Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 145

Nhiễm Vận có chút xót của, nhưng nhìn mấy tảng đá được phủ vải đỏ trước mặt, trong chốc lát liền hưng phấn đến độ đem chuyện vừa tốn một quan tiền quăng ra sau đầu, mặt mũi kích động mà chờ quán chủ kia bắt đầu.
"Chư vị, toàn bộ mao thạch hôm nay đều có ngọc, chỉ có phân ra lớn nhỏ tốt xấu, bởi vậy giá quy định là hai quan tiền, mỗi khối đá ai ra giá cao thì mua được, hôm nay chỉ bán ra mười lăm khối, chúng ta bảo đảm bên trong tuyệt đối có ngọc cực phẩm, để đảm bảo uy tín, sau khi chấm dứt, chúng ta sẽ đem toàn bộ đá cắt ra cho mọi người nhìn. Nhưng nếu người mua không muốn cắt, chúng ta đây cũng không có biện pháp." Quán chủ cao giọng nói, hắn ngưng lại thở một chút, tiếp tục nói: "Tiếp theo thì xem nhãn lực và vận khí của mọi người."
Đồng la 'quang lang' gõ vang một tiếng.
Nhiễm Nhan rất có hứng thú nhìn vị quán chủ còn khô gầy hơn cả Lưu Thanh Tùng kia, trí tuệ cổ nhân không thể khinh thường, Nhiễm Nhan không biết nghề đấu giá hình thành vào thời đại nào, nhưng thương nhân Đường triều vì kiếm tiền, đã sử dụng phương thức định giá.



Hơn 10 gã sai vặt cùng nhau kéo lụa đỏ xuống, lộ ra hình dạng mấy khối mao thạch. Nhìn bề ngoài không khác mấy với đá bình thường. Đại đa số người đều không nhìn ra, điều này làm những người nóng lòng muốn thử bỗng nhiên ngập ngừng.
"Mỗi lần sẽ định giá cho một nhóm gồm 5 viên mao thạch, nếu là không có ai ra giá cao hơn ngài, thì sẽ lấy giá ngài đoán mua lại khối mao thạch này. Chúng ta đây nói thẳng trước vài lời thô thiển, thỉnh các lang quân nương tử mà trên người không cầm đủ tiền, hay vô tâm mua thạch đừng ra giá, nếu không chúng ta đành phải đi gặp quan phủ." Quán chủ dứt lời, liền ra lệnh cho người đem nhóm đá đầu tiên bày lên mộc đài đã dựng tốt phía trước.
Năm tảng đá chỉ khác biệt nhau rất ít về màu sắc và hình dạng, ở đây có lẽ cũng không có bao nhiêu người biết nhìn, có mấy công tử cẩm y hoa phục có vẻ nóng lòng muốn thử.
Ước chừng qua năm giây, một nam tử trẻ tuổi mặt hoa phục xanh trong đó dùng quạt xếp chỉ vào viên đá ở ngoài cùng bên phải, "Ta ra hai quán, phải là cái kia."
Có người thấy bộ dáng hắn chắc chắn như vậy, lập tức định giá theo, "Ta ra hai quán 50 tiền"
Vị quán chủ kia cười khanh khách nhìn về phía đám người, "Vị lang quân này ra giá hai quán 50 tiền, còn có ai ra cao hơn không?"
"Ta ra bốn quán." Lang quân áo xanh ra giá đầu tiên lại hung hăng tăng giá lần nữa.



Những lang quân mới vừa rồi nóng lòng muốn thử vừa thấy hắn tăng giá nhiều như thế, không khỏi cũng đều bắt đầu sôi nổi ra giá.
Cuối cùng tảng đá này được định giá 20 quán do vị lang quân áo xanh kia mua đi.
Quán chủ lập tức đi tới, chắp tay nói: "Vị lang quân này họ gì?"
"Kẻ hèn họ Dương." Lang quân áo xanh đáp lễ trả lời.
Chỉ có chức quan thất, bát phẩm mới có thể mặc màu xanh, mọi người vừa thấy phục sức của hắn, liền hiểu rõ trong lòng.
"Trước tiên chúc mừng Dương lang quân mua được khối mao thạch này..." quán chủ trên mặt tươi cười hiền lành, mới nói một nửa, lại bị Dương lang quân giơ tay kêu ngừng, "Đừng vội chúc mừng, ta tốn hai mươi quán này có đáng giá hay không còn không biết đâu!"
"Ý tứ của Dương lang quân là...cắt ra?" quán chủ hỏi.
"Cắt ra đi." Dương lang quân nói.



Quán chủ xoay người, sai hai sư phó thiết thạch lấy ra dụng cụ làm việc, rồi cắt tảng đá ra ở ngay mộc đài bên cạnh.
Cắt mao thạch chứa ngọc cũng không thể tùy tùy tiện tiện một đao bổ xuống, hoặc là tùy tiện đập vỡ là xong, cho nên quá trình cắt cũng không nhanh, những người xúm lại chung quanh căn bản không có tâm tư đoán tiếp, mà sôi nổi duỗi dài cổ quan sát.
Quán chủ thấy một chốc một lát cũng không thể tiếp tục, liền cười nói: "Xem ra mọi người đối với mao thạch Dương lang quân mua được đều thực sự cảm thấy hứng thú, vậy trước tiên tạm dừng một lát, để mọi người nhìn cho tận hứng."
Vì đa số người đều đang nhìn đến chuyên chú, tiếng trầm trồ khen ngợi khá thưa thớt.
Ước chừng qua nửa khắc, tảng đá đã bị mài giũa đến chỉ còn lại cỡ nắm tay, trong viên đá được mài ra ngẫu nhiên có thể thấy màu xanh, cũng phát hiện một hai khối thúy ngọc to bằng móng tay ngón cái. Sư phó thiết thạch nói, hai viên ngọc này không lớn, nhưng tỉ lệ lại không tồi, ít nhất có giá trị năm sáu quán.
Chung quanh người rôm rả chúc mừng Dương lang quân.
Quán chủ thấy không khí sống lại, liền tiếp tục bắt đầu đổ thạch.



Mọi người phát giác chỉ cần nắm chắc cho tốt một mức độ nào đó, có lẽ là sẽ có lợi, nên lúc này tranh nhau ra giá so với trước lại náo nhiệt hơn rất nhiều, có mấy lương dân gia cảnh không tồi cũng bắt đầu sôi nổi ra giá, dù sao ra giá cũng không cần trả tiền. Nhưng giá một khi cao hơn năm quán, số người ra giá liền càng lúc càng ít.
Khối mao thạch thứ 2 rất nhanh cũng được một người lấy giá cả sáu quán mua được, ngay sau khối thứ 2 là khối thứ 3...
Nhiễm Vận nóng lòng muốn thử, kéo lấy cánh tay Nhiễm Vân Sinh, "Thập ca, không bằng chúng ta cũng mua một khối đi!"
Nhiễm Nhan giương mắt liếc nhìn trên đài một cái, vừa lúc bắt gặp ánh mắt quán chủ nhìn qua.
"Được, ngươi xem trọng khối nào thì mua đi." Nhiễm Vân Sinh hiểu rõ muội muội này của mình, nàng tuyệt đối sẽ không dùng nhiều tiền làm chuyện nàng không nắm chắc.



Lúc này, nhóm đá thứ nhất đã được bán hết, ước chừng bán được 70 quan tiền.
Ngay sau đó trên đài bày ra nhóm thứ hai.
"Chư vị..." quán chủ bước lên đài, vừa mới chuẩn bị nói, đột nhiên bị tiếng kêu sợ hãi của sư phó thiết thạch bên kia chặn lại.
"Chúc mừng Dương lang quân! Chúc mừng chúc mừng!" vị sư phó thiết thạch kia nâng một viên thúy ngọc to như cái trứng bồ câu đưa cho Dương lang quân, cảm thán: "Thúy ngọc lớn như vậy, tỉ lệ lại tốt như vậy, 20 quán này của Dương lang quân tiêu không uổng a! Ngài dù có cầm khối ngọc thô chưa qua tạo hình này đi bán cho cửa hàng trang sức, ước chừng cũng có thể bán được 40 quán! Thêm hai khối nhỏ hơn đây nữa, thật đúng là kiếm bộn."
Trên mặt Dương lang quân lúc này vô cùng vui mừng, chắp tay cảm tạ đáp lễ những người xung quanh.



"Dương lang quân vận khí thật là không tồi" quán chủ tán thưởng một câu, rồi sau đó tuyên bố đợt thứ hai bắt đầu.
Nhiễm Vận cũng tham dự trong đó, cùng người tranh dành tảng đá mình nhìn trúng. Bắt đầu tranh dành cùng với nàng chính là vị Dương lang quân kia, có lẽ mọi người cảm thấy hắn là người thạo nghề, cho nên cũng liền tranh nhau đẩy giá lên, trong nháy mắt, một khối đá không bắt mắt đã có giá trị lên tới hai mươi quán.
Không biết Nhiễm Vận nghĩ như thế nào, cùng người nọ tranh đến hăng hái, đang còn muốn tăng thêm giá, Nhiễm Nhan đã lặng lẽ giữ chặt nàng lại, cúi đầu nói: "Thêm nữa là có thể lỗ tiền."
Vừa nghe nói đến lỗ tiền, Nhiễm Vận tức khắc kìm lại, trừng mắt nhìn Dương lang quân áo xanh kia một cái, oán hận từ bỏ.
Nhóm mao thạch thứ 2, cũng rất nhanh được bán hết, Nhiễm Vận dùng giá sáu quán mua khối mao thạch cuối cùng trong nhóm này.
Không khí trong đám người tăng vọt, rất nhiều người đã không còn bao nhiêu lý trí nữa.



Đánh bạc làm cho người ta điên cuồng cũng không kỳ quái. Đoán thạch, kỳ thật cũng chính là đổ thạch, là một loại hoạt động mang tính đánh bạc, mặc dù là người thạo nghề cũng chỉ có thể suy đoán tảng đá nào sẽ có chứa ngọc, còn về phần lớn nhỏ, tính chất, thì rất khó nắm chắc, cho nên đối với người thạo nghề mà nói, hoạt động như vậy cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Nhóm thứ 2 bán xong, trên đài lại có thêm 1 nhóm, mao thạch trong nhóm này so với hai nhóm trước to hơn ba bốn lần, nhìn như từng hòn giả sơn loại nhỏ. Năm khối mao thạch này là vừa mới từ bên trong nâng ra, không ở trong mấy nhóm vừa rồi mới được triển lãm.



Rất nhanh khối đá thứ 2 của Dương lang quân lại được mổ ra, là một khối phác ngọc to như cái trứng bồ câu, khối này không có tỉ lệ tốt như lần trước, nhưng so với giá hắn mua được thì vẫn lời một ít.
Ngay sau đó, cũng có hai ba người bổ ra phát ngọc các loại tỉ lệ khác nhau.
"Xem ra mẻ mao thạch này hôm nay thật sự không tồi!" quán chủ giương giọng, thành công mà hấp dẫn đám người đang gần như mất khống chế, "Chư vị, chư vị, năm khối mao ngọc trên đài này, theo sư phó có kinh nghiệm trong cửa hàng của tại hạ phỏng đoán, khả năng là sẽ có Lam Điền ngọc cực phẩm."



Lời này vừa ra, hiện trường tức khắc lặng ngắt như tờ, người vây xem cũng càng lúc càng nhiều, thậm chí có rất nhiều tiểu thương bán hàng rong cũng đều chồm lại.
"Vốn dĩ, mấy khối ngọc thạch to lớn này là không tính toán lấy ra để định giá. Nhưng thấy hứng thú của mọi người tăng vọt, nên mới mang ra. Bất quá, tiểu điếm cũng không thể quá lỗ vốn, quý khách muốn tranh ra giá cho tổ mao thạch này, cần phải giao nộp phí tranh giá hai mươi quán. Giá quy định của mao thạch vẫn như cũ là hai quán, có thể không ra giá cùng một khối mao thạch, nhưng như cũ vẫn là người ra giá cao nhất thì có tư cách mua được mao thạch mình muốn." Quán chủ tươi cười nói: "Bất quá, một đám mao thạch này chỉ bán ra hai khối! Thỉnh chư vị đừng bỏ qua cơ hội."
Mọi người phía dưới ồ lên, cực phẩm Lam Điền ngọc a! Khối mao thạch lớn như vậy, nếu có thể mở ra một khối Lam Điền ngọc to cỡ nắm tay, cũng có giá trị đến trăm quán.
Bất quá phải giao hai mươi quán tiền phí tranh giá, đây rõ ràng là nâng cao bậc cửa lên rất nhiều, chỉ cần có ba bốn người tham gia thôi, quán chủ cũng có thể thu hồi phí tổn. Nhưng với một người mà nói, có thể còn thu được không ít lợi nhuận.



Rất nhiều thương nhân đứng dưới đài liếc mắt một cái liền nhìn thấu ván này, bởi vậy tuyệt đối sẽ không lấy tiền mồ hôi nước mắt của chính mình ra làm đá ném trên sông.
Những người còn lại cũng đều đang do dự, dù gì cũng là hai mươi quán a! Nếu tranh không lại người ta, hai mươi quán này thành ra có đi mà không có về.
"Tại hạ cũng sẽ không để chư vị trả không hai mươi quán này, năm khối mao thạch này đặc biệt cho phép chư vị đến gần để quan sát." Quán chủ nhìn thấy quá lâu không có người phản ứng, có chút sốt ruột.
Đánh cuộc, loại hoạt động này kỵ nhất là không khí tẻ nhạt, sự tẻ nhạt sẽ làm cho đầu óc rất nhiều người bình tĩnh lại, nếu lại muốn đem không khí xào nóng lên thì khó hơn nhiều.
Quán chủ lời này vừa nói ra, vị Dương lang quân mở hai khối ngọc kia vậy mà lại báo danh. Trong lúc nhất thời, trong đám người cũng có chút xôn xao, có mấy lang quân cẩm y hoa phục cũng cùng lên báo danh.
Những người này vừa thấy liền biết là con cháu nhà có xuất thân cao quý, trong nhà tài sản phong phú, hơn phân nửa cũng đều là để chơi cho vui.
"Thập ca, thành Tô Châu có quan viên họ Dương, trong nhà rất có của cải sao?" Nhiễm Nhan hạ giọng hỏi.
Nhiễm Vân Sinh suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu, "Họ Dương thật ra có hai cái, bất quá bọn họ hẳn là không có bối cảnh gia tộc thâm hậu."
Ánh mắt Nhiễm Nhan dừng trên người vị Dương lang quân kia, cẩn thận đánh giá một lần, bỗng nhiên nói: "Thập ca, lát nữa giúp ta trả tiền đi."
Còn không đợi Nhiễm Vân Sinh phản ứng, Nhiễm Nhan đã bước lên đài.
Nhiễm Vận trừng mắt, mặt mũi tức giận, cuối cùng chỉ hừ hừ nói: "Xem nàng là có thân phận phu nhân tương lai của Thôi thị, lúc này tiện thể lấy lòng đi."



Tính cả Nhiễm Nhan, tổng cộng có năm người tham gia.
Người còn lại trên đài thấy một nương tử mang mặt nạ đi lên, trong lòng đều không cho là đúng, nghĩ thầm hơn phân nửa đây là tiểu nương tử của thế gia nào chạy tới chơi đùa, bọn họ cũng rất có phong độ mà để Nhiễm Nhan nhìn trước.
Nhiễm Nhan từ trái qua phải, đem đám mao thạch cẩn thận sờ soạng qua hết một lần, dư quang lại như có như không lưu ý biểu tình của người chung quanh.
Chờ những người khác chọn xong, quán chủ tuyên bố bắt đầu ra giá, giá quy định là hai quán.
Dương lang quân rất nhanh đã chọn xong, mấy người còn lại cũng đương nhiên là chọn theo hắn.
Nhiễm Nhan bồi hồi ở giữa hai khối mao thạch, đi tới đi lui mấy lần, cuối cùng chọn khối mao thạch lớn nhất nằm ngay chính giữa.
"Vị nương tử này vừa thấy chính là không có kinh nghiệm gì a." Dương lang quân thấp giọng nói thầm.
Mấy người trên đài, bao gồm cả Nhiễm Nhan và quán chủ đều nghe rõ ràng. Mọi người dưới đài thấy vậy, đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn một thân áo tím đứng thẳng không rời nửa bước trước khối mao thạch kia. Rõ ràng Dương lang quân rất có kinh nghiệm đã chọn một khối, vì cái gì nàng còn cố chấp mà chọn khối khác?

Bình Luận (0)
Comment