Đại Dựng Phu

Chương 31

Chu Dịch An ngây ngô quay bước trở về văn phòng khoa văn, hắn để cuốn kỷ yếu lên trên bàn làm việc của trưởng khoa xong thì đi ra. Khi ra khỏi văn phòng lại thấy hai giáo viên trẻ tuổi của khoa văn từ đầu kia hành lang đi lại, hai người cầm trong tay ipad thảo luận cái gì đó.

Chu Dịch An cũng không để ý, cùng hai giáo viên này đứng chờ thang máy, trong lòng nghĩ đến những lời Vương Ân Thành vừa nói — Em ấy bị ép buộc, tất cả mọi chuyện là như vậy. Bên tai vang lên âm thanh hai giáo sư nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Trong đó một cô gái tuổi còn trẻ nhỏ giọng nói: “Wow, đứa nhỏ này trông dễ thương ghê, vẫn đang còn tuổi nhà trẻ ha?”

Cô gái lớn tuổi hơn đáp : “Vẫn còn tuổi nhà trẻ, chắc sáu bảy tuổi rồi, cuối năm không chừng lên tiểu học.”

“Ở đâu chụp lén được vậy?” Cô gái trẻ hơn nghi hoặc hỏi.

“Không biết, tớ có được từ người khác, không biết chụp được ở đâu, bất quá chúng ta xem đề tài của câu chuyện đã, loại tin tức này bảo đảm không đăng được, khẳng định phía bên kia sẽ ém đi.”

Cô gái trẻ hơn gật đầu : “Chắc chắn rồi, nếu mình có một đứa con trai xinh đẹp như vậy, cũng sẽ giấu biến đi không cho người khác nhìn thấy. Tuy rằng có nghe đồn đãi, nhưng thật không ngờ con trai đã lớn như vậy, chậc chậc, con trai của kim cương Vương lão thì cũng coi như là kim cương Tiểu Vương tử rồi!”

Cô gái lớn tuổi : “Ai u, chuyện mấy gia đình hào môn dân thường như chúng ta không hiểu được đâu, rất phức tạp. Thang máy đến rồi.”

Chu Dịch An cùng hai cô gái trước sau bước vào thang máy, Chu Dịch An đứng ở phía sau, tuy rằng nghe được các cô nói chuyện, nhưng không để ý, trong lòng vẫn đang mãi nghĩ về chuyện năm đó của Vương Ân Thành.

Cô gái lớn tuổi lướt ipad trong tay xem ảnh, tất cả đều là hình của một đứa bé, Chu Dịch An ngẫu nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cứng đờ.

Ngón tay cô gái lướt qua màn hình, Chu Dịch An nhìn xuống thì thấy rất nhiều ảnh chụp, từng tấm từng tấm đều là khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất quen thuộc, mặc áo xanh lam quần bò màu đen, hai má bầu bĩnh của trẻ con, nhưng khuôn mặt đã rõ nét, đôi mắt màu hổ phách và lông mi thật dài, mũi cằm cùng hai má giống đến sáu phần.

Hô hấp của Chu Dịch An trở nên nặng nề, thứ hiện ra trước mắt khiến hắn khó mà tin được, hắn khiếp sợ nhìn màn hình, trong đầu như vang lên tiếng sấm, rền vang câu mình mới chất vấn Vương Ân Thành vừa nãy — Vậy vì sao em lại muốn mang thai thuê? !

Mang thai thuê? ! Đứa bé! ! ?

Chu Dịch An vẻ mặt giật mình cúi đầu nhìn vào màn hình, gây ra sự chú ý cho cô gái cầm ipad , không hiểu gì cả ngước mắt lên, hai cô gái nhìn về phía Chu Dịch An.

Chu Dịch An giương mắt nhìn nhìn các cô, không biểu hiện gì hỏi : “Hai người là giáo viên khoa văn phải không?”

Cô gái lớn tuổi buông thõng tay đang cầm ipad, “Đúng vậy, anh là đồng nghiệp của bọn em hả? Là giáo viên trong trường?”

Chu Dịch An gật đầu : “Tôi dạy sinh trong khoa dược, vừa mới giúp trưởng khoa của các cô đi lấy cuốn kỷ yếu.”

