Hoài Ẩn thấy mặt Tang Thần đỏ lên, bỗng nhiên nhớ tới hôm đó trở về chùa, hắn nhìn thấy bộ dáng vui mừng nhảy nhót của Tang Thần, trong lòng tức khắc hiểu rõ.
"Ngươi muốn bảo hộ vị nương tử kia." Hoài Ẩn quỳ ngồi xuống hành lang, rũ mắt nhìn chằm chằm lá rụng bay vào lu nước trước mặt, đôi mắt xinh đẹp bình lặng cũng theo những vòng sóng xung quanh chiết lá rụng mà dao động.
Tang Thần đỏ mặt, bất an mà nắm lấy y phục, quỳ ngồi xuống bên cạnh hắn, thành thành thật thật mà lắng nghe lời dạy dỗ.
Hoài Ẩn nhìn bộ dạng hắn, lại nghĩ đến tính cách hắn, giữa chân mày nhíu lại, môi mỏng hé mở: "Vị nương tử kia cũng không thích ngươi."
Dưới cái nhìn chăm chú của Hoài Ẩn, sắc mặt Tang Thần từng chút từng chút mà tái đi.
"Nếu ngươi muốn có được sức mạnh để bảo hộ nàng, căn bản không cần nhập sĩ, chỉ cần thừa nhận thân phận con vợ cả Thôi thị Lục phòng, kế thừa tước vị của lệnh tôn, ngươi chính là con cháu dòng chính của Bác Lăng Thôi thị, sẽ đường đường trở thành huyện công." Hoài Ẩn mắt phượng hơi đảo qua, mang theo ánh mắt thương xót nhìn về phía Tang Thần, nhìn thấy sự kháng cự trong mắt hắn, nói: "Ngươi xem đi, tâm tư của ngươi đối với nàng, bất quá cũng chỉ có vậy."
Tang Thần sắc mặt trắng bệch, khiếp sợ nhìn Hoài Ẩn, hắn không nghĩ tới vị sư thúc luôn luôn chỉ niệm Phật hiệu này, lời nói khi nói ra miệng sẽ sắc bén như vậy, không lưu tình chút nào.
Hoài Ẩn tựa hồ cũng không có ý tứ muốn dừng lại, "Ngươi thống hận cha mẹ ngươi quá yếu ớt, mẫu thân tự sát, phụ thân tuẫn tình, ngươi hận Thôi thị vứt bỏ ngươi, cho nên không muốn thừa nhận bọn họ. Chỉ là...Tùy Viễn, trên thế giới này chuyện còn tàn nhẫn hơn chỗ nào cũng có, chuyện như vậy ngươi còn không chịu đựng được, thì về sau phát sinh chuyện gì ngươi cũng không chịu được. Nương tử kia nếu thực sự có ý với ngươi, sẽ cam tâm bồi ngươi sống cuộc đời phiêu bạt mai danh ẩn tích, nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, không phải sao?"
Những lời này nói đến cực kỳ khó nghe, từng chữ tru tâm, làm Tang Thần thật lâu cùng không thể ứng đối. Đúng vậy, chàng hữu tình, thiếp vô ý.
Hoài Ẩn duỗi tay lấy mảnh lá rụng trong lu nước ra, thanh âm réo rắt giống như Phật âm chỉ điểm bến mê, "Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, bối cảnh địa vị của ngươi và Tiêu lang quân đều không phân cao thấp, hơn nữa so ra, ngươi còn trong sạch hơn hắn, có điều ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua."
"Vì sao?" Tang Thần cũng ẩn ẩn nhận ra kết quả, chỉ là hắn không hiểu.
Tang Thần nhìn chằm chằm Hoài Ẩn, dưới ánh mặt trời chói lọi, quanh thân hắn phảng phất như được mạ lên một tầng Phật quang thánh khiết, mắt phượng hơi rũ, khóe môi tựa hồ nổi lên ý cười nhàn nhạt, nụ cười này, chứa đựng quá nhiều ý vị phức tạp, như hồi ức, như vui vẻ, như hối tiếc.
Hắn nói, "Ngươi yêu mến nàng, cho nên vội vội vàng vàng đi cầu hôn, nàng có vui vẻ không?"
Nếu thích một người, nên nghĩ đến suy nghĩ của nàng, nói thẳng ra thì chuyện này cũng không có gì gọi là thắng hay thua, Tang Thần chỉ đơn giản là không hiểu suy nghĩ của Nhiễm Nhan, không rõ tâm ý của nàng mà thôi.
"Lưỡng tình tương duyệt, mới có thể có kết quả. Nếu chỉ là một bên dây dưa, đến cuối cùng bất quá là hại người hại mình." Hoài Ẩn ném mảnh lá rụng lấy từ trong lu nước ra xuống lớp lá rơi thật dày trên mặt đất, nhìn ảnh ngược của mình trong lu nước, có chút xuất thần.
Tang Thần trên mặt thông suốt, đôi mắt lại khôi phục thần thái, "Ta hiểu được! Đa tạ Hoài Ẩn sư thúc."
Hoài Ẩn thu hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Tang Thần, thấy hắn vui mừng mà hành một cái Phật lễ, mang guốc giày rồi chạy nhanh ra ngoài.
Hoài Ẩn hơi nhíu mày, trong lòng một chút cũng không cảm thấy là hắn hiểu được cái gì, nếu không căn bản sẽ không vui vẻ như vậy, bất quá nghĩ đến ý tưởng của Tang Thần luôn luôn cùng người khác bất đồng, nên cũng thôi không hỏi thêm gì nữa.
Tang Thần nhảy nhót mà chạy khỏi chùa Vân Tòng, hướng Ảnh Mai am chạy qua, vừa mới chạy đến chân núi, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, lại có người dùng túi trùm lên đầu hắn, còn chưa kịp giãy giụa, sau cổ đau xót, tức khắc mất đi tri giác.
Người nọ nhanh chóng đem Tang Thần đang xụi lơ nhét hết vào bao, khiêng lên vai, phóng vài cái đã hoàn toàn biến mất trong rừng.
Gió thu ào ào, trong Ảnh Mai am mây đen mù mịt.
Am ni cô vốn đã tiêu điều, chỉ có ba ni cô chủ sự, một đã chết, một còn chưa tẩy thoát hiềm nghi, may mà trong am cũng không có đại sự gì yêu cầu phải chủ trì, một mình Tịnh Tuyết cũng có thể gánh được.
Nhiễm Nhan chán chết mà nằm ở trên giường, nhìn nóc nhà, cánh tay phải đau nhức từng cơn.
Tí tách!
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, rũ mắt nhìn thấy vải trắng trên cánh tay tràn ra một đóa hoa máu xinh đẹp.
"Hình Nương" Nhiễm Nhan gọi.
Nhiễm Nhan kéo chăn che lại cánh tay mình, phân phó: "Ta muốn chợp mắt một lát, cho dù có bất cứ chuyện gì cũng đừng quấy rầy ta."
Hình Nương ứng tiếng, đóng cửa sổ lại, sau khi buông mành xuống, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi đóng lại, một bộ hắc y từ trên xà nhà tựa như lá rụng rơi xuống, từng giọt máu cũng rơi xuống theo hắn, nhỏ lên khắp tấm chăn thêu.
Nhiễm Nhan nhìn tuấn nhan không có chút huyết sắc nằm trước mặt mình, không khỏi gọi nhỏ một tiếng, "Tô Phục!"
Tô Phục mở mắt, cười nhẹ với nàng, thanh âm hơi nghẹn: "Ta biết rõ không nên tới tìm ngươi, chính là trên thế giới này, ta cẩn thận nghĩ tới, cũng chỉ có một mình ngươi mới có thể thay ta nhặt xác."
Nhiễm Nhan nhíu mày, nhìn lên người hắn, cả người không hề có vết thương.
"Là nội thương." Vẻ lạnh băng phòng bị của Tô Phục tan rã, hắn lúc này mang vẻ vừa yếu ớt vừa cứng cỏi như thế, làm Nhiễm Nhan nhớ tới hình ảnh bản thân mà nàng đã vô số lần nhìn thấy trong mộng.
Tô Phục nhìn thấy trường tiêu đặt ở bên cạnh giường, tùy tay cầm lên, ngón cái nhẹ nhàng đẩy miệng tiêu, một cây đoản đao thon dài bắn ra ngoài.
"A Nhan, ta có thể gọi ngươi như vậy được không?" Ánh đao chiếu vào đáy mắt hắn, tựa như một đầm lầy u tối lạnh lẽo.
"Tùy ngươi." Nhiễm Nhan khoanh chân ngồi dậy, nhìn nam nhân đã bị trọng thương mà vẫn nhàn nhạt tự nhiên này, chân mày không khỏi nhíu chặt, "Thương tích này của ngươi có chữa không?"
Khóe môi Tô Phục lại tràn ra một tia máu, trên gương mặt tái nhợt, mang vẻ vô cùng yêu dị, hắn giơ tay lung tung lau đi, cầm đoản đao đi về phía cửa sổ, quay đầu lại nói: "Buổi trưa ngày mai, trên bãi cỏ cách ngoài thành mười dặm, thỉnh cầu ngươi thay ta nhặt xác. Ơn này, Tô Phục ta kiếp sau kết cỏ ngậm vành chắc chắn tương báo."
Hắn đang muốn nhảy ra khỏi cửa sổ, trên eo bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó liền cảm nhận được một thân thể mềm mại dán ở sau lưng, thanh âm nghiêm túc của Nhiễm Nhan truyền đến, "Để ta cứu ngươi đi, so với nhặt xác, ta càng muốn cứu người hơn."
Năm đó khi nàng thi vào viện y học, cũng mộng tưởng làm thiên sứ áo trắng, chỉ là sau này được điều phối về chuyên ngành pháp y, từ cảm giác bài xích lúc đầu, sau quen thuộc rồi thành yêu thích, Nhiễm Nhan đã giải phẫu qua cả hơn ngàn cổ thi thể, nhưng cứu được người sống thì ít ỏi đến đáng thương.
Tô Phục bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn để Nhiễm Nhan ôm, tay chống trên song cửa sổ, cố gắng nuốt máu vào trong bụng, "Ta vốn cho rằng, thoát khỏi khống chế của người kia, sinh mệnh của ta sẽ có khởi đầu mới...là ta nghĩ quá đơn giản, ta chỉ là từ một cái địa ngục, rơi xuống một cái địa ngục khác càng sâu càng dày vò hơn mà thôi."
Hắn nói xong, bỗng nhiên xoay người qua, vòng tay ôm lấy Nhiễm Nhan, gục đầu xuống chôn mặt vào hõm cổ nàng.
Tư thế này được bảo trì một lúc lâu, đến khi một trận gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tới, Nhiễm Nhan mới cảm thấy một dòng nhiệt từ cổ chảy xuống sống lưng, mùi tanh ngọt tràn ngập chóp mũi nàng.
"Tô Phục, Tô Phục." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng lay hắn.
Thân hình cao lớn của Tô Phục trầm xuống, Nhiễm Nhan bất chấp đau đớn trên tay, dùng sức đem hắn thả lên sàn nhà, cẩn thận kiểm tra.
Lời tác giả: chương này tui cân nhắc cũng khá lâu, mới đăng lên. Vốn dĩ mà nói, Nhiễm Nhan không có tình cảm ấm áp với người nào, quan hệ với mỗi người đều vô cùng bình thường. Nếu nói có chút ấm áp, thì chỉ có với Tô Phục mà thôi, ở đây chủ yếu là tranh đấu giữa đám nam nhân, nhưng trong cuộc tranh giành này, cảm tình bọn họ giành cho Nhiễm Nhan cũng chưa sâu sắc đến mức đến chết không đổi.
Thấy có rất nhiều người thúc giục tui mau định ra nam chủ, tui cũng rất sốt ruột, có phải nên tìm một cái cơ hội nào đó để định nam chủ luôn không? Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tui thấy vẫn nên tôn trọng ý tưởng ban đầu mà tiếp tục phát triển.
Kéo một sợi tóc sẽ làm động cả toàn thân, cải biến nhịp điệu một chút có thể sẽ tạo ra một lỗ hổng lớn hơn nhiều. 'Mãn đường' và 'Mỹ cơ' không giống nhau, 'Mỹ cơ' có nam chủ cố định, Bạch Tố cũng là một nữ chủ có tình cảm nỏng bỏng. Nhiễm Nhan là người chậm nhiệt, cảm tình của cô cũng rất lý trí, loại chuyện 'nhất kiến định tình' rất ít khả năng xảy ra trên người cổ. Tụ tử muốn viết về một tình yêu khác biệt, hiện giờ vẫn còn đang giai đoạn xử lý, mọi người đừng nghĩ cứ định một người cho nữ chủ là xong, kỳ thật muốn phân biệt nam chủ không khó, nhìn xem ai hợp nhất là biết rồi.
3 nhân vật nam đã được xác định, Tang Thần là màu trắng, là đại diện cho quang minh thuần khiết chính trực, là cái đẹp mà mọi người đều hướng về. Tô Phục là màu đen, ẩn trong bóng đêm, làm những việc đen tối nhất, không bao giờ được thấy ánh mặt trời. Còn Tiêu Tụng lại là màu xám, hắn đứng ở vị trí chính nghĩa, nhưng vẫn sẽ làm những chuyện xấu xa, có chút xảo quyệt, đạo đức giả.
Góc độ xem xét của các độc giả không giống nhau, đương nhiên sẽ có những lựa chọn không giống nhau, riêng Tụ tử vẫn dựa theo dàn ý nguyên thủy, từng bước triển khai theo khuynh hướng tình cảm và sự nghiệp của nữ chủ...
ừm...liên tục mất ngủ mấy đêm rồi, cuối cùng tui cũng nói xong rồi, tui cảm thấy cho dù chưa tới lúc yêu đương, nhưng cũng sắp hết khó khăn rồi, miễn cho mọi người càng đọc càng cảm thấy đời này khó sống.
ừm...nói nhiều quá.
Lời editor: đồng hương dở hơi của Nhan Nhan sắp lên sàn