Tháng ba ngày mười sáu, qua các lễ nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, thánh thượng ban chiếu: phong trưởng nữ của Bí thư giam Thẩm Lương Trực làm Quảng Bình vương phi; phong thứ nữ Mộ Dung Lâm Trí của Đại học sĩ Mộ Dung Xuân làm Kiến Ninh vương phi.
Tháng ba ngày hai mươi tám, làm lễ nghênh thân (lễ rước tân nương). Ngày đó thành Trường An người người nhốn nháo, muôn người đều đổ xô ra đường. Lần này hoàng gia gióng trống khua chiêng chọn phi cho hai vị hoàng tôn, kinh động rất lớn. Thông thường mà nói, từ ban lệnh tới nghênh thân, nhiều lễ nghi phiền phức, thế nào cũng phải mất một năm hoặc lâu hơn, không nghĩ tới chưa đầy một tháng sắp cưới vào cửa. Chẳng lẽ hoàng gia cũng không kịp đợi, hoàng đế gấp gáp muốn nạp cháu dâu như vậy? Đương nhiên, đây là trò cười của kinh thành.
Nhị vị hoàng tôn đều là con của thái tử, Quảng Bình vương là con trưởng, Kiến Ninh vương là con thứ ba; đặc biệt là Quảng Bình vương, lúc sinh hạ liền được Huyền Tông hoàng đế phong ngay làm “Đích hoàng tôn”, được cho là một trong những nhân vật đứng đầu trong thiên hạ.
Quảng Bình vương Lý Thục vóc người vừa phải, dung mạo bề ngoài phóng khoáng, phong thái rực rỡ, giữa hai lông mày tự có khí độ sáng chói nhà đế vương, mặc áo cổn màu đỏ thẫm và đội miện thêu nhật nguyệt tinh thần, ngồi xe ngọc được ban thưởng, giờ mùi ba khắc liền khởi hành từ Quảng Bình vương phủ, thắp nến, giục ngựa, nổi trống, chờ tùy tùng, hộ vệ quá ngàn người, trùng trùng điệp điệp đi qua Vĩnh Hưng, Sùng Nhân, Thắng Nghiệp, Đạo Chính, đích thân tới Thẩm phủ đón chính phi, là lễ “Nghênh thân“. Về phần Kiến Ninh vương, sẽ chậm hơn một khắc, khởi hành rước dâu từ Kiến Ninh Vương Phủ.
Đây là lần đầu tiên người dân thành Trường An được thấy phong thái của Quảng Bình vương, tuy bị tầng tầng thị vệ ngăn cản, chỉ có thể nhìn từ xa xa, vẫn sôi nổi ca tụng không dứt, “Long hưng phượng cử”, vậy phi tử phải là người phi phàm như thế nào, mới có thể xứng với vị hoàng tôn như thế? Có thể thấy được Thẩm phi này phúc trạch sâu dày, không phải điều người thường có thể có.
Mấy ngày trước, đã có nữ quan của Thượng Nghi Cục trong cung tới Thẩm phủ giảng dạy về lễ nghi đại hôn. Triều đại mà dân chúng bình thường đã cực kỳ coi trọng hôn lễ, huống chi là cung đình, đại chí bố tịch, thiết vũ lễ, tiến diên, hàng tịch, bái khấu, thụ chí, thiết tẩy đích phương pháp, tiểu đáo khấu*, mỗi nghi thức đều phải được luyện tập qua, không thể xảy ra nửa phần sai lầm.
*Tên các nghi lễ (xin lỗi vì bọn mình không có hiểu biết về các nghi lễ này)
Thẩm Trân Châu lúc này đang ngồi ngay ngắn trong khuê phòng, một phương khinh bạc tấm khăn tạo la màu đỏ che lại hoa dung nguyệt mạo của nàng, nhưng lại không ngăn được nàng suy nghĩ lung tung. Từ tháng ba tới nay, nàng đã trải qua lựa chọn lớn nhất trong cuộc sống. Nàng luôn luôn không tin vào vận mệnh, nhưng giờ lại hữu ý vô ý suy tư: Cả đời, trong một tháng này, trong ba mươi ngày ngắn ngủn đã hoàn toàn thay đổi. Giả như không được phong phi, hiện thời nàng ở nơi nào? Trên đường trở về Ngô Hưng ư? Xe ngựa trang hoàng xa hoa, tùy tùng hầu hạ như mây, chuyện đương nhiên sẽ khiến người đi đường liếc mắt, nhưng không chỉ vậy, từ đây nàng sẽ bị chôn vùi trong lịch sử, không có ai biết, trong những năm Thiên Bảo, đã từng có một nữ tử tên là Thẩm Trân Châu. Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng đây là chuyện không thể nào. Ngọc điệp hoàng gia đã ghi tên của nàng, tịch quán, cha mẹ, nàng nhất định phải cùng sinh tử, cùng tiến thoái trong cái thế giới xa lạ kia, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào. Mùng ba tháng ba, một đêm nàng thức đến khuya đàm đạo cùng phụ thân, nội dung cụ thể đã nói cái gì, nàng phảng phất tất cả đều mơ hồ, chỉ có một câu nói nàng ghi tạc trong lòng, mấy lần nửa đêm tỉnh mộng, trở mình trằn trọc vẫn là câu nói kia: “Nhân sinh túc nghiệp, tiêm duy tất báo. Hài tử, thiếu nợ nhân gia, sớm muộn cũng phải trả.” Dù sao cũng hơi buồn cười, phụ thân là nho sinh tiêu biểu, đến khuyên bảo nữ nhi, lại dùng đến những thứ Phật học kia.
Hồng Nhị rón rén đi vào, ghé vào bên tai Thẩm Trân Châu nói: “Muội mới hỏi thăm được từ An phủ, An nhị công tử bị An đại nhân trói ở Phạm Dương, không qua được kinh thành.” Hồng Nhị cùng Tố Từ là thị nữ hồi môn, lúc trên dưới cả nhà bận rộn tới mức không yên như hôm nay trái lại đặc biệt ung dung, mới bị Thẩm Trân Châu phái ra ngoài dò xét tin tức.
Thẩm Trân Châu vẫn vì An Khánh Tự lo sợ bất an, nghe nói xong thở dài một hơi, nghĩ thầm như vậy cũng tốt, chỉ cần y đừng làm loạn ở lễ nghênh thân, liền tạ ơn trời đất, chờ thành hôn rồi, mọi chuyện lắng xuống, gây chuyện nữa cũng không làm nên trò gì.
Đại ca của Thẩm Trân Châu là Thẩm Giới Phúc lúc này từ từ thong thả đi vào, y luôn luôn hiểu rõ nhất muội muội của hắn, phụ thân cương trực, mẫu thân bất quá là một kế mẫu, kể từ khi muội muội được sắc phong tới nay, bên ngoài phủ xe như nước ngựa như rồng, người muốn kết giao ngồi chật cả phòng, từ xưa dựa vào họa phúc, ai biết ngày mai trời có thể giáng tai họa bất ngờ hay không. Lại nói hôn sự này, thực ra là miễn cưỡng. Trong ngoài không ai không nghị luận, tỷ tỷ của quý phi là Hàn Quốc phu nhân một lòng muốn gả nữ nhi cho Quảng Bình vương, nghe nói chính phi được chọn là Thẩm Trân Châu, khóc lóc quấy rầy hoàng thượng và quý phi chừng mấy ngày, quý phi cũng thôi, nghe nói nàng không quá quan tâm, chỉ là ở bên cạnh phụ họa thêm một chút, bởi cũng có chút ghét cháu gái xảo quyệt, cố chấp; ngược lại hoàng thượng lại bất an trong lòng, cơ hồ muốn đổi chủ ý, cuối cùng phụ thân của Quảng Bình vương - Thái tử điện hạ luôn ôn thuận hiền hòa, lại nổi giận trước mặt Thánh thượng, thậm chí đánh vỡ luôn chén ngọc Dương Quốc Trung đưa, lúc này mới hạ chỉ: Thẩm Trân Châu làm chính phi, nữ nhi của Hàn Quốc phu nhân Thôi thị làm nhũ nhân, cùng một ngày đón vào Vương Phủ. Bắt đầu như vậy, gia quyến Dương thị đang được sủng, những ngày sau này của muội muội sợ là sẽ khổ sở. (Quy định nhà Đường: Nhũ nhân là thiếp của thân vương, có hai người, phân vị chính ngũ phẩm, vợ lẽ mười người, phân vị tòng lục phẩm.)
Trầm mặc hồi lâu, y rốt cục mở miệng nói: “Trân Châu, chuyến đi này, ngàn vạn lần phải bảo trọng…” y đột nhiên ngừng lại, ngoại trừ lời dặn bảo trọng, y còn có thể làm cái gì? Hết thảy sớm thành chuyện đã định, thư sinh không có chỗ nào dùng được, uổng y làm huynh trưởng, khó trách từ nhỏ phụ thân thường chỉ vào sống mũi hắn tức giận mắng, tính tình hèn yếu như thế, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, càng không bằng một phần vạn so với muội tử.
“Ca ca không cần phải lo lắng, huynh nhìn muội muội ta từ nhỏ đến lớn, nơi nào mặc cho người khi dễ!” Thẩm Trân Châu nhấc khăn tạo la lên, không chút hoang mang cười nói: “Nhưng mà ca ca cùng tẩu tẩu sau này phải đến thăm muội muội nhiều nhé! Mấy ngày gần đây tẩu tẩu có thể có thư, bao lâu thì trở về Trường An vậy?”
Nhắc tới thê tử, Thẩm Giới Phúc không khỏi cười khổ: “Nhị Nương càn quấy, cả ngày làm loạn, du ngoạn khắp nơi, ngày hôm trước thư đến thì nói đã đến Hoàng Sơn, ngay cả đám cưới của cô tử (em chồng) cũng không tới, thực là đâu có thế được!” Thê tử Thẩm Giới Phúc là Công Tôn Nhị Nương, chính là muội muội ruột của Kiếm Vũ danh gia Công Tôn Đại Nương.
“Ngược lại ta lại hâm mộ tẩu tẩu, gả cho vị hôn phu tốt như ca ca.” Thẩm Trân Châu vừa trêu ghẹo, cũng có cảm giác từ đáy lòng.
Còn định nói thêm vài câu, nghe bên ngoài tiếng trống nhạc vang trời, liền biết là Quảng Bình vương đã đến. Thẩm Giới Phúc không nói gì, Thẩm Trân Châu cười cười, đưa tay siết nhẹ bàn tay ca ca, nhẹ giọng nói: “Ca ca, huynh yên tâm.”
“Muội muội, muội phải nhớ kỹ, mọi việc cần phải nhẫn nhịn, không nên can thiệp vào, càng không thể bộc lộ tài năng. Nhớ lấy, nhớ lấy!” - Trước khi ra khỏi cửa phòng, Thẩm Giới Phúc không nhẫn nại được, cuối cùng dặn dò.
Kế tiếp chính là các nghi lễ kết hôn dài dòng mà rường rà, không ngừng khấu, bái, lạy. Dù là Trân Châu thiên tư thông minh, mười ngày ngắn ngủi nghe nhiều thấy qua, không xuất hiện một tai sai lầm, nhưng lúc lễ thực sự bắt đầu, vẫn hoang mang không biết phương hướng, mặc cho thị nữ hồi môn Tố Từ cùng Hồng Nhị nâng đỡ chỉ điểm.
Đây có lẽ là ngày quan trọng nhất trong đời. Phu quân nàng, Quảng Bình vương, hoặc ở đối diện, hoặc ở bên trái, nàng không nhìn thấy dung nhan tướng mạo y, kỳ dị chính là, nàng tựa hồ có thể từ trong lễ nghi hỗn loạn, nghe thấy rõ ràng hơi thở y đều đều ôn hòa; mí mắt rũ xuống, có thể nhìn thấy tay áo y tỏa ra ánh sáng. Nàng cũng giống như hết thảy tân nương, tràn đầy e thẹn.
Cái khấu đầu cuối cùng từ biệt cha mẹ, được Tố Từ nâng ra ngoài cửa lớn, Tố Từ nhắc nhở bên tai: “Nên lên xe”, nàng âm thầm gật đầu. Dưới mũ tạo la, loáng thoáng có thể thấy được trục bánh xe, điêu long họa phượng, tinh mỹ chưa từng gặp. Xe ngọc xưa nay chỉ có lúc thái tử nạp phi mới có, thân vương tầm thường vốn không có tiền lệ, lúc này được hoàng thượng ngự ban một chiếc, xem như là điều khác biệt rồi.
“Thỉnh Vương phi lên xe!” Ti nghi quan cao giọng xướng lên, đột nhiên từ trên xe một bàn tay đưa ra nắm chặt tay trái của nàng. Đây là không có trong lễ nghi a! Nàng nghe xung quanh nổi lên tiếng ồn ào, thanh âm của ti nghi quan có chút ngưng trệ, phảng phất thể hiện rõ ràng giữa không trung, nhưng chỉ trong thời gian rất ngắn, hết thảy rất nhanh khôi phục như thường. Ngón tay đôn hậu như ngọc, lại mạnh mẽ có lực, được y kéo nhẹ một cái, lại dễ dàng đi lên xe: “Có ta, đừng sợ!” Thanh âm y trầm thấp như gần như xa, trên mặt Thẩm Trân Châu đỏ lên, trong lòng ấm áp, ánh mắt buông xuống, lại rơi vào tay áo y đang tỏa ra ánh sáng.
Đột nhiên nhớ tới mười năm trước, nàng chìm trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại, toàn thân đau đớn khó chịu, từ từ mở mắt ra, gian phòng hoa mỹ, quý phụ nhân xa lạ, không khí xa lạ, thế giới xa lạ, nàng tám tuổi, từ u mê sinh ra sợ hãi, thét lên nhảy ngay xuống giường chạy ra bên ngoài. Thì ra đây là phòng trên một một chiếc thuyền rồng, không gian bên ngoài vô cùng rộng lớn làm nàng đột nhiên thấy trống rỗng trong lòng không biết làm thế nào, bỗng một đôi tay thiếu niên đưa ra nắm chặt tay nàng: “Có ta, đừng sợ”.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
“Khởi hành…” tiếng trống nhạc lấp đầy toàn bộ không gian thành Trường An.