Đại Đế Cơ

Chương 442

Ngày ấy, ban đầu nàng đi bái Thanh Hà tiên sinh làm thầy, gặp được Tứ Hạt tiên sinh, nàng và lão có cá cược một chuyện.

“Tiểu huynh đệ, ta và ngươi có duyên, ta hứa với ngươi một chuyện, ngươi đi học còn không phải là muốn cầu công danh hay sao? Ta bảo đảm ngươi sẽ toại nguyện, đạt được công danh mà ngươi muốn nhất, bằng không ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần quà cáp và tiền nhập học.”

Lúc đó cái công danh đầu tiên nàng nói ra chính là đỗ trạng nguyên. 

Đã bao lâu rồi? Tiết Thanh vươn ngón tay ra tính.

Tứ Hạt tiên sinh đưa ba ngón tay lên: “Ba năm, đã ba năm.”

Tiết Thanh nói: “Mới ba năm đã thi đậu trạng nguyên rồi.” Tiết Thanh thầm than. 

Đúng không, đúng không, tại sao có thể làm đươc như vậy? Là công lao của ai?

Tiết Thanh ôm tay, cất bước lướt qua Tứ Hạt tiên sinh nói: “Con quả là một thiên tài.”

Ta nhổ vào, Tứ Hạt tiên sinh đuổi theo tức giận nói: “Con nên cảm ơn ta, không có ta con làm gì có ngày hôm nay.” 

Tiết Thanh nói: “Cảm ơn à, con vẫn luôn biết ơn, vì hôm nay con đã đắc tội không biết bao nhiêu người, con thật cảm tạ chết chính mình a.”

Mặc kệ con, Tứ Hạt tiên sinh đảo cặp mắt trắng dã, giành trước ngồi xuống ghế bập bênh, vỗ bụng nói: “Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này kết thúc, ta tự do, không bao giờ còn phải xem sắc mặt người khác nữa.”

Tiết Thanh hướng ra bên ngoài, lớn tiếng kêu Hoàng Cư nói: “Đi đặt một bàn tiệc, tối nay ăn ngon một chút, tất cả đều vất vả rồi.” 

Tứ Hạt tiên sinh liên tục gật đầu nói đúng đúng: “Phải cảm tạ tiên sinh thật tốt, kêu nhiều rượu chút, uống thoải mái một chút.”

Tiết Thanh nói: “Tiên sinh nhớ tính rõ tiền cơm, tiền rượu cũng tăng lên, bây giờ người không còn là tiên sinh nữa, muốn ăn uống cái gì phải tự trả tiền, à còn tiền thuê nhà nữa…”

Nàng nói còn chưa dứt lời, ghế bập bênh kêu một tiếng kẽo kẹt, Tứ Hạt tiên sinh từ trên ghế nhảy dựng lên, la to: “Còn có tình người hay không! Còn có tình người hay không a!” 

“Huynh đệ ruột còn tính sổ rõ ràng, đây là tình người a.” Tiết Thanh lười biếng ngồi xuống, dựa vào ghế dựa nói.

Tứ Hạt tiên sinh nói: “Cùng là tiên sinh, vì sao lại phân biệt đối xử, ta làm sắp chết vì mệt, bây giờ dùng xong liền ném đi, cái tên Thanh Mai kia cái gì cũng chưa làm, con lại vì hắn hi sinh lớn như vậy.”

Thanh Mai, tay Tiết Thanh chống đầu, trí nhớ của nàng rất tốt, lúc trước lần đầu gặp mặt Tứ Hạt tiên sinh, lão cũng là gọi như vậy để trêu chọc Thanh Hà tiên sinh, không khỏi cười sửa lại cho đúng: “Là Thanh Hà tiên sinh, tiên sinh người lại nhớ lầm rồi.” 

“Hắn không phải là cha ta, ta làm gì phải nhớ hắn?” Tứ Hạt tiên sinh tức giận nói.

“Hắn cũng không phải cha con.” Tiết Thanh nói: “Nhưng hắn lại vì con mà chết, là con thiếu nợ hắn, có vay phải trả, bằng không không may mắn.”

