Lúc mặt trời ngả về chiều, từ trong phòng Quách Bảo Nhi phát ra tiếng vỗ bàn.
Bảo Nhi tiểu thư hễ tức giận lên là muốn đánh người.
Một nha đầu đứng ngoài cửa nhanh chân chạy đi, nói: "Ta đi bẩm với phu nhân". Nói xong liền nhanh chân chạy đi.
Những nha đầu khác chỉ hận bản thân chậm một bước, đành bất lực di chuyển đến trước cửa phòng Quách Bảo Nhi nhưng lại không dám đẩy cửa mà chỉ đứng bên ngoài cẩn thận gọi tiểu thư.
"Ta nghĩ mãi cũng không ra!"
Nghe Quách Bảo Nhi hô to ở bên trong, sau đó cửa bị kéo ra, những nha đầu đứng ngoài cửa bị dọa sợ ôm lấy đầu nhưng lại chẳng thấy roi hay nắm đấm đánh tới.
Quách Bảo Nhi vịn cửa bảo: "Gọi Tiết Thanh tới đây."
Tốt quá rồi, muốn gọi Tiết Thanh đến để trút giận? Nha đầu này thở ra nhẹ nhõm nhưng lại mày nhăn mặt nhó, chắc gọi không đến đâu... Lão gia phu nhân đã hạ lệnh rồi, không để tiểu thư và Tiết Thanh gặp nhau nữa.
Một nha đầu đánh bạo nói: "Tiết thiếu gia hiện đã đi học rồi."
Quách Bảo Nhi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời nói: "Hắn sắp về để... đi luyện võ rồi."
Bọn nha đầu liếc nhìn nhau, dù là vậy cũng không dám gọi người đến đây.
Quách Bảo Nhi bước nhanh ra ngoài nói: "Thôi đi, để ta đi đợi hắn".
Thế này mới phải chứ, bọn nha đầu nhanh chóng đuổi theo.
"Tiểu thư... Xin đừng đi..."
"... Trời vẫn còn nắng, cẩn thận kẻo làm hư da người..."
"Tiểu thư cần gì thì chỉ cần phân phó bọn tiểu nhân đi nói với hắn ta..."
Nhưng bất kể khuyên như thế nào thì Quách Bảo Nhi hống hách vẫn một mực không nghe mà nhanh chân đi thẳng đến võ đài.
"Tiểu thư không có cầm roi..." Một nữ tỳ hô lên như là để an ủi là tiểu thư sẽ không đánh người.
"Võ đài có rất nhiều binh khí", một tỳ nữ khác lên tiếng, dập tắt mọi hy vọng.
Bọn nha đầu lòng dạ bồn chồn, lo lắng xúm xít nhau mà đi. Thế nhưng Tiết Thanh cũng không tới võ đài mà khi vừa bước qua cửa lớn của Quách gia đã bị Ngô quản gia gọi lại:
"Tiết thiếu gia, đại lão gia tìm người". Hắn nói, nhìn vào chiếc làn trong tay Tiết Thanh, mặt giống như có ý cười nhưng lại không phải cười: "Người vừa mới tan học à?"
Tiết Thanh có thể đoán biết được là việc gì, mặt không đổi sắc trả lời là nàng đúng là đi học, tuy nhiên không phải học chỗ Thanh Hà tiên sinh.
Đứa nhỏ này thật sự là thiên tài nói dối, Ngô quản gia thầm nghĩ, nên vẻ yếu đuối, hèn mọn trước kia cũng là giả vờ thôi, hai mẫu tử nhà này quả nhiên không phải là đèn tiết kiệm dầu (*).
Ngô quản gia nghiêng người nhường đường nói: "Mời!"
Tiết Thanh mang theo chiếc giỏ tre chậm rãi đi vào, lúc này bên ngoài cửa phòng Quách Hoài Xuân không có màn kịch đánh người hầu nói dối như lần trước, chỉ có Quách Hoài Xuân mặt mày khó coi ở bên trong.
Tiết Thanh bước vào cửa chấp tay trước ngực thi lễ: "Đại lão gia!"
Quách Hoài Xuân vỗ bàn, nói: "Tại sao chuyện Thanh Hà tiên sinh không thu nhận ngươi ngươi lại giấu giếm đến nay?"
