Sau trận thi đấu xúc cúc, có thiếu niên được thưởng tiền, có thiếu niên được khen ngợi, mặc kệ là thắng hay thua thì tất cả bọn họ đều được người nhà chú ý đến nhưng Tiết Thanh thì ngược lại. Tiết mẫu thân không có hứng thú với việc này, Quách gia cũng không vì nàng mà mở tiệc ăn mừng... Mọi việc đều diễn ra bình thường, như chiến thắng của Tiết Thanh chỉ là một việc nhỏ không đáng nhắc tới.
Đến nửa đêm, mưa to như trút nước, những hỗn loạn bên ngoài Tiết Thanh vẫn không hề hay biết, nhờ cơn mưa mát mẻ đó mà nàng ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Lúc sáng sớm tỉnh dậy, cơn mưa to kia đã gần tạnh, chỉ còn nghe được tiếng giọt nước rơi tí tách.
Vì hôm nay là tết Đoan Ngọ, Tiết Thanh cũng không cần đi học thế nên nàng dứt khoát ôm chăn mỏng lăn qua lăn lại ngủ tiếp, một lát sau khi tỉnh lại, sắc mặt đã tỉnh táo hẳn.
Noãn Noãn ngồi chồm hổm dưới mái hiên nhìn nước đang chảy trong sân mà chắp tay niệm: “Cám ơn trời đất đã để cho trận thi đua thuyền rồng hôm nay được diễn ra thuận lợi.”
Tiết Thanh bật cười, đối với mấy đứa nhỏ thì đây đúng là chuyện lớn, nàng cầm bím tóc của Noãn Noãn nói: “Hôm nay bím tóc khác hẳn trước kia nhỉ.”
Hôm nay tóc của Noãn Noãn nhiều hơn xưa thế nên có thể cột thành rất nhiều kiểu, mái tóc dày của Noãn Noãn được buộc bằng hai sợi dây đỏ, thắt thành hình chữ bát, trông rất đẹp.
“Thiếu gia đừng nắm bím tóc của ta... Cái này là nhờ Thiền Y tỷ tỷ thắt giùm đó.” Noãn Noãn lắc đầu, tránh né nói.
Đám con gái thích trang điểm, đặc biệt là thích thắt thành nhiều kiểu tóc, mấy kiểu tóc này càng đáng yêu hơn nhiều so với những kiểu tóc ở hiện đại, chỉ tiếc là Tiết Thanh không có cách nào để thử. Tiết Thanh cầm bím tóc của Noãn Noãn thêm một lát nữa mới chịu buông ra đi rửa mặt. Vừa rửa mặt xong, Tiết mẫu thân đã bưng đồ ăn sáng tới, Tiết Thanh ăn lót dạ vài miếng sau đó mang giày gỗ đi ra cửa. nàng muốn đến Tri Thức Đường xem thử, đêm qua mưa lớn như vậy, không biết căn nhà tranh dột nát bên kia có bị thủng chỗ nào nữa không.
Bởi vì lớp học kia chỉ có một tiên sinh và một học sinh là cô, thế nên nàng luôn có cảm giác mình chính là nửa chủ nhân của nơi đó.
Noãn Noãn đứng ở cửa vừa tiễn Tiết Thanh vừa dặn: “Thiếu gia à, người nhớ về sớm để coi đấu thuyền rồng nha, chúng ta sẽ đứng chờ người ở cầu bên kia nhé.”
Tiết Thanh phất tay, cầm ô che mưa đi ra đường. Bởi vì bây giờ chỉ mới sáng sớm, trời lại đang đổ mưa, do đó trên đường cũng không có nhiều người, tiệm rèn sắt vẫn vang lên tiếng kim loại va chạm nhau như cũ, người phụ nữ bán cá thì ngược lại rất rảnh rỗi.
“Ôi... Hôm nay có rất nhiều người đến xem đua thuyền, đại tỷ chắc chắn có thể bán được rất nhiều cá, tại sao lại không chăm chỉ làm việc?”
