Đại Đế Cơ

Chương 535

Nhà tù của Huỳnh Sa Đạo cũng xây dựng cùng lúc với thành Huỳnh Sa Đạo, phạm nhân trong mười năm trở lại đây không nhiều, bởi vì đây là Huỳnh Sa Đạo, có hoàng hậu nương nương phượng hồn trấn thủ, lại có cấm quân, dân tình thuần phác đến cả cãi nhau cũng rất ít khi xảy ra.

Lúc này trong phòng lao mười mấy người đang đứng, mặc áo giáp, đại lao lần đầu tiên xuất hiện nhiều người như vậy lại là quan binh, cũng không phải là xem thường thủ đoạn thẩm vấn của đám cai ngục, hơn nữa phạm nhân bị giam giữ là một binh lính.

“Ta không phải phạm nhân.” 

Quách Tử An nói, ngẩng đầu lên từ hình giá.

“Ngươi đây là vu khống.”     

Binh bào đã cởi xuống, y phục mùa xuân đơn bạc xé rách bừa bộn, lộ ra da thịt bên trong, so với lúc ở nhà ngược lại có chút gầy đi nhưng bắp thịt lại rắn chắc hơn trước. 

Cơ bắp rắn chắc bị roi quất cũng sẽ để lại vết sẹo, từng đường vết máu, lật mở da thịt.

Tướng quan giật giật quyển sách trong tay: “Ta hỏi lại ngươi lần nữa, đây là gì?”

Quách Tử An nói: “Binh thư a, đại nhân không nhận ra binh thư sao?” 

Một tiếng “chát” vang lên, roi dài rơi xuống trên người hắn, y phục hỗn loạn lập tức bị xé rách tung tóe, ở giữa tràn ra hoa máu.

“Quách Tử An, bản quan không phải kẻ ngốc, dấu ấn ở phía trên có phải là ám ngữ truyền đi?” Giọng nói của tướng quan lạnh lùng vang lên: “Lúc này, bình an, ai bình an?”

Quách Tử An ngẩng đầu lên, khóe miệng có vết máu, nói: “Ta bình an, ta cầu nguyện bản thân ta bình an, ta đặc biệt thích nhìn thấy hai chữ bình an này, ta lần đầu tiên rời nhà xa như vậy, ta tuy rằng tự nguyện tòng quân nhưng trong lòng ta vẫn là sẽ rất sợ hãi, các ngươi không sợ sao?” 

Thần sắc mấy quan binh trong phòng lao phức tạp, trong mắt lóe lên tia đồng tình…

Lại một tiếng “chát” nữa vang lên, cắt đứt lời của Quách Tử An, cũng cắt đứt sự phân tâm của bọn họ.

“Quyển sách này sao lại có hai tầng?” Tướng quan nói, lại giũ một quyển binh thư ra: “Bên trong để cái gì?” 

Quách Tử An nói: “Đại nhân, đó là vì bảo vệ sách, tránh cho bị lật rách nên thêm nhiều một tầng bìa sách mà thôi.”

Tướng quan cười lạnh lùng: “Quách Tử An, đừng có giả ngây giả điên, ngươi đang làm cái gì trong lòng ngươi rất rõ.”

Quách Tử An nhìn hắn: “Đại nhân, các ngươi thường ngày tra xét ta phòng ta, đã sớm nhận định ta sẽ làm cái gì, ngươi còn hỏi ta làm cái gì?” 

Sắc mặt tướng quan đờ đẫn: “Ta không hỏi ngươi, vậy chờ người khác đến hỏi đi.” Quay người bước nhanh ra bên ngoài, giọng nói bỗng truyền đến, gào thét:

“Đánh cho ta!”

..... 

Phòng lao ngày xuân âm u ẩm ướt không nhìn thấy mặt trời, tiếng roi đánh không biết đến bao lâu mới dừng lại, tiếng bước chân tản ra, trong phòng lao là một mảng yên tĩnh chết chóc, hai cây đuốc chiếu sáng người vết thương chồng chất bị treo trên hình giá.

