Đại Đế Cơ

Chương 451

Chờ đợi không bao lâu, Tiết Thanh và Khang Đại gần như trước sau cùng nhau bước vào.

Trên người Tiết Thanh còn mang theo hơi rượu, tinh thần có chút tiều tụy, tóc tai rối bời sắc mặt trắng bệch, mắt cũng hơi sưng nhưng ánh mắt có vẻ vẫn còn tỉnh táo, y phục mặc có chút đơn giản, có vẻ rời đi hơi vội vàng.

"Điện hạ vẫn đang ngủ, là uống thuốc giải rượu xong mới tới được." Người dẫn Tiết Thanh tới thấp giọng nói, lại bổ sung: "Phía trước có thấy mấy nhóm người ở bên ngoài hẻm dò la, sau đó đã rời đi." 

Từ sau khi Tiết Thanh ở trong kim điện chỉ tội Tần Đàm Công, những người nhắm vào nàng càng nhiều, lần này sau khi nghe bên Vương trạch xảy ra chuyện liền chạy sang bên đó, như vậy có thể thấy rõ Tiết Thanh vẫn luôn ở nhà, Trần Thịnh gật gật đầu, người vừa mới nói chuyện liền như cái bóng cứ vậy mà lặng lẽ lui ra.

Bên này Tiết Thanh nhẹ nhàng xoa mặt, nhận lấy ly trà nóng mà Thạch Khánh Đường đưa qua.

"Đúng là có uống nhiều hơn một chút, Lô hàn lâm không dễ hạ gục, cũng may ta kỹ nghệ nhạc cổ cao siêu làm cho hắn mê mẩn không chú ý đến ta nữa." Nàng nói, khóe mi nhếch lên mang theo mấy phần đắc ý. 

Từ sau khi thi đậu trạng nguyên, càng ngày càng đắc ý hơn, Trần Thịnh cười nói: "Biết điện hạ làm việc có suy xét, làm rất tốt."

Tiết Thanh chỉ cười, không phủ nhận cũng không khiêm nhường, nói: "Gọi ta đến là có chuyện gì? Bên chỗ Vương tướng gia xảy ra chuyện gì hay sao?"

Nghe nàng hỏi, không chờ Trần Thịnh trả lời, Khang Đại xắn tay áo lên lau mặt, thầm thì nói: "Nhuận Trạch tiên sinh qua đời rồi." 

Tiết Thanh gương mặt hốt hoảng, tựa như chưa có nghe rõ: "Xảy ra chuyện gì?" Cả người cũng đứng dậy, thái độ kinh ngạc: "Hắn cũng bị lộ rồi sao?"

Thạch Khánh Đường vội nói: "Không phải đâu, điện hạ." Thở một hơi dài buồn bã nói: "Hắn ở trong nhà Vương tướng gia tự vẫn rồi."

"Tại… tại sao lại vậy chứ?" Tiết Thanh vội vàng hỏi. 

"Vì để chỉ tội Tần Đàm Công." Khang Đại nói, lại nói thêm một câu: "Cũng giống như điện hạ ở kim điện lần đó vậy."

Trần Thịnh mời Tiết Thanh ngồi, nói: "Nhuận Trạch tiên sinh vì nghĩa hi sinh mình, đưa ra chứng cứ khi quân năm đó của Tần Đàm Công." Nói rồi để Khang Đại kể lại chuyện đã xảy ra.

"Ta cùng Nhuận Trạch tiên sinh không đi cùng nhau, ở trong nhà Vương gia có gặp nhau nói vài câu, vì tránh nghi ngờ mà không nói nhiều, sau khi ngồi xuống cũng chia nhau ra..." 

"Hắn ta chưa từng nói về tình huống này với ta, còn cái mà ta muốn nói đến, hắn đã ngăn cản, nhắc nhở khi tham gia yến tiệc thì nên làm những việc mà người dự tiệc nên làm, vào lúc nào thì nên làm đúng việc đó mới là sự ứng phó đúng đắn nhất."

"Sau đó hắn cùng người khác uống rượu nói chuyện... Ta xoay người một cái liền không thấy hắn đâu, nói muốn đi thay quần áo...."

"Sau đó gặp lại chính là lúc bị treo ở trên tòa lầu cao, treo cùng với một câu đối...." 

Nói tới đây lại nhớ lại tình cảnh lúc đó, Khang Đại lần nữa nghẹn ngào.

"Ta không ngờ, ta một chút cũng không nghĩ tới hắn ta sẽ làm như vậy, dù rằng lúc trước hắn khiến Thanh Hà..."

