Đại Đế Cơ

Chương 97

Tiết Thanh đi qua cửa lớn Quách gia, cửa hàng trên đường hai bên cửa lớn đóng chặt, không có trẻ con đạp nước chơi đùa cũng không có người lớn chửi rủa chê cười, xuyên qua ngõ nhỏ của Đại Tạp viện cũng không thấy đám trẻ con chạy náo, không chỉ vì nguyên nhân trời mưa, là Quách gia có khách quý tới.

Không biết vị đại nhân kia có tới không? Tiết Thanh nghiêng tai nghe, giống như ngầm nghe trộm được tiếng sáo trúc tiếng đàn, lại giống như chỉ có tiếng người ồn ào đi lại.

Noãn Noãn chạy tới, nhìn thấy hắn hô: "Thiếu gia, người trở về rồi, thẩm đang muốn đi đón người đấy."

Tiết Thanh cười nói: "Đón ta làm gì, cũng không phải không tìm thấy nhà."

Noãn Noãn cười ha ha sau đó chạy lên trước, phương hướng là đại trạch Quách gia.

Tiết Thanh gọi nàng lại nói: "Đi đâu vậy?"

Noãn Noãn nói: "Trong nhà lão gia có khách đến thăm, nhà bếp không đủ người dùng, má Ngô bảo muội đi hỗ trợ."

Noãn Noãn vốn là hạ nhân Quách gia, thật sự muốn huy động nhân lực, Tiết Thanh thầm nghĩ, cũng có thể lý giải.

"Làm nhiều chuyện vào, ít nói chuyện lại và không được đụng vào người phía trước." Nàng dặn dò.

Noãn Noãn cười hì hì đáp lại rồi chạy đi, Tiết mẫu đã đi tới, nhìn thấy Tiết Thanh lại vui vẻ vẫy: "Đi về có mệt hay không, quần áo đều ướt hết rồi… Gọi cái xe qua đón một chút cũng không có sao."

Tiết Thanh để cho bà nắm quần áo của mình nói: "Cũng không có ẩm ướt, mẹ đưa áo tơi mũ rộng vành rất tốt."

Tiết mẫu cười nói: "Vậy kiếm thêm hai bộ. Đi thôi."

Tiết Thanh nói: "Mẹ biết chuyện rồi à?" Đỡ Tiết mẫu đi vào: "Hôm nay Quách gia có tiệc lớn, chúng ta đóng cửa để khỏi làm phiền."

Tiết mẫu nói: "Hôm nay con thử viết ra một bài thơ được không?"

Tiết Thanh cười nói: "Được rồi, con ăn cơm xong sẽ tập trung nghĩ, hôm nay mẹ làm món gì? Thật đói bụng…"

Tiết mẫu phủi bả vai của nàng nói: "Đã làm xong, là đầu cá con thích ăn nhất…" Đóng cửa sân, thắp sáng đèn trong phòng bếp nhỏ lên, bày xong bàn nhỏ, hai mẹ con ngồi đối diện cười nói một chút rồi bắt đầu ăn cơm.

Thế nhưng lúc này Quách gia còn chưa mở tiệc, trong phòng bếp rối tung hết lên.

Noãn Noãn cũng không giúp đỡ được cái gì, liền ngồi xổm ở một bên tránh đụng phải người khác, chợt nghe một đám nha đầu chạy loạn hô lên “Đến rồi… đến rồi…”, Noãn Noãn không nhịn được đi theo, còn chưa chạy mấy bước đã bị người túm chặt phía sau.

Noãn Noãn quay đầu nói: "Thiền Y tỷ, tỷ cũng tới? Ui cha… Là quần áo mới ư?"

Hôm nay Thiền Y mặc bộ đồ mới, khác đám nha đầu Quách phủ một chút, nói: "Đến để giúp đỡ."

Noãn Noãn nắm chặt góc áo của nàng mắt đầy hâm mộ nói: "Muội cũng đến giúp đỡ, sao không cho muội quần áo mới."

Thiền Y nắm bím tóc nàng nói: "Tiết thẩm lại cho ngươi ít đồ mới… Muội chạy loạn đi đâu, ở chỗ này làm việc không được chạy loạn."

Noãn Noãn “vâng” một tiếng xoa xoa mũi nói: "Thiền Y nói chuyện giống y như thiếu gia."

