Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 131

Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan xuống ngựa ở cổng chùa, Dư Bác Hạo đã dẫn người chờ ở cửa đại điện, thấy thân ảnh hai người ở xa xa, bước nhanh ra đón, "Án Sát Sử, Hoài Ẩn đại sư viên tịch."
"Buổi sáng không phải là còn rất tốt sao, sao bỗng dưng viên tịch?" Tiêu Tụng vừa đi vào trong điện, vừa hỏi.
Nhiễm Nhan cũng nhìn về phía Dư Bác Hạo.
Dư Bác Hạo dựa sát vào Tiêu Tụng, nói nhỏ vài câu. Nhiễm Nhan không nghe thấy, nhưng nếu phải nói nhỏ, như vậy Hoài Ẩn chết khẳng định là có ẩn tình khác, còn chuyện chết thật hay là chết giả, thì không biết được rồi.
Mọi người cùng nhau đi vào chính điện, hơn trăm vị hòa thượng mặc truy y khoang chân ngồi trên đệm hương bồ, trong miệng tụng Đại Bi Chú, toàn bộ đại điện đều vang vọng tiếng tụng kinh, ở vị trí chính giữa nơi bọn họ ngồi vây quanh, Hoài Ẩn một thân áo cà sao màu đỏ mới tinh, hàng chân mày thon dài nghiêng nghiêng, mắt phượng khép kín, lông mi dài như lông vũ rợp thành cái bóng dưới mắt, mặt không có chút huyết sắc, đôi môi vốn hồng nhuận biến thành màu hoa hạnh nhàn nhạt, cổ thon dài, nơi cổ áo hơi lộ ra trung y trắng tinh bên trong, giống làn da như ngọc của hắn, sạch sẽ xinh đẹp không tả nổi.
Làm pháp y nhiều năm, Nhiễm Nhan chưa từng gặp qua thi thể nào xinh đẹp như thế, tựa như một bức tượng nghệ thuật hoàn mỹ, nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, làm nàng không đành lòng tưởng tượng đến lúc thi biến.



Nhiễm Nhan cầm lòng không đậu mà muốn tới gần quan sát, lại bị Tiêu Tụng giữ chặt, hạ giọng ở bên tai nàng nói: "Trước tiên ngồi một lát đã."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, tìm cái đệm hương bồ trống rồi khoanh chân ngồi xuống.
Tiêu Tụng cũng tìm một chỗ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói với Nhiễm Nhan: "Hoài Ẩn đại sư tự nguyện làm mồi nhử."
Quả nhiên, Nhiễm Nhan nhớ tới lần đầu khi nhìn thấy Hoài Ẩn, đôi mắt phượng kia của hắn mang vẻ đạm mạc trần thế, lúc này biết được tin hắn chỉ là làm mồi nhử, trong lòng nguôi ngoai đi nhiều.
Ngồi ở trong điện chừng một khắc, Nhiễm Nhan nghe kinh văn nghe đến mơ màng sắp ngủ, không khỏi kéo kéo tay áo Tiêu Tụng, thấp giọng nói: "Kinh văn này còn phải niệm bao nhiêu lần"
"Phải làm bảy ngày pháp sự, ước chừng mỗi ngày phải niệm một ngàn lần đi." Tiêu Tụng nói.
Tăng nhân sau khi viên tịch, trong 12 canh giờ thân thể không được di chuyển, chờ làm xong bảy ngày pháp sự, mới tiến hành hỏa táng.
Tịnh Huệ nhất định sẽ đến, Nhiễm Nhan mặc kệ là từ lý trí phân tích, hay là cảm giác từ đáy lòng, nữ ni vì yêu mà tâm lý vặn vẹo kia, sau khi nghe tin Hoài Ẩn chết, chỉ sợ là sẽ phát điên đi.
Phát điên...Nhiễm Nhan trong lòng bỗng dưng cả kinh, quay đầu nói với Tiêu Tụng: "Tịnh Huệ rất có thể sẽ làm hại Huyễn Không!"
Tiêu Tụng nhíu mày, lập tức đứng dậy đi ra khỏi đại điện, sai người đi thông báo canh phòng kỹ Ảnh Mai am, chú ý chặt chẽ hành tung của Tịnh Huệ.
"Ta đưa ngươi trở về đi." Tiêu Tụng nhìn ra đáy lòng nàng bất an, liền nói.
Kỳ thật dùng cái chết của Hoài Ẩn để kích thích Tịnh Huệ, cũng không phải là biện pháp quá sáng suốt, nếu không phải bị chuyện này chặn ngang, Tịnh Huệ hiện tại chỉ sợ đã bị Nhiễm Nhan kích thích mà lộ ra dấu vết, Nhiễm Nhan trong lòng thầm mắng, cũng không biết là ai nghĩ ra cái chủ ý ngốc nghếch này.
Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan sóng vai ra khỏi chùa Vân Tòng, gặp ngay Lưu Thanh Tùng tác giả của cái chủ ý ngu ngốc kia.
"Núi này có không ít thảo dược..." Lưu Thanh Tùng vui vẻ nhào tới, nghênh đón ngay ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tụng, "Ta cảm thấy Lưu Thứ Sử là người ổn trọng như vậy, hẳn là không đến mức nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này."
Lưu Thanh Tùng vô thức mà xoa eo, tự tin nói: "Đây tuyệt đối là liều thuốc mạnh nhất...mấu chốt là, lão thái thái lại gởi thư thúc giục..." thanh âm Lưu Thanh Tùng dần dần yếu xuống, nhanh chóng liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, ho khan hai tiếng lại nói: "Lão thái thái hỏi ngươi khi nào đem cháu dâu cưới về."
Lời này vừa nói ra, xung quanh tức khắc an tĩnh, cả phủ binh gác cổng chùa cũng cảm giác được sát khí trên người Tiêu Tụng, đều vội vàng nín thở hết.
Tiêu Tụng cảm thấy hiện tại không phải thời điểm xử trí Lưu Thanh Tùng, có chút vô thố mà muốn giải thích một chút, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, "Thập Thất Nương..."
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nhìn hắn một cái, vô hỉ vô nộ, tiếp tục bước đi.
"Lưu Thanh Tùng, về sau ngươi đi hầu hạ lão thái thái đi." Tiêu Tụng bực bội ném xuống những lời này, nâng bước đuổi theo Nhiễm Nhan.



Lưu Thanh Tùng cười hì hì cõng cái hòm thuốc lớn, bám theo, "Có thể thấy Cửu Lang thất thố, tiểu nhân nguyện ý hầu hạ lão thái thái cả đời. Bất quá, Cửu Lang, ngươi hiện tại càng ngày càng có phong tư của Phòng tướng! ha ha."
Thừa tướng Phòng Huyền Linh, có tiếng sợ vợ. Vô luận là lúc suy nghĩ chuyện quân quốc đại kế hay là chính vụ hằng ngày, Phòng Huyền Linh đều thần cơ diệu toán mưu trí chồng chất. Chỉ là nhân vật oai phong một cõi như vậy, lại bó tay không có cách nào với phu nhân nhà mình, sợ nàng như sợ cọp.
Bất quá sợ vợ cũng không chỉ có mình Phòng Huyền Linh, ở thành Trường An, phụ nhân bưu hãn, lôi hết ra phỏng chừng có thể đứng đầy hết đường Chu Tước, 24 công thần của Lăng Yên Các có một nửa là sợ vợ, mấy phu nhân đó của bọn họ, cả Hoàng Thượng cũng cảm thấy đau đầu, chẳng qua chuyện của Phòng Huyền Linh lại nháo đến rùm beng.
Nghe nói có một ngày sau khi bãi triều, mọi người đều đã tản đi, chỉ còn Phòng Huyền Linh kia vẫn đứng yên bất động, Thái Tông thấy kỳ quái, mới hỏi lão Phòng, ngươi đây là sao hả? Phòng Huyền Linh quỳ thịch xuống nói: Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho lão thần a, lão thần bị phu nhân đánh, phu nhân không cho ta về nhà. Bệ hạ cầu ngài ban khẩu dụ, để phu nhân chấp thuận cho ta về nhà đi, bằng không lão thần vô pháp sống, lão thần này liền chết ở trước mặt ngài.
Thái Tông thật sự hạ chỉ cho Phòng Huyền Linh về nhà, xong việc ước chừng cũng thấy trong lòng không thoải mái, nghĩ thầm Thừa tướng của Đại Đường ta, sao lại sợ lão bà? vì thế liền chọn ra vài cung nữ có tư sắc xuất chúng ban cho Phòng Huyền Linh.
Chân trước thánh chỉ vừa mới hạ, chân sau chưa quá hai cái canh giờ, Lư thị liền dẫn mấy cung nữ này giết đến cửa cung.
Thái Tông cũng thẹn quá thành giận, ban một chén "độc dược", nói hoặc là chết, hoặc là liền ngoan ngoãn quay về đem mấy cung nữ này nâng thành thiếp thất. Lư thị lập tức bưng "độc dược" lên uống một hơi cạn sạch.
May mắn Thái Tông có dự kiến trước, dùng dấm thay độc dược, nếu không thật sự sẽ chết người, Phòng Huyền Linh mà tìm tới, hắn lấy cái gì đền? Dù vậy vẫn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi may mắn, may mắn Quan Âm Tì (Trưởng Tôn hoàng hậu) nhà ta ôn nhu hiền thục.
Câu chuyện này, trở thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của bá tánh thành Trường An.



Tiêu Tụng đương nhiên biết Lưu Thanh Tùng đây là bắt ép hắn, nhàn nhạt tiếp một câu, "Lời lão thái thái nói thì chưa biết sắp tới như thế nào, nhưng ngươi nếu là vì bà ấy cho ngươi cái gì, mới dám bắt ép ta, vậy ngươi tốt nhất nên tự cầu nhiều phúc."
Lưu Thanh Tùng lảo đảo một cái, tâm tình mới vừa rồi đắc ý đến bay lên mây, đột ngột ngã mạnh xuống mặt đất, nhắc mới nhớ, hắn làm sao có thể không biết tính tình lão thái thái, vừa rồi cũng là nhất thời thấy Tiêu Tụng thất thố, trong lòng kinh ngạc lại tò mò, mới có thể quên mất món nợ này. Nghĩ xong rồi, Lưu Thanh Tùng vội vàng hô to với bóng lưng của Tiêu Tụng, "Cửu Lang, ta nói giỡn thôi, thật mà."
Tiêu Tụng chỉ cho hắn một cái ót, vội vã đuổi theo Nhiễm Nhan, cùng nàng đi lên núi.
"Rõ ràng chính là Phòng Huyền Linh thứ hai!" Lưu Thanh Tùng bĩu môi, bắt đầu cân nhắc làm sao để lung lạc Nhiễm Nhan một chút.



Trong Ảnh Mai am, Nhiễm Nhan còn chưa vào tới trong viện, đã nghe thấy tiếng Huyễn Không oa oa khóc lớn trung khí mười phần, cùng với tiếng rống tức muốn hộc máu của Vãn Lục. Quả tim đang treo lên, không khỏi nhẹ nhàng thả xuống.
"Nếu không có việc gì, ta đây về chùa Vân Tòng trước." Tiêu Tụng thấy Nhiễm Nhan căn bản không chú ý tới sự tồn tại của hắn, không khỏi có chút buồn bực, trong giọng nói biểu hiện nội tâm bất mãn rất rõ ràng.
Nhiễm Nhan khựng lại, quay người lại nhìn hắn, hơi nhíu mày nói: "Tới cũng là chính ngươi muốn tới, đi vẫn là chính ngươi muốn đi, sao lại bực bội với ta?."
Tiêu Tụng chán nản, hừ một tiếng, muốn phất tay áo bỏ đi, lại không biết làm sao mà hai chân giống như mọc rễ cứ đứng tại chỗ, đành phải hất mặt qua chỗ khác.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dáng giận dỗi của hắn, trong lòng cảm thấy buồn cười, cũng cảm giác bộ dạng Tiêu Tụng như vậy so với lúc khí thế bức nhân ngày thường lại chân thật hơn nhiều, "Nếu không đi, vậy vào nhà uống ly trà đi."
Tức giận cùng bất mãn trong lòng Tiêu Tụng tức khắc được vuốt phẳng một chút.



Hắn vốn dĩ hôm nay cố ý ở trước mặt Nhiễm Nhan không che lấp cảm xúc của mình, muốn cứu vãn ấn tượng của Nhiễm Nhan đối với hắn, chỉ là bây giờ lại cảm thấy, ở chung với nhau như vậy có vẻ nhẹ nhàng hơn, cũng dễ dàng tiếp cận nàng hơn.
Muốn sinh khí liền sinh khí, muốn cười liền cười, hắn đã lâu chưa thử qua cùng người khác ở chung như vậy.