Lời tới cửa miệng thiếu chút buột miệng nói ra liền vội vàng ho lên mấy tiếng, giả vờ hít mũi mấy cái, mới nói tiếp. 

"Lúc trước cái chết của Thanh Hà tiên sinh, Nhuận Trạch tiên sinh vốn rất nể sợ kính phục, cho là chết rất vẻ vang, ta không ngờ hắn cũng sẽ làm như vậy."

Những người trong phòng đều đắm chìm trong nỗi bi thương, không ai để ý đến hành động che giấu của hắn, Tiết Thanh đưa tay lên che mặt mũi dùng sức thở ra một hơi, nói: "Hắn làm như vậy các người một chút cũng không hề hay biết sao?"

Thạch Khánh Đường nói: "Hắn biết nếu như cho chúng ta biết chuyện, để điện hạ biết được, nhất định sẽ ngăn cản hắn nên mới làm như vậy..." Thở ra một hơi dài. 

"Gần đây tiến triển hơi chậm, vẫn luôn không có cơ hội thích hợp, bên này chúng ta liên tiếp tổn thất người, Phòng Lãm, Thanh Hà tiên sinh đều chết vô ích, điện hạ có khả năng cũng đang bị nhắm đến... Nhuận Trạch tiên sinh hắn..." Khang Đại nghẹn ngào nói.

"Nhuận Trạch tiên sinh tự vẫn tại Vương gia, ngay trước mặt bao nhiêu quan khách, chắc chắn dẫn đến nhiều lời đồn." Thạch Khánh Đường nói tiếp: "Mà thân phận của Nhuận Trạch tiên sinh là nội quan, tuy không danh tiếng nhưng đến cùng vẫn là lão nhân trong hoàng cung, chuyện trong hoàng cung do hắn nói thu hút người cũng sẽ đáng tin hơn."

Khang Đại gật đầu nói: "Đây quả thật là một đao chém đôi núi lớn cản đường, quả là quá ngắn gọn dứt khoát..." Thở dài lần nữa: "Mưu tính của Nhuận Trạch tiên sinh quả là rất chu toàn." Lại rơi lệ: "Ta thật sự không ngờ tới... sớm biết trước, đêm nay ta đã nói thêm vài câu với hắn..." Cuối cùng nức nở thành tiếng. 

Những người khác ngồi trong ghế cũng im lặng, biểu hiện bi thương.

Trần Thịnh im lặng một lúc, nhìn về phía Tiết Thanh, nói: "Điện hạ, sự việc chính là như vậy."

Tiết Thanh nắm lấy tách trà ừ một tiếng, nói: "Vậy cứ làm tiếp đi." 

Sao? Những người trong phòng đều ngây ra, nhìn về phía Tiết Thanh, tựa như chưa nghe rõ, người thiếu niên ngồi bên cạnh Trần Thịnh bàn tay thon nhỏ đang nắm lấy tách trà, ánh đèn phía dưới dường như thêm trắng, gương mặt không có bi thương cũng không có phẫn nộ.

"Nhuận Trạch tiên sinh đã làm việc mà hắn cần làm, vậy mọi người cũng nên làm việc mà bản thân cần phải làm rồi." Tiết Thanh nói.

Chỉ có như vậy? Không nói những thứ khác sao? Những người trong phòng vẫn có chút phản ứng chưa kịp nhưng nhìn thiếu niên đang ngồi nói chuyện kia, đột nhiên cùng nhau đáp lại phải. 

Trần Thịnh nhìn Tiết Thanh, lại nhìn mọi người, gật đầu nói: "Điện hạ nói rất đúng, làm việc đi, bây giờ ngoài làm việc ra mới không phụ một nỗi khổ tâm của Nhuận Trạch tiên sinh. Thanh Hà tiên sinh cũng được Nhuận Trạch tiên sinh cũng được, bao gồm tất cả những người từ trước đến giờ đã hi sinh không trở thành vô nghĩa, đám người còn sống chúng ta nhất định phải để cho họ chết được nhắm mắt."

Đám người Khang Đại lần nữa đồng thanh trả lời phải, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào nhưng mạnh mẽ, không chút chậm trễ quay người rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại Tiết Thanh và Trần Thịnh. 

"Điện hạ, sự việc cuối cùng cũng xảy ra đến bước này." Trần Thịnh nói: "Chuyện cũ năm đó sắp phải mở ra rồi."

Tiết Thanh gật đầu, nói: "Đúng vậy, cũng nên mở ra rồi, cứ phải lén lút che giấu như vậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì." Cầm chén trà trên tay uống cạn, nhìn phía Trần Thịnh: "Cần ta làm việc gì?"

