Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 122

"Ta ở Trường An định cư nhiều năm, vẫn chưa đón ngươi đến chơi, lần này khi ta cùng với huynh trưởng nói chuyện phiếm, có nhắc đến, hắn tựa hồ không phản đối." Nhiễm Bình Dụ mặt mày hiền lành, cười rộ lên trên cằm có ngấn thịt, giống như phật Di Lặc, "Chỉ là sợ phải chờ đến khi hôn sự của ngươi định ra, A Nhan nói xem, Tiêu lang quân và Tùy Viễn tiên sinh, ngươi vừa ý ai hơn?"
Nhiễm Nhan không có kiên nhẫn nói đến những việc này, nhưng sự tình đã cấp bách đến chân mày, dù muốn dù không thì hai người kia nhất định phải chọn một người
"Ta cũng không biết, Tam thúc cảm thấy ai tốt hơn?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nhiễm Bình Dụ suy nghĩ một chút, phất tay lệnh cho sai vặt thị tỳ chung quanh cách xa ra, mới nói: "Tam thúc cảm thấy Tùy Viễn tiên sinh rất tốt, A Nhan không biết, các quý nữ ở Trường An đều mỏi mắt trông chờ Tùy Viễn tiên sinh trở về đó."
Chuyện này Nhiễm Nhan cũng đã nghe Nhiễm Vân Sinh nói qua, nàng thật sự không nghĩ ra, Tang Thần bốn lần đậu trạng nguyên không phải nhân loại kia, sao giá thị trường lại cao như vậy, "Vì sao?"
Nhiễm Bình Dụ một khi bát quái lên, thì giống như mấy phụ nhân nhàn rỗi trên phố, khép tay áo chồm lại gần Nhiễm Nhan, nửa điểm khí chất cũng không còn, "A Nhan có thể không biết, con trai Thôi thị Lục phòng không nhiều lắm, con vợ cả chỉ có một mình Tùy Viễn tiên sinh, Tùy Viễn tiên sinh tài học uyên bác, nhân phẩm cao khiết, tuy năm ba lần chọc tức bệ hạ, nhưng bệ hạ luôn luôn quý tài, triều đình cũng không thu hồi tước vị đã treo khá lâu. Càng quan trọng là Tùy Viễn tiên sinh bên trên không có cao đường, cũng không có thiếp thất"
Nhiễm Bình Dụ miệng không ngừng nghỉ mà kể một loạt chỗ tốt của Tang Thần, mà không nhắc một chữ tới Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan có chút kỳ quái, "Vậy Tiêu Tụng thì sao?"
"Tiêu Thị lang..." Nhiễm Bình Dụ chậc chậc vài tiếng, chần chờ trong chốc lát mới nói: "Ngươi biết Tiêu Thị lang ở Trường An có biệt hiệu là gì không?"
Nhiễm Nhan lắc đầu.
Nhiễm Bình Dụ vỗ đùi, "Vậy trách không được ngươi sẽ do dự, Tiêu Thị lang chính là trên phố nhân xưng Trường An Quỷ kiến sầu a. Hình Bộ tuy rằng lớn nhất chính là Hình Bộ Thượng Thư, nhưng quản sự kỳ thật là hai vị Thị Lang phía dưới, Tiêu Thị lang hành sự sấm rền gió cuốn, không chút lưu tình, phàm là địa phương hắn xuất hiện, phần lớn đều là xét nhà, mãn môn sao trảm, hoặc là người chết, hơn nữa với tên tuổi khắc thê của hắn, Trường An bá tánh nói hắn thân mang sát khí, người gặp người trốn."
Trường An Quỷ kiến sầu? Nhiễm Nhan thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, "Ta thấy hắn xử sự khéo đưa đẩy, sao lại khiến người chán ghét như vậy?"
"Cũng không phải là ghét, mà là sợ. Hắn làm người thật ra thì tốt, cũng rất biết xử sự, chỉ là một khi đề cập đến hình ngục thì rất vô tình." Nhiễm Bình Dụ cũng không phải không tiếc hận nói: "Nhà hắn cũng tốt, Tống Quốc Công đã ra ngoài tự lập môn hộ, không cùng ở một chỗ với Lan Lăng Tiêu thị tộc nhân, nhà Tiêu Thị lang tổng cộng có ba huynh đệ, hiện tại bổn gia là ở Kỳ Châu, tòa nhà ở Trường An chỉ có một mình Tiêu Thị lang cư trú...nghe nói là không có hơi người bao nhiêu, tòa nội viện to như vậy, tính cả chủ tớ còn không đến hai mươi người."
Thấy sao cũng thành gả cho Tiêu Tụng không bằng gả cho Tang Thần.



Nhiễm Nhan thật muốn thở một hơi thật dài, nàng có thể lựa chọn không gả không? Không có tình cảm gả qua cũng là tra tấn nhau, tuy nói thành thân rồi vẫn có thể hòa li, không nói đến hòa li có thể được hay không, sau khi hòa li là hàng secondhand, giá trị thị trường rõ ràng đã bị tuột xuống một nửa.
Quan trọng hơn là Nhiễm Nhan căn bản không muốn thương tổn hài tử có tâm tư đơn thuần như Tang Thần.
Nhiễm Bình Dụ nhìn thần sắc của Nhiễm Nhan, cũng đoán được nàng đối với hai mối hôn sự này đều không quá vừa lòng, tận tình khuyên bảo: "Điều kiện của Tùy Viễn tiên sinh như vậy là trăm năm khó gặp, A Nhan chớ có để chính mình hối hận."
"Dạ." thanh âm Nhiễm Nhan bình bình, nàng nhàn nhạt nói: "Tam thúc nói những chuyện này với ta cũng không có tác dụng gì nhiều, người cuối cùng quyết định ta gả cho ai, còn không phải a gia sao?"
"Ngươi nếu nghĩ kỹ rồi, Tam thúc đương nhiên sẽ thay ngươi toàn lực chu toàn." Nhiễm Bình Dụ hôm nay lại đây chủ yếu cũng vì việc này. Hắn năm đó được Trịnh phu nhân quan tâm, nhờ quan hệ với Huỳnh Dương Trịnh thị mà lập nghiệp, mới có thể được đến địa vị nhà giàu số một ở Tô Châu ngày hôm nay, hiện tại Trịnh phu nhân đã mất, Nhiễm Nhan lại là chất nữ ruột của hắn, đương nhiên phải quan tâm hơn một ít.
"Tam thúc, cho ta suy nghĩ lại." Nhiễm Nhan trong lòng nghẹn đến lợi hại, Nhiễm Bình Dụ có thể có phần tâm ý đã là rất quý rồi, Tiêu, Thôi hai nhà cũng không phải hắn có thể khống chế. Nếu vạn bất đắc dĩ thế nào cũng phải gả, Nhiễm Nhan sẽ lựa chọn Tiêu Tụng, nàng đối với hắn không thể nói là có tình cảm đặc biệt gì, nhưng Tiêu Tụng là người trải qua thế sự, tâm trí tương đối thành thục, tuổi tâm lý gần nhau, cả hai đều là người trưởng thành, tình cảm dành cho nhau lại không có gì đáng kể, nếu bàn điều kiện thì cũng không có gì ghê gớm.


Mà Tang Thần rõ ràng thích nàng, Nhiễm Nhan lại không muốn quẹt một nét cứng rắn lên một trang giấy trắng, huỷ hoại khát khao tình yêu tốt đẹp của một thanh niên tốt.
Dù sao cũng là chuyện cả đời, Nhiễm Bình Dụ cũng không cố nài ép, chỉ cười nói: "Xuất giá là hỉ sự, A Nhan đừng có mang bộ dáng như hết đường xoay xở như vậy, tam thúc nhìn mà lo. Hôn sự ước chừng cũng sắp định trong mấy ngày tới, các tộc lão Nhiễm thị đều rất sốt ruột, chờ sau khi định ra, ngươi liền cùng tam thúc đi Trường An chơi, trở về lại chuẩn bị hôn sự, có lẽ cũng có khả năng trực tiếp xuất giá từ Trường An."
Tương lai Nhiễm Bình Dụ vẽ ra thật sự rất tốt đẹp, nếu gả cho người mình thích, đây đúng là một mỹ sự.



Hai người lại nói chuyện thêm một chút, Nhiễm Bình Dụ sai người đưa hết lễ vật mang đến vào trong am xong rồi dẫn người rời đi.
Nhiễm Nhan ngồi trong đình hóng gió, nhìn bóng dáng một đám người càng lúc càng xa, thật lâu chưa phục hồi lại tinh thần.
Vãn Lục muốn nhắc nhở Nhiễm Nhan, lại bị Ca Lam kéo lại, viết vào lòng bàn tay: Nương tử đang phiền lòng, đi lấy áo choàng.
Vãn Lục nhìn thoáng qua đôi mày hơi nhăn lại của Nhiễm Nhan, liền nghe lời Ca Lam, chạy về lấy áo choàng.
Sắc trời càng lúc càng tối, nha dịch đã thắp đèn chỗ gác đêm bên đại môn của Ảnh Mai am, ánh sáng mỏng manh xuyên thấu qua rừng trúc lờ mờ mà chiếu vào trong đình. Nhiễm Nhan nhìn hơi thở đọng thành sương mù toát ra từ trong miệng mình mà xuất thần, cái lạnh bao quanh thân thể làm lòng nàng bình tĩnh lại một chút.
Nhiễm Nhan biết nếu có người muốn hại nàng, bức bách nàng, cùng lắm thì giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại bức nàng là Nhiễm thị toàn tộc, nàng cũng không đến mức vì chuyện này, liền diệt hết cả Nhiễm thị, hoặc là giết quách Tang Thần và Tiêu Tụng.
Lúc này, Nhiễm Nhan cảm thấy mình quá vô năng. Bất quá sự thành do người, chuyện chưa đến hồi cuối, cũng quyết không từ bỏ, đây là nguyên tắc xử sự xưa nay của Nhiễm Nhan.



Nghĩ lại đã...



Vãn Lục thở hồng hộc quay lại, đem đèn lồng đưa cho Ca Lam, giũ áo choàng ra khoác lên người Nhiễm Nhan.
Màu tím sẫm hoa nhỏ in chìm, ở cổ có một vòng lông chồn lớn màu đen, làm gương mặt lãnh diễm của Nhiễm Nhan nổi bật lên vẻ cao quý thanh lãnh.
Đêm tối trong rừng trúc, ánh sáng đèn lồng màu da cam chiếu sáng một vùng nhỏ, Nhiễm Nhan dựa vào bên lan can, thật lâu không có ý muốn đi về.
Vãn Lục nghĩ đến trên người Nhiễm Nhan còn có thương tích, thật sự nhịn không được, vừa định mở miệng nhắc nhở, liền nghe một giọng nói từ tính nhỏ nhẹ từ con đường mòn nhỏ bên cạnh truyền đến, "Đêm khuya sương lạnh, Thập Thất Nương sao còn ở nơi này?"
Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy Tiêu Tụng một thân thường phục màu tím tay áo rộng, tóc đen rối tung, khoanh tay đứng trên đường mòn lát đá hơi nhíu mày nhìn nàng, gương mặt tuấn mỹ nhìn hơi khác với vẻ ngụy trang thường thấy.
"Tiêu lang quân." Nhiễm Nhan thấy hắn, chỉ bình đạm mà gọi một tiếng, cũng không có ý định muốn đứng dậy tiếp đón.
Tiêu Tụng nhìn dáng vẻ này của nàng, không khỏi cười nói: "Tại hạ gần đây hình như cũng không đắc tội Thập Thất Nương, sao vừa thấy tại hạ liền sinh khí?"
Nhiễm Nhan hơi sửng sốt, bởi vì mới vừa cùng Nhiễm Bình Dụ nói chuyện hôn sự, giờ lại thấy Tiêu Tụng, trong lòng đúng là có chút không sảng khoái, nhưng chút khó chịu này nếu không có hắn nhắc nhở, nàng thật đúng là không tự nhận thấy được.
Nghĩ đến những giúp đỡ của Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan đứng dậy hướng hắn hành lễ: "Là nhi không đúng, thỉnh Tiêu lang quân thứ lỗi."
Tiêu Tụng thấy đầu mũi nàng hơi đỏ lên, nhanh chóng dời ánh mắt đi, nói: "Không có gì, là tại hạ đường đột, đêm càng khuya, trời giá rét sương lạnh, Thập Thất Nương cũng sớm trở về đi."
Hắn hơi cúi đầu hành lễ, thấy Nhiễm Nhan tựa hồ cũng không có gì muốn nói, liền xoay người bước theo thềm đá tiếp tục đi về phía trước.



Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng đĩnh bạt của hắn, bỗng nhiên mở miệng gọi: "Tiêu lang quân."
Tiêu Tụng khựng lại, quay đầu chờ nàng nói tiếp. Nhiễm Nhan dừng một chút, nói: "Đa tạ Tiêu lang quân trượng nghĩa tương trợ."
"Trượng nghĩa sao..." Tiêu Tụng lẩm bẩm lặp lại một lần, chợt nói: "Sự tình có thể có một mà không có hai, lại không thể có hai mà còn có ba, Thập Thất Nương hẳn là minh bạch đi."
"Đa tạ Tiêu lang quân đề điểm." Nhiễm Nhan khom người.
Tiêu Tụng lại lần nữa gật đầu, xoay người đi lên núi, mấy nha dịch ở đại môn Ảnh Mai am nhìn thấy Tiêu Tụng bước lại, lập tức chắp tay hành lễ, hắn nói nhỏ gì đó, liền có một nha dịch chạy nhanh xuống.
Nhiễm Nhan bỗng nhiên nhớ đến Tiêu Tụng đã từng nói qua, nàng giúp Lưu Thứ Sử phá án này, thì sẽ đáp ứng nàng hai điều kiện, cứu Tô Phục coi như một cái, nhưng còn một cái nữa a!
"Tiêu lang quân." Nhiễm Nhan lại lần nữa gọi hắn lại.
Tiêu Tụng dừng chân, "Thập Thất Nương có việc thỉnh giảng."
"Ngươi nếu không vội, có thể nói chuyện hay không?" Nhiễm Nhan nói.
Khóe môi Tiêu Tụng hơi cong lên, "Vội, nhưng cũng có thể không vội."
Hắn vừa nói, vừa chậm rãi đi xuống cầu thang quẹo vào trong đình, một đôi mắt sáng ngời mang ý cười như có như không nhìn nàng.
Vãn Lục cùng Ca Lam thoái lui mấy trượng. Trong đình chỉ còn lại hai người, Nhiễm Nhan suy nghĩ một chút, cảm thấy nói thẳng vào chủ đề có chút tổn thương thể diện, vì thế định theo tuần tự từng bước, "Ta vì án tử bị thương, có tính là tai nạn lao động không?"
Tiêu Tụng rũ mắt nhìn thần sắc bình tĩnh của nàng, trong lòng cảm thấy thú vị, mày kiếm hơi nhướng: "Tai nạn lao động?"
"Nhân viên làm công bị thương." Nhiễm Nhan qua loa giải thích một câu, tiếp tục nói: "Không biết Tiêu Thị lang còn nhớ rõ hay không, nói sau khi phá án sẽ đáp ứng ta hai việc, hiện tại tuy rằng án tử còn chưa phá, nhưng ta cũng rất tận tâm tận lực, giờ muốn thương lượng một yêu cầu trước với Tiêu lang quân, không quá phận đi?"
"Ừ, nói đi." Tiêu Tụng ung dung nhìn nàng.
Nhiễm Nhan nói: "Ta muốn thỉnh Tiêu lang quân cùng ta đính hôn trước, chờ sau khi mọi chuyện yên ổn rồi từ hôn." Nhiễm Nhan thấy biểu tình của hắn rõ ràng có chút kinh ngạc, vội vàng giải thích nói: "Ta biết hôn nhân đại sự không phải trò đùa, ta làm như vậy...đối với ngươi mà nói thì có chút không công bằng..."
"Ha ha!" Tiêu Tụng nhìn nàng tư thái thì thong dong trấn định nhưng giải thích thì lung tung, không khỏi cười thành tiếng.
Trong tiếng cười hàm chứa cảm xúc phức tạp, Nhiễm Nhan nhất thời vô pháp phân biệt.
"Té ra ngươi đang phiền não vì chuyện này." Tiêu Tụng đứng dậy, trầm ngâm nói: "Cùng ta đính hôn...xem ra Tang Tùy Viễn thực sự không đoạt được trái tim của ngươi a! Hay là, trong lòng ngươi kỳ thật đã có người khác."
Tiêu Tụng hỏi như vậy, lại chưa chờ Nhiễm Nhan trả lời, đã cười cười nói: "An tâm đi, việc này sẽ có kết quả ngươi muốn."
Nhiễm Nhan ngạc nhiên nhìn hắn, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, là không cần cùng hắn đính hôn, cũng không cần cùng Tang Thần đính hôn, "Ngươi đã giải quyết xong?"
"Hm, nghiêm khắc mà nói thì còn một nửa chưa giải quyết, ngày mai ta bớt thời giờ đi Nhiễm phủ bái phỏng một chút, đừng lo." Tiêu Tụng lời thì nói như vậy, trong thần sắc lại nhìn không ra cảm xúc quan tâm gì.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, nghĩ đến hắn trước đó có nói qua, việc hôn nhân là lão thái thái Tiêu thị đề xuất, hắn có lẽ cũng không thích nàng. Thuận tay giúp nàng giải quyết chút khó khăn thôi, chỉ là hắn không phải vô duyên vô cớ mà hỗ trợ đi, "Ngươi vì sao phải giúp ta như vậy?"

Bình Luận (0)
Comment