Tiết Thanh nói: "Bá phụ bớt giận..."
Quách Hoài Xuân vỗ bàn bồm bộp nói: "Ta bớt giận thế nào được? Ngươi nói muốn đi học ta liền ra mặt đi cầu người dạy ngươi học, kết quả thì sao? Xem ngươi đã làm gì này? Bao nhiêu mặt mũi đều mất hết."
Thần sắc Tiết Thanh không đổi, nói: "Không phải vậy, người mất mặt không phải chúng ta mà là vị Thanh Hà tiên sinh kia."
Nói quỷ quái gì vậy? Quách Hoài Xuân nhíu mày, nhìn không được liếc mắt dò xét Tiết Thanh. Đứa nhỏ này... cảm giác không giống với trước kia.
Tiết Thanh nói: "Đại lão gia, không phải Thanh Hà tiên sinh không thu nhận ta mà là ta không bái ông ta làm thầy."
Quách Hoài Xuân liếc mắt nói: "Khoác lác làm gì, ngươi làm sao có thể không bái ông ta làm thầy chứ. Hơn nữa nếu ngươi không bái ông ta làm thầy thì làm sao có thể thi đỗ trạng nguyên?"
Tiết Thanh cười nói: "Thiên hạ có nhiều trạng nguyện như vậy, không phải đều là môn hạ của Thanh Hà tiên sinh."
Đứa nhỏ này thật nhanh mồm nhanh miệng... Tiếp theo nên nói như thế nào nhỉ? Quách Hoài Xuân chịu không được vuốt râu nói: " Vậy ngươi muốn sao? Nói những lời cuồng ngôn này thì cũng đừng trách ta không giúp đỡ cháu đi học."
Tiết Thanh nói: "Thật không dám, đối với việc đi học của cháu, đại lão gia đã có mười phần giúp đỡ rồi."
Mắt Quách Hoài Xuân sáng lên, vuốt râu nói: "Vậy ngươi định thế nào? Đừng nghĩ đến việc lại nhờ ta đi cầu cạnh Thanh Hà tiền sinh, ta không có mặt dày như vậy đâu."
Tiết Thanh thi lễ nói: "Không dám tiếp tục làm phiền đại lão gia". Sau đó đứng thẳng lên tiếp lời: "Cháu sẽ tìm danh sư khác để đi học... Chỉ cần đại lão gia giúp đỡ giống như cũ là được rồi ạ."
Cái gọi là giúp đỡ ý là chỉ tiền bạc và lương thực.
Tìm danh sư khác, đứa nhỏ này suy nghĩ thật đơn giản. Quách Hoài Xuân gượng cười hai tiếng nói: "Điều đó là đương nhiên, ta tuy là vũ phu nhưng cũng biết một lời nói ra "tứ mã nan truy". Nếu đã hứa tạo điều kiện cho ngươi đi học thì nhất định sẽ làm được."
Tiết Thanh thi lễ lần nữa để tạ ơn, nói: "Cháu đây nhất định không phụ kỳ vọng của đại lão gia".
Quách Hoài Xuân khoát tay đuổi nàng về, ông đứng trong đại sảnh thất thần một hồi... Hôm nay nếu lại tiếp tục cùng đứa nhỏ này nói chuyện tiếp e rằng ông cũng không nhịn được như vậy. Toàn cảnh cuộc nói chuyện khác rất xa so với tưởng tượng của ông.
Đối với việc Quách Hoài Xuân biết rõ sự tình Tiết Thanh không có cảm giác gì. Việc này nàng cũng không muốn giấu giếm. Ngược lại nàng lại cảm thấy kỳ quái là tại sao lâu như vậy ông ta mới biết được, có vẻ giống như đã không tận lục tiếp xúc với phía Thanh Hà tiên sinh vậy.
Kỳ quái thật...
"Tiết Thanh!"
Tiếng hét của Quách Bảo Nhi vang lên ở phía trước, Tiết Thanh đi đến võ đài nghe tiếng gọi thì dừng lại thấy Quách Bảo Nhi chạy tới, bọn nha hoàn phía sau cũng vội vã vây quanh nàng, vẻ mặt thất thần, thấp thỏm lo sợ, còn có người khoát tay ra hiệu với Tiết Thanh:
"Tiết thiếu hia, người nhanh về nhà đi thôi."
