Đại Đế Cơ

Chương 522

Từng hàng đèn lồng bọc lụa đỏ treo ở dưới hiên nhà, hoa và cây cảnh cũng được treo lên.

Vài bé trai nô đùa trong sân, tiếng pháo bùm bùm vang lên.

Trương lão thái gia đứng dưới mái nhà hài lòng gật đầu. 

“Đây mới là lễ mừng năm mới.” Hắn nói với Trương đại lão gia đứng ở bên cạnh: “Sao có thể không treo đèn lồng, không nô đùa chứ?”

Trương đại lão gia dạ một tiếng, tự tay đỡ Trương lão thái gia: “Phụ thân, bên ngoài trời lạnh, đi vào rồi nói.”

Trương lão thái gia xoay người đi vào bên trong, bước qua cánh cửa, tiến vào trong căn phòng ấm áp. 

“Trong thành đang giới nghiêm, quan binh khắp mọi nơi nhưng đó là để lục soát nghịch tặc, chúng ta không phải nghịch tặc thì sợ gì.” Hắn nói tiếp: “Bây giờ Bảo Chương đế cơ đã về triều, là việc vui lớn, đừng làm như nhà có tang.”

Trương đại lão gia lên tiếng đáp vâng, nói: “Liễu gia đã phái người đi gọi Liễu Xuân Dương trở về phủ Trường An rồi.”

Trương lão thái gia nói: “Lý do là gì?” 

Trương đại lão gia nói: “Liễu lão thái gia bệnh nặng nguy kịch.”

Trưởng bối bệnh nặng, vãn bối có thể xin nghỉ về quê chăm sóc.

Trương lão thái gia ha một tiếng, cau mày có chút buồn phiền: “Bị Liễu lão thất phu giành trước, các lão già khác ở phủ Trường An chúng ta cũng không thể lấy lý do bệnh nặng để gọi con về!” Dứt lời liền cười ha ha. 

Trương đại lão gia cũng cười, nói: “Liễu Xuân Dương đã cắt đứt tất cả tin tức của Liễu gia ở kinh thành.”

Trương lão thái gia ồ một tiếng, nói: “Được đó, tên tiểu tử này cũng thật lợi hại, trách không được năm đó Liên Đường bị xã Ngũ Lăng bọn họ dễ dàng chiến thắng liên tiếp.”

Trương đại lão gia cười khổ nói: “Phụ thân, mặc dù Liên Đường không cản trở cửa hàng của chúng ta ở kinh thành truyền tin về nhưng nó cũng chẳng đưa cái gì về.” 

Vào thời điểm này im lặng cũng có nghĩa là phản kháng.

Hơn nữa không chỉ không nói về những việc trên triều đình, càng không nói mình đang làm gì, những việc của phía cửa hàng cũng không hề nói đến, rất rõ ràng, Trương Liên Đường đã làm cái gì đó.

Trương lão thái gia cầm cốc trà lên nói: “Vậy nó làm gì?” 

Trương đại lão gia nói: “Phía kinh thành nói sau khi ở đó bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, nó thường cùng đồng liêu đến trà lâu ngâm thơ đối câu, còn ở tư gia yến cùng đồng liêu chơi xúc cúc, nói chung là những việc không đàng hoàng...”

Trương lão thái gia nhấp một ngụm trà, nói: “Những việc không đàng hoàng như thế này có thể nghe ngóng được không ít tin tức rồi.”

Những quyết định trọng yếu của triều đình đều do các trọng thần này thương nghị đưa ra quyết định, là quan viên trẻ tuổi cho dù may mắn có cơ hội tham gia đại triều hội thì cũng không thể biết được hướng gió trong triều. 

Những kiểu ăn chơi phóng túng có thể kéo gần mối quan hệ, cũng là nơi để nói chuyện trời đất, các quan viên có thể nói gì, nói về hướng gió trong triều là không thể tránh khỏi.

“Ngoại trừ Liễu Xuân Dương, Liên Đường, Song Đồng của chúng ta, những tiểu tử khác ở lại kinh thành, dù là to gan lớn mật cắt đứt tin tức ở trong nhà, hay là nhìn đàng hoàng chăm chỉ đi nha môn làm việc... đều không chịu sống yên ổn.”

“Người ngoài chỉ biết bọn họ là đồng hương, đồng trường, đồng khoa, điều này ở chốn quan trường vốn là bị mọi người nghi kỵ, thế nhưng Tiết Thanh lại biến thành nữ nhân mà nữ nhân sẽ không thể vào triều làm quan, mối quan hệ đồng hương, đồng trường, đồng khoa đều không xem là gì hết.” 

“Nhưng bọn họ không biết là những người này không chỉ là đồng hương, đồng trường, đồng khoa, Tiết Thanh kia cũng không chỉ là một nữ tử.”

“Tình cảm cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi thi nói sâu đậm thì cũng sâu đậm, nói cắt đứt cũng liền cắt đứt, cùng nhau gây chuyện lại không giống, đó là tình nghĩa đồng cam cộng khổ, Tiết Thanh chính là đầu não của bọn họ.”

Trương lão thái gia vỗ về tay vịn, nhìn về phía tiểu viện tràn ngập bầu không khí ngày tết. 

“Tuy những tiểu tử này không nói gì, Liên Đường còn ra tiền ra sức để bảo vệ Tri Tri đường, nhưng ta biết Tri Tri đường kia không phải là của Trương gia chúng ta, không phải của Liễu gia, không phải là của bất kỳ ai trong tứ đại gia tộc và bát đại gia của phủ Trường An, mà nó là của Tiết Thanh.”

Trương đại lão gia lặng đi trong một lúc, nói: “Có nói việc này với mọi người không, dù sao cũng có rất nhiều người có con cháu tham dự vào việc này.”

Đến lúc có người gặp chuyện sẽ liên lụy đến tất cả mọi người. 

Trương lão thái gia phất tay, một lần nữa nhấp một ngụm trà, nói: “Bọn họ có ai là không nghĩ đến, đều nghĩ ra được, nhưng đây cũng không là chuyện nhỏ mà chỉ cần một người đứng ra thừa nhận là được như lúc đầu.”

Đúng vậy, đây là chuyện liên quan đến hoàng quyền, Trương đại lão gia lại lặng đi trong giây lát.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hắn hỏi: “Cũng không thể nhìn những thiếu niên đó gây sự.” 

Trương lão thái gia nói: “Viết thư cho Liên Đường, bảo nó đưa Song Đồng về, nói rõ thái độ của chúng ta, nó biết rõ nặng nhẹ, đừng nói những chuyện khác, đều không có quan hệ gì với chúng ta.”

Trương đại lão gia thưa vâng, cũng không lập tức đứng đậy đi ra ngoài, ngồi trên ghế một lần nữa lặng đi trong giây lát.

“Phụ thân, việc kia, người thấy sao?” Hắn không nhịn được hỏi. 

Trương lão thái gia nhìn hắn, nói: “Chuyện kia à? Chuyện nữ nhi thật giả của Tống Nguyên sao?”

Lại thẳng thắn nói ra như vậy, hơn nữa còn dùng cách trình bày như vậy, những người khác nhiều nhất sẽ nói Tiết Thanh có phải là nghịch tặc hay không, còn Trương lão thái gia lại nói... ai là thật giả!

Tính chất của những việc này hoàn toàn khác nhau. 

Trương đại lão gia càng ngày càng hoảng sợ, đứng lên hô một tiếng phụ thân.

Trương lão thái gia cười hề hề, trên khuôn mặt già nua lại có vài phần bướng bỉnh của trẻ con.

“Sợ cái gì, bây giờ cũng không chỉ mình ta nghĩ như thế.” Hắn nói. 

Trương đại lão gia bất đắc dĩ nói: “Phụ thân, người không thể nói ra miệng như thế.”

Trương lão thái gia nở nụ cười, phất tay nói: “Không nói, bây giờ ta không nói, ngươi nhanh đi làm việc đi.”

Trương đại lão gia hành lễ cáo lui, đi ra ngoài bị gió lạnh thổi vào người lại cảm thấy có chỗ nào sai sai, bây giờ không nói? Vậy là sau này còn muốn nói sao? 

Ở phủ Trường An không ít gia đình đều có cuộc trò chuyện không ít thì nhiều có phần giống như cuộc trò chuyện của phụ tử Trương gia, sau đó liên tục có người đi qua cửa thành được canh phòng nghiêm ngặt của phủ Trường An, tiếng pháo hoa đêm ba mươi cũng không thể ngăn cản bọn họ rời nhà đi đến kinh thành và những chỗ khác.

Tuy trên đường còn rải rác một vài quan binh nhưng toàn bộ phủ Trường An đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng của ngày tết, bóng đêm phủ xuống một mảng đỏ rực.

Một ngôi nhà cũ nát thấp bé, đến tường viện cũng không có ở phía trong một con hẻm hẻo lánh, một người thanh niên thò người ra thắp sáng ngọn đèn lồng trước cửa nhà, ánh đèn đỏ chiếu rọi xuống căn phòng cũ nát nhưng sạch sẽ ngăn nắp. 

“Nhạc Đình à.” Bên trong truyền đến tiếng gọi của một người phụ nhân: “Ăn cơm.”

Nhạc Đình lên tiếng trả lời rồi đi vào, ngọn đèn dầu chiếu theo hai bóng người trong phòng.

“Trong thành đều nói vị Tiết thiếu gia kia trở thành nghịch tặc rồi? Là thật hay giả?” 

“Mẹ, quan phủ bảo làm thế nào thì cứ làm như thế, người không phải sợ.”

“Mẹ không phải là sợ, mẹ là thấy tiếc cho đứa bé kia, sao nó lại có thể thành nghịch tặc được?”

“Ha ha, mẹ, người thật đúng là không sợ mới dám nói những lời như vậy.” 

“Ta là một người mù thì sợ cái gì, muốn nói gì thì nói, vậy là tốt rồi.”

So với những người nhà giàu, bữa cơm của họ thật sự rất đạm bạc, cuộc đối thoại giữa họ cũng rất đơn giản, rất nhanh đã ăn xong, Nhạc Đình thu dọn chén đũa, phía ngoài cửa vang lên tiếng hò hét của những đứa trẻ.

Nhạc đình mở cửa, nhìn thấy bốn đứa trẻ bảy, tám tuổi cười hì hì đang đứng chen trước cửa. 

“Ngày hôm nay cũng đi học sao?” Nhạc Đình hỏi.

“Người nhà nói đón giao thừa có thể ngủ muộn, vừa lúc có thể đọc sách.” Đám trẻ con nói, giơ ấm dầu trong tay lên: “Đưa dầu thắp.”

Nhạc Đình nở nụ cười rồi để chúng đi vào nhà, thêm ngọn đèn khiến cho căn phòng càng thêm sáng sủa, trong căn phòng nhỏ, mấy người ngồi chen chúc trước một cái bàn, cùng với bóng dáng người phụ nhân đang nạp đế giày, đung đưa đầu đọc sách. 

Hắn lại thành thầy giáo...

“Ai ở bên ngoài?” Giọng nói của người phụ nhân chợt vang lên, dừng công việc may vá lại.

Tiếng đọc sách cũng cũng dừng lại, cửa bị mở ra, Nhạc Đình đứng dưới lồng đèn đỏ nhìn ra ngoài, bóng đêm bao phủ khắp nơi, không có một bóng người dưới ánh đèn chiếu rọi của hàng xóm. 

“Mẹ, không có ai cả.” Hắn nói.

Phu nhân ở bên trong ai nha một tiếng: “Có lẽ là ta nghe nhầm, cuối năm nên bên ngoài có nhiều người đi qua đi lại.”

Tối nay bên ngoài cũng không có nhiều người qua lại, Nhạc Đình cũng không nói thêm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vươn tay ra. 

“Tuyết rơi.” Hắn nói.

Sau đó mấy bạn nhỏ kia cũng đều đi ra ngoài.

“Thật sao?” 

“A tuyết rơi.”

Vị phụ nhân cũng đi đến, trên mặt khó nén được sự vui mừng.

“Tốt quá, cuối cùng tuyết cũng đã rơi.” 

Đã có một mùa đông không có tuyết rơi rồi, năm nay cũng không cần lo lắng cho hoa màu, những bông tuyết rất nhanh liền biến thành tuyết bay đầy trời, các bạn nhỏ cũng không ở trong phòng học mà ra ngoài phòng nô đùa, Nhạc Đình cũng không ngăn cản mà chỉ mỉm cười đứng trông, ý cười cũng dần mất đi.

Tuyết rơi, chạy trốn ở bên ngoài cũng không dễ dàng.

..... 

Không khí vui mừng của đêm ba mươi, tuyết rơi đúng lúc khiến cho cả phủ Trường An đều vui mừng, ngọn đèn dầu được thắp thêm, tiếng pháo hoa vang lên khắp nơi tựa hồ như là tiên cảnh.

Tuyết rơi trong làn gió rét ùn ùn kéo đến, ở dưới chân cầu chỉ có một đống lửa, bốn phía vẫn duy trì nguyên trạng, một luồng gió lạnh thổi qua, có người nhào tới cùng với những bông tuyết, tên ăn mày đang ngồi sưởi ấm bên đống lửa liền nói:

“Đừng làm tắt lửa của ta.” Hắn hô lên một cách bất mãn. 

Người tiến vào bọc áo choàng, vội vàng lùi về phía sau, áy náy nói: “Cho tôi xin chút lửa, cho tôi xin chút lửa để nghỉ chân một chút.”

Giọng nói khàn khàn tựa như là người già cũng như là tuổi trẻ, tên ăn mày liếc mắt quan sát người mới đến, phía dưới áo choàng cũ nát là một thân hình nhỏ gầy, mũ trùm che kín khuôn mặt, cũng là một người ăn xin thôi.

Cũng chỉ có ăn xin mới không có nhà để về, nếu không năm hết tết đến rồi, còn chạy đến chân cầu nghỉ chân làm gì. 

Gần sang năm mới, tên ăn mày xê dịch sang một bên, hào phóng nâng cằm: “Ngồi đi.”

Người vừa đến dường như rất là lạnh, đưa tay chân đến hơ bên đống lửa liền phát ra tiếng thở dài thoải mài, sau đó mới nói một tiếng cảm ơn.

Lời cảm ơn như thế này vô cùng chân thành, làm cho tên ăn mày không khỏi thẳng sống lưng, suy nghĩ một chút liền lấy ra một cái hoa mô (1) mà bản thân giấu đi, do dự mãi mới đưa sang. 

“Hôm nay may mắn, các vị lão gia trong thành tổ chức tặng cháo bố thí, ta cướp được hai cái, lúc nãy đã ăn một cái.” Hắn nói, vỗ bụng một cái, nhớ lại mùi vị của nó: “Định để ngày mai ăn, ầy, chia cho ngươi một nửa, sắp sang năm mới rồi.”

Người mới đến dường như là không tin được, vươn hai tay ra tiếp nhận, cúi thân thể xuống: “Cảm ơn, cảm ơn.” Không đợi tên khất cái nói tiếp, liền cầm lấy một nửa ngấu nghiến ăn...

“Ngươi đã bao nhiêu ngày rồi chưa ăn cơm?” Tên ăn mày lắc đầu, lại nói: “Lễ mừng năm mới vốn không khó khăn như thế, phủ Trường An bị giới nghiêm khiến các vị đại lão gia không có tâm tình làm từ thiện, nhưng mà ngày mai nhất định ở miếu thành hoàng sẽ có đồ ăn để cướp, đến lúc đó chúng ta đến sớm một chút.” 

Người đến liên tục gật đầu, vẫn ngấu nghiến ăn như trước.

Tên ăn mày cũng không để ý nữa, quấn chặt tấm chăn rách trên người: ‘Nhân lúc lửa còn ấm, ta ngủ trước.”

Tên ăn mày còn chưa kịp ngủ liền nghe tiếng chó săn đang đến gần, có quan binh cầm đuốc từ trong gió tuyết đi về phía chân cầu, cùng lúc đó chó săn liền lao về phía tên ăn mày kia... 

Dưới chân cầu trở nên hỗn loạn, mãi cho đến khi con chó săn đang cắn nửa khối hoa mô bị quan binh quát bảo ngừng.

“Đây cũng không phải là thịt!” Quan binh nói, vứt hoa mô sang một bên, kín đáo đưa một miếng thịt khô cho chó săn, không có ai nhìn thấy hai tên ăn mày run lẩy bẩy từ trong vòm cầu đi ra.

Tiếng bước chân xa dần, tên ăn mày đang rúc ở một góc liền lao ra, nhặt nửa cái hoa mô bị chó gặm dở trên mặt tuyết... 

“Thật tốt quá, không có bị ăn sạch.” Hắn vui mừng nói, lại nhìn người vì sợ hãi mà co vào một góc: “Đủ may mắn rồi, quan binh không đánh người, đồ ăn vẫn còn, quả nhiên là một năm may mắn.” Hí ha hí hửng về bên đống lửa bọc cái chăn rách lên người, tiếp tục ngủ.

Lúc mà tên ăn mày ngủ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, đống lửa càng lúc càng nhỏ, bông tuyết dần dần lại gần bên cạnh người đang co vào một góc, áo choàng cũng bị tuyết phủ kín, thân người đang co ro bỗng đứng lên, bông tuyết bám trên áo choàng cũng bay đi, người vừa đến ngẩng đầu, đống lửa chiếu rọi khuôn mặt của nữ tử.

Trước đó không lâu, bọn quan binh truy bắt đều có thêm chó săn, triều đình rốt cuộc cũng rõ ràng, lâu như vậy chỉ thấy được tung tích chứ không thấy được bóng dáng là vì tướng mạo của Tiết Thanh đã thay đổi, bọn họ cũng không thể chỉ dựa vào bức họa. 

“Năm nay sống...” Nàng nói, bày tay siết chặt miếng hoa mô còn lại rồi ném vào miệng: “... còn không bằng một con chó.”

***

(1) Một loại bánh bao chay, được làm thành hình bông hoa hoặc được trang trí hình bông hoa lên trên.
Bình Luận (0)
Comment