Đại Đế Cơ

Chương 458

Lúc xe ngựa bị mưa tên vây quanh, Tiết Thanh có thể nghe được bốn phía vang lên tiếng binh khí, đó là các hộ vệ bảo vệ nàng cũng nhận ra được có địch tấn công rồi.

Giờ nhận ra vẫn là chậm một bước, nếu như không phải nàng đúng lúc nhấc lên xe ngăn trở, màn xe bằng vải mỏng bị bắn thủng thì mình cũng biến thành con nhím, giống như ngựa cùng phu xe cùng lúc chết trên đất…

Hiển nhiên bọn hộ vệ cũng nghĩ đến điều này, đi kèm phía sau mưa tên là một đám người, đây là tiếng bước chân mà Tiết Thanh quen thuộc, chỉ là hỗn tạp hơn so với bước chân ngày xưa, như nhũn ra… 

"Ta không sao." Tiết Thanh nói.

Tiếng nói vừa dứt những hộ vệ kia đã đẩy nàng vào bảo vệ ở giữa, binh khí trong tay chuyển động hiện ra hàn quang, tiếng leng keng leng keng lại vang lên… Lại một loạt mũi tên bay đến như mưa, lần này không phải từ phía trước mà là từ mặt bên.

Trong đêm tối cung tên mãnh liệt, những hộ vệ này võ công cao cường nhưng rốt cuộc vẫn là thân thể con người, chớp mắt liền ngã xuống mấy người, rầm một tiếng vang lên, Tiết Thanh rút ra cây sắt tháo rời từ xe ngựa. 

"Đi." Nàng nhỏ giọng nói.

Các hộ vệ phản ứng nhanh chóng giơ cửa xe làm lá chắn che chở để Tiết Thanh lui về phía sau…

Phía trước trong đêm tối truyền đến tiếng binh khí va chạm cùng với tiếng kêu thảm thiết, đó là bọn hộ vệ ở phía trước đã tiếp cận đối thủ, nhưng chắc chắn không phải đối thủ. Lần đầu tiên ven đường trải rộng nhiều hộ vệ như vậy, dĩ nhiên không phát hiện, với cả không phải mũi tên bình thường, mà là nỏ cơ… Đây là binh khí hạng nặng mà chỉ quân đội mới có, đặc biệt là ở trong kinh thành việc kiểm tra binh khí càng nghiêm ngặt, có thể thấy được lai lịch của đối thủ, im hơi lặng tiếng như vậy tránh khỏi sự sắp xếp của Trần Thịnh, có thể là ai? 

Phía trước vọt lên một bó mũi tên lửa, ở trong trời đêm quỷ dị lóe sáng, chợt triền đấu chấm dứt, xem ra toàn quân bị diệt rồi. Đây là hộ vệ của chính mình đang kêu cứu… Không có cung tên bay đến như mưa, thay vào đó là tiếng bước chân dày đặc, bốn phương tám hướng trước sau phải trái, bóng đêm bị lôi kéo giống như có vô số bàn tay vồ đến…

Bây giờ người đến đương nhiên không phải người mình.

Tiết Thanh nhảy ra, các hộ vệ bên cạnh đập cửa xe về phía trước, đồng thời đao kiếm vung lên, nghênh đón kẻ địch đang vây tới giống như gió xoáy ở bình địa. 

Đèn lồng đã tắt, ánh đèn mờ trên đường cũng mất đi ánh sáng, nhà cửa hai bên vắng ngắt giống như không có một bóng người. Cả con đường chỉ có tiếng va chạm của binh khí cùng với tiếng kêu thảm thiết, trong đó có của người mình cũng có của đối thủ… Kẻ địch một lớp lại một lớp không ngừng tiến lên, hộ vệ bên cạnh càng ngày càng ít.

Những người này không chỉ là cao thủ, mà còn quen thuộc tác chiến đoàn trận…

Dù cho nhiều người, muốn làm nàng bị thương  cũng không dễ dàng... Nàng đã trải qua mấy lần giết chóc nhưng đều là đánh một người, nhiều nhất là lần trước gặp phải năm tên Hắc Giáp vệ, đương nhiên năm người mười người hay năm mươi người nàng cũng không thành vấn đề, chỉ là nàng muốn giết sạch tất cả mọi người cũng không dễ dàng, bởi vì không biết có bao nhiêu, trong đêm tối giống như có rất nhiều… 

Đi!