Tứ Hạt tiên sinh hừ một tiếng nói: “Con đã trả xong rồi, đừng lại lấy bộ dáng này ra dọa người.” 

Lúc này Hoàng Cư đứng lên từ bên kia cửa sổ nhìn qua, Tiết Thanh gọi Hoàng cư, một tay chống đầu một tay quơ quơ, cong môi cười, nói: “Ta có đẹp hay không, bộ dạng này dọa người sao?”

Hoàng Cư quay đầu né tránh.

Tứ Hạt tiên sinh cười khặc khặc: “Ngươi dọa hắn đến nổi không dám nói chuyện.” 

Tiết Thanh ngồi thẳng lưng nhún vai, nói: “Hắn vốn đã không nói lời nào.” Lười nhác đứng lên vươn vai: “Haizz, nể tình người già không nơi nương tựa nên làm chuyện tốt, cho ngài ăn không uống không ở không vậy.”

Tứ Hạt tiên sinh thở phào nhẹ nhõm… Lại vội vàng phỉ nhổ, nói: “Cám ơn a.”

“Không cần khách sáo.” Tiết Thanh quơ quơ tay, đi ra phía ngoài. 

Tứ Hạt tiên sinh kêu: “Con đi đâu thế?”

Tiết Thanh không quay đầu lại đong đưa đôi tay, trả lời: “Đương nhiên là đi dọa người rồi.”

…… 

Sự ầm ĩ trước ngõ nhỏ đã tan đi, người rảnh rỗi vây xem đã đi ra đường để xem nhiều chuyện náo nhiệt khác. Một số tân khoa tiến sĩ ở tại khách điếm, ông chủ khách điếm lấy đó làm vinh hạnh, bài ra rất nhiều chuyện náo nhiệt để chúc mừng, ví dụ như trang hoàng lại phòng ốc, đốt pháo trúc, miễn phí tiền uống rượu… Nếu so ra thì phía Trạng Nguyên bên này có vẻ tiêu điều hơn, nhưng nhớ lại hành động của trạng nguyên trên triều đường, bây giờ bị lạnh nhạt một chút cũng có thể hiểu được.

Rốt cuộc là tranh chấp cùng Tần Đàm Công.

Nhóm người rảnh rỗi đi rồi, bên này liền chỉ còn lại hàng xóm láng giềng, trong ngõ nhỏ tốp năm tốp ba tụ tập cười đùa. Những đứa trẻ chạy tới chạy lui đùa giỡn tìm các mảnh vụn của pháo trúc vừa đốt lúc trước, có một nam nhân ngồi xổm ở góc tường chăm chú rình xem mãi cho đến khi có người vỗ vào bờ vai hắn. 

“Đại thúc…”

Giọng nói êm tai đúng lúc vang lên.

Nam nhân ngẩng đầu thấy được khuôn mặt thiếu niên sợ hãi đến mức “a” lên một tiếng ngồi bệt xuống đất, rồi lại luống cuống vịn vào góc tường đứng dậy, phủi phủi quần áo, lắp bắp: “Trạng nguyên công a, có, có chuyện gì?” 

Tiết Thanh nói: “Buổi tối ta muốn đi gặp mọi người một chút, ngươi đi bảo bọn họ sắp xếp một chút đi.”

Sắc mặt nam nhân hoảng sợ, lắp bắp nói: “Trạng nguyên công a, cái kia a? Ngài còn muốn đi gặp mặt hàng xóm láng giềng a? Có phải quá khách sáo rồi không?”

Tiết Thanh hơi mỉm cười: “Làm chuyện này phải nhạy bén, nhạy bén để không bị phát hiện, bị phát hiện rồi phải nhạy bén tìm biện pháp giải quyết.” Thi lễ với hắn: “Thật làm phiền đại thúc.” Vừa nói xong đã xoay người rời đi, lúc này hàng xóm đứng trước ngõ nhỏ đã nhìn thấy bọn họ. 

“A, là trạng nguyên công?”

“Khương lão tứ, trạng nguyên công đã nói gì với ngươi?”

Mọi người không khỏi xúm lại, nhìn theo bóng dáng thiếu niên đã đi xa. 

