Người trong trướng đều hiểu nàng đang nói tới lần đó.
Chỉ là không biết nàng đã nghi vấn hồi lâu, hay vừa rồi Tống Anh nhắc tới nên mới nghĩ đến điều này.
Lần đó Thanh Hà tiên sinh mất, Tiết Thanh vấn tội vì tiên sinh, rất là nổi bật. Một đêm bị ám sát, trọng thương gần chết.
Chưa có ai hỏi chuyện này, bởi vì không cần hỏi. Lần ám sát ấy chỉ có thể là do Tần Đàm Công. Chỉ có hắn mới có lý do, mới có ích lợi và năng lực vận dụng quan binh nỏ cơ của kinh thành.
"Ta làm." Tống Nguyên nói.
Tiết Thanh nhìn hắn, nói: "Ta biết! Ta đã hỏi Trần tướng gia, ông ta nói là ngươi. Ý ta là hỏi chủ ý ban đầu ấy là của ngươi hay Tần Đàm Công."
Bắt đầu từ chủ ý của ai mới là điểm mấu chốt.
Tống Anh nói: "Tiết Thanh, vì việc đó mà ngươi sinh lòng oán hận à? Chuyện này quả nhân có thể giải thích cho ngươi..."
Tống Nguyên cắt ngang lời nàng: "Không cần giải thích, là ta chủ động làm. Ta có thể nói rõ hơn cho ngươi biết, trước đó Tần Đàm Công còn không biết chuyện này. Còn giải thích, có gì mà giải thích? Khi đó nếu ngươi bị ám sát, bị Tần Đàm Công giết càng có lợi cho mọi việc, ngươi thử nghĩ xem có đúng không?"
Tiết Thanh quả nhiên nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: "Đúng là vậy." Vẻ mặt có lỗi: "Ngươi xem các ngươi chẳng nói trước một tiếng, ta không chuẩn bị gì, kết quả là không chết."
Thiền Y bật cười một tiếng, chợt oán trách, Tiết Thanh này lúc nào rồi mà còn như vậy.
Hôm nay có lẽ không sống ra khỏi nơi này được rồi. Thiền Y khẽ vuốt vạt áo. Nàng hiểu lời mà Tống Anh nói ban nãy. Tống Anh để Tiết Thanh vào không phải vì Tiết Thanh đưa Tống Nguyên tới, chỉ là vì muốn giết Tiết Thanh, không ngại giết ở chỗ nào khi nào.
Mà Tiết Thanh thì cũng đến để chịu chết, vì ngăn đại quân san phẳng Huỳnh Sa Đạo, vì không muốn để nhiều người vô tội phải chết. Giết Tống Anh, hoặc bị Tống Anh giết.
Ngay cả nàng vừa rồi cũng suýt chút nữa phải chết.
Nhưng điều kỳ lạ là nàng không hề căng thẳng, càng không hề sợ hãi, mà trái lại còn cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Chết không có gì đáng sợ. Nàng từng trải qua một lần cận kề với cái chết. Còn nhìn người vì cứu nàng mà chết ngay trước mắt nàng, từ đó cái chết không còn có thể dọa nàng được nữa.
Thiền Y không cảm thấy có lỗi vì sự thất thố của mình. Cũng chẳng ai quan tâm việc nàng cười.
Tống Anh nói: "Tuy chuyện đã không thể cứu vãn nhưng vẫn phải nói một tiếng xin lỗi với ngươi về chuyện đó."
Tống Nguyên nói: "Không liên quan tới điện hạ, là ta muốn nó chết."
Tiết Thanh hỏi: "Ngươi vẫn luôn muốn ta chết à?"
Tống Nguyên nói: "Đúng vậy, ta vẫn luôn muốn ngươi chết. Không chỉ lần ám sát đó, còn cả sự đuổi giết từ trước tới nay, đó là ý muốn của Tần Đàm Công, cũng là của ta."
Tiết Thanh nói: "Vì sao ngươi muốn ta chết?"
"Bởi vì ngươi đáng chết." Tống Nguyên nói.
......
"Ta không thích cái từ đáng chết này."