Đánh nhau sao, ai sợ nè, Tiết Thanh lắc đầu. Quách Bảo Nhi còn chưa chạy đến gần thì Quách Tử An và Quách Tử Khiêm đã chạy đến trước.
"Ha... ha". Quách Tử An cười lớn nói: "Tiết Thanh, chuyện xấu hổ ngươi làm cuối cùng cũng không giấu giếm được rồi? Nói cho ngươi biết, nếu không phải ta có ý tốt thay ngươi che giấu thì ngươi cho rằng có thể đợi được đến hôm nay sao?"
Che giấu à, là xúc cúc... Là Trương Liên Đường. Thì ra là thế, điều này thì quả là hợp tình hợp lý. Tiết Thanh mỉm cười nói: "Đa tạ ngươi".
Quách Tử An "hừ" một tiếng.
Quách Tử Khiêm đứng chờ ở một bên chợt khoát tay nói: "Không phải ta nói..."
Ánh mắt Tiết Thanh vốn dĩ nhìn về phía Quách Tử An liền chuyển sang Quách Tử Khiêm.
Quách Tử An nhấc chân khều hắn: "Đánh nó..."
Quách Tử Khiêm đồng ý, huynh đệ cùng xông lên. Thế nhưng Quách Bảo Nhi lại tiến lên ngăn lại.
"Đừng manh động, ta có lời muốn hỏi hắn." Nàng nói, nhìn Tiết Thanh hỏi: "Ngươi biết làm thơ?"
Trên Lưu Vân Đài, Quách Bảo Nhi lúc ấy cũng có mặt nên biết rất rõ, Tiết Thanh cười cười nói: "Không tính là biết."
Còn không tính là biết, đây là khiêm tốn đó nha. Quách Bảo Nhi trừng mắt nói: "Người làm sao mà biết làm thơ? Ai dạy ngươi? Tại sao trước kia ngươi không nói?"
Nghe một tràng câu hỏi của Quách Bảo Nhi, Quách Tử An có chút hồ đồ, tại sao lại liên quan đến chuyện làm thơ? Tiết Thanh sao?
Quách Bảo Nhi nói sơ qua sự tình ngày hôm qua cho hai người bọn họ biết, thận trọng quan sát Tiết Thanh nói: "Hắn làm thơ trong lễ Đoan Ngọ hôm qua và đã được xếp vào 10 người đứng đầu đó."
Mười người đứng đầu? Quách Tử An không thể tin được.
Quách Bảo Nhi tiến lên một bước nói: "Nên các ngươi đừng đánh hắn..."
Che chở cho Tiết Thanh? Quách Tử An lần đầu nghe được những lời này của Quách Bảo Nhi, hắn trừng mắt: "Vì làm được thơ gì đó mà Quách Bảo Nhi thích hắn?"
Quách Bảo Nhi "hừ" một tiếng nói: "Chờ ta hỏi xong các ngươi hãy đánh".
Thật là bọn trẻ con làm phiền người khác, Tiết Thanh giơ tay xoa xoa trán.
"Tại sao ngươi lại biết làm thơ?"
"Có phải ngươi sao chép hay không?"
"Hay là dùng tiền mua?"
Quách Bảo Nhi trừng mắt hỏi dồn dập.
Tiết Thanh tiến lên một bước nói: "Quách tiểu thư".
Tuy nói rằng so với nàng Quách Bảo Nhi cao hơn một chút nhưng khi nhìn thất thiếu niên này bước tới, Quách Bảo Nhi lại bất chợt lùi về sau một bước, vẻ mặt cũng tự nhiên chuyển sang đề phòng, nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Tiết Thanh nói: "Nên nói là người muốn như thế nào chứ? Quách tiểu thư, ta còn muốn luyện nàngng, thực sự không rảnh để nói chuyện phím với ngươi. Nói chuyện phím cũng được..."
Nàng chìa tay ra.
"Trả thù lao."
Quách Bảo Nhi nhìn vào tay nàng "hừ" một tiếng rồi nói với ngữ điệu mang theo vài phần cảnh cáo: "Đừng vội tác quái, ta sẽ điều tra ra."