Tiết Thanh sao? Thiền Y hé miệng cười một tiếng, muốn lôi kéo Noãn Noãn lui về, gặp mấy quản sự vội vã tiến đến nói: "Mau mau, lão gia có phân phó mới."

Phân phó gì mới sao? Thiền Y và Noãn Noãn hiếu kỳ đứng ở một bên.

"Những đồ ăn và rượu đó các ngươi đừng lộn xộn…"

"… Tùy tùng vị đại nhân kia dặn dò là chỉ cho nữ hài tử 11 tuổi đến 14 tuổi dâng đồ ăn."

Cái này nghe thật sự là kỳ lạ, đám người nhà bếp đều châu đầu ghé tai.

"Cũng không kỳ lạ, vị đại nhân kia là thái giám…"

"Nghe nói thái giám rất nhiều quy củ kỳ lạ…"

Bất kể nói thế nào có quy củ là phải tuân theo, nhóm quản sự vội vàng chọn nha đầu vừa độ tuổi, Thiền Y cũng ở trong đó.

Noãn Noãn một mặt hâm mộ nói: "Thật hận không thể lớn lên liền… Là có thể nhìn thấy thái giám mặt mũi ra sao rồi."

Thiền Y bật cười căn dặn nàng không nên chạy loạn, sửa sang quần áo cùng đám nha đầu khác bưng thịt rượu ra đại sảnh, tuy không phải nha đầu Quách gia nhưng dâng đồ ăn cũng không phải lần đầu tiên làm, chỉ là lần này khách được mời đến rất lớn nên hơi căng thẳng.

Trạch viện Quách gia cũng không lớn, rất nhanh liền đi tới trước phòng, ba huynh đệ Quách gia dẫn theo gia quyến tới tiếp khách, trong sảnh đã đốt sáng đèn, từ xa nhìn lại cũng có chút náo nhiệt.

Quách Tử An Quách Tử Khiêm đang biểu diễn võ nghệ trong sảnh, mấy nha đầu Thiền Y bị ngăn ở dưới hiên, cách cửa sổ khắc hoa có thể nhìn thấy thân ảnh hồng bào ngồi bên trên.

Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay, cùng một tiếng khen hay.

Tiếng của thái giám so với người thường cũng không có gì khác biệt, Thiền Y nói trong lòng, suy nghĩ hiện lên, bên kia đã kêu dâng đồ ăn, nàng vội hoàn hồn cúi đầu cất bước.

Bước qua thềm cửa, ánh mắt đột nhiên sáng ngời rồi cụp xuống vòng qua chỗ các nữ quyến, nhìn thấy Quách Bảo Nhi muốn đứng lên, lại bị Quách đại phu nhân đè lại.

"… Ta cũng muốn luyện võ… Ta cũng biết." Quách Bảo Nhi nói, rất không phục.

Mặt Quách đại phu nhân tái xanh, hung hăng giữ nàng không thả, nhỏ giọng nói: "Con trật tự lại một chút… Vào kinh thành cũng không để cho con làm tướng quân."

Vào kinh thành sao? Nghe nói vị đại nhân này tuyển cung nữ cho thái hậu, hoàng đế, Quách tiểu thư sẽ được tuyển chọn sao? Vậy Tiết Thanh làm sao bây giờ? Thiền Y nói trong lòng, bước chân chưa ngừng, lướt qua cái bàn này, đi tới chính giữa.

"… Đã nói Quách đại lão gia dạy nam tử khéo mà."

Tiếng nói bên tai, trong trẻo lại vui mừng.

"… Ta nên làm một bài thơ múa quyền."

Có ống tay áo nâng lên, Thiền Y để thịt rượu trong tay xuống, nhìn thấy một cái tay thon dài như bạch ngọc, ống tay áo có một vòng trắng một vòng đỏ rất đẹp mắt.

"Đây là vinh hạnh của Quách phủ ta." Quách đại lão gia kích động đứng lên.

Thiền Y vội lùi qua một bên, bên cạnh cũng có người đứng lên, thân ảnh cao lớn phủ lên người nàng, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy một nam tử mặc hồng bào trông như hoa như ngọc.

"Cầm bút mực tới." Hắn nói, đưa tay, lúc này mới nhìn đến Thiền Y đứng bên cạnh: "Tiểu cô nương lui ra phía sau."

Thiền Y vội vàng cúi đầu bước lui lại, những thị nữ khác đã đặt đồ ăn xong bắt đầu rời khỏi, nàng cũng vội đuổi theo, nghe nam tử kia thì thầm ở phía sau: "Công tôn vũ kiếm động tứ phương…"

Trong sảnh vang lên tiếng khen của Quách nhị lão gia Quách tam lão gia, Thiền Y cúi đầu bước qua bậc cửa, lời nói còn sót lại đều không nghe được, ánh mắt trở nên mờ mịt một lần nữa nhưng lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhẹ nhõm không chỉ mình nàng, đám nữ hài tử đi ra lập tức tụ cùng một chỗ.

"Có ai thấy rõ không?"

"Thấy được, nhìn rất đẹp."

"Luôn cười, nhìn rất hòa khí…"

"Lại còn làm thơ…"

Mọi người nhỏ giọng trao đổi líu ríu, các quản sự bên cạnh không khỏi đến quát bảo im lặng, không được gây loạn.

"Tông đại nhân là người hiền lành hào phóng, đối với đám hạ nhân đều ban thưởng." Bọn họ nhỏ giọng nói.

Lão gia đại nhân hào phóng, đương nhiên đám hạ nhân phải tâng bốc, nhóm tỳ nữ vui mừng đáp tiếng đứng dưới hiên, nghe tiếng cười nói trong sảnh, thỉnh thoảng liếc mắt vào trong thăm dò một cái.

Thiền Y đứng ở phía sau, nghĩ đến câu thơ vừa mới nghe được, dùng sức nhớ kỹ, đợi ngày mai nói cho Tiết Thanh nghe… Bây giờ Tiết Thanh đang làm gì? Hẳn là đang học? Nàng ngẩng đầu nhìn không biết mưa tạnh lúc nào, trên vòm trời xuất hiện một mặt trăng tròn vành vạnh.



Yến hội cũng không tiếp tục quá lâu, có lẽ võ tướng văn nhân có khác, Quách gia phô bày võ nghệ, lại kể chuyện ra trận giết địch, Tông Chu thì làm hai bài thơ, cảm thán sự tráng lệ của chiến trường, hai bên cố gắng tìm kiếm niềm vui thú từ riêng phần mình, thật sự là quá mệt mỏi.

Huống chi mục đích Tông Chu tới, hai bên đều biết rõ, thế là Tông đại nhân xua tay kết thúc cuộc nói chuyện xu nịnh không thú vị với nhau.Tru.yện được dịch tạ.i iREAD.vn.."Đa tạ Quách đại lão gia tiếp đãi, ta xin cáo từ." Hắn nói.

Người trong sảnh đều đứng lên, sắc mặt đám phụ nhân có chút khẩn trương, Quách đại phu nhân càng chăm chú giữ lấy Quách Bảo Nhi.

Tông Chu không nhìn Quách Bảo Nhi, đảo mắt qua đồ ăn và rượu trên bàn nói: "Đồ ăn và rượu ngon, có lòng rồi, chư vị đều khổ cực cả, khen thưởng."

Đây đều những chuyện đã được nghe qua, Quách đại lão gia nghe vậy lập tức nói đa tạ, ra hiệu với các quản sự.

Các quản sự lập tức dẫn nhóm tỳ nữ chờ bên ngoài tới, có một nam nhân cũng mặc hồng bào đưa một túi tiền cho các quản sự, thưởng cho nhà bếp cùng nhóm tỳ nữ biểu diễn ca múa… Tất cả chia nhau tiến lên cùng dập đầu nói lời cảm tạ ở ngoài cửa, Tông Chu mỉm cười gật đầu đứng dậy nói tiếng cáo từ lần nữa rồi bước nhanh ra ngoài rời đi.

Quách Hoài Xuân dẫn theo Quách nhị lão gia Quách tam lão gia đưa tiễn, mãi đến khi đám người Tông Chu biến mất trong màn đêm mới quay về.

Đám hạ nhân đều đã lui ra, trong sảnh chính chỉ còn lại Quách đại phu nhân đứng ngồi không yên, nhìn thấy Quách Hoài Xuân tiến vào vội nghênh đón.

"Sao rồi, hắn có nói coi trọng người nào hay không?" Bà vội vã hỏi: "Bảo Nhi nó…"

Quách Hoài Xuân lắc đầu nói: "Đừng vội, hiện tại không nói được gì, theo tin tức ta biết, trước khi hắn rời đi một ngày mới thông báo chọn trúng người nào."

Quách đại phu nhân thì thào: "Trước khi đi mới nói, tới đó dù là giả bệnh cũng không kịp rồi."

Quách Hoài Xuân nói: "Chính là vì không cho mọi người cơ hội trốn tránh, huống chi bây giờ cũng đừng hòng giả bộ trốn chuyện… Giả bệnh, hắn có thể để ngươi bệnh thật, thậm chí bệnh chết, có chuyện gì tệ hơn chết sao? Dù sao tiến cung cũng tốt hơn chết."

Quách đại phu nhân lau nước mắt nói: "Tiến cung cũng không gặp được, cũng như là chết."

Quách Hoài Xuân hừ một tiếng: "Sao tiến cung lại không gặp được, nhắc tới có bao nhiêu người muốn vào cung đấy."

Quách đại phu nhân phất tay áo nói: "Muốn vào cung thì phải làm quý nhân, không phải cung nữ… Bệ hạ mới bảy tuổi, chờ hắn lớn lên, chọn những người mười ba mười bốn tuổi cũng không đến lượt."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tông Chu thái giám tuyển người bị các đại gia tộc né tránh, đưa nữ nhi đi hoàn toàn không có chỗ nào tốt, nếu như tuyển nữ hài tử bảy tám tuổi, chắc hẳn không cần Tông Chu uy hiếp, mọi người đã sớm chen chúc tranh giành.

Quách Hoài Xuân nói: "Nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều, không chắc là coi trọng Bảo Nhi, nữ hài tử trong nhà đều chọn, không có bỏ sót ai chứ?"

Quách đại phu nhân lau nước mắt gật đầu nói: "Đều chọn, đến sống nhờ bên Đại Tạp viện cũng không bỏ sót."

Nghe nói Tông Chu thích đám nữ hài tử hầu hạ, kỳ thật trong lòng mọi người cũng đều hiểu, đây chỉ là cái cớ, lúc trước Tông Chu mở tiệc chiêu đãi tại Song Viên cũng chỉ nhìn nhóm nữ nhi của các gia đình, bây giờ bái phỏng các nhà nhìn thì không chỉ là các tiểu thư, nói cách khác chỉ cần tuổi tác thích hợp, Tông Chu cũng không ngại xuất thân.

Như thế cũng tốt, chỉ cần không chọn phải nữ nhi nhà mình, đương nhiên các nhà vui lòng nịnh nọt.

Quách đại phu nhân có chút hối hận nói: "Đáng tiếc là đã không để những nha đầu này học chữ, cũng không biết hắn có để ý hay không."

Quách Hoài Xuân vuốt râu nói: "Thái giám đa nghi cổ quái, không muốn lấy người thường có lòng phỏng đoán, chuyện đến nước này chỉ thuận theo ý trời thôi."

Cũng chỉ có thể như thế, Quách đại phu nhân tràn đầy ưu tư rời đi, Quách Hoài Xuân đứng ở ngoài phòng, nhìn trăng tròn mờ nhạt ở trên không trung lúc sáng lúc tối.

"Lão gia cũng lo lắng tiểu thư sẽ được chọn, Tông đại nhân này ở Song Viên tán dương tiểu thư tài hoa." Ngô quản gia thở dài nói.

Quách Hoài Xuân nói: "Không đoán được…"

Hử, không đoán được là có ý gì? Ngô quản gia nhìn về phía Quách Hoài Xuân.

Quách Hoài Xuân nhìn trăng tròn nói: "Chọn trúng thì khổ sở nhưng cũng vui vẻ."

Vậy rốt cuộc là vui vẻ hay là khổ sở? Nghe ngược lại như muốn đại tiểu thư được chọn tiến cung? Chẳng lẽ còn muốn đại tiểu thư vào trong cung tranh giành mặt tiền cho gia đình sao? Thần sắc Ngô quản gia có chút phức tạp, lão gia là muốn chấn hưng gia tộc nên hành động điên rồ ư.

Chủ tớ hai người ngây người ngắm trăng, còn đám tiểu nha đầu được nhận một ít tiền thưởng thì vui mừng hớn hở.

Noãn Noãn nhìn Thiền Y đi tới, hâm mộ nghênh đón nói: "Tỷ tỷ được bao nhiêu tiền?"

Thiền Y mở bàn tay đang nắm ra, dưới ánh trăng mờ là mười đồng tiền lớn.

Noãn Noãn nâng mặt “oa” một tiếng: "Vậy đại nhân thật sự là quá hào phóng, Thiền Y tỷ tỷ không chỉ có quần áo mới mặc mà còn có nhiều tiền như vậy."

Thiền Y cười không nói chuyện, ôm lấy Noãn Noãn đi ra phía ngoài, chuyện ở đây đã làm xong, những nha đầu các nàng không thuộc về Quách gia nên có thể rời đi.

Noãn Noãn đi chầm chậm vào cửa, lớn tiếng nói: "Đêm nay phát tài rồi."

Thiền Y vội vàng kéo nàng nói: "Không được ầm ĩ… Thanh Tử đang học đấy." Vừa nhìn vào bên trong, thấy dưới ánh đèn trong phòng thiếu niên đang đứng chắp tay dạo bước, trong miệng nhẩm cái gì đó… Nghe được động tĩnh quay đầu nhìn qua, lộ ra nụ cười.

Tiết Thanh nói: "Noãn Noãn muội được bao nhiêu tiền thưởng?"

Noãn Noãn chau mặt nói: "Muội không có tiền." Đưa tay chỉ Thiền Y: "Là Thiền Y tỷ tỷ phát tài."

Tiết Thanh à lên một tiếng nói: "Thiền Y, ngươi cũng đi sao?"

Thiền Y đi tới nói ừ, Noãn Noãn đã giải thích mọi chuyện, chuyện lộn xộn Tiết Thanh cũng nghe rõ, ánh mắt của nàng có chút kỳ lạ.

"… Chỉ cần nữ hài tử 11 tuổi đến 14 tuổi hầu hạ…" Nàng nói: "Đây thật sự là…"

Tiết mẫu nói: "Thái giám mà, người không được đầy đủ, luôn luôn kỳ lạ."

Ừm điều này cũng đúng, trong lịch sử các thái giám có đam mê kỳ lạ cũng không ít, chỉ là vị Tông Chu đại nhân này có chút khác biệt. Lúc này tổng hợp tất cả mục đích lại... không giống như là tuyển người mà là đang tìm người.

Nữ hài tử 11 tuổi đến 14 tuổi, thoạt nhìn như là tung lưới rộng rãi vậy, làm như vậy có phải thà giết lầm 1.000 không buông tha một người hay không?

Tiết Thanh chắp tay đứng trước bàn, nhìn Tiết mẫu cười nói với Thiền Y.

Noãn Noãn lại nhìn về phía nàng nói: "Thiếu gia, người thấy Thiền Y vận khí tốt có đúng hay không?"

Tiết Thanh ừm một tiếng nói: "Cái này, không nói chính xác được."

Cái này có gì không thể nói chính xác, Thiền Y hé miệng cười, Noãn Noãn cũng có phần thấy không thú vị nói: "Thiếu gia người đọc sách đọc tới choáng váng rồi."

Tiết Thanh cười, chăm chú nghe Tiết mẫu và Noãn Noãn, Thiền Y trò chuyện về các kiểu thái giám, không tiếp tục đọc sách nữa.

….

Sau một trận mưa thành Trường An lại nóng bức lên, đường phố lại trở nên uể oải, sự vội vã, căng thẳng Tông Chu mang tới đã tiêu tán không còn chút dấu tích, không có người vì bệnh mà đột nhiên qua đời, tri phủ đại nhân cũng không vì chiêu đãi vị quý nhân này mà phong tỏa đường song. Tông Chu thật giống như đã biến mất trong thành, ngoại trừ thỉnh thoảng tôi tớ nhà ai bận rộn mua sắm thịt rượu, nói là vì chiêu đãi tông Chu đại nhân, mọi người mới nhớ tới có một vị đại nhân như thế ở thành Trường An.

Đối với đại đa số người mà nói, vị đại nhân này quá xa vời, chỉ là trong lúc bận rộn nói tới giống như là những tin đồn thú vị để xua đi mệt mỏi, đối với hài tử đọc sách mà nói cũng như thế.

"… Tông đại nhân đã thăm viếng mười mấy nhà… Mỗi lần mở tiệc chiêu đãi đều có làm thơ truyền ra…" Tô Phương đứng trong học đường nói.
Bình Luận (0)
Comment