"Cái chữ đáng này khiến người ta cảm thấy có tội."
Tiết Thanh bước lên một bước hướng về phía Tống Nguyên, nhìn khuôn mặt đầy vết bỏng của Tống Nguyên.
"Ta biết rằng ta mà chết thì Tần Đàm Công sẽ tiêu tan sự nghi ngờ trong lòng, thế cục sẽ tốt hơn vân vân..."
"Việc này các ngươi đã giải thích rõ tác dụng của nó với ta trên triều đình rồi."
"Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi."
"Bỏ qua nguyên nhân khách quan, nguyên nhân chủ quan của bản thân ngươi là vì sao lại muốn ta chết?"
"Ngươi tuyệt nhiên không muốn nhìn ta, không muốn ta tồn tại trên đời. Ngươi hận ta như vậy là vì sao?"
Nếu thật là cha và con gái, đây là chuyện khó lý giải và cũng khó chấp nhận.
Cho nên kỳ thật nàng hỏi chuyện này, đây là nguyên nhân nàng oán hận và làm ra việc này. Nhìn Tiết Thanh lại bước thêm một bước, Tống Anh ngăn Quý Trọng đang định tới ngăn cản. Đây là chuyện giữa cha và con gái, người ngoài không tiện xen vào.
Tống Nguyên ngồi dưới đất, cuối cùng cũng chuyển sang nhìn phía Tiết Thanh. Hắn rất ít khi nhìn Tiết Thanh, chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng. Hiện giờ tuy đã quay mặt sang nhưng vì bỏng nên đôi mắt mơ hồ, không nhìn rõ mặt người đang đi tới.
"Bởi vì..." Hắn khàn khàn, cất cao giọng nhưng sau đó lại như bị cục bông chẹn họng: "Ngươi đáng chết."
"Ngươi chết, mẹ ngươi mới mất hết hy vọng, không đến mức hy vọng xa vời mà bệnh tật triền miên, có thể bắt đầu một cuộc sống mới."
"Ngươi chết, chuyện ta đồng ý với nương nương sẽ làm được. Ngươi vốn nên chết rồi. Ta đã để ngươi đi chết."
"Ngươi chết, mọi thứ đều kết thúc."
Giọng hắn hờ hững và thì thào, cơ thể cũng run rẩy, khiến vết bỏng trải khắp khuôn mặt trở nên dữ tợn, nhìn về phía Tiết Thanh.
Trong mơ hồ, có thể thấy bóng người, lờ mờ, dường như một, lại như là hai người. Dường như là thiếu nữ, lại như một đứa trẻ...
Không, không, đã không còn đứa trẻ! Không còn rồi!
Chết rồi, chết rồi, không còn nữa.
Giọng hắn đột nhiên cất cao, run rẩy, khàn khàn.
"Ngươi chết rồi, mọi việc đều kết thúc, đều trôi qua!"
"Vì sao ngươi không chết! Vì sao ngươi còn sống! Vì sao chuyện này còn chưa chấm dứt!"
Cùng với tiếng la hét, hắn giãy giụa đứng dậy, đánh tới Tiết Thanh.
Tiết Thanh không né tránh, lại cất bước như muốn nghênh đón Tống Nguyên, đồng thời cũng cất cao giọng.
"Không." Nàng nói.
Sự thật luôn quá tàn nhẫn, khó mà chấp nhận được. Tống Anh rũ mắt, bên tai là tiếng Tiết Thanh tiếp tục cất cao.
"Không phải vì điều đó. Ngươi làm vậy là vì ta, ta là Bảo Chương đế cơ, ngươi muốn thay mận đổi đào, muốn giết người diệt khẩu!"
Hử?
Không đúng!
Sai rồi!
Mắc mưu!
Nguy hiểm!
Đầu óc người mà động não thì có khi còn nhanh hơn tia chớp hay ánh sáng, nhưng đôi khi lại rất chậm. Suy nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Tống Anh, mắt còn chưa nâng lên, đã cảm nhận được gió mạnh đánh úp tới.