Cô gái trẻ hơn giật mình : “A a, là anh, em biết anh, anh mới từ nước ngoài về đúng không? Vừa nhậm chức phó giáo sư? !”

Chu Dịch An đáp phải, trên mặt chất chứa tâm sự, trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc, hắn rũ mắt xuống nhìn ipad cô gái lớn tuổi đang cầm,  làm bộ thuận miệng hỏi : “Đứa bé kia là ai? Nhón con khi nãy các cô nói đến đó.”

Cả ba là đồng nghiệp, phụ nữ lại thích tám, cảm thấy người ta là một người đàn ông trưởng thành lại còn là phó giáo sư dạy sinh vật khoa dược chắc cũng sẽ không nhàm chán tung tin đồn ra bên ngoài, nên thuận miệng nói : “Một đứa bé con nhà giàu.” Cô gái lớn tuổi vừa nói vừa cầm lại ipad lên, còn mau mắn đưa tới trước mặt Chu Dịch An, ngón tay dò tìm, đem hình chính diện của đứa bé hiện lên rõ ràng : “Đây nè, chính là nhóc đó.”

Chu Dịch An đưa tay đỡ một bên ipad, môi run lên, sắc mặt nháy mắt lạnh băng, máu trong tim dường như đang dông cứng lại .

Hắn hít sâu một hơi : “Nó là con nhà ai thế?”

Cô gái trẻ tuổi lanh mồm lanh miệng, ngay lập tức nói : “Anh dạy sinh vật khoa dược, chắc là biết xí nghiệp đại gia ngành dược của thành phố chúng ta chứ?”

Chu Dịch An ngước mắt nhìn, cô gái cười nói : “Chính là Hoa vinh quốc tế a! xí nghiệp dược Hoa vinh!”

“. . .”

Sau khi thang máy đến lầu một hai cô gái nhận lại ipad chào Chu Dịch An rồi đi, Chu Dịch An một mình đi từ trong thang máy ra, vô tri vô giác, ánh mắt có chút mơ hồ, hoàn toàn không có tiêu cự, chẳng biết nên nhìn vào đâu.

Đối diện phòng an ninh nơi đại sảnh lầu một có một hàng ghế ngồi, Chu Dịch An yên lặng đi đến bên đó ngồi xuống, khuỷu tay chống đùi, mặt chôn trong lòng bàn tay.

Hiện tại suy nghĩ của hắn hoàn toàn hoảng loạn, ngay từ lúc lão Lưu nói cho hắn biết năm đó Vương Ân Thành giúp con ma bài bạc là cha nuôi của mình mang thai thuê để trả nợ, cho đến sáng nay Vương Ân Thành khuôn mặt lạnh như băng nói ra câu “Tôi chưa từng đồng ý mang thai thuê”, vừa mới rồi nhìn thấy gương mặt giống Vương Ân Thành đến sáu phần, cho đến cuối cùng, từ miệng cô gái nghe được mấy chữ “Xí nghiệp dược Hoa vinh”.

Rối loạn, tất cả là một mớ bòng bong, dường như về cơ bản không có chuyện gì đúng cả. Bắt đầu từ lúc hắn xuất ngoại, rồi quen biết Lưu Hằng, sau đó về nước và gặp được Vương Ân Thành, cuối cùng là chia tay với Lưu Hằng vì muốn bù đắp một chút gì đó, dường như tất cả đều sai lầm rồi.

Không có gì đúng.

Vương Ân Thành bị ép buộc mang thai thuê, hắn rất khó hình dung ra được con ma bài bạc cha nuôi của mình năm đó rốt cuộc làm như thế nào để bức bách Vương Ân Thành, cũng rất khó tưởng tượng Vương Ân Thành làm sao có thể chịu đựng được sự khuất nhục của quá trình mang thai thuê để sinh đứa bé ra.

Lại còn thêm đứa con của Lưu Hằng nữa!

Hắn cùng Lưu Hằng ở chung trong bốn năm, chỉ thấy mặt đứa bé kia một lần lúc đang còn ở nước ngoài, khi ấy mới bốn tuổi, khuôn mặt Bánh Đậu vẫn còn tròn trịa bầu bĩnh, mặt mày chưa sắc nét, vào thời điểm đó quả thật rất giống Lưu Hằng. Mà hiện tại khuôn mặt đứa bé kia qua một thời gian, bắt đầu thon gọn lại, chỉ cần là người quen biết Vương Ân Thành, liếc mắt một cái là nhận ra đứa bé kia rất giống cậu, vô cùng giống.

Hắn qua lại với Lưu Hằng trong bốn năm, Bánh Đậu có được là do thuê người ta đẻ hắn đã biết ngay từ đầu, nhưng vận mệnh đâu thể chỉ trêu cợt người ta đơn giản như vậy nhỉ? Người mang thai thuê thế nhưng lại là Vương Ân Thành, không ngờ lại là Vương Ân Thành!

Chu Dịch An chôn mặt trong lòng bàn tay, giờ phút này cảm xúc phức tạp khó có thể chấp nhận, hắn chợt nghĩ đến ngày đó mình mới vừa về nước không lâu, trong quán cà phê ở sân bay, Lưu Hằng và Vương Ân Thành cũng đã chạm mặt nhau! !

Hai người đi sát qua nhau! Chu Dịch An cứng đờ cả người, thận trọng nhớ lại, xác định khi đó ánh mắt Lưu Hằng thoáng quét qua mặt Vương Ân Thành một chút rồi mới nhìn về phía mình !

Chu Dịch An chậm rãi ngồi thẳng lại, vẻ mặt không thể tin được, hắn có thể liếc mắt thì nhận ra được, Lưu Hằng nuôi đứa bé kia sáu năm lẽ nào nhận không ra? !

Hắn cũng nhớ lại lần mình cùng Lưu Hằng gặp mặt gần đây, Lưu Hằng nói cho qua chuyện, cả thái độ của Lưu Hằng khi nói chia tay với mình. Hai người qua lại bốn năm nên hắn cũng hiểu tính tình của Lưu Hằng ít nhiều, trong cuộc sống, Lưu Hằng không phải là người sẽ đột nhiên đưa ra quyết định, nhất định là đã suy nghĩ thật lâu suy xét chu toàn mới định đoạt.

Vậy thì bắt đầu từ khi nào?

Chu Dịch An nắm chặt hai tay, rồi lại gượng gạo buông ra, chậm rãi đứng lên nhìn ra bên ngoài đại sảnh. Mười giờ sáng, ánh nắng bên ngoài rất đẹp, trời xanh mây trắng, ánh sáng chan hòa. Cùng với tâm trạng giờ phút này của hắn hoàn toàn tương phản.

Hắn đã biết vì lí do gì Lưu Hằng lại chia tay với mình, đó là bởi vì Vương Ân Thành.

Lưng Chu Dịch An ướt đẫm mồ hôi, hắn lấy di động từ trong túi ra, gọi cho vị trưởng khoa kia, tìm đại một lý do để hỏi thăm địa chỉ tòa soạn báo nơi Vương Ân Thành làm việc.

Vương Ân Thành sau khi quay về tòa soạn thì cắm đầu vào công việc, bởi vì trang tin tức có vấn đề bên in ấn cho nên chậm mất bữa cơm trưa, chỗ Thiệu Chí Văn có bịch khoai tây chiên, nên lấy ra hiến tặng.

Vương Ân Thành tranh thủ làm hết công việc của buổi chiều, trước giờ tan tầm hai tiếng chào lão Lưu rồi rời đi, đón xe đến Hoa vinh Quốc tế.

Lưu Hằng đã chờ sẵn ở văn phòng, thư kí dẫn Vương Ân Thành đến tận chỗ, gõ cửa rồi đi vào.

Lưu Hằng gật đầu chào Vương Ân Thành, thư kí vừa định đi rót nước, bị Lưu Hằng đưa tay ngăn lại, nói : “Không cần.”

Chờ thư kí ra ngoài rồi, Lưu Hằng mới tự mình pha trà rót nước cho Vương Ân Thành, hai người ngồi trên ghế sa lông thảo luận về bài phỏng vấn.

Lưu Hằng nói rõ nguyên nhân gọi Vương Ân Thành tới là bởi vì hôm trước trong buổi phỏng vấn có nhắc tới đề tài khống chế cổ phần của Cửu Long, ý Lưu Hằng là muốn xóa mục này đi, tạm thời không thể công khai trên truyền thông báo chí, bộ phận quan hệ xã hội mới thông báo cổ phần khống chế đã xảy ra một ít nguy cơ.

Vương Ân Thành gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Tiếp đó đưa bản thảo mình sửa tạm cho Lưu Hằng : “Đây là bản thảo tạm sửa, giai đoạn cuối còn điều chỉnh lại, trưởng biên tập duyệt nữa là xong, anh nhìn xem có vấn đề gì không, nếu còn có thể sửa thêm lần nữa.”

Lưu Hằng cầm lấy, tầm mắt đọng lại ở ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng của Vương Ân Thành một chút, sau đó bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt nhìn vào bản thảo phỏng vấn.

Vương Ân Thành thừa dịp mở di động xem tin nhắn, nhìn xem có công việc gì khác hay không.

“Được rồi.” Lưu Hằng đọc bản thảo, cảm thấy không có vấn đề gì, câu văn của Vương Ân Thành trau chuốt, anh hoàn toàn không lo lắng.

Vương Ân Thành gật đầu, “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

“Quay về tòa soạn?” Lưu Hằng ngẩng lên hỏi.

“Không, tan tầm luôn.” Vương Ân Thành đang thu dọn đồ đạc, động tác dừng lại, giương mắt đối diện với Lưu Hằng, cậu đột nhiên hiểu được ý của anh.

Lưu Hằng đứng lên, sờ sờ cổ tay, xoay người đi đến bàn công tác bên cạnh sô pha cầm di động lên : “Đi cùng nhé, cũng sắp tới giờ rồi.” Nhà trẻ gần tan học.

Mí mắt Vương Ân Thành máy một cái, cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lưu Hằng trong cuộc sống riêng tư, nhưng Lưu Hằng chuyển từ chủ đề công việc sang việc riêng quá mức tự nhiên, không có gì khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Vương Ân Thành thậm chí còn cảm thấy là do mình quá để ý, Lưu Hằng cũng giống như mình hẳn chỉ là vì con mà thôi.

Hai người từ cao ốc Hoa vinh Quốc tế đi thang máy xuống dưới, lên ô-tô cùng đi đón con.

Vương Ân Thành trước sau như một trầm mặc, Lưu Hằng chuyên chú lái xe, trong xe chỉ có tiếng nhạc văng vẳng.

Thư giãn sau một ngày làm việc kết thúc, suy nghĩ của Vương Ân Thành nhẹ nhàng hơn, phiêu du tới buổi gặp mặt Chu Dịch An ban sáng ở trong trường, vào thời điểm nhìn thấy vẻ mặt áy náy muốn bù dắp của Chu Dịch An cậu chẳng có cảm giác gì, chỉ là không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn, nhưng mà bây giờ nhớ lại, cậu cảm thấy phản ứng của mình không đúng, cậu tựa hồ cũng không phải là người rộng lượng, thời điểm đó sao lại không tàn nhẫn mỉa mai mấy câu?

Trong đầu Vương Ân Thành suy nghĩ, môi lại nhịn không được nở nụ cười khinh miệt.

Lưu Hằng đưa mắt nhìn Vương Ân Thành : “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Không có việc gì.” Vương Ân Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi biết bối cảnh gia đình của Vương Ân Thành, cảm giác của Lưu Hằng đối với Vương Ân Thành lại tăng thêm một tầng.

Trước đây anh thấy Vương Ân Thành tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh, lạnh lùng thản nhiên, không có cách gì tới gần, lại khiến tâm người ta rung động; Nhưng mà hiện giờ lại thấy Vương Ân Thành rất xem trọng tình càm, nhất là khi nhớ lại trong phòng bếp cậu dắt theo Bánh Đậu dáng vẻ chuyên tâm làm bánh bích quy động vật nhỏ cho con.

Anh nghĩ có lẽ Vương Ân Thành cũng không thật sự lạnh lùng, có điều thời thơ ấu cuộc sống gia đình nát bét, không có tình thương cha mẹ, lớn lên lại phải trải qua việc mang thai thuê để trả nợ, một giai đoạn cuộc sống không muốn người khác biết, cho nên tính cách mới trở nên như thế.

Lưu Hằng đậu xe ở trước cổng, cùng Vương Ân Thành đi vào trường học.

Lớp lá đã kết thúc giờ học, các bạn nhỏ đang tự thu dọn đồ dùng cất vào ba lô nhỏ của mình, giáo viên đứng trên bục giảng vỗ tay ý bảo bọn nhỏ chú ý nghe, nhắc nhở tụi nhỏ chú ý sau khi tan học không nên chạy lung tung, chờ ba hoặc mẹ tới đón.

Diệp Phi ngồi phía sau Bánh Đậu, thu dọn đồ đạc xong, đi đến bên cạnh Bánh Đậu : “Cậu bị gì thế? Sao tớ cảm thấy hình như cậu không được vui vậy?”

Bánh Đậu lười sắp xếp lại ba lô, mỗi lần đều đem một đống đồ vật thượng vàng hạ cám tùy tiện nhét vào bên trong, sau đó thì kéo khóa lại.

Khuôn mặt Bánh Đậu vẫn lầm lì như thường ngày, rũ mắt nhìn xuống : “Không có.”

Bên ngoài phòng học đã có một số phụ huynh đứng đợi, có mấy bé không ngừng ngóng ra phía ngoài, cười tươi như hoa, đưa tay ngoắc ba mẹ của mình.

Bánh Đậu vừa vặn giương mắt nhìn ra, rồi chuyển tầm mắt nhìn xuống, vẻ mặt rõ ràng rất mất hứng.

Lúc Bánh Đậu mất hứng Diệp Phi chỉ dám nhỏ giọng dỗ hai câu, hoặc là có món đồ chơi hay đồ ăn thì dâng lên lấy lòng, nhóc không dám ở phía sau Bánh Đậu nói thêm cái gì, bởi vì chỉ có nhóc mới biết Bánh Đậu nổi bão có bao nhiêu khủng bố. Trước kia Bánh Đậu dám đánh nhau với mập mạp ở lớp cách vách, lấy gạch gọt da đầu người ta. Nhóc sợ mình nói nhiều Bánh Đậu thấy phiền, cũng lấy gạch gọt mình.

Diệp Phi dỗ dành hai câu rồi kéo kéo quần áo, thấy Bánh Đậu vẫn buông mắt nhìn xuống không nói câu nào, cũng không dám nhiều lời.

Giáo viên vẫn đang dông dài những điều mà mỗi ngày trước khi tan học đều sẽ dặn dò, không có mấy bạn nhỏ chú ý lắng nghe, Diệp Phi liền giương mắt nhìn khắp nơi, khi ngó ra ngoài phòng học thì sửng sốt, há hốc miệng, vươn tay kéo quần áo Bánh Đậu : “Bánh Đậu Bánh Đậu! Ngoài kia. . . ngoài kia. . . Cậu mau nhìn!”

Bánh Đậu cau mày, ba lô nhỏ thảy bừa dưới chân, dáng vẻ chán ghét né tránh, quay đầu trừng Diệp Phi : “Đừng kéo quần áo của tớ!”

Mắt Diệp Phi mở to hết cỡ, kề sát vào Bánh Đậu, chỉ ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói : “Người kia. . . Là của cậu. . . Ma ma?”

Bánh Đậu sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành đứng sóng vai ở ngoài cửa, nhìn về phía nhóc.

Vương Ân Thành đưa tay vẫy, cong môi mỉm cười.

Bánh Đậu mắt mở thật to, không thể tin vào mắt mình, nhóc nghĩ mình bị hoa mắt chăng? Sao lại như thế được? Ông ấy không phải đi làm sao!? Kỳ thật trước kia Bánh Đậu đã từng tưởng tượng, một ngày nào đó vào lúc tan học, trước mặt những bạn nhỏ khác đang được ba hoặc mẹ đón về, ma ma của cậu cũng sẽ đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, xách túi dùm rồi sờ đầu còn ôm nhóc một cái, sau đó dẫn nhóc về nhà hay không?

Bánh Đậu tưởng tượng không chỉ một lần, mà là rất rất nhiều lần, có đôi khi mở to đôi mắt đẹp nhìn quanh quất ra ngoài, rồi dần dần thất vọng, sau này bèn không suy nghĩ nữa, tâm tư cũng phai nhạt, nhóc nghĩ đời này phỏng chừng không có khả năng.

“Có phải ông ấy hay không! Phải không vậy!?” Diệp Phi tò mò đẩy đẩy Bánh Đậu, trong lòng thì ngứa ngáy.

Bánh Đậu lại không để ý tới nhóc nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn cắn môi, tìm kiếm ánh mắt của Vương Ân Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường vốn lạnh lùng chậm rãi dịu lại, tim cũng theo đó mà hòa tan, hai má nhóc từ từ đỏ bừng lên, cũng ngượng ngùng đưa tay lắc lắc, cảm thấy động tác này đặc biệt không được tự nhiên, trong lòng lại tràn đầy tim hồng bay bay.

Diệp Phi =口=, cảm thấy không thể tin được, nhóc thế mà lại nhìn thấy Bánh Đậu đỏ mặt, còn đưa tay lắc lắc, làm ra động tác chào hỏi vô cùng nhu thuận.

Bạn nhỏ trầm mặc, đột nhiên nghĩ sức mạnh của tình mẹ quả nhiên rất vĩ đại! !

Thầy giáo cuối cùng cũng vỗ tay ý bảo tan học, ai có phụ huynh đến đón có thể ra về, mấy bạn phụ huynh còn chưa tới ngồi yên ở vị trí của mình, có thể đi toilet, nhưng không được chạy lung tung.

Ma ma Diệp Phi còn chưa đến, bình thường Bánh Đậu luôn tan học trước, trước khi đi sẽ nói với Diệp Phi mấy câu.

Nhưng hôm nay Bánh Đậu vừa nghe giáo viên nói tan học, bật người xách theo ba lô nhỏ hình con thỏ chạy mất.

Diệp Phi 囧 囧 Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Bánh Đậu, đây đúng là điển hình có ma ma quên bạn bè.

Lưu Hằng gật đầu chào giáo viên phụ trách hôm nay một cái, thầy giáo cười gật đầu, đứng trong phòng học duy trì trật tự.

Bánh Đậu xách theo ba lô nhỏ chạy vội ra, trong mắt chỉ có Vương Ân Thành, còn chỗ nào cho cha già đâu? Lưu Hằng xoay người vươn tay định cầm ba lô cho nhóc con, Bánh Đậu lại khuỵu người xuống, chạy đến trước mặt Vương Ân Thành, ngước khuôn mặt đỏ bừng lên, đưa ba lô nhỏ tới tay Vương Ân Thành, cũng chẳng nói gì, cứ như vậy hai mắt đầy sao nhìn Vương Ân Thành, vẻ mặt đầy chờ mong.

Lưu Hằng xoay người cánh tay đang vươn ra cứng đờ, tim giống như thủy tinh vỡ  nát.

Trước đây ba lô của nhóc con là do anh cầm, sau khi lên lớp lá mới không cầm nữa, hôm nay có Vương Ân Thành ở đây, Lưu Hằng vốn định hiến một chút ân tình bày ra vở kịch phụ từ tử hiếu, đổi lại là bị ghét bỏ không thèm đếm xỉa gì tới!

Hành động của hai cha con đều bị Vương Ân Thành thu vào tầm mắt, trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, nhưng bên ngoài chỉ nhếch môi thành nụ cười nhạt, xoay người sờ sờ đầu bé con, cầm lấy ba lô nhỏ.

Lưu Hằng đứng thẳng lại, quyết định đợi Vương Ân Thành cầm lấy ba lô rồi thì mình sẽ ở trước mặt Vương Ân Thành thể hiện một chút, anh đang định nói tốt rồi, xong quay qua ôm con của mình, nhóc con lại vươn tay về phía Vương Ân Thành làm nũng : “Ôm một cái!”

Khóe miệng Vương Ân Thành nhộn nhạo ý cười, ôm bánh đậu ngồi lên cánh tay của mình, tay kia xách ba lô, nâng bước xoay người đi ra ngoài.

Thân thể Lưu Hằng lại cứng đờ, đứng tại chỗ nhìn hai tay của nhóc con đang ôm cổ Vương Ân Thành, ra vẻ mỏng manh dùng khuôn mặt cọ vào cổ Vương Ân Thành.

Lưu Hằng nắm tay lại, anh cảm thấy giờ phút này mình không thể không đối mặt với một sự thật tàn khốc, đó chính là — Mình không đơn giản là bị ghét bỏ như vậy, căn bản là hoàn! Toàn! Không được để mắt đến!

Có ma ma, quên bố già! !

Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu, mặt bé con mềm mềm dán lên mặt cậu cọ cọ, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, nghiêng người quay đầu ra phía sau nhìn thoáng qua Lưu Hằng với vẻ không hiểu gì cả.

Ánh mắt thâm trầm của Lưu Hằng chợt lóe lên, ngoan ngoãn bước nhanh theo sau, tiếp nhận ba lô từ tay Vương Ân Thành.

Hai người đưa Bánh Đậu từ nhà trẻ lên xe, Lưu Hằng lái xe, Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu ngồi ở ghế phó lái.

Bánh Đậu vùi mặt trong ngực Vương Ân Thành, sớm quên mất câu chuyện “Mượn gà đẻ trứng” kia làm cho mình buồn bực suốt một buổi chiều, nhóc ngồi trên đùi Vương Ân Thành, hỏi : “Chúng ta về nhà ăn cơm hả? Con còn muốn ăn bánh bích quy nhỏ!”

Vương Ân Thành cười đang định mở miệng, Lưu Hằng khởi động xe quét mắt liếc nhóc con một cái, nghiêm túc nói : “Đồ ăn vặt không thể thay cơm!”

Bánh Đậu nảy người khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên người Vương Ân Thành, cọ cọ, hừ một tiếng, nhìn bố già nhà mình.

Vương Ân Thành hơi do dự, quay đầu nhìn Lưu Hằng, “Mẫu tử” hai người đều nhìn anh, một thì ra vẻ khiêu khích cố tình làm bậy, một lại mang theo ánh mắt thương lượng ôn hòa, tay Lưu Hằng đảo quanh vô lăng, trán và lưng đẫm mồ hôi, cũng không biết là tại nóng hay là tại cái gì khác.

Anh nhìn chiếc xe phía trước, rốt cục nói : “Chỉ có thể ăn một chút.”

“Wow!” Bánh Đậu đặc biệt vui vẻ ôm cổ Vương Ân Thành lắc lắc.

Hai người ngồi trên ghế phó lái, không ai chú ý tới sắc mặt Lưu Hằng.

Lưu Hằng bất động thanh sắc nhìn vào kính chiếu hậu, xác định ở phía sau cách đó không xa có một chiếc Audi vẫn luôn chạy theo nãy giờ, đúng là chiếc xe mà anh đã cho Chu Dịch An.

Mà lúc đó ở trong nhà trẻ, Trần Giác vội vàng chạy tới, vẻ mặt không hiểu nhìn con trai mình.

Bạn nhỏ Diệp Phi nhìn ma ma của mình, lại nghĩ đến ma ma của Bánh Đậu đã sớm chờ ở cửa để đón nó, so sánh rồi cảm thấy đặc biệt không thoải mái. Hơn nữa mỗi lần đều là nhóc chờ ma ma tới đón, Trần Giác chưa từng đến sớm bao giờ! !

Nhóc đẩy bàn tay của Trần Giác đang sờ đầu của mình, bĩu môi khịt mũi, tỏ vẻ kiêu ngạo tối nay không cần ma ma để ý đến mình! ! ╭(╯^╰)╮

Trần Giác lại không phải là Vương Ân Thành, nhìn thấy con mình cái tốt không học lại bắt chước người ta kiêu ngạo, dùng tay vỗ vào đầu con trai, “Về nhà!”

Bình Luận (0)
Comment