lời vừa ra miệng, cảm thấy nao nao, nếu không sẽ thế nào?
Ông ta nghĩ không ra.
Như cái lúc biết nàng đánh Tần Mai ngay trên đường phố mà hết hồn, hoặc là lúc nhìn Đoàn Sơn chết ở Thính Vũ lâu để rồi giật mình như đang trong giấc mộng, không biết làm sao cả.
Trần Thịnh nói: "Ta sẽ nói với nàng, thi tốt như vậy, người làm thầy như ta nên gặp một lần. Các ngươi mau đi đi, chuyện cần làm càng lúc càng nhiều."
Đám người Thạch Khánh Đường vâng rồi đi ra ngoài. Tiếng bàn tán nho nhỏ vẫn chưa hề ngừng.
Ánh nắng chiếu vào trong phòng, sáng rực. Đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, Trần Thịnh đứng yên trong phòng, không có ý định đi.
Lão bộc đi ra từ một bên: "Lão gia, nàng ta cố ý à?"
Trần Thịnh nở nụ cười: "Nếu không phải cố ý thì sao có thể làm đến mức ấy. Nào có chuyện viết bừa mà được đứng đầu bảng." Khẽ than thở mà đầy nghiêm nghị: "Từ trước tới nay việc đọc sách chưa bao giờ đơn giản cả."
Trên đời làm gì có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Lão bộc cau mày: "Nàng định làm gì? Không biết làm thế này nguy hiểm lắm sao? Kế hoạch của chúng ta bị đảo lộn hoàn toàn, chuyện lớn như thế này sao có thể coi là trò đùa?"
Trần Thịnh nhìn trong viện. Ánh nắng chiếu sáng khu vườn nhỏ xanh um và tươi tốt. Cây non đã lớn.
"Rốt cuộc là lòng không yên mà thôi." Ông ta nói: "Đứa trẻ này có cá tính." Nói xong nhìn lão bộc: "Nói với đại nhân một tiếng, chuyện tiếp theo đành phải bố trí như vậy." Lại cười: "Liên tục giành được giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên. Đúng là việc vui."
Chuyện như vậy chỉ có một lần trong đời.
Lão bộc lắc đầu, nói: "Nhưng cuộc đời nàng không có thời gian mà vui mừng vì điều ấy. Tướng gia mau nghỉ ngơi đi." Thầm nhủ không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa rồi đi ra ngoài.
Sau một đêm, bài thi của Tiết Thanh truyền khắp kinh thành.
Tống Anh cũng nhận được lúc về đêm nhưng tới bây giờ mới có thời gian ngồi, đọc cẩn thận một quyển trục thật dài, đọc đi đọc lại hai ba lần.
"Tiểu thư sao vậy?" Tỳ nữ đứng bên cạnh tò mò hỏi, lại nhìn một quyển trục trong tay kia, tỏ ra không vui: "Tiểu thư chỉ đứng thứ một trăm hai mươi ba."
Tống Anh cười, gật đầu: "Ta không bằng. Quả thực đáng được đứng đầu bảng."
Tiếng bước chân vang lên. Tống Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Tĩnh Xương đi vào từ bên ngoài.
"Ta phải về, xem phu nhân đã ổn hơn chưa." Ông ta nói.
Tống Anh đặt quyển trục trong tay xuống, đứng dậy đi cùng. Dương Tĩnh Xương xem xét rồi gật đầu: "Phu nhân đã đỡ hơn rất nhiều rồi."
Tống Anh nói: "Xem ra quyết định của ta là đúng." Rồi nở nụ cười.
Quyết định đúng ở đây là để Tống phu nhân rời khỏi biệt viện. Dương Tĩnh Xương gật đầu, nói đúng vậy rồi cáo từ. Lần này có lẽ kết thúc rồi nên về nhà.
Tống Anh gọi ông ta lại, bảo tỳ nữ lấy quyển trục ra, nói: "Dương đại phu là đồng hương với Tiết Thanh, đã biết hắn đỗ hội nguyên chưa?"
Dương Tĩnh Xương cười nói là đã biết: "Hôm qua ồn ào lắm, tường dày cũng ngăn không được. Đã nghe các đại phu khác kể rồi."
Tống Anh nói: "Đây là bài thi của hắn. Ông xem đi. Thật là rất có tài, rất xứng đáng."
Dương Tĩnh Xương vui mừng, không từ chối, giơ tay nhận lấy nói: "Ta thực sự rất muốn đọc. Đã lâu không gặp, không biết tên nhóc này tiến bộ như thế nào."
Nói tới đây, Tống Nguyên trở về. Dương Tĩnh Xương ngừng nói. Tống Nguyên thăm Tống phu nhân trước, hỏi tình hình hôm qua, lại hỏi bọn họ đang nói chuyện gì, nhìn quyển trục mà Dương Tĩnh Xương đang cầm trong tay.
"Đang nói chuyện Tiết Thanh đứng đầu." Tống Anh cười nói.
Tống Nguyên lập tức tức giận, nói: "Tên quỷ gây chuyện này đúng là làm người ta phiền muốn chết."
Dương Tĩnh Xương ngạc nhiên. Tống Anh nói với ông ta: "Dương đại phu về trước đi." Dương Tĩnh Xương vâng rồi cầm quyển trục lui ra ngoài, còn nghe được Tống Anh trấn an Tống Nguyên.
"Cha đừng nói vậy, tài học đáng được như vậy."
"Đáng cái gì mà đáng. Đáng tới mức gian lận, vu oan cho công gia, thật là phiền phức."
"Chuyện gian lận ấy phải cần chứng cứ, cha đừng lo. Tiết Thanh có tài, đủ để tự chứng minh."
"Đang yên đang lành lại náo thành như vậy, thật đáng giận."
"Đây không phải là đáng giận, là có cá tính mà thôi. Người có tài đều như vậy cả."
"Vậy tiếp theo phải làm thế nào?"
Lại còn liên luỵ tới Tần Đàm Công, thảo nào Tống Nguyên tức giận như vậy. Dương Tĩnh Xương đi qua cửa sân, không nghe được tiếng nói trong phòng nữa. Ông nhìn quyển trục trong tay. Hội nguyên, đầu bảng, có lẽ tiếp theo có thể làm trạng nguyên rồi."
Thật giỏi!