Trần Thịnh nói: "Tạm thời chưa cần thiết, điện hạ bảo vệ tốt chính mình, nhìn chúng thần làm việc là được rồi." 

Tiết Thanh cười một cái, gật đầu nói: "Được, vậy vất vả các ngươi rồi." Nói rồi đứng dậy.

Trần Thịnh cũng đứng dậy theo, muốn nói cái gì đó nhưng lại chuyển sang thi lễ.

"Tướng gia có chuyện gì xin hãy nói với ta." Tiết Thanh nói. 

Trần Thịnh đáp vâng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang chậm rãi bước ra ngoài, mất hút trong đêm tối, hắn ở bên trong phòng đứng im không động, mãi cho đến khi người làm tiến tới gọi một tiếng tướng gia.

"Sao vậy?"

Tay Trần Thịnh đặt ở phía trước không ngừng vò nắm, nói: "Nhanh như vậy đã giải tán rồi, có chút bất ngờ, ngoài dự liệu." Luôn cảm giác sự việc không nên nhanh như vậy, có lẽ Tiết Thanh sẽ nói cái gì đó, ngay lúc cảm xúc của mọi người đang lên cao, không ngờ tới chỉ một câu làm việc đi liền kết thúc tất cả. 

"Nhưng mà bây giờ quả thực là nên đi làm việc mà." Lão nô bộc nói, ngẩng đầu nhìn sắc mặt Trần Thịnh: "Tướng gia là muốn nói Thanh Tử thiếu gia không có đau thương phải không?" Nhẹ thở ra một hơi: "Trải qua chuyện của Thanh Hà tiên sinh, nàng cũng trưởng thành rồi, biết rằng bi thương cũng không có tác dụng gì."

Trần Thịnh khẽ cười, nói: "Chẳng lẽ lại hi vọng nàng tức giận không cam lòng mà ồn ào làm những chuyện mà chúng ta trở tay không kịp hay sao? Ta thế này là sao chứ? Đại khái chính là đột nhiên vẫn chưa quen với việc nàng bình tĩnh như vậy chăng?"

Lão nô bộc cũng cười theo, lại thở dài nói: "Nhuận Trạch tiên sinh hành động như vậy thật không ngờ." 

Trần Thịnh lần nữa suy tư, biểu cảm phức tạp, Thanh Hà tiên sinh nhảy lầu tự vẫn là chuyện ngoài ý muốn nhưng mà Lương Phượng Lương Nhuận Trạch tiên sinh.... Quả thật là không ngờ, con người của hắn...

Chuyện xảy ra tối nay quả thật là rất kì quái, nhưng từ lúc Tiết Thanh vào kinh thành, chuyện kì quái xảy ra cũng chẳng hề ít.

Trần Thịnh trầm lặng một lát, hoặc là không thể gọi là kì quái đi, mà là những lúc sự việc cuối cùng cũng tới được đỉnh điểm, thì tùy thời tùy lúc đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cuộc đời con người vốn dĩ là kết nối từ đủ loại chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần những chuyện ngoài ý muốn này vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát. 

"Làm việc thôi." Hắn nói với lão nô bộc, dừng một chút: "Bên phía đại nhân bên kia chắc cũng đã biết rồi, đi hỏi thử xem có dặn dò gì không."

......

Đường phố kinh thành về đêm ngựa xe không ngừng qua lại, theo cửa lớn Vương gia, kinh thành vừa chìm vào một nửa giấc ngủ thì đột nhiên bị gọi dậy, tiếng thì thầm bàn tán không ngừng vang lên trong từng nhà, đêm nay biết bao người mất ngủ. 

Tống trạch ngược lại không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào nửa đêm ra ngoài của Tống Nguyên, khắp nơi vẫn yên lặng như cũ, chỉ sợ làm phiền Tống phu nhân và Tống Hổ Tử.

Tống Anh khoác áo ngoài vào ngồi trước thư án, trong phòng chỉ đốt một ngọn đèn mờ ảo, chiếu rọi gương mặt không thấy rõ biểu cảm của nàng.

"Lương Phượng." Nàng thấp giọng đọc, cười khẽ: "Ai cũng có thể tự vẫn, hắn thì không." 

Trong bóng tối Quý Trọng nói: "Tiểu thư, ta đi điều tra thử."

Tống Anh nói: "Không cần, là nàng ta làm."

Nàng ta. 

Người nàng nói đến là ai, Quý Trọng hiểu rõ, từ trong bóng đêm bước ra, nói: "Nhưng mà nàng ta đêm nay không có tới Vương trạch, nơi nàng ta nghỉ ngơi Trần Thịnh vẫn luôn cho người giám sát, nếu như nàng ta có hành động, Trần Thịnh đã nói rồi."

Tống Anh cười nói: " Những người đó làm sao có thể canh giữ được nàng ta." Đưa tay lấy cây kéo cắt giấy: "Nàng ta không ở Vương trạch nên mới có thể ra tay."

Âm thầm hóa trang lặng lẽ giết người, Quý Trọng đã hiểu rõ, nói: "Nàng ta cứ vậy mà giết chết Lương Phượng." Tống Anh cười một cái, một tay đỡ lấy đầu, một tay thắp sáng ngọn đèn trên bàn, ánh đèn nhảy nhót chiếu trên gương mặt nàng, nói: "Xem ra lần trước việc mà Lương Phượng làm bị nàng ta phát hiện rồi." Quý Trọng nói: "Chuyện Lâm Việt nhảy lầu sao? Nàng ta làm sao tra ra được? Nàng ta không có hành động gì hết." 

Tống Anh nói: "Tra ra được điều gì không nhất định phải làm ra hành động gì, huống chi hành động nàng ta làm cũng không nhỏ nữa, từ lúc Thanh Hà tiên sinh chết cho tới bây giờ." Lại cười lần nữa: "Thì ra là vậy, tính khí này ta vẫn là nên dự liệu trước."

Quý Trọng nói: "Tiểu thư, nàng ta làm như vậy cũng là quá đáng rồi, Lâm Việt vốn dĩ là phải chết, cách làm của Lương Phượng không sai gì cả, nàng ta làm sao có thể vì vậy mà giết người, Lương Phượng lại là người bên mình, nàng ta ngay cả người của mình cũng giết nữa."

Tống Anh vẫy tay lắc đầu, nói: " Không không, Quý Trọng ngươi nói sai rồi, không giống nhau đâu, đối với nàng ta mà nói Lâm Việt là người của mình, Lương Phượng không phải, nàng ta lần này không phải là giết người của mình, mà là thù của người mình nhất định phải báo." 

Quý Trọng nói: "Chuyện này Trần Thịnh chắc là không hề biết." Thanh âm phát ra động tĩnh bên tai: "Tiểu thư, bên ngoài có người tới rồi, là lão gia hay là người của Trần Thịnh tới, sự việc này phải nói cho bọn họ biết..."

Tống Anh lần nữa đưa tay vẫy vẫy, nói: "Không cần, sự việc này không cần nói cho bọn họ biết."

Quý Trọng không hiểu: "Tiểu thư, nàng ta làm như vậy..." 

Tống Anh ngẩng đầu lên cười với hắn một cái, nói: "Nàng ta làm như vậy cũng không có chỗ nào là sai cả."

Không có chỗ nào là sai?

"Ta từng nói qua nàng ta là một người rất lợi hại, nàng ta làm việc rất có chừng mực." Nàng ta làm qua một loạt chuyện này, quá trình đúng là có giấu giếm đám người Trần Thịnh nhưng kết quả không hề vi phạm hay đảo lộn những việc mọi người muốn làm, cũng giống như chuyện Lương Phượng làm với Thanh Hà tiên sinh. Hắn cũng là giấu giếm chúng ta tự mình đưa ra quyết định, nhưng kết quả không ảnh hưởng đến sự phát triển của sự việc, chuyện của Lương Phượng chúng ta không nói, vậy chuyện của Tiết Thanh chúng ta đương nhiên cũng sẽ không nói rồi." 

Quý Trọng gật gật đầu, đáp lại phải, chần chừ một chút liền nói: "Chỉ là không biết, Lương Phượng trước khi chết có nói ra những chuyện không nên nói ra không."

Tống Anh nhìn ngọn nến đang cháy một lát, nói: "Hắn sẽ không, Lương Phượng con người này sẽ không làm những chuyện không có lợi đối với chính mình."

Quý Trọng nói: "Vậy thì tốt."  

Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc hu hu, mà cùng lúc đó trong phòng cũng vang ra tiếng nức nở nhẹ nhàng của phu nhân, Tống Anh lập tức đứng dậy, áo khoác rơi xuống cũng không quan tâm mà đi vào bên trong, nhẹ giọng gọi một tiếng mẹ.

Quý Trọng không có đi theo, hướng cửa ngoài đi ra, mở cửa liền trông thấy một bóng đen bước tới, ở trước cửa thi lễ.

"Tối nay ở phủ Vương Liệt Dương chuyện Lương Phượng tự vẫn đại nhân đã biết rồi?" Hắn nhỏ giọng nói. 

