Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 147

Vốn chỉ là chơi cho vui, giờ cư nhiên mổ ra một khối Lam Điền ngọc vừa lớn vừa cực phẩm như vậy, có câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội", Nhiễm thị ở Tô Châu đương nhiên không tính là thất phu, chỉ là người có quyền thế thì chỗ nào cũng có, là phúc hay họa còn chưa biết.
Nhiễm Nhan và Nhiễm Vận cũng minh bạch đạo lý "Phúc kia biết đâu chính là mầm tai họa", yên lặng không lên tiếng đi theo Nhiễm Vân Sinh quay về Lâm Giang Tiên.



Nhiễm Vận một lần lại một lần mà vuốt ve khối Lam Điền ngọc to bự này, yêu thích không muốn buông tay.
"A Vận, đừng nhìn nữa, chờ tạo hình xong mới có thể hiện ra quang hoa của ngọc." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Vận quay lại, quỳ ngồi ở bên cạnh Nhiễm Nhan, hiếu kỳ nói: "Thập Thất tỷ, ngươi sao có thể nhìn ra khối đá kia có ngọc?"
Nhiễm Nhan đem mặt nạ đặt lên bàn, nhàn nhạt cười nói: "Là quán chủ nói cho ta."
"Quán chủ?" Nhiễm Vận càng thêm kỳ quái.
Mặt Nhiễm Vân Sinh cũng mang nghi hoặc, cười hỏi: "A Nhan là như thế nào làm cho quán chủ kia mở miệng nói ra?"
"Các ngươi có thử quan sát trình tự bọn họ nâng mao thạch ra không?" Nhiễm Nhan hỏi.
Nhiễm Vận lắc đầu, Nhiễm Vân Sinh hồi tưởng một lát mới nói: "Tựa hồ là nâng hai bên trái phải ra trước, chính giữa ra cuối cùng."
Lúc ấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người sư phó thiết ngọc bên cạnh, còn trình tự mao thạch được nâng lên đài trước sau ra sao đều nhớ rất mơ hồ.



"Không sai! Đến cả chuyện này mà Thập ca cũng không quá xác định, nói vậy thì càng không có chú ý tới thái độ của quán chủ khi những người đó nâng mao thạch ra." Nhiễm Nhan hồi tưởng lại tình hình ngay lúc đó, tiếp tục nói: "Quán chủ vẫn luôn rất đạm nhiên, chỉ là thời điểm khối mao thạch cuối cùng được nâng lên, hắn nói một câu: Cẩn thận một chút."
"Chỉ có như vậy?" Nhiễm Vận nhíu mày nói, chỉ dựa vào cái này thì cũng không tránh khỏi quá mạo hiểm.
"Đương nhiên không chỉ như vậy." Nhiễm Nhan tiếp tục nói: "Trước khi nhóm đá cỡ lớn kia được nâng lên, ngươi từng nói muốn mua một khối đá, lúc ấy vị quán chủ kia liếc mắt nhìn ngươi một cái, rồi sau đó tới lúc ngươi vì xúc động mà tranh giá với Dương lang quân, Thập ca mạnh bạo mà dùng tiền mua đường vào đám đông, hơn nữa tuổi của chúng ta đều không lớn, tất nhiên sẽ có người cảm thấy đây là cơ hội."
Đại não con người rất thành thật, đại não vận động thông thường sẽ đúng sự thật mà truyền cho thân thể, mặc dù có ngụy trang cũng sẽ thông qua các động tác nhỏ biểu hiện ra ngoài. Tỷ như, khi đại não đang muốn hồi ức chuyện thật sự có tồn tại, đôi mắt sẽ nhìn về phía trước, lại hơi liếc về bên trái. Mà nếu như muốn hư cấu một hình ảnh nào đó, khi nói chuyện tròng mắt chuyển động lại hoàn toàn tương phản. Nhưng mà biên độ chuyển động tròng mắt của mỗi người không giống nhau, chuyện này phải khảo nghiệm nhãn lực quan sát người khác.



