Mặt đất dưới chân rung rung, Trương Liên Đường ôm một chồng sách "a" lên một tiếng dừng chân lại, có chút khó hiểu nhìn xung quanh.
"Sao vậy?" Quan viên đi trước quay đầu hỏi.
Trương Liên Đường cúi đầu nhìn dưới chân: "Ta vừa mới cảm giác mặt đất rung rung."
Quan viên "ây da" một tiếng: "Không được nói linh tinh."
Động đất là chuyện xui xẻo, bởi vì chuyện đó đồng nghĩa với việc thiên tử hiện giờ làm việc sai trái, nhất là vào lúc này, nếu thật sự xảy ra động đất, quả thực là đổ dầu vào lửa... Hắn giơ tay chỉ cửa bên trái hoàng cung.
"Chuyện xảy ra trong triều hôm nay ngươi đã nghe nói chưa?"
Thượng triều hôm nay là đại triều hội, quan viên có thể tham dự không nhiều, loại quan viên mới tới như Trương Liên Đường là không có tư cách nên rất nhiều người không được tận mắt thấy chuyện của lệnh binh trong triều, nhưng khi bãi triều, tin tức cũng từ đó lan ra.
Trương Liên Đường nhỏ giọng nói: "Không biết là thật hay giả."
Quan viên cũng nhỏ giọng nói: "Lệnh binh kia nói chuyện bịa như thật." Vừa nói xong lại cảm thấy không ổn, ở chỗ này vào thời gian này cũng không nên bàn luận gì, mặc dù kinh thành đã âm thầm bàn tán xôn xao...
Mặt đất dưới chân rung rung phía trước có tiếng bước chân rầm rầm truyền tới, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, đổi chủ đề: "Ủa, là Hoàng Thành ty bên kia, sao lại có nhiều người như vậy?"
Từng đội cấm vệ quân khẩn trương chạy nhanh, sau đó dưới chân cảm thấy rung rung, mơ hồ như có tiếng gầm nhỏ từ dưới đất truyền lên...
Có quan cấm vệ đi tới phía này nhìn thấy bọn họ, đúng lúc là người quen, quan viên kia vội vã chào hỏi, nhỏ giọng hỏi xem chuyện gì xảy ra.
"Không có chuyện gì đâu." Tướng quân cấm vệ kia nhỏ giọng nói: "Là Tần Đàm Công đang náo loạn trong ngục."
Trương Liên Đường và quan viên kia đều "a" một tiếng, có chút căng thẳng,
"Không cần lo lắng, hắn không chạy ra được đâu." Tướng quân cấm vệ thấy hai quan văn nhỏ sợ sệt lại rất vui vẻ, cười nói.
Trương Liên Đường hỏi: "Không phải nhận tội rồi sao? Lại náo loạn chuyện gì nữa?"
Tướng quân cấm vệ nói: "Có mười mấy vị tướng soái vào kinh, chắc là Tần Đàm Công nghe được, cảm thấy mấy người này là vì bất bình mình nên động tâm tư không nên có."
Chuyện này mọi người đều biết, hai người Trương Liên Đường gật đầu một cái.
"Vậy hắn tưởng bở rồi, mấy vị tướng soái này vào kinh là do đế cơ điện hạ ân chuẩn, không những không nghi ngờ bọn họ là đồng đảng với Tần Đàm Công, còn khoan hồng độ lượng giải thích nghi ngờ cho bọn họ."
"Đều là trung thần lương tướng, sao có thể thông đồng làm bậy với nghịch tặc."
Tướng quân cấm vệ nói như chuyện thực sự là vậy rồi thúc giục: "Các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này, sắp giới nghiêm rồi."
Trương Liên Đường nói: "Chúng ta cất sách vào kho rồi đi liền."
Hai người bước nhanh hơn rời đi, quay đầu nhìn lại sau lưng, từng tầng cấm vệ quân như mây vây quanh Hoàng Thành ti.
...
"Ấy! Trương tiểu quan nhân."
Ở bên đường, một tiểu nhị đứng ở cửa thấy Trương Liên Đường đi tới thì nhiệt tình gọi.
"Có muốn ghé xem một chút hay không? Mới nhập một lô giấy Tuyên Thành Trường Nhạc thượng hạng."
Trương Liên Đường dừng bước chân nói: "Vậy thì vào xem một chút."
Tiểu nhị cao giọng chào hỏi, tự mình dẫn Trương Liên Đường đi vào bên trong.
"Giấy Tuyên Thành Trường Nhạc có gì hay?" Một thư sinh đang lật chọn sách trong quầy nói. "Cũng bình thường thôi."
Những tiểu nhị khác trong quầy cười nói: "Thiếu gia Trương gia chỉ thích cái đó."
Thư sinh kia hỏi: "Khách quen à?"
"Là đồng hương." Tiểu nhị cười nói.
Đồng hương sao. Thư sinh ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo trong quầy, Cửu Liễu Thường thư hành. Hắn cũng là khách quen lâu năm của nơi này, biết Cửu Liễu Thường này là chỉ Cửu Liễu Hạng của Thường gia ở phủ Trường An, vậy vị tiểu quan vừa rồi kia cũng là người phủ Trường An.
"Nói tới phủ Trường An, cái người ở chỗ các ngươi... " Thư sinh nghĩ đến chuyện gì nhỏ giọng nói.
Hắn còn chưa nói xong đã bị tiểu nhị hoảng sợ ngắt lời: "Không có không có, sao chúng ta có thể quen biết nàng, thiếu gia của chúng ta là người làm ăn không đọc sách đâu."
Thư sinh bật cười, lại khinh thường, thật là nhát như chuột. Mặc dù là chuyện triều chính, nhưng chuyện liên quan đến chính thống, vì sao không thể bàn luận, không phải vị Bùi Cầm của phủ Trường An đã nói rồi sao "chuyện liên quan đến xã tắc sao có thể không hỏi", cùng là đồng hương mà khác biệt quá lớn!
"Trương tiểu quan nhân, mời ngài đi bên này."
"Ngài chờ một chút, ta đi phòng kho lấy giấy Tuyên Thành tới."
Cửa mở ra rồi lại đóng vào, tiểu nhị đi ra ngoài.
Trương Liên Đường cũng không ngồi xuống chờ trong phòng nhỏ này mà đứng dậy đi tới trước một kệ sách đẩy một cái, giá sách mở ra một cửa nhỏ, hắn cúi đầu đi vào, phía sau cửa đã đóng lại.
Bên này kệ sách là một gian phòng, bên trong lúc này đã có bảy tám người trẻ tuổi đang ngồi, vẻ mặt kích động nhỏ giọng nói cười.
"Liên Đường ca, huynh tới rồi." Mọi người đứng dậy chào hỏi.
Trương Liên Đường nhìn vẻ mặt của bọn họ nói: "Yên Tử thiếu gia đã đưa tin cho các ngươi rồi hả?"
Mọi người gật đầu, Sở Minh Huy nắm tay ánh mắt lấp lánh: "Tam Lang thật lợi hại."
"Lần này Quách Tử An cũng có thể bình an vô sự." Những người trẻ tuổi khác nói.
"Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?" Trương Liên Đường hỏi, kéo một cái ghế qua ngồi ở giữa mọi người: "Chắc chắn Yên Tử thiếu gia biết rõ ràng hơn ta, nhanh nói nghe chút."
Trương Song Đồng bĩu môi nói: "Yên Tử thiếu gia làm sao nói được chuyện gì xảy ra chứ, nói thêm một chữ cũng là làm khó hắn."
Sở Minh Huy cười nói: "Hắn không nói gì cả, chỉ báo Huỳnh Sa Đạo đã nhận đế cơ ở dân gian. Mà Liên Đường ca, ngươi cũng phải nói cho chúng ta chuyện ngươi biết đi chứ."
"Đúng vậy, đúng vậy, nàng làm sao làm được vậy?"
"Ta đã sớm nghiên cứu, Huỳnh Sa Đạo có vạn người đóng quân, bọn họ chỉ có một ngàn người làm sao làm được?"
"Là đánh tới hả?"
"Khẳng định là đánh tới rồi, Tam Lang thật lợi hại, một mình giết chết Phụ Tá Đắc Lực, Tông Chu, nàng biết sợ gì đâu."
Trong phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười đùa, suy đoán, tưởng tượng thiếu nữ kia... dũng mãnh cỡ nào.
...
"Ai da."
Nữ tử đột nhiên la lớn lên, khiến cho tỳ nữ cầm thuốc trị thương đứng trước mặt sợ run, tri phủ đứng bên cạnh lập tức khẩn trương xông tới.
"Điện hạ! Có chuyện gì vậy?" Hắn hô lên rồi giơ tay tát tỳ nữ kia một cái.
"Không phải lỗi của nàng đâu." Tiết Thanh chặn lại nói. Nàng ngồi trên ghế, tay để trước mặt, cặp chân mày nho nhỏ nhíu chặt, khuôn mặt vốn không lớn co lại thành một nắm: "Là vết thương của ta đau thôi."
Lại là vết thương đau sao, các đại phu đứng ở ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau. Lần đầu tiên bôi thuốc kêu la om sòm, lần thứ hai đổi thuốc cũng kêu trời kêu đất, bây giờ đã qua lâu như vậy, vết thương phải tốt hơn lúc trước rồi chứ?
"Cũng vẫn là đau mà, làm sao bây giờ?" Tiết Thanh nhìn lòng bàn tay mở ra, vết thương bị thiết điều cắt ửng đỏ, đã không chảy máu, cũng bắt đầu kéo da non, chỉ là bây giờ phải tháo băng thoa thuốc phấn lần nữa... "Ta sợ nhất là đau."
Sợ nhất là đau hả? Tri phủ nhìn nữ tử nũng nịu trước mắt, nhớ lại cái người một mình xông trận leo lên thành tường chắc là ảo giác rồi?
"Có thuốc bôi không đau không hả?"
"Hoặc là ta không bôi thuốc nữa, nó cũng đỡ rồi mà?"
Tiếng nói của nữ tử vẫn còn tiếp tục, tri phủ không thể trả lời mà cũng không trả lời được, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa dựng mày.
"Mấy tên lang băm các ngươi nghe thấy yêu cầu của điện hạ chưa hả? Nhanh nghĩ biện pháp đi." Hắn quát lên.
Cõi đời này làm gì có thuốc không đau! Đưa ra loại yêu cầu này là làm khó đại phu, vậy không phải là hôn quân sao? Còn có tên tri phủ nhà ngươi nữa, thân là bề tôi, khi quân chủ hoang đường thì phải khuyên can, dung túng như vậy chẳng phải là nịnh thần hả! Các đại phu ngoài cửa giận mà không dám nói.
"Ngươi nhanh lên đi, xem xong, đến lượt ta dùng đại phu và thuốc nữa." Có giọng nam nhân buồn rầu từ phòng trong truyền ra.
Trong phòng lập tức yên tĩnh.
"Được rồi được rồi." Tiết Thanh nói, duỗi tay về phía trước, nghiêng đầu nhắm mắt: "Bôi thuốc đi."