“Úi chà, trạng nguyên công khi nào đi?”

Chuyện đó không quan trọng, nam nhân khẩn trương xoa xoa tay nói: “Trạng nguyên công nói, làm phiền chúng ta hỗ trợ sửa sang lại ngõ nhỏ cho sạch sẽ, mấy ngày sắp tới sẽ có rất nhiều bạn bè thân thích tới chúc mừng, ngài ấy một mình không thể lo liệu nhiều việc hết được, thật là quá khách sáo rồi.”

Nhóm láng giềng đều gật đầu cười rộ lên. 

“Đúng vậy… đúng vậy, quá khách sáo rồi.”

“Đây là chuyện chúng ta nên làm mà.”

“Trạng nguyên công nào có thiếu người quét dọn. Đây chẳng phải là coi chúng ta như người một nhà sao thế nên không để cho người ngoài tới làm.” 

Có đôi khi mời giúp đỡ lại là một sự coi trọng lớn nhất, những người láng giềng trong ngõ nhỏ lại lần nữa náo nhiệt lên.

Lúc hoàng hôn, trong Túy Tiên lâu đã vô cùng náo nhiệt, rộn ràng.

Trong đại sảnh đám đông náo nhiệt, trên bàn tiệc khách nhân ngồi đầy, người tiếp khách cầm rượu và thức ăn đi qua ở giữa, có vài khách nhân lâu ngày chưa tới bị không khí này làm hoảng sợ. 

“Từ khi nào mà Túy Tiên lâu lại trở thành quán rượu?” Hắn nói xong, lại nhìn lên trên đài cao, cũng không có kỹ nữ ca múa, chỉ có một tấm lụa bao vây, đứng ở nơi này các nam nhân tốp năm tốp ba tụ tập ngắm bình phong rung đùi đắc ý.

Đây là xảy ra chuyện gì vậy?

“Mới từ nơi khác tới sao?” Có một khách nhân mông lung say lờ đờ bưng chén rượu dựa vào hành lang nói: “Bây giờ Túy Tiên lâu không chỉ có hồng tụ thêm hương, còn có thể thưởng thức thơ văn, cực kỳ phong nhã.” Giơ chén rượu hướng trên đài: “Nơi đó có bút tích thần văn chín ngày của kim khoa trạng nguyên Tiết Thanh.” 

“Chỉ có duy nhất ở Túy Tiên lâu a.” Có người phục vụ đi qua mặt đầy vẻ đắc ý, bổ sung một câu.

Văn chương của trạng nguyên? Người vừa tới kinh ngạc, lại thấy có vài lão giả đang ngồi trong phòng đứng lên, khuôn mặt nghiêm túc bước lên trên đài cao, càng kinh ngạc khi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong đám lão giả kia.

“Đó không phải là nhà nho Hồ Diễn Sinh sao?” 

Hồ Diễn Sinh làm chú giải, chú thích cho Chu Dịch tuy rằng bây giờ ở kinh thành chỉ làm một chức quan nhỏ nhưng thanh danh rất lớn, trước nay luôn chú ý hành vi, chưa bao giờ đặt chân đến nơi mua vui này, thế nhưng bây giờ…

Văn chương đó có gì hay vậy, người mới tới phải tiến lên xem, lại bị tên khách nhân say rượu nhéo một cái.

“Lấy số đi.” Mắt hắn say lờ đờ trong tay quơ quơ một cái thẻ nhỏ bằng gỗ, chỉ sang một bên: “Đóng tiền ở chỗ kia.” 

Người mới tới ngạc nhiên: “Còn lấy tiền mới cho xem văn chương à?”

Khách nhân say rượu kia trợn tròn mắt: “Nói chơi à, tới thanh lâu có cái gì không xài tiền?”

Người mới tới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Túy Tiên lâu vẫn là Túy Tiên lâu.” 

……

So với sự ầm ĩ trước đại sảnh, hai hành lang trên lầu yên tĩnh hơn rất nhiều, thỉnh thoảng cửa mở mới có tiếng đàn, tiếng sáo truyền ra, không gian rất là văn nhã, cho đến khi cửa một gian phòng mở ra kèm theo tiếng cười to của một người đàn bà truyền đến.

“Nói cái gì vậy, trạng nguyên công mà tới Túy Tiên lâu của ta muốn làm cái gì đều không cần tốn tiền.” 

Lý Hội Tiên phe phẩy cây quạt cười lớn nhìn thiếu niên ngồi giữa sân, Xuân Hiểu ngồi bên cạnh đang rót rượu cho hắn, vì cúi người nên rơi xuống một lọn tóc đen, Tiết Thanh duỗi tay giúp nàng kéo lọn tóc đen ra sau tai, làm lộ ra vành tai nhỏ xinh xắn, trắng muốt, tỏa sáng lấp lánh, là thiếu niên ai lại không thích đây.

Nha đầu ở nông thôn này thật là may mắn, sau này sẽ phát tài đây.

Lý Hội Tiên cười tủm tỉm nói: “Xuân Hiểu à, chiêu đãi trạng nguyên công cho tốt, trạng nguyên công hôm nay có việc vui, người muốn tìm đầu tiên là ngươi.” 

Sở Minh Huy đang cắn chén rượu nghe vậy nói: “Ngươi muốn nói là, trước đại đăng khoa sau tiểu đăng khoa phải không?”

Các thiếu niên tức khắc kêu loạn lên, khuôn mặt của Tưởng Triệu Tử đỏ lên.

“Không cần ăn nói bậy bạ.” Tiết Thanh cười nói, giơ cao chén rượu với Lý Hội Tiên: “Nếu Lý ma ma có lòng, ta đây cũng không khách sáo, đêm nay sẽ nhận sự chiêu đãi của ngươi, đêm nay không tốn tiền, lại lấy thêm hai bầu rượu đi.” 

Thế nên nói thiếu niên tốt nhất, không một chút tính toán, khuôn mặt Lý Hội tiên cười đến nở hoa: “Thanh Tử thiếu gia khách sáo, đừng nói lần này, từ đây về sau ngài đến đều không cần tốn tiền. Văn chương của Thanh Tử thiếu gia để lại chỗ này, tiền mỗi ngày kiếm được có thể so với một cô nương rồi.”

Trương Song Đồng đấm mặt đất cười to: “Chúc mừng ngươi Tiết Thanh, có thể ở thanh lâu kiếm tiền, giá trị con người không thấp a.”

Đắc ý nhất thời lỡ lời, so sánh này không đúng cho lắm, thậm chí có thể nói là đang sĩ nhục, cũng may là do các thiếu niên không lựa lời, bọn họ cũng không chấp nhất làm gì. Lý Hội Tiên cũng không nhiều lời, lặng lẽ đi ra ngoài, có rượu ngon, đồ ăn ngon lại có kỹ nữ thích hợp hầu hạ là đủ rồi. 

“Cái gì gọi là kỹ nữ thích hợp?” Đứng ở một bên, người phục vụ khó hiểu nói: “Ma ma một lòng muốn kết giao với Tiết Thanh, không phải là nên đưa tỷ tỷ tốt nhất đến đây sao?”

Lý Hội Tiên dùng cây quạt gõ đầu của hắn, nói: “Ngươi già rồi, không hiểu cách nghĩ của các thiếu niên, đối với thiếu niên, họ thích là tốt nhất, không cần lấy suy nghĩ của ngươi áp đặt lên người khác, chỉ làm họ không vui thôi.”

Người phục vụ cười, khen tặng: “Nếu để cho ma ma làm chưởng quầy, không chừng TúyTiên lâu chúng ta kinh doanh đứng đầu kinh thành luôn.” 

Trên mặt Lý Hội Tiên có vài phần đắc ý: “Trước kia có đệ nhất hay không ta không dám nói nhưng bây giờ ta có thể nói như vậy.”

Người phục vụ đưa tay lên nói: “Lúc này chúng tiểu nhân sẽ cho trạng nguyên công thêm một chút kiến thức về  cái gì là gọi đệ nhất kinh thành.” Lớn tiếng gọi rượu và thức ăn, mời các cô nương xinh đẹp nhất tới.

Buổi chiều qua đi, màn đêm phủ xuống, đèn đuốc trongTúy Tiên lâu sáng ngời, một mảng ồn ào náo nhiệt. 

Thiếu niên ham chơi cũng không thể ngàn chén không say, hai bình rượu còn chưa uống hết, trong phòng các thiếu niên đã mông lung, đôi mắt đã say lờ đờ, Tiết Thanh quơ tay.

“Ta không uống được nữa, ta muốn ngủ một lát.” Nàng vừa nói xong, người đã ngã về phía sau.

Xuân Hiểu duỗi tay đỡ lấy ôm thiếu niên vào trong ngực nói: “Thanh Tử thiếu gia đừng ngủ ở chỗ này.” Đỡ lên nói: “Bên này có nệm mềm.” 

Tiết thanh lay động bước theo nàng, chuyển tới căn phòng sát cửa sổ, phía sau vách ngăn.

Ánh đèn xuyên thấu qua vách tường, chỉ thấy hai bóng người chiếu lên vách ngăn, thiếu nữ đỡ thiếu niên nằm xuống, ấn trán, xoa bờ vai, thiếu niên giơ tay, thiếu nữ cười vui, xoay người dập tắt đèn dầu, bóng người trên vách ngăn biến mất.

Xuân Hiểu đi ra tới cười hì hì, nhìn các thiếu niên trong phòng đang chơi bài với hai cái kỹ nữ nói: “Chúng ta cùng hát Ngô ca đi.” 

Hai kỹ nữ khác cùng đứng dậy cười, tay ba người cùng vỗ vào đàn ngọc, bước đi lay động ca hát.

“… Xuân lam hoa nhiều mị, xuân điểu ý nhiều ai. Xuân phong phục đa tình, thổi ta la thường khai…”

Các thiếu niên hòa cùng nhịp điệu, giậm chân, vỗ tay đùa giỡn. Âm thanh theo người phục vụ đưa rượu và thức ăn vào truyền ra hành lang bên ngoài, các khách nhân về trễ nghe được, than thầm, thật là thiếu niên phong lưu a. 

Trong tiếng cười, tiếng ca, Tiết thanh nằm ở vách ngăn phía sau mở mắt ra, thuốc tỉnh rượu trong miệng đã tan, nàng nhẹ nhàng đứng dậy đẩy, cửa sổ không tiếng động mở ra, có một người im lặng theo cửa sổ nhỏ hẹp nhảy ra ngoài, ép sát người lên vách tường bước lên nóc nhà hướng về phía trước mà đi, đạp xuống dưới chân cả bóng đêm của kinh thành.

Trương Liên Đường nằm nghiêng trên mặt bàn, hơi quay đầu đưa mắt nhìn vách ngăn, phía sau vách ngăn trong bóng tối có một thân hình nằm nghiêng.

…. 

Trong thanh lâu quán rượu là một đêm vui chơi, trong nhà Trần Thịnh cũng khó tránh tiệc vui.

Nơi bày tiệc không lớn, người tham dự cũng không nhiều, đa số đều là học trò và cấp dưới của Trần Thịnh. Thế nhưng đối với nhà họ Trần quanh năm vắng vẻ, đây cũng là chuyện khó gặp.

Khuôn mặt Khúc Bạch có thể thấy sắp say, nâng chén đứng dậy nói: “Từ kỳ thi quân tử đến tuyên bố kim bảng trên đại điện, nỗi lo lắng của lão sư xem như đã kết thúc.” 

Trần Thịnh cười tươi bưng chén rượu uống một hơi hết sạch.

“Tướng gia nên sớm trở về.” Những người khác đang ngồi cũng kích động nói.

Trần Thịnh nói: “Đúng vậy, trước kia từ chức là vì quốc gia an ổn, nhưng bây giờ xem ra từ chức cũng không làm triều đình an ổn được a.” Nói xong lại lần nữa nâng chén: “Chuyện quá khứ bỏ qua đi, chỉ nhìn tương lai thôi.” 