Quý Trọng không quay đầu lắng nghe bên trong truyền ra tiếng rơi vỡ, Tống Anh thấp giọng hỏi han, Tống phu nhân nửa tỉnh nửa mê lầm bầm...

"Đại nhân đã biết rồi." Hắn gật đầu nói nhỏ.

Tên vừa mới đến nói: "Đại nhân có căn dặn gì không?" 

Quý Trọng nói: "Không có, tướng gia an bài là được rồi."

Tên vừa mới đến nói vâng liền lẩn trong bóng đêm rời đi mất, Quý Trọng đi ra ngoài đóng cửa lại, nhấc thân bay lên trần nhà, cũng ẩn mình vào trong bóng tối. Trong phủ Tống trạch chỉ có duy nhất bên phòng này là có ánh đèn chập chờn, thỉnh thoảng có tiếng thì thầm nhỏ của Tống Anh, tiếng ngủ mớ của Tống Hổ Tử, tiếng ho của Tống phu nhân truyền ra, hòa cùng tiếng đi lại, tiếng pha trà đổ nước, đây là cuộc sống thường ngày của Tống Anh, đêm không ngủ của nàng.

Ngày sáng đêm tối chính là hai mặt của sự vô tình, bất luận là sống hay chết, là buồn hay vui đều sẽ không dừng lại. Bóng đêm lụi tàn, ánh sáng bao phủ đất trời, thoát khỏi sự bao phủ của bóng đêm, tiếng huyên náo cũng gần như phút chốc biến mất. 

Bên trong con hẻm nhỏ rất yên tĩnh, người làm ăn về đêm bây giờ đã quay trở về ngủ, kẻ ban ngày bận rộn mưu sinh lại bắt đầu vươn thức mình dậy.

Đôi giày vải đạp trên phiến đá xanh phát ra âm thanh nhè nhẹ, rất nhanh liền tới trước cửa một gian nhà, bước chân nhanh nhẹn lúc này cũng chợt dừng lại, chà xát, giống như khó khăn không biết nên đi về phía trước hay quay về, một hồi lâu mới bước một bước về phía trước, nghiêng người đưa tay gõ vang cánh cửa.

Tiếng cộc cộc gõ cửa trong hẻm vang vọng. 

Phía sau cánh cửa truyền lại tiếng bước chân lạch bạch, kèm theo tiếng ngáp ngủ.

"Tới đây tới đây, ai vậy.... à, Liên Đường thiếu gia à."

Trương Liên Đường mặc sam y màu xanh tay cầm quạt nhìn người mở cửa cười gật đầu. 

......

"Sao còn sớm như vậy đã tới rồi?"

Tiết Thanh tóc còn để xõa, buộc chặt lại dây áo, dưới chân chỉ mang vớ đi ra, hai tì nữ theo sát ngay phía sau, chờ Tiết Thanh mặc chỉn chu xong sam y ngồi xuống, một người quỳ xuống giúp mang giày, một người chải tóc. 

Trương Liên Đường ngồi ở trên ghế nhìn nàng, tóc của thiếu niên bị tì nữ nắm lên, cả khuôn mặt lộ ra ngoài, mặt trắng, chắc là do mới ngủ dậy, mắt hơi sưng lên một chút, tóc mai dày và dài...

Phát hiện hắn đang nhìn, Tiết Thanh không hiểu nói: "Liên Đường ca huynh nhìn cái gì vậy?" Đưa tay vỗ mặt mình.

Trương Liên Đường nói: "Nghe nói tối qua ngươi uống rất nhiều, ta không yên tâm nên đến xem thử, không phải không thể uống rượu sao?" 

Tiết Thanh chau mày, cười nói: "Không có uống nhiều lắm, lừa người cả, huynh xem ta rất là tỉnh táo."

Tinh thần quả thật không tệ, hoàn toàn không hề say xỉn, Trương Liên Đường nhìn nàng lần nữa, Tiết Thanh cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt săm soi của hắn, theo động tác của tì nữ quay về phía gương.

"Các người tối qua đều đi hết sao? Chơi như thế nào rồi? Nhiều người không?" 

Thanh âm trong trẻo lại vui vẻ vang dội trong phòng.

Trương Liên Đường cầm quạt phe phẩy, nói: "Ngươi tối qua đã đi rồi sao?"

Lời này hỏi ra rất... đột ngột đi. 

Trong phòng có chút chậm lại, nữ tì chải tóc trên tay dừng lại, tì nữ quỳ ở dưới nhìn sang, Tiết Thanh cũng quay đầu lại.

"Ta?" Nàng hỏi lại, hai mắt mở to, dường như chưa nghe rõ đang hỏi về vấn đề gì.
Bình Luận (0)
Comment