Đại Đế Cơ

Chương 538

Bóng cây xanh mát vây quanh thành Huỳnh Sa Đạo, đây là thời tiết thoải mái nhất Huỳnh Sa Đạo, gió xuân dần thoái lui, ngày hè nóng nực còn chưa tới, binh sĩ đứng trực trên tường thành có thể nhìn bao quát được xung quanh, khuôn mặt nhăn nhó cũng chịu không nổi trở nên nhẹ nhàng, cho đến khi nhìn thấy di chỉ Huỳnh Sa Đạo.

Di chỉ Huỳnh Sa Đạo hoang vắng ở trong một vùng xanh thẳm vô cùng chói mắt, phương xa càng có một vùng trũng chói mắt, đó là chỗ lăng mộ hoàng hậu bị sụt lún.

Khuôn mặt của binh sĩ lại nhăn nhó lần nữa, dao trong tay cũng nắm chặt, trong thành phía sau truyền đến tiếng ồn ào. 

“Đã lâu lắm không mưa rồi…”

“Đây là hoàng hậu nương nương nổi giận rồi a…”

“Tiểu Dung cô nương vẫn đang bị quản thúc…” 

“Đây là muốn làm sao đây a, chuyện lớn như vậy, quan phủ sao không quản…”

Binh sĩ không quay đầu, đây là dân chúng trong thành lại hoang mang bất an, một khắc sau phía sau lại truyền đến tiếng bước chân, tiếng áo giáp rầm rầm.

“Không được phép tụ tập đông người, tản hết ra.” 

“Thần tích mật sự không được nghị luận bừa bãi!”

Tiếng quát tháo của binh sĩ khiến tiếng ồn ào thậm chí càng nhiều hơn, nhưng dưới sự uy hiếp đàn áp của quan phủ và binh khí, dân chúng rất nhanh đã tan đi, trên phố khôi phục yên tĩnh, một bên cửa tiệm xe ngựa Răng Vàng Khè thò người ra nhìn.

Mặc dù không cho phép tụ tập và đóng chặt bốn phía cửa thành nhưng cuộc sống trong thành vẫn duy trì như thường ngày, không ngăn cấm mọi người đi lại, các cửa tiệm đều mở cửa, mọi người vẫn thong thả dạo phố ăn uống mua sắm. 

“Ngoài thành tập trung mấy tầng binh mã, không biết muốn đóng cửa thành bao lâu.” Ông chủ tiệm xe ngựa ở sau lưng Răng Vàng Khè thấp giọng nói: “Không cách nào làm ăn được nữa rồi.” Thần sắc lo lắng quay đầu nhìn nhà trọ trống rỗng.

Răng Vàng Khè lại không có chút nào là lo lắng, nói: “Tầm mắt đừng có hạn hẹp như vậy, làm ăn sau này có thể sẽ phát đạt rồi.” Tuy rằng đã qua rất nhiều ngày, nhưng khi nghĩ đến thần sắc vẫn kích động như cũ: “Tận mắt nhìn thấy hoàng hậu nương nương hiển linh a, việc làm ăn cả đời này ta không buồn nữa, việc làm ăn của Huỳnh Sa Đạo chúng ta không phải lo nữa rồi.”

Ông chủ khách điếm nhìn hắn một cái nói: “Làm ăn? Nếu không có Huỳnh Sa Đạo thì sao?” 

Không có Huỳnh Sa Đạo? Răng Vàng Khè quay đầu nhìn hắn.

Ông chủ khách điếm nhìn về dòng người nơm nớp lo sợ đi lại trên phố, nhìn cửa thành đóng chặt ở chỗ không xa, lại nhìn binh sĩ áo giáp nghiêm ngặt rồi than nhẹ một tiếng.

“Có thể biến Huỳnh Sa Đạo thứ nhất thành di chỉ, cũng sẽ có thể biến Huỳnh Sa Đạo thứ hai thành di chỉ.” Hắn nói, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ. 

Răng Vàng Khè: “Hừm, ngươi ít học theo bọn văn nhân xuân bi thu thương kia đi, Huỳnh Sa Đạo là vùng đất trời hiển linh, ai cũng dập tắt không nổi nó.” Rồi quay đầu vịn khung cửa nhìn ra bên ngoài.

Hắn biết ông chủ khách điếm lo lắng, đây cũng là nỗi lo lắng của dân chúng Huỳnh Sa Đạo, không phải vì lần này lăng mộ của hoàng hậu bị sụt lún, quan phủ phải ứng phó với nỗi lo đang nảy sinh, mà trên thực tế, dân chúng Huỳnh Sa Đạo bọn họ vẫn luôn lo lắng. Từ sau khi trận hỏa hoạn đó, nhìn di chỉ trước mắt này ngày ngày đêm đêm, thời thời khắc khắc đều nơm nớp lo sợ…

Bọn họ sẽ không phải là ác quỷ tiếp theo? 

Huỳnh Sa Đạo này có phải cũng sẽ biến thành một di chỉ?

Không ai biết được, chỉ có trời biết, thần linh biết.

Cho nên bọn họ chỉ có thể tin ông trời, chỉ có thể túm chặt lấy thần linh. 

Hoàng hậu nương nương hiển linh rồi, hoàng hậu nương nương bảo vệ Huỳnh Sa Đạo!

Răng Vàng Khè nghiến răng căm phẫn: “Nó, dập tắt không được.”

Một loạt tiếng chạy trước cửa thành, cửa thành vốn đóng chặt được mở ra, muốn mở cửa thành rồi? Răng Vàng Khè và ông chủ khách điếm đều trợn mắt đứng thẳng người bước ra bên ngoài một bước, đám quan binh chạy động đã đóng cửa thành, một đội binh truyền lệnh phong trần mệt mỏi thúc ngựa bay như tên bắn chạy qua. 

......

Trong đại lao Huỳnh Sa Đạo không có huyên náo ầm ĩ, bất luận là trong thời tiết luôn âm u lạnh lẽo, không có tiếng khóc oán giận gào thét bi thương như những phòng lao khác, ở đây luôn là một mảng yên tĩnh chết chóc.

Tiếng bước chân phá tan không khí chết chóc tĩnh lặng, đám lính cai ngục chạy đến, xích khóa vang lên loảng xoảng, cửa lao được bọn họ cung kính đẩy ra nghênh đón tướng quan đóng quân ở Huỳnh Sa Đạo sắc mặt nghiêm trọng bước vào. 

Góc sâu trong phòng giam, Quách Tử An đã không còn bị trói trên giá hình, lính canh cũng bị thay thế thành đám cai ngục.

Ủng da dừng bước trong phòng lao, tướng quan từ trên cao nhìn xuống Quách Tử An đang nằm trên cỏ khô, người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt, một mảnh áo tù bị nhiễm vết tích đỏ đen dính liền trên lớp da, dường như được khảm vào trong da thịt.

“Ta đã cho ngươi nghỉ ngơi hai ngày này, tránh cho ngươi chưa vào kinh đã chết.” Tên tướng quan lạnh lùng nói: “Quách Tử An, ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi có phải là đồng đảng của Tiết Thanh, ai truyền tin tức cho các ngươi, còn có những ai tham dự vào chuyện này.” 

Quách Tử An nằm trên cỏ khô không động đậy có vẻ như đã bất tỉnh.

Tên tướng quan nhìn phía sau người hắn, đám cai ngục đang ló đầu ra nhìn lập tức lùi ra sau, trong phòng lao chỉ còn lại tên tướng quan, hắn quỳ gối ngồi xuống nhìn Quách Tử An.

“Quách Tử An, những cái khác ngươi không nói thì cũng thôi đi, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi là đồng đảng của Tiết Thanh.” Giọng của hắn trầm thấp: “Ta sẽ cho ngươi được chết thống khoái.” 

Người trẻ tuổi ở trước mặt vẫn không phản ứng như cũ.

“Ngươi phải biết đã tiến vào kinh thành thì không phải là chịu khổ nỗi đau xác thịt, tiến vào phòng lao chỗ đó ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.” Tên tướng quan nói: “Thủ đoạn của cai ngục hình bộ ngươi cũng đã nghe qua, lúc đầu Đoàn Sơn…”

Nói đến đây, Quách Tử An đã bất tỉnh bỗng cười lên, tên tướng quan bất giác ngây ngốc. 

“Ngươi cười cái gì.” Hắn chau mày hỏi.

Quách Tử An mở mắt, nổi bật lên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy tơ đỏ, nhìn tên tướng quan không nói chuyện.

“Đoàn Sơn chết rồi, nhưng thủ đoạn của hắn vẫn chưa chết.” Tên tướng quan nói: “Quách Tử An, ta theo ngươi lâu như vậy, ta…” 

Quách Tử An động đậy đôi môi nứt nẻ cắt ngang lời của tên tướng quan:

“Ta không phải là đồng đảng, ta cái gì cũng không biết.”

Giọng nói yếu ớt vô lực nhưng tên tướng quan nghe rõ ràng, những ngày này đều lặp lại những câu này, dù không phát ra tiếng, nhìn khóe môi nhúc nhích hắn cũng có thể biết, thần sắc tên tướng quan lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi trước mặt một khắc. 

“Được, mệnh lệnh kinh thành đã tới rồi, hôm nay ta hộ tống ngươi đến kinh thành.” Hắn nói xong liền đứng dậy ủng da nặng nề đi ra ngoài, người phía sau vẫn luôn không lên tiếng.

Đi ra khỏi phòng lao âm u, tên tướng quan nhìn bóng cây xanh mát trước mắt, nói: “Ta không biết nên bội phục hắn hay là…”

Loại người trẻ tuổi thà chết chứ không chịu khuất phục ở trong ngục là phẩm chất tốt đẹp nhất nhưng không biết vì sao lại là tặc… 

Rõ ràng là có tiền đồ tốt đẹp phía trước, tại sao cứ muốn tự hủy? Người trẻ tuổi bây giờ hắn thật sự không hiểu được.

“Áp giải hắn lên kinh thành.” Hắn nói.

Đám binh lính thủ vệ ngoài cửa tuân mệnh, bên này vừa mới hoạt động, trong không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn phát lệnh sắc bén, mặc dù không khí ở thành Huỳnh Sa Đạo căng thẳng đã rất lâu rồi nhưng tiếng kèn phát lệnh bỗng nhiên vang lên này, tên tướng quan vẫn là nhịn không được mà run lên cầm cập. 

“Cái gì?” Hắn nói, thần sắc kinh ngạc.

Hắn không phải không biết tiếng kèn phát lệnh này là gì, bất kỳ một binh sĩ nào cũng biết, nói gì đến thân làm tướng quan như hắn.

Đây là cảnh báo quân địch tập kích. 

Nhưng mà Tây Lương không có chiến sự, trong nước cũng không có phiến loạn, đây lại không phải là biên cảnh, ngoại trừ lúc luyện binh thì rất ít khi nghe được.

Bây giờ không phải luyện binh, tại sao lại có quân địch tập kích?

Tiếng kèn phát lệnh vẫn còn tiếp tục, nhức tai, tên tướng quan giật mình một cái, nhìn đám binh lính ngây người bên cạnh, gầm lên giận giữ: “Phát ngốc cái gì! Các ngươi đều là kẻ ngốc hả?” 

Đám binh linh bị tiếng gầm này làm cho thức tỉnh, nhanh chóng chạy đi.

Trên phố lớn của Huỳnh Sa Đạo thành khắp nơi đều có binh mã chạy đi.

...... 

“Hồ tướng quân, Hồ tướng quân.”

Tri phủ Huỳnh Sa Đạo chen chúc trong một đám quan viên vội vội vàng vàng đi lên đầu thành.

“Là người Tây Lương sao?” 

Tướng quan nói: “Người Tây Lương nếu có thể đánh đến chỗ chúng ta mới bị phát hiện thì một nửa Đại Chu đều tiêu vong rồi.”

Cũng phải, Huỳnh Sa Đạo không phải là biên cảnh, dưới tầng tầng lớp lớp binh mã người Tây Lương không thể không tiếng động giết đến đây, tri phủ thở nhẹ một hơi, lại hỏi tiếp: “Vậy là ai?”

Ánh mắt chăm chú nhìn qua di chỉ Huỳnh Sa Đạo hoang vu, ở phương xa bốn năm dặm mơ hồ có thể nhìn thấy một đội binh mã, nhân số không nhiều, khoảng ba bốn trăm người. 

Vì lăng mộ hoàng hậu lại sụt lún, bên ngoài thành Huỳnh Sa Đạo bố trí tăng thêm binh mã, dựng lên ba ngôi lều có tường vây quanh, hơn ba trăm người này làm sao tránh thoát được đến đây? Bọn họ lại muốn làm cái gì?

“Chúng ta đi lên trước hỏi nhưng không chờ đến gần thì đã bị bọn chúng đánh rơi xuống ngựa rồi.” Một tên quan tướng nói rồi giơ một mũi tên lên: “Bọn chúng dùng cái này.”

Đánh rơi thì đánh rơi rồi, còn quan tâm dùng loại binh khí nào làm gì? Tri phủ nhíu mày nhìn qua xem, thần sắc hơi hơi kinh ngạc, đây là một cây tiễn rất thường nhìn thấy nhưng không có mũi tên.” 

“Người không bị thương?” Tri phủ rất nhanh liền hiểu ra, càng thêm kinh ngạc nói: “Vậy những người này muốn làm gì?”

Tên quan tướng nói: “Bọn chúng muốn chúng ta… đầu hàng.”

Đầu hàng? Tại sao? Vì ba trăm người này? 

Tầm mắt mọi người lần nữa nhìn ra phương xa, nhìn thấy hơn ba trăm người bắt đầu áp sát thành Huỳnh Sa Đạo, tốc độ của bọn họ không nhanh, có thể nhìn ra là như nhẹ nhàng tùy ý sân vắng bước nhanh, nhưng sự di chuyển chậm chạp lại tạo ra khí thế bức người, giống như dã thú săn mồi, bọn họ tản ra, tụ tập, như kiếm chầm chậm giơ lên, lại như lưới lớn từ từ kéo ra…

Bọn chúng rõ ràng chỉ có hơn ba trăm người, móng ngựa giẫm đạp như nghìn người lao chạy phía trước, bước đi ngay ngắn, khí phái trấn định, thần sắc ung dung, uy vũ bức người…

Đám quan binh trên đầu thành cả người kéo căng, binh trận dưới cửa thành hơi kích động. 

Hồ tướng quân nói, thần sắc nghiêm trọng: “Bọn họ là binh lính huấn luyện có tố chất, không phải là phỉ tặc của đám quân ô hợp.”

Tầm mắt của tri phủ rơi xuống trên người ba trăm binh lính kia, bọn họ mặc thống nhất áo bào vải màu đen nhưng dường như đã biến thành áo giáp, ngựa của bọn họ so với ngựa của quân đội đóng giữ ở Huỳnh Sa Đạo còn cao lớn oai phong hơn nhiều.

Bọn họ là binh lính gì? 

Bất kể bọn họ là binh lính gì, đều không thể để bọn chúng tiếp tục giễu võ dương oai, làm loạn lòng quân, binh trận phía trước không chừng là muốn đầu hàng rồi.

“Bắt lấy bọn chúng!” Hồ tướng quân nói.

Theo tiếng ra lệnh của hắn, tiếng kèn phát lệnh trên tường thành khởi động, dưới tường thành các kỵ binh chạy ra sớm đã được sắp xếp dàn trận, vó ngựa kịch liệt, đạp đất chấn động, đây là kỵ binh có đến hàng nghìn người, đối chiến căn bản không cần nói đến cái gì công bằng, chỉ cần dùng binh lực nghiền ép kẻ địch giải quyết nhanh gọn là được. 

Đứng trên tường thành có thể nhìn thấy kỵ binh nghìn người tản ra thành hình quạt như một bàn tay, móng sắt đạp trên đất cát khói bụi cuồn cuộn, như muốn dùng một cái tát để đánh chết ba trăm kỵ binh.

Cùng lúc này trên tường thành khói báo động đốt lên hiệu lệnh xuất binh, đây là muốn tiền hậu giáp công, đánh kiểu gọng kìm.

“Không một tiếng động đến cửa thành, lấy khí thế sét đánh tiêu diệt bọn chúng, nếu không lòng quân bất ổn.” Hồ tướng quân nói, sắc mặt của hắn rất khó coi, đại khái là vì hành quân đánh trận nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện mất mặt như vậy. 

Lòng quân như thế nào tri phủ không nghĩ nhiều, lòng của hắn đúng là không ổn, cảm nhận được sự chấn động của đại quân xuất kích, tầm mắt chăm chăm nhìn vào ba trăm kỵ binh kia, đến trước mặt kỵ binh đang tấn công cuồn cuộn như sấm, bọn họ vậy mà vẫn duy trì tốc độ lúc trước, sân vắng dạo chơi, tầm mắt từ trên cao nhìn xuống…

Tốc độ của bọn họ tăng nhanh rồi, giống như con sư tử cuối cùng cũng ra tay, thú săn nghênh hướng nhiều hơn so với bản thân hai phần.

Vó ngựa như sấm, hò hét như cuồng phong, bụi bặm tung bay như khói. 

Tri phủ bất giác dựa vào tường thành trợn to mắt, nhìn thấy hai bên giao hội cùng một chỗ, ba trăm kỵ binh kia như suối nhỏ đổ ra biển nhưng lại không có tức thời bị chìm ngập, mà là trong biển lớn đột nhiên đánh tan phân thành vô số dòng nhỏ, khuấy động, nằm ngoài dự liệu, trong chớp mắt sụp xuống một mảng.

“Bọn chúng xuyên qua quân trận rồi.” Tri phủ hét to, giơ tay chỉ về phía trước, thanh âm đề cao run rẩy: “Bọn chúng đến rồi!”

Vốn dĩ không cần hắn nhắc nhở, mỗi người trên tường thành đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng. 

Hồ tướng quân tiến lên trước một bước, đặt tay lên tường thành nặng nề vỗ một cái, tiếng trống trận vang lên, đội quân trấn thủ Huỳnh Sa Đạo bị bỏ rơi lại phía sau trong một mảng hỗn loạn truy kích chấn chỉnh quân trận.

Nhưng ba trăm kỵ binh kia lại phân tán như dòng suối, uốn lượn trước trận, binh mã ào ạt mà đến rồi chia cắt như nước chảy vào ruộng.

Nhìn vào bính sĩ không ngừng rơi khỏi lựng ngựa, sắc mặt Hồ tướng quân cũng càng ngày càng khó coi. 

“Những người này không chỉ giỏi quân trận, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng rất lợi hại, mỗi người bọn chúng chiến lực cũng vô cùng lợi hại.” Hắn nói tiếp: “Bọn chúng rốt cuộc là người phương nào?”

“Đại nhân, bọn chúng áp sát cửa thành rồi!” Tùy tùng hét lên.

Những dòng suối uốn lượn này không biết từ lúc nào lại tập hợp lại một chỗ, vượt qua hai tầng quân trận, trước cửa thành chỉ còn lại một tầng quân trận. 

“Không ngăn chặn được bọn chúng rồi.” Tri phủ hét to, sau trận xung kích vừa rồi, lúc hắn nhìn ra cho dù quân trận trước cửa thành còn bao nhiêu người đều không thể thắng được ba trăm người kia.

“Chặn không được, bọn chúng cũng không phá được cổng thành!” Hồ tướng quân hét lên, lại quay người gọi tùy tùng: “Binh mã của Bảo Trại sao còn chưa tới!”

Đúng vậy, khói báo động đã phóng rồi, theo lý mà nói thì đã sớm xuất binh đến trước rồi, sao phương xa một chút động tĩnh cũng không có vậy? 

Lời vừa dứt thì đám quan binh trên thành chạy xuống.

“Đại nhân, đại nhân bốn cửa thành bên kia cũng có ba trăm người đến tập kích.” Bọn họ hét to.

Lại như vậy! Đối phương đã đánh gọng kìm rồi! 

Hồ tướng quân vỗ mạnh lên tường thành, vừa muốn hô lính thổi kèn, đám binh sĩ trên tường thành đã kêu lên.

“Bọn chúng dừng lại rồi!”

Dừng lại rồi? Hồ tướng quân ngơ ngác nhìn đi, tri phủ cũng bổ nhào đến tường thành, quả nhiên thấy đội ngũ ba trăm người kia đã dừng lại, quân trận phía trước đang chờ đợi để di chuyển, trận quân phía sau truy kích, bọn chúng lại đồng thời ngưng kết như nhau, chiến mã vững vàng đứng nguyên chỗ. 

Đứng trên tường thành nhìn xuống, ba trăm người này lại giống như một hòn đảo cô lập trong quân mã di chuyển lộn xộn hai bên.

Hòn đảo cô lập này khiến quân trận trước sau chờ đợi xông qua thả chậm tốc độ, dường như sợ hãi lại dường như do dự không biết xoay sở như thế nào.

“Làm cái gì?” Hồ tướng quân nói, sau đó nhìn thấy một con ngựa trong số ba trăm kỵ mã bất động đó chầm chầm bước ra. 

Cưỡi đi về phía quân trận nghìn người trước cửa thành, ngẩng đầu nhìn về tường thành.

Khoảng cách đã rất gần rồi, đứng trên tường thành có thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, hoặc là nói, dáng vẻ của nàng.

Đúng vậy, nữ tử. 

Nàng ăn mặc rất đơn giản, toàn thân áo đen, đầu tóc vấn cao, nếu không bước ra ngoài thì căn bản không phân biệt được.

Âm thanh của nàng cũng truyền đến trong trẻo, vang dội.

“Ta là Tiết Thanh.” 

Tiết… Thanh!
Bình Luận (0)
Comment