Người bất tỉnh không động đậy.

“Ngươi chết rồi sao?” 

Có thanh âm đột nhiên vang lên, cùng lúc một tiếng “chát” vang nhẹ, một hòn đá hoặc là cái gì đó đánh trên đầu Quách Tử An.

Quách Tử An trên hình giá động đậy, đầu tóc rối loạn hơi ngẩng đầu lên, góc xó phòng lao một viên đá xuất hiện một hình dáng đang ngồi.

“Ngươi sao lại vào đây? Đừng để bị phát hiện.” Quách Tử An nói, giọng khàn đục vô lực. 

Hoàng Cư không nói chuyện, trong góc xó u ám nhìn hắn.

“Ngươi đừng có giống con chó hoang nhìn chằm chằm vào lão tử.” Người trẻ tuổi trên hình giá dùng thanh âm vô lực mắng hắn: “Lão tử còn chưa chết đâu, dù cho lão tử phải chết, ngươi cứu lão tử không?”

Hoàng Cư đáp: “Không.” 

Là không thể hay là không cứu, Quách Tử An nhổ một tiếng nôn ra nước máu, không còn hứng thú cũng không còn sức lực hỏi lại liền cúi đầu nhắm mắt lại, tầm mắt trong u tối vẫn nhìn hắn như cũ.

“Ngươi làm những điều này là vì sao?” Hoàng Cư bỗng nhiên hỏi hắn: “Ngươi và bọn họ không có thù.”

“Ngươi ngoài việc biết vì thù oán, còn biết cái khác sao?” Quách Tử An cúi đầu nói. 

Hoàng Cư nói: “Không biết, còn có gì nữa?”

Giọng Quách Tử An có chút tức giận: “Có thể có cái gì, bạn của ngươi bị người truy sát, bị người ức hiếp, ngươi không giúp đỡ sao? Còn có thể vì cái gì, chính vì con bà nó chỉ như vậy mà thôi.”

Hoàng Cư nói: “Ta không có bạn bè.” 

Quách Tử An nhổ một cái: “Không có bạn bè thế ngươi vì sao không để ta chết cháy trong địa cung?”

Hoàng Cư không còn nói chuyện nữa, dường như vấn đề này làm khó hắn.

“Nhanh chân cút đi.” Quách Tử An mắng hắn, không biết là đau đớn hay là mệt nhọc khiến hắn nóng nảy. 

Trong góc xó tối tăm yên lặng vô thanh, dường như trước giờ chưa từng có người xuất hiện.

Trên phố lớn bên ngoài phòng lao vó ngựa chạy nhanh như bay, mang theo mấy quyển binh thư qua cửa thành hướng về kinh thành.

..... 

Kinh thành không hề có giờ giới nghiêm, đêm xuân vẫn còn tiếp tục nhưng trong không khí khẩn trương kỳ quặc, trên thuyền hoa trên sông cũng không nghe thấy tiếng ca hát nhảy múa.

Gần đây tra được rất nhiều cuộc tụ tập, bất kể là nhà quan viên hay là trong tửu lâu, quán trà, điều này khiến tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, có điều tất cả mọi người lại không bao gồm Vương Liệt Dương.

Trong Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, đàn tiêu trống hợp tấu, mấy vị nữ tử đong đưa uyển chuyển múa trên sàn, mười mấy nam nhân ngồi trong phòng khách, hoặc là thưởng thức ca vũ hoặc là nhắm mắt chăm chú lắng nghe âm thanh vui vẻ, hoặc là thưởng rượu thấp giọng tán gẫu, nhàn nhã mà tự tại. 

“Tướng gia, việc làm ăn này không cách nào làm được rồi.” Lý Hội Tiên dâng ly trà cho Vương Liệt Dương, oán hận nói: “Từ năm ngoái đến bây giờ không có yên ổn, có còn để cho người ta sống hay không.”

Vương Liệt Dương nhắm mắt tiếp lấy, nói: “Còn chưa đói chết các ngươi, hãy thông cảm cho triều đình.”

Lý Hội Tiên hờn dỗi nói: “Tướng gia, triều đình làm như vậy không đúng a.” 

Vương Liệt Dương lườm nàng ta một cái: “Ngươi còn lo lắng chuyện đại sự triều đình a?”

Lý Hội Tiên cười nói: “Ta đâu dám.”

Bên cạnh một trận gió xoay chuyển, Xuân Hiểu ngồi qua, nói: “Ma ma, con cảm thấy điều này rất tốt, nhân dịp này con học được rất nhiều công phu.” Vừa nói vừa đem miếng bánh trong đĩa xoa ngoài da rồi thổi đưa cho Vương Liệt Dương ăn. 

Vương Liệt Dương cười liền ăn trên tay của nàng ta.

“Ngươi thì hiểu cái gì, chỉ biết đến bản thân ngươi.” Lý Hội Tiên mắng nói, không để ý nàng ta: “Tướng gia, chuyện này ngài sẽ không quản sao? Để mặc Tống Nguyên đó làm loạn a?”

Bên này Xuân Hiểu dựa vào Vương Liệt Dương hiếu kỳ nghe bọn họ nói chuyện, Vương Liệt Dương cũng không kiêng kỵ nàng ta, nói: “Còn chưa đến lúc, để hắn lại náo loạn, dân oán sôi sùng sục, chúng ta có mới có thể vì dân thỉnh nguyện.” 

Lý Hội Tiên đương nhiên không phải thật sự quản chuyện đại sự triều đình, câu này chẳng qua là muốn thăm dò hỏi Vương Liệt Dương, nói ra nhẹ nhàng như vậy càng biết Vương Liệt Dương ở trong triều đình vẫn là không lo, thở nhẹ một hơi nũng nịu bẻ ngón tay tính toán bản thân lỗ bao nhiêu tiền…

Có người từ bên ngoài phòng khách bước vào vòng qua khách nhân vũ nữ đến sau lưng Vương Liệt Dương.

Lý Hội Tiên biết điều dừng lại không nói nữa. 

“Tướng gia, Huỳnh Sa Đạo ở bên kia tra ra đồng đảng rồi.” Người kia ở phía sau thấp giọng nói với Vương Liệt Dương.

Vương Liệt Dương dựa vào Xuân Hiểu trợn to mắt ngồi xuống, Lý Hội Tiên vội vàng đứng dậy lui ra sau, nhìn Xuân Hiểu còn ngồi nguyên tại chỗ, trừng mắt nhìn nàng, Xuân Hiểu lúc này mới lè lè lưỡi vừa hồi thần lại cùng lui ra ngoài.

“Ngốc rồi sao?” 

“Ma ma, còn còn nhỏ mà, phản ứng chậm.”

Hai người lui đến góc phòng, đám vũ nữ lúc này cũng lui xuống, Lý Hội Tiên ngăn cấm bọn họ cười hi hi ha ha, Xuân Hiểu quay đầu lại nhìn, thấy Vương Liệt Dương cùng người đến nói chuyện, đám nam nhân bên cạnh cũng đều nhìn qua, đồng đảng ở Huỳnh Sa Đạo tra ra rồi, đồng đảng a…

“Xác nhận rồi sao?” Vương Liệt Dương hỏi. 

Người đến lắc đầu: “Là nhận ra có điều khác lạ, nhưng người kia không thừa nhận, chứng cứ đang trên đường gửi đến.”

Vương Liệt Dương nói: “Còn thật sự có đồng đảng a.” Thần sắc mấy phần kinh ngạc.

“Người nào to gan như vậy?” Một nam nhân hỏi. 

Người đến lắc đầu: “Còn không biết, ý tứ bên kia rất căng.” Nhìn về Vương Liệt Dương: “Tướng gia có muốn nửa đường làm chút chuyện gì không?”

Vương Liệt Dương vẫy vẫy tay, nói: “Không cần gấp, không cần gấp, cục diện còn chưa đến mức  không thể cứu vãn.”

Mặc dù như vậy, tiệc rượu bên này vẫn là tàn sớm, mấy cỗ xe ngựa loạng choạng rời khỏi Vương phủ, mang theo mùi nước hoa son phấn chạy trên phố đêm kinh thành. 

Trên phố đêm vẫn có người đi đường, không ít cửa hàng vẫn còn mở cửa, một đường xe ngựa chạy bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nũng nịu của đám nữ tử tăng thêm một ít nhẹ nhàng thoải mái cho phố đêm.

“Ma ma, có chiếc xe dừng lại.”

Có hai nữ tử cười hi hi ha ha xuống xe đi về một gian cửa hàng son phấn bên cạnh, dựa vào dung mạo hoa lệ nũng nịu thu hút ánh mắt của người đi đường, cửa hàng son phấn kế bên cửa hàng sách, hai người bạn cùng nghề dứt khoát đi vào cửa hàng son phấn… 

“Xuân Hiểu cái con tiểu yêu quái này tìm thấy cơ hội liền muốn trêu hoa ghẹo nguyệt…” Lý Hội Tiên nói.

“Nói là muốn hỏi son phấn lần trước cần đã đến chưa.” Phu xe nói.

Lý Hội Tiên vẫy tay nói: “Bảo các nàng nhanh chút.” Lại nói: “Cũng lấy cho ta một phần, loại nào dùng tốt ấy.” Nói xong bỏ rèm xe xuống. 

.....        

Xe ngựa đi xa mùi nước hoa tản hết, trong một gian phòng ở tầng hai của cửa hàng sách, một người trẻ tuổi tay hơi run rẩy, nhìn vào một trang giấy hương phấn, dưới ánh đèn trên giấy có một dấu ấn nhỏ, dường như là cây châm chọc phía trên, lại nhìn kỹ, còn có như là ngón cái vẽ ra vết sẹo, vết sẹo vội vàng nhưng có thể nhận ra đó là hai chữ.

Lộ tẩy. 

Ai lộ tẩy, lộ tẩy cái gì, hết thảy không biết nhưng đây không có gì quan trọng.

Người thanh niên đưa giấy phấn hương bỏ vào trong lò hương, giơ tay kéo chặt cửa sổ, một cánh tay khác vừa đẩy, cái cán muỗng giữ cửa sổ lập tức rơi xuống, lạch cạch rơi trên đường phố, mặc dù trên phố không phải nhộn nhịp như ban ngày nhưng cũng dẫn tới một trận rối loạn.

“Làm gì a!” 

“Nhìn chút a!”

Tiếng mắng chửi tiếng khiếu nại vang lên, không ít người ngẩng đầu nhìn lên.

Người thanh niên bên cửa sổ chắp tay xin lỗi. 

Đây là một khúc nhạc đệm nhỏ của đêm xuân, khi cái cán muỗng nhặt lên cửa sổ đóng lại liền bị lật tẩy, không có người chú ý một người làm thuê nhỏ ngồi xổm đối diện cửa xe ngựa co chân chạy dọc theo con phố đi.

Trong đêm khuya trước cửa trạch viện treo đèn của một con phố hẻo lánh, cửa tuy rằng đóng chặt nhưng cửa sổ vẫn đang mở, bên trong đèn lửa vẫn sáng nhưng nhìn vào bên trong thấy có hai ba người trẻ tuổi đang cúi đầu đọc sách, trên phố cũng không phải trống vắng không có một người, bảy tám đứa trẻ lớn bé ngồi trước cửa, mượn ánh đèn viết viết vẽ vẽ trên mặt đất…

“Các ngươi thật sự biết đọc sách a.” Có một đứa trẻ đang xách cái sọt hô bán thức ăn trở về đi đến, dừng chân chế nhạo: “Giả vờ ra vẻ cái gì a.” 

Đám trẻ nhỏ chịu nhục đương nhiên không bỏ qua, liền cùng nó tranh chấp.

“Vậy đọc Thiên Tự Văn ta nghe xem.” Tiểu tử nói: “Đọc ra ta cho các ngươi bánh ăn.”

Đám trẻ nhỏ lập tức huyên náo. 

“Tiểu tử ngươi chỉ biết Thiên Tự Văn.”

“Chúng ta sớm đã học vỡ lòng rồi, ai còn đọc cái đó.”

“Hắn không hiểu, đọc cho ta, thắng hắn có bánh ăn.” 

Tiếp tục huyên náo, tiếng đọc sách của đám trẻ nhỏ rất nhanh liền vang lên.

“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”

Đám phụ nhân bên cạnh vừa nhìn trẻ nhỏ vừa mượn ánh đèn may vá ngẩng đầu lên vừa cười không để ý, hàng xóm thường ngày vui chơi mà. 

Nhưng tiếng đọc Thiên Tự Văn đều đều truyền vào Tri Tri đường, mấy người trẻ tuổi vốn dĩ cúi đầu đọc sách lập tức ngồi thẳng người lên, sắc mặt thay đổi.

“Xảy ra chuyện…” Một người nói.

Bên cạnh đã có người “cộp” một tiếng đóng cuốn sách lại, đứng lên cắt ngang lời của người kia. 

“Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.” Hắn nói, lười biếng duỗi thắt lưng nhưng dường như thân thể cứng ngắc khẩn trương, lại cầm mấy cuốn sách đi lại giá sách: “Ta xem xem ngày mai ta còn phải đọc sách gì.”

Hai người trẻ tuổi khác cũng đứng lên.

“Ngươi từ từ tìm đi.” Bọn họ nói: “Chúng ta đi ngủ trước.” 

Trong phòng khách hai ngọn đèn đã tắt, chiếu sáng hình dáng mơ hồ của người trẻ tuổi đang lật tìm trước giá sách, có tiếng bước chân vội vàng trong vườn, chốc lát không ít gian phòng còn sáng đèn hiện rõ nhiều hình dáng chập chờn đan xen.

“Ta phải rửa bút.”

“Ăn đêm thôi.” 

Trước hồ nước trong vườn có người rửa bút mực, trong phòng bếp cũng nhóm bếp lửa, trong trạch viện đêm xuân trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên tiếng lửa cháy tí tách.

Trong bếp lửa bốc lên khói mù, cuốn sách bên trong lập tức bị lửa liếm chìm ngập, chiếu rọi khuôn mặt thần sắc biến đổi của những người trẻ tuổi trong phòng.

“Dấu ấn.” Sở Minh Huy thấp giọng nói. 

Người trẻ tuổi nắm chặt dấu ấn trong tay ném vào.

“Kiểm tra kỹ lần nữa, bất kỳ vết tích nào cũng không lưu lại.” Sở Minh Huy nói, lại nhìn về mọi người: “Nếu lỡ như bị bắt, biết làm thế nào rồi chứ?”

Những người trẻ tuổi sắc mặt khẩn trương nhưng tuyệt không do dự gật gật đầu. 

“Chúng ta không có vấn đề, quan trọng là bên ngoài, tin tức nhất định phải kịp thời truyền ra.” Bọn họ thấp giọng nói.

.....

Tiếng vó ngựa lộc cộc đánh tan sự yên lặng của cổng thành, một đội xe ngựa chạy nhanh đến, lập tức bị quan binh chặn lại. 

“Đinh gia, lại phải làm phiền ngài rồi.” Một quản sự nhảy xuống, cười làm lành thi lễ với một tướng quan.

Một chữ “lại” nói ra đây không phải là lần đầu tiên.

“Đã đêm muộn vậy rồi cũng muốn gấp rút lên đường.” Tướng quan nhíu mày nói: “Mặc dù bây giờ cổng thành không đóng chặt nhưng buổi tối cũng không cho phép tùy tiện ra vào.” 

Quản sự nói: “Lô hàng này rất gấp, xin Đinh gia tạo thuận lợi.” Lấy một bao tiền nhét cho tướng quan.

Tướng quan tiếp lấy lắc lắc, thần sắc có chút kinh ngạc, hiển nhiên số tiền này vượt qua dự liệu của hắn: “Hàng gì vậy?”

Quản sự thấp giọng nói: “Hạt giống.” 

Hạt giống xuân đã bắt đầu, quả nhiên là hàng hóa rất gấp.

Tướng quan gật gật đầu, thu bao tiền lại, khoát tay với quan binh phía sau: “Kiểm tra cẩn thận.”

Đám quan binh xông lên bắt đầu kiểm tra chiếc xe kỹ lưỡng, quản sự cũng cầm ra sách dẫn đường, văn thư các loại, chuyện này không phải lần đầu tiên, văn thư đầy đủ, hàng hóa cũng không có vấn đề, lại có tiền tài đáng kể, tướng quan rất nhanh khoát tay cho đi. 

“Xe ngựa của Trương gia này quả thật là có tiền.”

Nhìn về một đám xe ngựa chạy nhanh khỏi cổng thành hướng về màn đêm cuộn cuộn, tướng quan lần nữa ước lượng bao tiền.

“Càng có tiền càng có tiền a.” 

.....

Đứng trên gác xép có thể nhìn xuống kinh thành đèn đuốc rực rỡ, nhưng ở phương xa lại là một mảng hắc ám cái gì cũng không nhìn thấy, Trương Liên Đường thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ lại.

Có người đẩy cửa tiến vào. 

“Không ngờ được thật phải xuất thành rồi, thiếu gia người nói không sai, triều đường gần đây muốn để chuyện kinh doanh kinh thành khôi phục bình thường, tra xét lỏng lẻo.” Một quản sự cười nói: “Quả nhiên là trong triều có người sẽ thuận tiện a.”

Trương Liên Đường cười, nói: “Cũng là nhờ Ngô đại chưởng quỹ quan hệ tốt, ta cũng chỉ là nghe đến xu hướng này nhưng thực hiện được cũng không phải đơn giản như vậy.”

Quản sự đáp phải: “Ta đây sẽ nói lại cho người nhà.” 

Nếu đã muốn gửi tiền thì không phải số lượng nhỏ, đám quan lão gia kinh thành này lòng tham rất lớn, loại chuyện nhân tình thế thái qua lại này hắn mặc dù có thể làm được nhưng vẫn là muốn nói một tiếng với gia chủ.

Trương Liên Đường cũng là thiếu gia trong nhà, nhưng mà…

Quản sự nhìn người trẻ tuổi ngồi xuống tiếp tục cầm một cuốn sách lên, lão thái gia dặn dò rồi, chuyện gì cũng không cho phép Liên Đường thiếu gia làm chủ, càng không cần nói đến chuyện dùng tiền tài. 

Nghe nói Liên Đường thiếu gia cùng Trương lão thái gia xảy ra tranh chấp bất đồng.

Có điều đây là chuyện nhà, hắn không thể hỏi được, chỉ tuân theo mệnh lệnh của gia chủ, quản sự cúi người thi lễ lui ra ngoài.

Đợi tin tức đến và nhìn thấy chiếc xe ngựa chở hàng hóa, thần sắc của Trương đại lão gia cũng có chút kinh ngạc, quay người nhìn Trương lão thái gia. 

“Chuyện này không có quan hệ đến Liên Đường chứ?” Hắn nói.

Trương lão thái gia ngồi dựa vào trên ghế bành: “Không có liên quan mới là lạ.”
Bình Luận (0)
Comment