“Bởi vì ta cũng muốn coi trận thi đấu đua thuyền đó, nên không có tâm trạng bán.”
“Hóa ra là do trận thi đấu xúc cúc của ta không quan trọng bằng ư?”
“Đúng vậy đó...”
“Quá đau lòng rồi... cho con cá để bồi thường đi...”
Nói giỡn vài câu với người phụ nữ bán cá, sau đó Tiết Thanh tiếp tục đi ra ngoài thành. Cũng không biết vì cái gì mà Tiết Thanh rất thích nói chuyện cùng với người phụ nữ bán cá này, có lẽ bởi vì bà ấy là người lạ chăng? Ở cửa thành, người đi đường có vẻ đông hơn trong thành rất nhiều. Mưa chẳng mấy chốc sẽ ngừng, nên bây giờ mọi người đang vội vàng đi đến chỗ thi đua thuyền rồng. Xe ngựa đang xếp hàng chờ, mấy người bán hàng rong cũng đang gánh hàng chờ được vào thành, Tiết Thanh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
Người đó đang mặc một bộ trường sam màu xanh bạc màu, thân hình tuấn tú của hắn nổi bật trong đám đông. Hắn đứng ven đường, giống như đang đợi được binh lính cho qua cửa thành. Bởi vì không cầm dù nên những giọt mưa lâm râm cứ tí tách rơi trên người hắn, bên cạnh hắn là mấy cái lồng heo đã được cột chặt... Cổng thành phía nam bên này là nơi cho phép đem gia súc vào thành, nên rất thường thấy người ta đem heo, dê, gà, vịt vào thành.
Tiết Thanh nắm chặt cán dù, trời vẫn đang đổ mưa, dù hắn có đứng cạnh mấy cái lồng heo hôi thối đi nữa vẫn không làm Tiết Thanh lùi bước, nàng nhanh chóng đi xuyên qua đám người đến gần hắn.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại ir.ead.v..n.“Lạc Đình thiếu gia.”
Lạc Đình quay đầu, thấy Tiết Thanh đang giơ dù lên cao che cho mình, ánh mắt hắn chuyển sang khó hiểu, bởi vì không nhớ ra được Tiết Thanh là ai.
Tiết Thanh giơ tay làm động tác đang leo tường: “Ngày đó ở đỉnh núi, đã làm phiền ngươi đang thổi sáo.”
Lạc Đình giật mình, cười gật đầu đáp: “Hóa ra là nhóc con trốn học, sớm như vậy, ngươi tính đi xem đua thuyền sao?”
Tiết Thanh lắc đầu nói: “Ta đi đến lớp học xem thử.” Khó mà giải thích rõ ràng cho Lạc Đình về việc lớp học này không phải lớp học trên núi, bởi vì dù sao đi nữa nàng cũng đã từng đi học lỏm ở trường học trên núi Lục Tuyền rồi, dù có “học lỏm” cũng là bạn học mà, dứt lời nàng lại nói tiếp: “Huynh muốn đi xem cuộc thi đua thuyền sao?”
Cách tốt nhất để tránh né vấn đề chính là đưa ra vấn đề mới.
Quả nhiên Lạc Đình không tiếp tục hỏi nữa: “Cố gắng học như vậy rất tốt.” Sau đó lại lắc đầu: “Ta không phải đi xem đua thuyền.”
Tiết Thanh giơ dù cao lên thêm một chút, nói: “Huynh cũng muốn đến trường học sao? Trùng hợp quá, hay chúng ta đi chung đi.”
Lạc Đình lại lắc đầu: “À không, ta có chuyện khác cần làm.”
Hóa ra không phải như vậy, Tiết Thanh thu lại dù, người đang núp mưa bên đường đã bắt đầu đi lại, đáng lẽ nàng cũng nên tạm biệt rồi.
“Hôm qua, ta có tham gia thi đấu xúc cúc...” Nàng nói xong lại hơi xấu hổ, mặc dù nàng là người không thích khoe khoang, cũng không coi trọng chuyện thắng thua, thế nhưng hôm nay nàng lại lấy chuyện này ra để nói, thật không ngờ Tiết Thanh nàng cũng có lúc suy nghĩ nông cạn như vậy.
Lạc Đình đáp lời: “Ngươi ở xã Trường Lạc hay xã Ngũ Lăng? Ta không có đi xem, bởi vì bận chút chuyện, thế nhưng mà ta nghe nói dù thắng hay thua, trận đấu đó mọi người vẫn đá rất hay.”
Tiết Thanh cười nói: “Ta ở xã Trường Lạc.”
Lạc Đình liền “Ồ” lên đáp: “Chúc mừng nha.”
Tiết Thanh mỉm cười, trên đường người qua lại tấp nập, xe ngựa ra vào nhiều như nêm. Đứng bên lề đường, áo bào và vớ của nàng đã bị dính khá nhiều bùn đất. Nếu còn đứng đây nữa cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng mau chóng đi đến Tri Thức Đường xem ở đó thế nào rồi, giờ cứ tạm thời nói tên mình cho hắn biết trước, dọa hắn giật mình cũng được.
Tiết Thanh ngẩng đầu lên nói: “Lạc Đình thiếu gia, ta...”
“Lạc Đình.” Một tiếng la lớn cắt ngang lời Tiết Thanh định nói, theo hướng tiếng nói kia truyền tới, Tiết Thanh nhìn thấy hai người đàn ông to con, mặc vải thô đang sốt ruột đi tới.
“Có thể đi rồi đó.” Bọn họ nói.
Lạc Đình đáp lời hai người sau đó quay qua Tiết Thanh nói: “Ta còn có việc, ngươi mau đến trường học đi.”
Tiết Thanh ừ một tiếng, hai người đàn ông kia quan sát Tiết Thanh thật kỹ.
“Hôm nay không được chậm chạp nữa...”
“Người hầu gì đâu mà chỉ ăn không ngồi rồi...”
Bọn họ vừa nói vừa đi tới chỗ lồng heo, mỗi người khiêng lên hai cái lồng heo, con heo bị khiêng lên kêu to vài cái, trong lồng liền rơi ra phân và nước tiểu, hòa cùng với nước bùn, trông rất bẩn. Tiết Thanh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nàng thấy bóng dáng áo bào trắng của người bên cạnh nhanh chóng lướt qua nàng đến đó, tiếng heo kêu la lại vang lên, sau đó người nọ lại khiêng lồng heo đi qua cô.
“Ta đi trước.” Âm thanh trong trẻo truyền đến.
Tiết Thanh ngẩng đầu, Lạc Đình khiêng hai cái lồng heo nhìn Tiết Thanh mỉm cười, vẻ mặt vẫn thoải mái như lúc trước. Làm thêm ngoài giờ sao? Cũng không dễ dàng gì, Tiết Thanh mỉm cười với Lạc Đình đáp.
“Được, gặp lại sau.”
Hai người đàn ông kia nghe vậy liền nhìn qua.
“Hì hì, là bạn học sao?”
“Là thiếu gia nhà ai vậy?”
Từ khi tới Quách gia, Tiết Thanh được ăn mặc giống như các thiếu gia nhà giàu, Tiết mẫu thân mặc dù thường hay tiết kiệm, nhưng đối với chi phí ăn mặc mà Quách gia cung cấp, Tiết mẫu thân chưa từng để dành, hầu như mỗi ngày Tiết Thanh đều có đồ mới để mặc. Nên nếu không nhắc đến cái tên Tiết Thanh, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ nàng là một thiếu gia nhà giàu có.
“Thiếu gia, đừng có chơi với một người hầu chứ...”
Người hầu sao? Tiết Thanh ngẩn ra, là chỉ Lạc Đình ư?