Tiết Thanh dùng cây sắt đâm xuyên qua người phía trước, đồng thời vươn mình nhảy lên… Bên tai có tiếng vang quái dị… Không được rồi, nàng đột nhiên cúi xuống, khuỷu tay nâng một người bên cạnh lên… Cung tên lại lần nữa phá không bay đến, lần này không phải tiếng "vút vút vút" mà là tiếng vang mũi tên đâm vào thịt phầm phập, trên đường phố bóng người lay động tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. 

Tiết Thanh lấy hai thân thể làm lá chắn, cảm nhận cung tên bay sát qua, ánh đao chiếu rọi ánh sáng lạnh lẽo… Dĩ nhiên bắn tên mà không để ý có phải người của mình hay không, đây là không để có người sống đi ra khỏi con đường này rồi. 

Đây đã không phải là ám sát mà là tàn sát.

Đáy lòng Tiết Thanh lạnh lẽo nhưng cũng không sợ hãi chút nào, đây là lúc thời khắc sống còn, cũng là cảnh tượng nàng quen thuộc nhất, sợ gì!

Cung tên ngăn trở Tiết Thanh chạy trốn dừng lại, trên đường người sống tiếp tục chém giết, bọn hộ vệ liều mạng, còn đối thủ hình như cũng không để ý mình cũng bị tàn sát, tử sĩ chính là vào khoảnh khắc bọn họ nhảy ra đó đã là người chết… Hai bên đều đang tranh cướp thời gian, muốn chống đỡ được đến lúc viện binh đến, muốn cướp được trước khi viện binh đến. 

Lần này xem ra phải bị thương mới có thể thoát thân, Tiết Thanh quét ngang cây sắt, thẳng tắp cắt yết hầu của hai người phía trước, dòng máu bắn tung tóe lên mặt, mang theo thi thể của bọn họ làm lá chắn tiến về phía trước… Lại chạy ra thêm mười bước, nỏ cơ gác ở trên đường, nếu đến đầu phố thì sẽ không dễ dàng bị bắn như cái sàng như vậy.

Hộ vệ bên cạnh đã không có mấy người còn sống, hai bên bóng người lay động hướng về phía nàng vồ tới…

Ầm một tiếng vang lên, vách tường một bên đột nhiên sụp đổ, bóng người tức thì bị đánh gục, không đợi người xung quanh phản ứng lại, một chiếc chùy sắt như đá tảng đập tới, tức thì lại ngã xuống một mảng. 

Tiết Thanh thân thể tê rần.

"Thợ rèn, bên trên." Nàng quát lên.

Tiếng vang phốc phốc đã từ bầu trời truyền đến, bóng đêm chập chùng, hàn quang lấp lóe, có dòng máu từ không trung rơi xuống, đồng thời mấy cái xác chết lăn xuống, một người đạp lên bên trên nhảy xuống đường. 

Trường thương trong tay vung lên, đâm xuyên  qua người tới.

"Bên trên có chúng ta đây." Giọng nữ mềm mại từ một chỗ khác trên bầu trời truyền đến, rầm một tiếng, không phải dây khóa mà là một tấm lưới sắt dày đặc quăng xuống.

Trên đường bóng người giống như con cá nhảy ra khỏi mặt nước. 

Một cái chớp mắt ba người dọn ra một mảnh đất trống trên mặt đường dày đặc, ba người không đợi ngừng lại phân tán lại hợp lại, giống như ô sắt đột nhiên mở ra, bắn ra, vừa muốn tụ lại bóng người lại lần nữa bị tách ra.

Bọn họ cứ tụ lại, văng ra như vậy, lúc tách ra thì  giống như đao độc hành, lúc hợp lại thì lại cuồn cuộn giống như quân trận cùng có mười người.

Bóng người bốn phương tám hướng vọt tới tựa hồ không bao giờ hết dần dần trở nên đơn bạc thưa thớt, trông giống như lão nhân thể lực không chống đỡ nổi bắt đầu còn lại chút hơi tàn. 

Ngũ Đố quân, không chỉ là cao thủ trinh sát với đơn đả độc đấu, bọn họ cũng là quân a.