Dứt lời liền vung tay bước đi, bọn nha hoàn không nghĩ tới rằng tiểu thư nhà mình sẽ đi như vậy nên ai nấy đều hân hoan đuổi theo, lúc này lại nghe tin là Quách đại phu nhân đã tới.Truyện được dịc.h tạ.i iREAD.vn.."Bảo Nhi con lại quấy phá". Bà vừa nói vừa giữ chặt tay Quách Bảo Nhi: "Đừng đánh nhau, phụ thân con không phải đã nói rồi sao, không được không nghe lời."
Vừa nói lời này và vừa liếc mắt ra xung quanh, nhìn thấy Tiết Thanh còn đứng ở giữa sân, huynh đệ Quách Tử An đứng bên cạnh. Mặc dù lời nói không thân thiện nhưng trông có vẻ không hề muốn động tay động chân.
"Tiết thiếu gia, đừng ở đó chơi đùa nữa, vừa rồi ta nghe mẫu thân ngươi gọi ngươi về ăn cơm đấy, mau về đi thôi." Bà ôn nhu nói.
Cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi để người nhà gọi về ăn cơm, Tiết Thanh chỉ cười, thi lễ với Quách đại phu nhân và không nói gì thêm.
Quách đại phu nhân cũng không thèm để ý đến nàng mà chỉ kéo Quách Bảo Nhi đi và nhỏ tiếng giáo huấn cái gì mà "nam nữ thụ thụ bất thân"... đừng đến tìm hắn kẻo lại bị người ta đàm tiếu... Còn Quách Bảo Nhi thì kháng cực lại cái gì mà mà tại vì hắn biết làm thơ, có vấn đề, muốn điều tra thêm..."
Quách đại phu nhân mặc kệ những lời cười nhạo kiểu cái gì là tài cán... có thể thi đỗ trạng nguyện... Chỉ cần không đậu trạng nguyên là không có gì quan trọng.
"Hắn không phải là hôn phu của nữ nhi mà là của Liễu Ngũ Nhi... Mẫu thân mau đi nói chuyện với Liễu gia đi. Quách Bảo Nhi lại nói thêm.
Hai mẹ con xúm xít nhau đi càng ngày càng xa, lời nói cũng không còn nghe rõ nữa. Không biết Quách đại phu nhân có ý kiến gì về chuyện hôn phu của nữ nhi mình lại trở thành hôn phu của Liễu Ngũ Nhi. Chẳng qua cũng là một trò đùa, chẳng lẽ lại đi đến Liễu gia nói để Quách gia bị mắng là điên hay sao. Tiết Thanh trấn tĩnh lại, nhìn thấy hai huynh đệ Quách Tử An, Quách Tử Khiêm vẫn đứng yên tại chỗ.
"Các ngươi..." Nàng nói, tiến lên một bước.
Quách Tử Khiêm "a" lên một tiếng rồi lui về phía sau. Quách Tử An cố ý kéo căng cơ thể, nói: "Ngươi muốn thế nào? Bị vạch trần liền muốn đánh người hay sao?"
Tiết Thanh nói: "Ở đây có cái gì bị vạch trần cần giấu giếm sao? Đánh người gì nhỉ? Ta không phải các ngươi, thích tùy tiện đánh người."
Sắc mặt Quách Tử An đỏ lên, nói: "Bọn ta đâu có tùy tiện đánh người!"
Tiết Thanh cười cười không nói chuyện. Việc này so với nói chuyện còn khiến người ta căm tức nhiều hơn, Quách Tử An cắn răng.
Tiết Thanh cất bước nói: "... Huống chi còn có ngày hẹn thi đấu, khi đó ta mới đánh ngươi."
Nói như là nàng nhất định sẽ đánh thắng, cái gì gọi là ta mới đánh ngươi? Quách Tử An hừ một tiếng nói: "Tiết Thanh, ngươi đã gạt người..."
Tiết Thanh dừng chân lại, cắt ngang lời hắn: "Ta không gạt người, dù ta không học cùng Thanh Hà tiên sinh nhưng ta không phải là không có đi học... Nếu không sao ta có thể trở thành 10 người đứng đầu trong cuộc luận thơ hôm tết Đoan Ngọ chứ?
Hắn nói có ý, Quách Tử An lặng đi vì kinh ngạc.
Tiết Thanh đảo mắt qua người hai huynh đệ họ, nói: "Các ngươi còn có việc gì sao? Có việc cũng đừng quấy rầy ta, ta muốn luyện võ, nếu không đến lúc thua thì lại oán hận các ngươi."
Này... này... Quách Tử An một câu cũng không nói nên lời, nhìn Tiết Thanh đi về phía võ đài mà thở hồng hộc. Người khác đều nói hắn là vô lại hoành hành bá đạo, bây giờ xem ra Tiết Thanh mới thật sự là vô lại à.
Mấy đứa trẻ nghịch ngợm cuối cùng đều đã rời khỏi, Tiết Thanh cũng yên lặng đi theo võ sư luyện võ. Vẫn là những kiến thức võ nàngng cơ bản, luyện đến khi thuần thục thì rời khỏi võ đài về nhà. Tiết mẫu đang đi đi lại lại quanh sân, còn Noãn Noãn thì dẫn theo chú chó nhỏ cùng nhau canh giữ ở cửa ra vào, khi thấy Tiết Thanh trở về, Tiết mẫu liền kéo nàng lại còn Noãn Noãn thì liền đóng cửa lại.
"Bên ngoài đều đang nói... là con không có đi học?" Giọng Tiết mẫu rung rung nói: "Có phải hắn cố ý hại con hay không?"
Hắn ở đây là chỉ Quách Hoài Xuân.
Truyền ra ngoài nhanh như vậy sao? Tiết Thanh nhìn Tiết mẫu với vài phần thận trọng, nàng cảm thấy có điều gì đó quá trùng hợp... Ví dụ như lần trước tự mình muốn vạch trần thân phận thì gặp chuyện Quách Hoài Xuân cho đánh người sai vặt nói dối.
Tiết mẫu chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Không biết là đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều biết chuyện, trong sân, trên đường người người đều đang bàn tán."
Việc đó chắc chắn là do Quách Hoài Xuân làm, Tiết Thanh gật gù, cũng chính là ông ta đang giở trò.
"Mẫu thân không cần lo lắng, không phải là con không đi học, chỉ là con không học cùng Thanh Hà tiên sinh mà thôi". Tiết Thanh giải thích sự tình một cách đơn giản, đương nhiên những gì nên nói sẽ nói, không nên nói thì thôi: "Con chỉ cần tìm một vị tiên sinh khác là được."
Tiết mẫu vốn dĩ không nghe điều này, kéo Tiết Thanh lại nhỏ tiếng nói: Thanh Tử, không phải là chuyện đi học hay không đi học... Mà là chuyện Quách gia muốn đuổi chúng ta đi."
Tiết Thanh giật mình, thiếu chút nữa quên mất chuyện này. Để người ta chính mắt phát hiện ra nàng thì không hay.
"Quách đại lão gia vừa mới đồng ý với con là sẽ tiếp tục giúp đỡ con đi học". Nàng nói.
Tiết mẫu lắc đầu nói: "Đó chỉ là lời nói mà thôi, không thể làm đúng như vậy." Nói xong liền nắm chặt tay quyết định: "Không được, phải theo học vị Thanh Hà tiên sinh kia, chỉ có như vậy mới ngăn được miệng lưỡi người đời."
Tiết Thanh cười nói: "Không cần đâu mẫu thân..."
Tiết mẫu vỗ nhẹ đầu vai nàng nói: "Con không cần lo lắng, lần này để mẫu thân làm".
Mẫu thân muốn làm gì đây? Tiết Thanh cười hỏi nhưng Tiết mẫu lại không nói mà chỉ bảo nàng chờ là được.
"Dù là ai thì cũng đừng mong phá hỏng những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta." Người phụ nữ nắm chặt tay kiên định nói: "Lão thần tiên cũng không được, Thanh Hà tiên sinh càng không được."
Một là khóc, hai là làm loạn, ba là dọa tự tử hay sao? Tiết Thanh nghĩ đến liền có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác. Thanh Hà tiên sinh sắp đau đầu đây, đối diện với phụ nữ yếu đuối như vậy nên làm gì bây giờ?
Tin tức này quả nhiên truyền ra ngoài rất nhanh, chẳng bao lâu thì Thiền Y cũng chạy tới hỏi thăm.
"Bọn họ nói bậy đó". Nàng nói, nắm lấy tay Tiết mẫu, quan sát Tiết Thanh: "Thanh Tử làm thơ rất lợi hại, những thiếu gia khác cũng khen cậu ấy đấy... Làm sao mà không có đi học được chứ."
Tiết Thanh đành phải một lần nữ giải thích với Thiền Y là đi học và học cùng với ai là hai chuyện khác nhau. Thế nhưng cũng giống với Tiết mẫu, điều này hoàn toàn không an ủi được nữ tử này. Nghe nói thật sự không học cùng Thanh Hà tiên sinh, mặt nữ hài tử trắng bệch ra, thì thào cùng với Tiết mẫu không biết làm thế nào mới phải.
Tiết Thanh biết nói rõ với bọn họ cũng không làm họ an lòng được bao nhiêu nên lấy cớ đọc sách mà bước vào trong phòng. Nhìn ba gương mặt sầu khổ của ba người phụ nữ từ lớn tới nhỏ ở trong sân, Tiết Thanh đột nhiên cảm thấy mình càng lúc càng giống nam nhân. Lúc đối mặt với nữ nhân nếu có gì nói không rõ ràng là liền tìm cớ trốn tránh.
Nàng tự cười hề hề vài tiếng rồi cầm bút bắt đầu viết chữ. Rất nhanh đã bỏ lại mọi chuyện bên ngoài mà chăm chú và kiên nhẫn luyện chữ.
...
Nhưng ngày hôm sau, nàng dường như vẫn còn bị ảnh hưởng nên đã không dậy sớm giống như trước đây. Khi nàng thức dậy thì mặt trời đã sáng rõ, trong sân chỉ còn Noãn Noãn.
"Thẩm đã đi tìm Tống tẩu rồi". Noãn Noãn nói: "Thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong rồi... Người vẫn muốn đi ra ngoài sao?"
Đã bị mọi người biết là không có đi học tại trường của xã còn muốn giả vờ giả vịt đi ra ngoài hay sao? Tiết Thanh lắc đầu nói: "Đương nhiên rồi. Ta từng nói là ta đi học, hãy tin ta."
Noãn Noãn cong miệng nói thầm một câu không có cách nào để tin nha nhưng vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị đồ ăn, gói kỹ hộp cơm. Tiết Thanh ăn xong liền xách chiếc giỏ tre đi ra khỏi nhà như trước đây. Nhưng có điều không giống với trước đây là trên đường đi gặp được rất nhiều người, ai nấy nhìn thấy Tiết Thanh đều cười toe toét.
"... Đi học à?"
"Tiết thiếu gia thật chăm chỉ..."
"Sắp thi đậu trạng nguyên rồi..."
Những lời này đương nhiên không phải mang thiện ý mà là cười nhạo, châm chọc. Tiết Thanh mặt không đổi sắc, từ trong sân đi ngang qua mọi người. Nàng đương nhiên không phải là bị ảnh hưởng đến mức thức dậy muộn mà là cố ý thức muộn để xem lời đồn bên ngoài đã đến mức nào rồi.
Nghe suốt đoạn đường cũng không có gì ngoài dự định, chỉ đơn giản là cuồng vọng vô tri, Thanh Hà tiên sinh không thích cái loại người bại hoại thanh danh như thế... Nếu như Quách Hoài Xuân muốn thì cũng sẽ biết cách làm như thế.
Xem ra cũng không có gì kỳ lạ. Tiết Thanh vừa nghĩ vừa đi trên trường, chưa đi được bao xa thì Bản Đẳng đã vội vã từ đằng xa chạy tới, nhìn thấy nàng liền nhanh ngoắt tay bảo:
"Tiết Thanh, mau đi xem đi, mẫu thân ngươi đang gây huyên náo ở chỗ Thanh Hà tiên sinh."
Quả nhiên là vậy... Tiết mẫu hành động thực sự rất lợi hại, Tiết Thanh bước nhanh hơn.
***
(*) Đèn tiết kiệm dầu: Là người lương thiện, an phận, dễ đối phó.