Vừa bước vào trong viện, thấy tình trạng bên trong quả thực gà bay chó sủa.
Vãn Lục tóm đằng sau cổ áo Huyễn Không, Hình Nương và Tiểu Mãn đang lôi kéo Vãn Lục, bốn người lăn trên mặt đất, làm cho đống thảo dược cũng trở thành một mảnh hỗn độn.
Tiêu Tụng hiển nhiên cũng là bị hình ảnh trước mắt chấn trụ, rồi chuyển qua hứng thú dạt dào mà quan sát.
"Dừng tay!" thanh âm nghiêm nghị của Nhiễm Nhan vừa phát ra, tiếng khóc, tiếng thét chói tai, tiếng khuyên can đột nhiên im bặt.
Ca Lam cũng từ trong phòng bếp chạy ra.
Bốn người đang dính chùm ngơ ngác nhìn Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng trong chốc lát, rồi vội vàng tách ra đứng lên.
Hình Nương mặt già đỏ lên, ho khan vài tiếng, nhanh chóng sửa sửa lại y phục tóc tai, nhấc chân chuẩn bị đi vào phòng bếp.
"Hình Nương, chuyện gì đây?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Chuyện này...lão nô chỉ khuyên can, vô ý bị kéo vào, phát sinh chuyện gì, lão nô cũng không biết." Hình Nương luôn luôn coi trọng lễ nghi, hiện tại còn đặc biệt bị Tiêu Tụng một người ngoài nhìn thấy, mặt mũi lần này coi như mất sạch sẽ.
Trong viện yên lặng mấy tức, cửa nhà kề kẽo kẹt một tiếng mở ra, Tô Phục một thân trung y màu trắng cúi đầu từ trong cánh cửa lùn hơn thân người hắn rất nhiều bước ra, tóc đen xõa đằng sau tuấn nhan, sau khi đứng yên ở dưới hành lang, ngước mắt lên liền thấy Nhiễm Nhan đang đứng bên cạnh Tiêu Tụng.



Lập tức, sát khí hai bên tràn ra, đây là một loại phản xạ ăn ý giữa hai kẻ thù không đội trời chung.
Nhiễm Nhan tức khắc cảm thấy xong rồi, theo lý thuyết Tô Phục bị trọng thương như vậy, nói ít cũng phải hôn mê hai ba ngày, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ tỉnh lại lúc này.
Nếu Tiêu Tụng không nhìn thấy Tô Phục, hắn có lẽ coi như không tồn tại, nhưng một khi đối mặt, chỉ sợ cũng là cục diện không chết không ngừng.
Dưới tình hình lực lượng cách quá xa như lúc này, người chết là ai, vừa nhìn biết ngay.
Sát khí tràn lan, Huyễn Không cả tiếng khụt khịt cũng không dám phát ra, liều mạng mà nép vào người Vãn Lục, dáng vẻ như hận không thể biến Vãn Lục thành lùm cây, để cho nàng ta có thể chui vào tị nạn.
Nhiễm Nhan ngẩng đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, quyết định lại cầu Tiêu Tụng một lần, "Tiêu lang quân, lần này..."
"Không cần phải nói, ta đã nói chuyện này cũng chỉ có lần này thôi, ta thoạt nhìn giống người không nguyên tắc như vậy sao?" ánh mắt sắc bén của Tiêu Tụng, không chút lưu tình mà nhìn chằm chằm Tô Phục.
Mà Tô Phục cũng không nhường một tấc, ánh mắt trầm lãnh u ám kia, mang theo khí thế ngọc nát đá tan.
Này hai người gặp mặt, lại không bình thản như khi Tiêu Tụng cùng Tang Thần gặp mặt. Không khí chạm vào là nổ ngay, lòng bàn tay Nhiễm Nhan có chút đổ mồ hôi.


Lời editor: xong rồi! máu hủ của lão trào hết ra lỗ tai lỗ mũi rồi, muốn chèo ghe Tiêu Tiêu công Tô Tô thụ quạ!!!!!kịch bản ngược luyến tàn tâm vừa dữ dội vừa nóng bỏng...


phúc hắc ôn nhu tuấn mỹ cao phú soái hình bộ cường công x lạnh lẽo cô độc đẹp lòi mắt dược sư sát thủ cường thụ, 1x1, HE nhaaa *ực ực! Nam chính là của nam phụ A Nhan là của Lão lah!

Bình Luận (0)
Comment