Không phải mưa đao, không phải quyền như đá vụn nhưng vẫn bao phủ nàng ta, không chỗ để tránh, cũng không ai phá được.
Quá là nhanh!
Nàng ta có thể cảm nhận được cú tấn công này đang tiếp cận cổ nàng. Nhưng nàng thậm chí còn không thấy dấu vết đâu, là kiếm, là đao, hay ám khí?
Là cây gậy sắt kia.
Quý Trọng có thể nhìn thấy nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi. Hắn bắt đầu hành động nhưng không còn kịp nữa.
Tiết Thanh này là ám sát!
Nàng xông trận tới đây quả thực không phải vì đưa Tống Nguyên tới, cũng không phải chất vấn mối thù hằn giữa cha và con gái. Nàng nói nhiều lời như vậy, ra vẻ hỏi dò, đều là giả! Đều để mê hoặc người khác!
Gian trá!
Tiết Thanh đến, chính là để bắt giặc phải bắt vua trước!
Từ đầu đến cuối, vẫn luôn muốn giết người, giết Tống Anh.
Chỉ giết Tống Anh, thậm chí không có ý định động thủ với Quý Trọng, không có ý định đối phó hộ vệ như thế nào. Chỉ muốn giết Tống Anh, sau đó cũng chỉ giết một mình nàng ta.
Không còn kịp rồi.
Tuy có một giây cơ hội nhưng để giết chết một người thì quá đủ.
A... Quý Trọng cảm thấy toàn thân như đang hét lên, ai mau tới cản nàng ta lại!
Không ai có thể ngăn cản. Giết người chưa bao giờ nói nhiều. Cho nên nàng không giết một Tống Nguyên nói nhiều, nàng chỉ muốn giết Tống Anh.
Cho tới bây giờ chỉ có giết Tống Anh mới giải quyết được vấn đề trước mắt. Sự sống chết của mấy vạn quân binh Huỳnh Sa Đạo. Không thể lại có người phải chết. Không cần phải vậy. Không đáng.
Nàng biết Tống Anh muốn giết nàng nên mới cho nàng vào đây.
Liệu nàng có chết, liệu đám người Quách Tử An có chết, giết Tống Anh rồi thì sẽ như thế nào, nàng đều không suy tính. Trên đời này, không có chuyện có thể suy xét chu toàn. Làm trước đã!
Làm đã, tính sau!
Không phải là nói chuyện sao? Tống Anh, Tống Nguyên có thể nói, nàng cũng có thể nói. Chỉ cần bọn họ chết rồi, nàng muốn nói thế nào thì nói. Giống như những gì Tống Nguyên và Tống Anh làm vậy...
Đây có phải khá là bi ai? Có phải xác minh cái câu "ngươi sẽ biến thành cái loại người mà ngươi thấy vô liêm sỉ" kia không? Nhưng cũng đáng giá. Tiết Thanh gượng cười.
Tống Anh giương mắt lên. Quý Trọng vung tay. Nhưng gậy sắt đã đến...
Không người nào có thể chặn!
Một tiếng keng nhỏ vang lên. Gậy sắt lóe lên hàn quang. Không đâm vào da thịt mà bay lên.
Tiết Thanh cũng trở người theo. Bởi vì đầu kia của gậy sắt bị người cầm rồi hất lên.
Nàng thậm chí không thể buông nó ra, giống như một con cá đớp mồi, bị kéo ra khỏi nước.
Ngoài Quý Trọng, Tống Anh có cao thủ khác bên người?
Hàn ý truyền khắp toàn thân.
Không ai có thể ngăn cản nàng, lại còn chế trụ nàng với tốc độ đó.
Đối phương không phải là người! Nhất định không phải là người!
......
"A di đà phật!"
Một tiếng phật hiệu vang lên trong doanh trướng.
Cùng với tiếng này, Tiết Thanh bị hất lên rơi xuống mặt đất như một tảng đá. Bụi mù tung lên trước mặt. Nàng xuyên qua bụi mù nhìn bóng người đứng trước Tống Anh, cười khà một tiếng.
"Đúng là không phải người." Nàng nói, giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng.