Đại Đế Cơ

Chương 88

Trong sân nhỏ vang lên tiếng vỗ tay bôm bốp.

Noãn Noãn nói: “Thơ hay thơ hay... Nhưng vì sao lại là hai đôi giày?”

Tiết Thanh cười ha ha đưa tay dùng cây sắt gõ nhẹ vào đầu nàng: “... Lý Bạch cũng bị ngươi làm tức chết.”

Tiết mẫu đi tới cũng gõ xuống đầu của nàng, giận trách: “Đúng là bị con làm tức chết... Cả ngày đến trường học cái gì không biết.” Làm một người trưởng thành, đương nhiên nàng có hai đôi giày trên đất.

Tiết Thanh cười nói: “Rượu thịt trú ngụ trong lòng Phật tổ.”

Noãn Noãn vỗ vỗ bụng nói: “Ta đói rồi.”

Tiết mẫu lắc đầu cười gọi tới dùng cơm, Tiểu Trác Tử liền bày trong sân, cùng với trăng tròn gió mát, ba người ngồi quanh cười cười nói nói vừa an bình vừa vui vẻ.

Mà lúc này ánh sao trên trời yên tĩnh, chỉ có tiếng hồ nước du dương êm tai truyền đến, càng có vẻ linh hoạt kỳ ảo.

Tông Chu đảo hai mắt hẹp dài, chứng kiến thần sắc kỳ lạ của mọi người trong sảnh, nói: “Tiết Thanh…” Hắn đọc cái tên này: “... là người phương nào?”

Quách Bảo Nhi giơ tay liền hô: “... Là Liễu Ngũ Nhi tiểu...” Cũng may Quách đại phu nhân nhanh tay lẹ mắt ngăn miệng nàng lại.

Nhưng trong sảnh vẫn có giọng nữ vang lên: “Là con rể của Quách đại lão gia.”

Quách Bảo Nhi giãy giụa trừng mắt kêu ô ô phàn nàn trong tay Quách đại phu nhân, mẫu thân người xem để cho Liễu Ngũ Nhi đoạt trước, toàn thân Quách đại phu nhân đổ mồ hôi lạnh, thà chết không buông tay.

Bên kia Quách Hoài Xuân cũng đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút mờ mịt? Thơ ư? Thơ thì lại xảy ra chuyện gì sao? Tại sao Lâm Hiến Lâm tú tài này biết Tiết Thanh? Còn Kết Lư xã lại là chuyện gì? Đột nhiên hắn cảm giác mình giống như cũng không biết Tiết Thanh này.

Tuy rằng giọng nữ kia ngay sau đó bị người cản trở nhưng Tông Chu vẫn nghe được, khóe miệng có chút nhếch lên, nói: “Quách đại lão gia sao? Không phải là Quách Hoài Xuân Quách đại tướng quân sao?”

Lúc trước Lý Tri phủ mở tiệc đã giới thiệu đơn giản với quan viên và người dân ở Trường An, nhưng nhiều người như vậy cũng không phải đều giới thiệu hết được, huống hồ Quách Hoài Xuân cũng không phải trong phạm vi nhân vật nổi tiếng nên cũng không có được giới thiệu.

Lúc này nghe được Tông Chu kêu tên, người ở chỗ này đều có chút kinh ngạc.

Tông Chu nói: “Ồ Binh bộ thị lang vạch tội Lý Mậu, ta từng nghe trong đó nhắc tới tên Quách tướng quân, hình như cũng bị Lý Mậu chèn ép?”

Đám người ở đây đưa mắt nhìn nhau, có chút lúng túng, lời này là Tông Chu hắn nói chứ người khác không thể nói được.

Quách Hoài Xuân càng hoảng sợ đứng dậy tiến lên phía trước nói: “Đại nhân nói đùa, hạ quan thật sự người yếu nhiều bệnh khó nhận thánh ân của bệ hạ.”

Lý tri phủ nói: “Quách đại lão gia không cần khẩn trương, Tông đại nhân cũng nói là hình như, những thứ này ngự sử nghe phong thanh tấu chuyện, không cần quá khẩn trương.”

Bản thân hắn cũng là bởi vì đắc tội Tống Nguyên, bị ngự sử tùy tiện lập tội danh đuổi khỏi kinh nên nói chuyện có chút không khách khí, lời này người khác khó có thể chen vào, bầu không khí bên trong phòng khách trở nên quái dị.

Liễu đại lão gia cười ha ha một tiếng, nói: “Không phải nói làm thơ sao? Lúc phong nhã như thế, không nên nói những chuyện kia.”

Tông Chu luôn luôn tự xưng là phong nhã, nghe vậy không vì việc bị cắt đứt chủ đề mà tức giận, ngược lại cười lớn, nói: “Phải phải, đều là tôi sai, nên phạt nên phạt.” Dứt lời bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Người trong phòng đều cười làm lành.

Tông Chu nhìn về phía Quách Hoài Xuân, nói: “Vị Tiết Thanh này...?”

Quách Hoài Xuân nói: “Là nhi tử của bạn bè ta, có hứa hẹn việc hôn nhân cùng tiểu nữ nhà ta, bây giờ đang ở nhà của ta.”

Lý Tri phủ cười nói: “... Hiện cũng đi theo Thanh Hà Tiên sinh đọc sách.”

Tông Chu cười nói: “Xem ra cũng là vị thiếu niên tài tuấn nổi tiếng xa gần.”

Thiếu niên tài tuấn sao? Trong sảnh rất nhiều người có thần sắc cổ quái, nghe tiếng xa gần ngược lại là đúng, nhưng cũng không phải bởi vì tài tuấn, từ lúc nào mà Tiết Thanh Quách gia này trở thành tài giỏi đẹp trai kia chứ? Rất nhiều người có chút hoảng hốt.

Sở Minh Huy lắc đầu nói với Quách Tử An: “Thấy chưa, ta đã nói hắn không đi không được.”

Quách Tử An không thèm để ý đến hắn.

Phía trước, cuối cùng Lâm Tú Tài tìm cơ hội xen vào nói: “Vị này cũng ở xã Kết Lư, lúc Tiết Đoan Ngọ có làm một bài thơ hay, lan truyền rộng rãi.”Truyện được dịch t.ại i.READ.vn..Tông Chu à một tiếng nhìn về phía đám thiếu niên Bùi Yên Tử, nói: “Không biết là vị nào?”

Bùi Yên Tử đứng lên nói: “… Hôm nay không thấy tới.”

Tông Chu ồ một tiếng, thấy Lý tri phủ cũng vừa nhìn về phía Quách Hoài Xuân, thần sắc làm như khó hiểu.

Quách Hoài Xuân vội nói: “… Đứa tiểu nhi này không ngoan, gặp người hay xấu hổ nên không đưa hắn tới.”

Lý tri phủ nói nhỏ bên tai Tông Chu: “... Bằng hữu cũ nhà nghèo, phó thác con mồ côi... Quách lão gia trượng nghĩa ưng thuận việc hôn nhân... Nhưng mà...”

Lời nói đến đây Tông Chu liền hiểu ra, một câu nhà bần hàn cũng đủ để nói trắng ra là, Tiết Thanh này ở Quách Gia cũng không phải khách quý, cuộc hôn nhân này cũng tất nhiên bị người cười nhạo nên loại trường hợp này căn bản không có khả năng dẫn theo, hắn nở nụ cười, nói: “Không biết Tiết Đoan Ngọ làm thơ gì?”

Quách Hoài Xuân chê cười nói: “Tiểu nhi chỉ là chơi đùa...”

Lâm Tú Tài như đợi đến câu này, vội nói: “Làm thơ đua thuyền.” Nói ra một câu liền dứt lời.

Rất nhiều người ngồi đây đều thấy thuyền rồng Đoan ngọ nhưng không ít người cũng không nghe thi từ, nhất là các nữ quyến bởi hằng ngày thứ họ tiếp xúc không phải thi từ ca phú. Lúc này những người nghe xong hiểu được một chút về thi từ đều tỏ thần sắc tán thưởng, những kẻ không hiểu nhìn thấy người khác tán thưởng cũng hết sức kinh ngạc.

“Quả nhiên không tệ.”

“Thật sự là con rể Quách gia kia làm?”

Tiếng nghị luận nhỏ to bắt đầu ầm ĩ, ánh mắt của Tông Chu cũng kinh ngạc, nói: “Thiếu niên này bao nhiêu tuổi?”

Quách Hoài Xuân cúi đầu nói: “Mười ba tuổi.”

Tông Chu vỗ tay: “Mới mười ba tuổi.” Chợt đưa tay ra hiệu: “Cho mời đến đây.”

Quách Hoài Xuân cúi người lên tiếng vâng, cũng không gọi gã sai vặt mà tự mình quay người vội vàng rời đi... Ngược lại mọi người cũng hiểu, ở nơi quan trọng như vậy, lại là đứa trẻ có xuất thân như vậy, Quách Hoài Xuân không thể không tự mình dặn dò một phen.

Lý tri phủ nhìn theo bóng lưng của Quách Hoài Xuân, thần sắc phức tạp, vô tình xoa xoa ly rượu đang cầm trên tay.

“... Đại nhân, Trị hạ (*) có nhiều tuấn tú tài giỏi như vậy, thật đáng mừng.” Tông Chu nói, giơ ly rượu lên mời hắn.

Lý Tri phủ vội vàng cười nâng chén, nói: “Đều là nhờ Thanh Hà Tiên sinh biết cách giáo dục.”

Tông Chu nói: “Chỉ tiếc Thanh Hà Tiên sinh xem thường ta, bằng không ta cũng muốn bái sư.”

Lý Tri phủ cười ha ha nói: “... Người nghiên cứu học vấn, ngoại trừ học vấn, trong mắt không có cái khác.”

Lời này đáp hay, Tông Chu cười chạm cốc với hắn, lại nhìn khắp bốn phía nói: “Nào nào, cùng đến đây nâng ly nào.” Vì vậy mọi người đang ngồi đều nâng ly cười, trong sảnh lấy lại sự náo nhiệt trước đó.

Sở Minh Huy cũng cao hứng nâng ly uống một hơi cạn sạch, nói: “Tam Lang lại nổi tiếng rồi.”

Quách Tử Khiêm quỳ xuống, ánh mắt lóe sáng nhìn Tông Chu, nói: “Không biết Tông đại nhân có thể đánh cược với Thanh Tử ca hay không...”

Quách Tử An bưng ly rượu uống rượu giải sầu, thấy vậy liền phun ra, nhỏ giọng quát nói: “Ngươi nhận đại ca tới nghiện rồi à!”

Phía bên xã Kết Lư, các thiếu niên cũng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Không biết lần này Tiết Thanh có thể làm ra bài thơ hay gì.” Bọn hắn suy đoán, mang theo vài phần chờ mong.

Bùi Yên Tử chỉ cười không nói gì, cúi đầu sửa sang lại bút mực trên bàn, sắp xếp ngay ngắn lại.

...

Bên ngoài viện vang lên tiếng bước chân, khi nghe tiếng tên sai vặt gọi Tiết thẩm, Tiết Thanh để sách trong tay xuống, nhìn Tiết mẫu đi ra ngoài, loáng thoáng nghe rằng Quách đại lão gia cho gọi.

Không phải Quách đại lão gia đi dự tiệc sao? Vì sao lại trở về nhanh như vậy? Yến tiệc còn chưa tan mà... Nếu như chưa trở về, vậy giờ này tìm Tiết mẫu làm gì? Tiết Thanh khẽ nhíu mày.

Tiết mẫu cũng nhíu mày nhìn Quách Hoài Xuân rót nước trà uống từng ngụm từng ngụm trong thư phòng, nói: “Giờ này cho gọi tôi có việc gì?”

Quách Hoài Xuân uống xong mấy ngụm trà, vừa thở hổn hển vừa xoay người nói: “Rốt cuộc Tiết Thanh đã làm gì vậy? Ta phát hiện ta không còn nhận ra nó nữa rồi.”

***

(*) Trị hạ: Đối với quan dân gọi là trị hạ, ý chỉ dưới quyền cai trị.
Bình Luận (0)
Comment