Có điều, mấu chốt nhất chính là những chiếc nỏ cơ giấu ở trong bóng đêm kia… Suy nghĩ xẹt qua, ngói đá bể vang, phịch một tiếng có vật nặng từ trên nóc nhà phía trước lăn xuống, có gỗ có đồ sắt va chạm vỡ vụn…

Trong gió đêm ngoại trừ mùi máu tanh còn có chút vị ngọt tản ra, Tiết Thanh híp mắt nhìn lại, ba chiếc nỏ cơ rải rác trên đất, khóe miệng nàng hiện lên một tia cười, ngẩng đầu lên nhìn về nóc nhà phía trước, dưới bầu trời đêm đen như mực có hai bóng người một cao một thấp xuất hiện. 

"Mẹ." Tiết Thanh hô.

…….

Không có cung tên phá không như mưa rơi, trên đường cái chớp mắt trở nên yên tĩnh như nước đọng, trên đất tràn đầy xác chết, trong không khí tản ra đầy mùi máu tanh, gò má người bên cạnh còn lưu lại sự lạnh lẽo nhưng trên mặt Tiết Thanh đã tràn đầy ý cười, đạp xác chết bay vọt lên, chạy về phía hai bóng người từ nóc nhà nhảy xuống.  

Bóng người thấp bé buông lỏng cánh tay của bóng người cao to, tiến lên phía trước nghênh đón.

"Con không sao chứ?" Hai tay ấm áp không ôm nàng vào trong ngực mà là xoa xoa kiểm tra trên dưới phải trái, âm thanh vội vã mang theo nghẹn ngào: "Có sao không?"

Bóng đêm đen kịt, gần kề cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ, xa lạ lại quen thuộc, Tiết Thanh đứng lại mặc cho bà kiểm tra, cười lắc đầu: "Không sao." 

Chém giết vẫn chưa kết thúc, sinh tử cũng không chắc chắn, nhưng thời khắc này mẹ con hai người đứng đối diện nhau dường như là đang đứng ở khu nhà nhỏ bên trong Quách gia của Trường An phủ, một người tan học trở về, một người làm canh nghênh đón.

Giây phút bình tĩnh an bình này vẫn bị cắt ngang.

"Đi thôi." Đốc nói, quay người. 

Không có hàn huyên không có giải thích dư thừa, bây giờ không phải là lúc nói chuyện, Tiết Thanh kéo tay Qua Xuyên bước nhanh về phía trước, Đốc ở phía trước, Diệu Diệu cùng người bán hàng rong quan sát trái phải, thợ rèn ở phía sau.

Xa xa đã mơ hồ có tiếng bước chân truyền đến, bất kể là viện binh hay là kẻ địch, nơi đây cũng không thể ở lại.

Đầu phố ngay ở phía trước, Tiết Thanh đột nhiên đẩy Qua Xuyên về phía sau, Qua Xuyên không có võ công bị nàng đẩy một cái liền ngã vào trước mặt người thợ rèn. 

"Thanh…" Bà bật thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng Tiết Thanh đã lướt qua Đốc đi đến phía trước nhất.

"Dừng." Nàng nói, nắm chặt cây sắt trong tay dựng đứng.

Đốc đứng ở sau lưng nàng dường như nghe được tiếng bộ xương căng thẳng phát ra tiếng giòn giã trên người thiếu niên này, đây là sự đề phòng mà xưa nay chưa bao giờ có, lúc trước nàng ở trên đường đối mặt với sự ám sát cũng không như vậy. 

Phía trước, có nhân vật càng nguy hiểm hơn… Hắn lại không phát hiện ra nguy hiểm.

Đốc cầm ngang trường đao trong tay…

Đã xảy ra chuyện gì? Tuy không phát hiện ra cái gì, Diệu Diệu cùng người bán hàng rong cũng liếc mắt nhìn nhau, tức thì cũng đề phòng, người thợ rèn che chắn ở trước người Qua Xuyên. 

Phía trước yên tĩnh không hề có một tiếng động, sau đó vang lên một tiếng cười nhạo, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hơi lay động, bên trong đêm đen trên một góc mái hiên đột nhiên xuất hiện một cọc gỗ thạch ảnh, đi kèm với tiếng cười đó là cọc gỗ không nhúc nhích cùng không hề sức sống chuyển động, áo bào rộng lớn bồng bềnh, như cánh chim vung lên, không khí tươi mới cũng lập tức tràn ra như gợn nước vào ban đêm.

"Đúng là không chết a."

Giọng nam vang lên ngay sau tiếng cười nhạo, lanh lảnh dễ nghe. 
Bình Luận (0)
Comment