Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 125

Khi Tiêu Tụng cùng với Nhiễm Nhan đuổi lên núi, toàn bộ vườn ngọc trâm đã bị nhổ tận gốc, rất nhiều nha dịch sắc mặt trắng bệch, không nhịn được mà nôn mửa.
Dù cho Nhiễm Nhan đã gặp qua vô số thi thể, cũng vẫn bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.
Từng khối hủ thi được đào ra một nửa trên mặt đất, tản ra từng trận tanh tưởi, Nhiễm Nhan nhìn ra có ít nhất mười khối thi thể, thời gian bị vùi xuống khác nhau rõ ràng, có mấy khối đã thành xương trắng, có mấy khối đang thối rữa bị mấy khúc rễ cây ngọc trâm đâm vào.
Nhiễm Nhan không khỏi bước về phía trước một bước, Tiêu Tụng một tay đem nàng kéo lại, "Trên người của ngươi có thương tích, không thể dính mấy thứ uế vật."
Nhiễm Nhan cũng khựng lại, chính xác, niên đại này không có thiết bị tiêu độc gì, hơn nữa những đồ phòng hộ như bao tay linh tinh kia cũng không có hữu hiệu mấy, nàng hiện giờ trên người có thương tích, vẫn là không nên dính vào mới là thỏa đáng.
Tiêu Tụng quay đầu nói với nha dịch bên cạnh: "Đi gọi Lưu Thanh Tùng lại đây."
Nha dịch ứng tiếng, nhanh chóng lao xuống núi.



Nhiễm Nhan nhíu mày nhìn mấy thi thể này, cùng với những thứ y phục vật phẩm rơi rớt lung tung bên cạnh, "Xem ra đây là những nương tử mất tích kia, có nhiều thi thể như vậy, sao chỉ phát hiện có ba lang quân?"
Tiêu Tụng nói: "Những lang quân đó đều bị vứt bỏ ở vùng hoang vu, trong vòng ba ngày nếu không ai phát hiện, nói không chừng đã bị dã thú gặm sạch sẽ."
"Nhìn tình hình này, hung thủ đã hành hung không chỉ có năm nay, bất quá là giờ mới bại lộ mà thôi." Nhiễm Nhan thật không ngờ tới, nơi am ni cô cùng chùa chiền tụ tập như ở đây, không những không phải là một vùng đất thanh tịnh, mà là địa ngục trần gian.
"Ta đưa ngươi trở về đi." Tiêu Tụng nhìn về phía dưới chân núi.
Nhiễm Nhan nhìn theo ánh mắt hắn, thấy ngay Vãn Lục đang thở hồng hộc chạy lên, lại nghĩ đến cảnh tượng khủng bố ở đây, Nhiễm Nhan gật gật đầu, dư quang thấy nửa người Tiêu Tụng lộ ra ở ngoài dù đã ướt.
Cây dù giấy này lớn hơn so với bình thường một chút, nhưng bởi vì thân hình Tiêu Tụng cao lớn, lại thêm Nhiễm Nhan, che hiển nhiên không đủ hai người, chưa kể dù bung ra cơ hồ đều che cho Nhiễm Nhan.



Hai người sóng vai xuống núi, Vãn Lục còn cách hơn mười trượng liền bắt đầu ồn ào, "Nương tử ngài sao nói đi là đi, cũng không gọi nô tỳ một tiếng?"
Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng nàng hấp tấp, không khỏi hơi mỉm cười. Tiêu Tụng vẫn luôn như có như không nhìn chăm chú vào nàng, thấy khuôn mặt luôn luôn trầm lãnh của nàng bỗng nhiên nở ra một nụ cười mỉm lặng lẽ, tựa như hoa sen yên lặng nở rộ trên nước, khoảnh khắc kinh diễm, làm Tiêu Tụng thật lâu không phục hồi lại tinh thần, thẳng đến khi Nhiễm Nhan rời khỏi người hắn, đi đến dưới dù của Vãn Lục rồi hướng hắn hơi khom người, "Đa tạ Tiêu lang quân."
Tiêu Tụng vội vàng thu hồi tinh thần, bất động thanh sắc mà hạ thấp dù cầm trong tay xuống, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt mình, thanh âm vững vàng nói: "Thập Thất Nương khách khí."
Vãn Lục thấy hai người nói cũng đã nói xong nhưng vẫn còn đứng ngẩn ra trong mưa, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Nương tử, nên trở về thôi, bằng không Hình Nương lại bắt đầu nhắc."
Nhiễm Nhan vốn định nói vài câu cảm tạ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ một tiếng "Cảm ơn", thật sự nghĩ không ra cái gì khác, sắc trời đã tối, nàng cảm thấy mình ở chỗ này cũng không giúp được cái gì to tát, liền theo Vãn Lục quay về Ảnh Mai am.



Tiêu Tụng giơ dù lên, nhìn theo nàng rời đi.
Thẳng đến khi Nhiễm Nhan sắp vào trong Ảnh Mai am, Lưu Thanh Tùng cõng cái hòm thuốc cực lớn không biết khi nào đã bò đến lưng chừng núi, quay đầu nhìn theo ánh mắt Tiêu Tụng một hồi lâu, đến khi bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiêu Tụng, "Nhìn đủ chưa?"
Trên gương mặt gầy guộc của Lưu Thanh Tùng mang ý cười ngượng ngùng, giơ tay lên lau mồ hôi và nước mưa, vẻ mặt ái muội nói: "Ta cũng chỉ là tùy tiện nhìn coi, không giống Cửu Lang ngươi nhìn đến thâm tình nhìn đến si mê như vậy."
Tiêu Tụng ở trong tộc đứng hàng thứ chín, người quen thuộc đều gọi hắn là Tiêu Cửu Lang, hoặc Cửu Lang.
Lưu Thanh Tùng nói xong, đợi hồi lâu, phát giác Tiêu Tụng vẫn chưa tức giận giống như ngày thường, không khỏi lại duỗi đầu nhìn bóng dáng Nhiễm Nhan vài lần, thuận miệng hỏi: "Đi tới Nhiễm gia rồi? Nhịn đau từ hôn rồi?"
"Ừ." Tiêu Tụng không phủ nhận, chỉ bình đạm lên tiếng.
Lưu Thanh Tùng càng thêm kinh ngạc, "Ngươi khó khăn lắm mới coi trọng một nương tử, liền từ bỏ như vậy? Đừng có nói với ta, ngươi cảm thấy mình mệnh ngạnh khắc thê, vì tốt cho nàng, nên mới nhịn đau từ bỏ người yêu dấu, ôm một trái tim đã tan nát thành từng mảnh nhỏ, đem tay nhỏ của Nhiễm nương tử đặt vào trong tay Tang Tùy Viễn, còn mình thì ở trong mưa bơ vơ không nơi nương tựa lặng lẽ liếm vết thương một mình." =]]]]
"Nàng là của ta." Tiêu Tụng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt bỏ xuống một câu, xoay người đi về phía vườn ngọc trâm.
Lưu Thanh Tùng cõng cái hòm thuốc to bự, bước một bước run rẩy ba bước mà chạy chậm theo, bát quái nói: "Cửu Lang, Cửu Lang, ngươi nói một chút, ngươi là định khổ tình ngược luyến tàn tâm, kích thích niềm thương cảm của Nhiễm nương tử; hay là cường thủ hào đoạt, đem người đoạt về nhà rồi chậm rãi dạy dỗ; hay là bá đạo cùng nhu tình đều thi triển, để Nhiễm nương tử cảm thụ đầy đủ mị lực nam nhân của ngươi..."



Tiêu Tụng xoay người lại, lãnh đạm nói: "Đi nghiệm thi đi."
Lưu Thanh Tùng trong chớp mắt nhìn thấy mấy thi thể trước mắt, bị hù đến nhảy dựng, tâm bất cam tình bất nguyện mà câm miệng, dùng vải trắng bao lên miệng mũi, nhấc chân rảo bước đến đống thi thể, hắn thấy những nha dịch kia phun đến thật sự không còn sức lực, bất đắc dĩ đành phải tự kéo thi thể từ trong đất ra, nhanh nhẹn mà đem toàn bộ hài cốt hợp lại, dáng người nhìn như cây gậy lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, nhưng sức lực lại không nhỏ, động tác cũng rất nhanh.
Lưu Thanh Tùng là tôi tớ của Tiêu thị, cũng là thư đồng từ nhỏ đến lớn của Tiêu Tụng, lớn hơn hắn ba tuổi, vẫn luôn say mê y đạo. Sau khi Tiêu Tụng mười lăm tuổi vào Thái Học, Lưu Thanh Tùng liền chú tâm đầu nhập vào y đạo, đã bái một linh y làm sư phụ, thật sự học được một thân bản lĩnh.
Hai người trên danh nghĩa là chủ tớ, kỳ thật tình nghĩa như huynh đệ thủ túc, chỉ là Lưu Thanh Tùng có một tật xấu, đó là cực kỳ thích bát quái, còn đặc biệt dong dài, từ nhỏ đã như thế, nếu không phải Tiêu Tụng nhẫn nại cao, chắc hắn cũng không sống được đến hôm nay.
Trong đầu Tiêu Tụng hiện lên dung nhan trầm tĩnh của Nhiễm Nhan, tâm than cùng là người trong y đạo, cùng là cao thủ nghiệm thi, sao làm người lại chênh lệch lớn như vậy?
Dưới ánh mắt chăm chú của một đám người đầy mặt sợ hãi, Lưu Thanh Tùng đem thi thể xếp hết lên mấy tấm vải trắng đã trải tốt lên những tấm ván gỗ, chờ sửa sang lại toàn bộ xong, ngay cả Tiêu Tụng nhìn quen đại án cũng không khỏi hút một ngụm khí lạnh.



Mười khối thi thể!



Nếu dựa theo suy đoán, các nàng đều là những nương tử cùng người khác tư bôn,như vậy tổng số người bị giết lên tới hai mươi!
"Từ bạch cốt đến thi thể mới nhất, khoảng cách thời gian ta suy đoán ít nhất cũng6 năm." Lưu Thanh Tùng cởi bỏ vải trắng trên tay nói.
Ngày mưa trời tối rất sớm, lúc này sắc trời đã mờ mờ, dưới tình huống này kiểmtra cái gì cũng không ra. Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, Tiêu Tụng lập tức lệnhngười bung dù đốt đuốc tiếp tục tìm kiếm vật chứng.
Lưu Thanh Tùng thổn thức, "Thật là ác độc a! Ta thấy thi thể mới nhất, miệng lưỡibị bịt, cả người không có chỗ nào lành lặn, tuy đã hư thối khá nhiều, nhưng cóthể tưởng tượng nguyên bản đã chịu rất nhiều tổn thương, hình như là lúc sống bịngười sờ sờ đánh chết."
"Hung thủ không phải Tịnh Viên." Tiêu Tụng nhìn mười khối nữ thi, rút ra một kếtluận chắc chắn.
Lưu Thanh Tùng đối với chuyện ai là hung thủ cũng không cảm thấy hứng thú, chỉtiếc hận nói: "Đáng tiếc là chưa có tận mắt nhìn thấy Nhiễm nương tử nghiệmthi, thật đúng là tiếc nuối, Cửu Lang phải mau mau đem nàng cưới về nhà, ta cóthể học mổ thi với nàng, đến lúc đó ngươi cần phải giúp ta nói tốt vài câu..."
Tiêu Tụng nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, "Ngươi có cái gì tốt để nói?"

Bình Luận (0)
Comment