Mọi người nâng chén cùng uống, ở phía sau một tỳ nữ lên tiếng: “Lão gia, đừng uống quá nhiều rượu.”

Trần Thịnh ha ha cười, nói mọi người: “Nhưng ở trong nhà vẫn phải né tránh một chút.” Nói xong buông chén rượu xuống: “Không uống… không uống.”

Mọi ngươi cười vang, nhìn Trần Thịnh đứng dậy. 

“Các ngươi cứ tự nhiên, ta hơi say một chút.” Hắn nói.

Mọi người đứng dậy đưa tiễn, nhìn Trần Thịnh đi về phía sau. Ngồi ở đây đều là người quen, không chút khách sáo tiếp tục uống rượu đùa giỡn, náo nhiệt ồn ào.

Trần Thịnh thong thả tiến vào thư phòng, men say trong mắt lúc nãy biến mất, khôi phục lại sự thanh tỉnh. Trong thư phòng cũng có mấy người đang ngồi nhưng không có rượu và thức ăn, cũng không có tiếng cười đùa, không khí trong phòng giống như sắc mặt bọn họ, nghiêm trọng và âu lo. 

“Tướng gia, có thật là nàng kêu chúng ta tới sao?” Khang Đại nhịn không được mở miệng hỏi trước.

Trần Thịnh “ừ” một tiếng nói: “Là người canh giữ bên kia, Tiểu Nghiêm truyền lời tới.”

Khang Đại nói: “Nàng làm thế nào mà phát hiện ra Tiểu Nghiêm?” Thái độ kinh ngạc: “Ta còn không biết Tiểu Nghiêm ở chỗ đó.” 

Trần Thịnh ngồi xuống cười cười nói: “Nàng đã làm rất nhiều chuyện chúng ta chưa biết, biết thêm chuyện Tiểu Nghiêm ở nơi đó cũng không có gì kỳ lạ.”

Đúng, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải cái này, Tiểu Nghiêm là người một nhà, Khang Đại nói: “Nàng muốn làm gì a? Hôm nay mới náo loạn ở kim điện, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm nàng, lúc này còn muốn gặp chúng ta, nếu bị người phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Còn chưa nói xong, cánh cửa bị người đẩy ra, giọng nói lão bộc có chút dồn dập: “Thanh Tử thiếu gia tới…” 

Cùng lúc đó một người thiếu niên cất bước tiến vào, mở miệng nói: “Không cần lo lắng, không có ai phát hiện ta.”

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Khang Đại luôn miệng: “Người làm sao có thể chắc chắn không…”

Thiếu niên đi lướt qua hắn, mang theo một trận gió đêm, tiếng nói của Khang Đại đột nhiên im bặt. 

Tiết Thanh gật gật đầu với Trần Thịnh, kêu một tiếng Tướng gia.

Đám người Trần Thịnh đã đứng dậy.

“Ngồi đi.” Trần Thịnh nói. 

Tiết Thanh gật đầu ngồi xuống, lúc này mới nhìn Khang Đại, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn nói: “Không cần lo lắng, có người đưa ta tới, ven đường cũng không có người nhìn thấy.”

Cái gọi là có người chính là Ngũ Đố quân hộ vệ riêng của nàng, cũng là người lần trước giết chết cao thủ Đoàn Sơn.

Trần Thịnh tự ngồi xuống, những người khác cũng lần nữa trở về vị trí. 

“Điện hạ, ở đại điện hôm nay người hành động như thế là vì…” Thạch Khánh Đường nhịn không được mở miệng hỏi.

Tiết Thanh ngắt lời nhìn về phía hắn nói: “Biết các ngươi sốt ruột bất an nên hôm nay ta tới đây là để nói rõ chuyện này.”

A, thật đúng là chu đáo, Khang Đại thầm nghĩ, lại chợt ngẩn ra, không đúng, nếu biết chúng ta sốt ruột thì phải nói chuyên này trước chứ. 

Hắn không khỏi liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi ở bên cạnh Trần Thịnh, khuôn mặt thiếu niên thanh tú, ánh mắt bình tĩnh giống như lúc đầu nhưng lại có chỗ không giống lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment