Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 104

Nhiễm Nhan lẳng lặng ngồi dưới ở hành lang, sau khi nhíu mày suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu nói với Nhiễm Vân Sinh: "Thập ca, ta không thể gả cho hắn."
Mặc kệ Tang Thần có thừa nhận chính mình là con cháu Bác Lăng Thôi thị hay không, người ngoài vẫn cho là như vậy, cho nên trên đỉnh đầu của hắn khối kim tự chiêu bài này vẫn lấp lánh tỏa sáng.
Không phải Nhiễm Nhan không biết tốt xấu, mà nàng đây là có trách nhiệm đối với chính mình, đối với nhân sinh của người khác. Tang Thần là người lương thiện, tuy rằng thường xuyên chọc nàng bạo nộ, nhưng cũng không đến mức phải đi thương tổn hắn. Nhiễm Nhan kiếp trước kiếp này một lần luyến ái chính thức cũng không có, nhưng nàng đã từng yêu thầm qua không ít người, nàng rất rõ ràng loại nam nhân mình thích, miễn cưỡng cùng Tang Thần ở bên nhau, đối với cả hai đều là một loại thương tổn.



"A Nhan" Nhiễm Vân Sinh gọi tên nàng, lại nhìn về phía Hình Nương, ý tứ là nhờ Hình Nương nhanh nhanh mà khuyên nhủ nàng.
Thấy Hình Nương gật đầu, Nhiễm Vân Sinh nói: "Ngươi nghiêm túc suy xét một chút, ta về trước."
Nhiễm Vân Sinh thở dài một hơi, kỳ thật muốn không đồng ý việc hôn nhân này cũng vạn phần gian nan, Bác Lăng Thôi thị là ai? Ngoại trừ vương tộc Lý thị cùng với hậu tộc Trưởng Tôn thị, Bác Lăng Thôi thị thực chất là đệ nhất đại tộc. Cơ hội nếu đã đưa đến trong tay Nhiễm thị, đại bá cùng các tộc lão đều sẽ không buông tay, dù có phải trói, cũng sẽ đem Nhiễm Nhan trói lại đưa lên kiệu hoa.
"Ta đưa ngươi đi, gần đây quá không an toàn" Nhiễm Nhan đứng dậy nói.
Nhiễm Vân Sinh xuy xuy cười, "Ngươi nói gì vậy, ngươi đưa ta ra ngoài, chờ lát nữa khi ngươi trở về chẳng lẽ ta lại không lo lắng sao? Yên tâm, ta mang theo mười mấy hộ vệ mà."
"Vậy Thập ca mau trở về đi, trời lại tối nữa thì ta sẽ càng lo lắng." Nhiễm Nhan thúc giục nói. Mười mấy hộ vệ thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng tên hung thủ chuyên giết mấy lang quân trẻ tuổi kia nếu cũng là cao thủ như Tô Phục, sợ là có thêm mười mấy người nữa cũng vô dụng.



Tiễn Nhiễm Vân Sinh đi, Hình Nương lại đi qua muốn khuyên nhủ Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan minh bạch ý tứ của nàng, vẫy vẫy tay nói: "Có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, ta mệt mỏi."
Dứt lời, đi thẳng vào phòng ngủ. Hình Nương thở dài, thầm nghĩ việc này cũng không vội, ngày mai rồi nói cũng vậy thôi, nên cũng tùy nàng.
Hình Nương các nàng cũng biết Nhiễm Nhan trong lòng không thoải mái, cho nên sau khi hầu hạ nàng lên giường thì không quấy rầy nữa, làm xong chuyện của mình rồi cũng mạnh ai nấy đi nghỉ ngơi.



Nhiễm Nhan nhắm mắt nằm ở trên giường một lát, vẫn không buồn ngủ chút nào. Bèn khoác áo lụa, mở cửa sổ đằng sau ra ngắm vườn ngọc trâm dưới ánh trăng bên ngoài.
Đã đầu tháng Tám, hoa ngọc trâm nở càng rộ, vừa mới đẩy ra cánh cửa sổ, mùi hương tươi mát tức khắc ập vào mặt, mang theo cái lạnh lẽo của mùa thu, đem bực bội dưới đáy lòng Nhiễm Nhan vuốt phẳng.
Vầng trăng cong cong treo trên trời cao, ánh trăng không quá sáng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà nhìn thấy một mảnh trắng nơi xa xa, bóng cây rù rì đong đưa, giống như ác ma đang giương nanh múa vuốt, thường xuyên truyền đến vài tiếng côn trùng kêu, cảnh vật có vẻ yên tĩnh đáng sợ.
Nhiễm Nhan rót cho mình chén nước, quỳ ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài hồi lâu, cảm thấy bắt đầu có chút buồn ngủ, mới duỗi tay đem cửa sổ đóng lại, rồi nằm lại trên giường. Vừa mới nhắm mắt lại, gò má bỗng nhiên cảm giác được một cơn gió nhẹ, nàng mở choàng mắt, đối diện một đôi mắt u lãnh phiếm lam sẫm.
Hắn một thân hắc y, treo ngược trên xà nhà, ngũ quan như điêu khắc trong bóng đêm càng mang vẻ thâm thúy thần bí, lại vẫn tuấn mỹ như vậy.



"Tô Phục." Nhiễm Nhan thấy hắn hình như hơi cong khóe miệng, mặc dù biên độ rất rất rất nhỏ, nhưng chưa từng tránh nổi cặp mắt của Nhiễm Nhan.
"Thật là lớn mật." thanh âm Tô Phục lạnh băng, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng nói: "Ngươi có biết, mới vừa rồi có người đứng ngoài cách cửa sổ không xa? Nếu hắn muốn, lúc nào cũng có thể vọt vào giết ngươi."
"Là ai?" Nhiễm Nhan mới vừa rồi cũng có cảm giác, không phải là nàng thật sự phát hiện ra, mà là trực giác của con người đối với nguy hiểm.
"Không biết." Tô Phục từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng ở bên giường nhìn xuống nàng, "Ngươi phải gả cho người ta?"
Không biết có phải ảo giác của Nhiễm Nhan hay không, trong thanh âm luôn lạnh lùng của Tô Phục tựa hồ mang một thứ gì đó không thể nói rõ, rất nhạt rất nhỏ, giống như trên mặt hồ chết lặng đã lâu bỗng nhiên gợn lên một vòng sóng nhỏ.
"Ngươi như thế nào lại biết?" Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, không định bỏ qua một tia cảm xúc dao động nào.
Tô Phục quỳ ngồi xuống, tà áo rộng tốc lên, ở trong không trung vẽ ra một đường cong vô cùng xinh đẹp, theo động tác ngồi xuống của hắn mà chậm rãi trải lên trên sàn nhà, "Chỉ cần ta muốn biết, không có gì khó. Bất quá người kia tự mình cõng một cái tay nải lớn đi gõ đại môn Nhiễm phủ, ngay từ đầu ta thật đúng là không đoán ra được hắn đây là đi cầu hôn."
Gân xanh trên trán Nhiễm Nhan nổi lên, tức khắc từ trên giường bật dậy, hung hăng trừng mắt với Tô Phục, thanh âm bình bình nói: "Không được nhắc tới hắn với ta."


Tô Phục vẫn bộ dáng lạnh như băng, lại đột nhiên nói: "Đi với ta đi."
"Đi chỗ nào?" Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, chợt nhướng mày, sẽ không lại là nửa đêm kéo nàng đi nghiệm thi đi?
Trong phòng lặng im, Tô Phục tựa như một pho tượng, cả một động tác rất nhỏ cũng không có, chỉ là yên lặng nhìn Nhiễm Nhan, môi mỏng hơi mím lại. Qua chừng hai giây, chậm rãi nói: "Ta nghĩ kỹ lại rồi, cũng không có đại sự gì, không cần ngươi hỗ trợ."
Nhiễm Nhan nhìn hắn đứng dậy, vén mành lên đi ra ngoài. Màn trúc đong đưa, Nhiễm Nhan thấy một thân hắc y dừng lại bên ngoài màn trúc, bỗng nhiên mí mắt có chút nặng, lập tức chụp lấy khăn trên giường che lại mũi miệng, nhưng vẫn ngã quỵ ở trên giường.
Tô Phục đứng ở ngoài mành trong chốc lát, rồi quay trở vào trong, ánh mắt trầm lãnh trở nên có chút ôn nhu.
"A Nhan." Môi mỏng hé mở, chỉ phun ra hai chữ này.
Nhiễm Nhan đang giả bộ bất tỉnh đáy lòng run lên, thanh âm lạnh nhạt mà có từ tính của hắn, gọi tên nàng có vẻ đặc biệt êm tai, làm nàng rất muốn mở to mắt mà nhìn thử Tô Phục hiện tại là dùng biểu tình gì mà gọi tên nàng, nhưng vì muốn biết hắn tại sao lại hạ mê dược, vẫn là cố gắng nhịn xuống.



Chẳng qua một tiếng "A Nhan" này, lại làm đáy lòng Nhiễm Nhan cảm thấy như bạn cũ nhiều năm không gặp nhau.
"Ta lần đầu tiên có chút hối hận, vì sao lúc trước không nhập sĩ." Tô Phục cúi người, ngón tay thon dài mang vết chai thật dày, nhẹ nhàng lướt qua mặt Nhiễm Nhan. Nếu nhập sĩ, hiện giờ có khả năng lại là một quang cảnh khác hoàn toàn, hắn có lẽ cả vợ con cũng đã đầy đủ, lúc ấy mà gặp nàng, cũng vẫn là hai đường thẳng song song.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, Tô Phục giơ đôi tay của mình lên trước mắt, tinh tế quan sát, tựa như Nhiễm Nhan mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, cũng nhìn tay mình đến xuất thần như vậy.
Nhiễm Nhan không mở mắt, lại có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn có rất nhỏ biến hóa.



Trong phòng an tĩnh, dường như Nhiễm Nhan đã không cảm giác được hơi thở của Tô Phục, vừa mới chuẩn bị mở mắt ra, bỗng nhiên cảm nhận một hơi thở gần sát bên mặt nàng, hắn thì thầm, trong thanh âm mang một tầng khàn khàn, "Nếu bây giờ ta hôn ngươi, có tính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay không?"
Trái tim Nhiễm Nhan siết chặt lại, còn đang do dự có nên mở mắt ra hay không, hơi thở của Tô Phục đã tới gần môi nàng, nhưng gần chỉ là dừng lại ở trên môi nàng mà thôi, không đến hai giây liền rời đi.
"Còn muốn giả bộ ngủ?" trong thanh âm Tô Phục nhiễm một tầng ý cười.
Nhiễm Nhan bỗng dưng mở bừng mắt, đập vào mắt là một tuấn nhan đang mỉm cười, nở rộ như hoa mùa hạ, trong bóng tối lẳng lặng mà khoe ra dung sắc lóa mắt.


Hữu phỉ quân tử, tập tập như tinh.

"Ngươi hạ mê dược lúc nào?" Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chưa thấy hắn có động tác đặc biệt nào, khả nghi nhất đó là khi hắn ngồi xuống, vạt áo bay lên, mang theo một trận gió nho nhỏ.
"Ngươi mới vừa rồi ngồi ở trước cửa sổ, không phải có uống nước sao?" Tô Phục thu lại tươi cười, đối nàng nói: "Tâm phòng bị của ngươi vẫn kém như thường, phối dược ngộ tính lại không tồi, đem giải dược thấm vào trên khăn cũng rất tốt, nếu không có lúc giả bộ bất tỉnh hơi thở không ổn, ta thật sự là bị ngươi lừa gạt đi."
Nhiễm Nhan ánh mắt sáng lên, tức khắc minh bạch Tô Phục đây là đang dạy nàng cách tự bảo vệ mình.
Tô Phục thấy biểu tình của nàng, từ trong ngực móc ra một quyển sách hơi mỏng, ném ở trên giường, "Là phương pháp hít thở, cường thân kiện thể."
"Ngươi không phải nói chỉ biết giết người sao?" Nhiễm Nhan không chút nào khách khí mà nhận đồ, thuận tiện hỏi một chút xem còn có thể học thêm vài chiêu giết người hay không.
"Giết người cũng không cần được dạy, nếu ngươi thống hận một người đến lúc thật sự hận không thể làm hắn đi tìm chết, tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách đem hắn đưa vào chỗ chết." Tô Phục sửa sửa vạt áo, đứng dậy rời đi.
Ngoài mành truyền vào thanh âm trầm thấp của hắn, "Nhưng ngay khi ngươi có thể tùy tay đem người khác đưa vào chỗ chết, ngươi sẽ lập tức phát hiện trên tay ngươi dính máu càng ngày càng nhiều, thẳng cho đến khi...chính mình cũng cảm thấy dơ bẩn. Chớ có dễ dàng giết người."
Đây là chuyện không thể quay đầu lại.
"Ngươi cái gì cũng đều minh bạch, tại sao lại đi lên con đường này?" Nhiễm Nhan truy vấn.
Tô Phục bước chân dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Mẫu thân ta là tử sĩ được người khác nuôi, ta biết giết người rất kỳ quái sao?"
"Bộ hài cốt kia là mẫu thân ngươi." Nhiễm Nhan không hỏi, mà nói ra một câu khẳng định.



Nàng không biết thi cốt nàng nghiệm đêm đó và thi cốt Tô Phục mang về có phải là một bộ hay không, nhưng hài cốt mà hắn thà chết cũng muốn thu hồi, hẳn là mẫu thân làm sát thủ kia của hắn.
Tô Phục không thừa nhận, cũng không phủ nhận, thân ảnh chợt lóe, như quỷ mị mà biến mất ở trong phòng, chỉ có một tiếng vang nhỏ phát ra gần cửa sổ.
Nhiễm Nhan còn chưa thu hồi ánh mắt, liền cảm thấy mí mắt nặng trịch, chưa kịp sờ đến giải dược đã xụi lơ ở trên giường.Trước khi hôn mê còn đang nghĩ, hắn lại là lúc nào mà hạ thêm một tầng mê dược, có thể có tác dụng phụ gì hay không?
Một đêm vô mộng.



Nhiễm Nhan sáng sớm vừa mở mắt, liền thấy bên giường đặt một cây dù giấy trắng trơn, còn có một ống tiêu dài, nàng nhớ rõ cán dù là một thanh kiếm, như vậy ống tiêu này chắc cũng không phải nhạc cụ bình thường.
Nhiễm Nhan duỗi tay cầm lên tìm thử vũ khí sắc bén giấu ở đâu trong đó.
"Nương tử." Vãn Lục hoang mang rối loạn mà chạy vội vào, thấy Nhiễm Nhan đã tỉnh, vội vàng nói: "Nha môn phong tỏa Ảnh Mai am, bốn phía đều là quan binh gác, nói là muốn lục soát toàn bộ am, đã bắt đầu lục soát. Nô tỳ hầu hạ ngài thức dậy, nói không chừng một lát liền lục soát đến viện này của chúng ta."
Nhiễm Nhan cũng không lề mề, buông tiêu, đứng dậy để Vãn Lục giúp nàng mặc y phục, sau đó ngồi vào trước trang kính, Ca Lam đã sớm bưng nước tiến vào.



Vừa thu thập thỏa đáng, cửa liền bị người gõ vang.
"Lục soát viện! Lục soát viện!" Nhiễm Nhan một chân vừa bước ra khỏi phòng, một đám phủ binh đã vọt vào, ở viện môn chia ra đứng làm hai hàng.
Đội chính cầm đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Nhan đang mang mịch li, chắp tay nói: "Mỗ chấp hành công vụ, nếu có chỗ đắc tội, thỉnh Nhiễm Thập Thất Nương đảm đương một chút."
Nhiễm Nhan bình đạm mà ừ một tiếng, lui đến một bên.
Đội chính vung tay lên, hai hàng phủ binh phía sau nhanh chóng chui vào phòng, Nhiễm Nhan mang giày đứng chờ ở trong viện, trong phòng truyền ra thanh âm lật giở đồ đạt, có thể nghe ra được là bọn họ còn có chút tử tế.
"Nghe nói có cố nhân ở đây, đặc tới bái kiến."
Nhiễm Nhan đang muốn hỏi thăm vụ án, một thanh âm thuần hậu hơi lười biếng từ cửa truyền vào, ngữ tốc không nhanh không chậm, giống như lông chim quét vào đáy lòng, hơi ngứa hơi tê.


Lời editor: chọi oi chap này cute quạ... mà Tô Tô à...sao không trượt tay trượt chân gì đó đi hả? Thoại bản vẫn hay viết vậy mà...lão đóng cửa bế quan cả trăm chương mới tu được tới mức này, chẳng lẽ phải tới Nguyên Anh kỳ thì môi A Nhan mới bị bóc tem?

Bình Luận (0)
Comment