Rất nhiều chuyện thật sự đều là nhờ thông qua những quan sát chi tiết mà phỏng đoán ra kết quả, Nhiễm Nhan lại không thể nói hết, chỉ lựa mấy chỗ mấu chốt mà nói, "Lúc ta đang lởn vởn thật lâu trước mỗi khối mao thạch, phản ứng của quán chủ cũng rất xuất sắc đó!"
"Xuất sắc như thế nào?" Nhiễm Vận vội vàng hỏi.
Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, nhấp một ngụm nước nói: "Lúc một người đang khẩn trương sẽ có rất nhiều động tác nhỏ, thói quen của mỗi người bất đồng, sẽ có những động tác bất đồng, tỷ như một vài nương tử thích vặn khăn tay, nắm góc áo, một vài lang quân thích vò đầu, hoặc là không dám chú ý đến sự vật hoặc người nào đó...mà vị quán chủ kia thì thích lấy khăn không ngừng mà chà lau tay."
Rất nhiều người lúc khẩn trương thì lòng bàn tay ra mồ hôi rất nhiều, có một số người sẽ lựa chọn lau đi. Quán chủ kia không chỉ chà lau lòng bàn tay hắn, hơn nữa ánh mắt hắn sẽ cố tình tránh nhìn đến khối mao thạch ở chính giữa, sợ người khác từ ánh mắt hắn mà phát hiện được gì đó.
Nhiễm Vận nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nàng cũng thấy quán chủ chà tay, nhưng vẫn chưa nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới quả nhiên rất kỳ quặc, quán chủ kia rõ ràng không có chạm đến những vật khác, vì cái gì cứ phải liên tiếp chà lau lòng bàn tay?
"A Nhan lúc ở trên đài đã nói gì với Dương lang quân vậy?" Nhiễm Vân Sinh phát hiện sau khi Nhiễm Nhan tới gần Dương lang quân, hắn ra giá bắt đầu sợ đầu sợ đuôi, không thẳng tay như lúc đầu, tất nhiên là đã chịu ảnh hưởng gì đó.
"Thập ca cũng nói, Tô Châu không có quan viên thất, bát phẩm mà có gia thế không tồi, vị Dương lang quân kia có trung y lộ ra ngoài cổ áo là vải thô màu trắng, bên ngoài lại là áo gấm, xin hỏi Thập ca, quan viên bát phẩm lương tháng là bao nhiêu? Số tiền hắn mua mao thạch đối với một gia đình trung đẳng mà nói chỉ sợ cũng đủ để khuynh gia bại sản." Nhiễm Nhan nói.
Nhiễm Vân Sinh cúi đầu nhìn nhìn y phục mình, trung y chỉ bị lộ ra một chút, mặc dù ở trong phòng đèn đuốc sáng trưng cũng nhìn không rõ lắm vật liệu may mặc, Nhiễm Nhan cư nhiên có thể ở điều kiện như vậy mà phân biệt ra được, thực sự rất không dễ dàng.
Nhiễm Nhan cười nói: "Vì thế ta chỉ nói với hắn, vật liệu trung y của Dương lang quân rất độc đáo, không biết tiêu phí bao nhiêu?"



"Ngươi là nói...trò ra giá này của bọn họ từ đầu tới đuôi đều là âm mưu?" Nhiễm Vận kinh ngạc nói.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, dựa theo phỏng đoán của nàng, quán chủ này được đến một đám mao thạch, để cho người thạo nghề nhìn qua xong, có một cái kết quả cũng không như ý, hai mươi khối mao thạch mà chỉ có mấy cái có khả năng sẽ có ngọc tốt...có lẽ thời điểm hắn mua mớ mao thạch này tiêu tốn không ít, hoặc có lẽ lòng tham của hắn quá lớn, muốn lợi dụng những khối mao thạch phế đi đó để kiếm thêm tiền tài, cho nên mới nghĩ ra biện pháp ra giá này.
Lúc vừa mới bắt đầu mọi người không biết thật giả, để kích động quần chúng, và lừa lọc ánh mắt mọi người, hắn an bài Dương lang quân, một thân thường phục màu xanh, y phục bất phàm, mọi người vừa thấy liền biết là quan viên, cho dù cấu kết với quan viên không phải là chuyện bình thường, nhưng mọi người vẫn bất tri bất giác mà bị dẫn dắt.



Sau khi kết thúc vòng thứ nhất, khối ngọc được Dương lang quân mua đầu tiên được mổ ra, tức khắc làm cho đám người sôi trào lên. Cho nên mới nói, người là động vật cảm tính, rất dễ bị tình cảnh kích động, rồi xem nhẹ những thứ khác.



"Nương tử có một đôi mắt rất tốt!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của một thanh niên, làm người trong phòng giật nảy mình.
Phần phật một tiếng, cửa bị đẩy ra, một thanh niên mặc áo gấm hoa phục từ ngoài cửa bước vào, người nọ tóc đen không dùng phát luân, mặt gầy và dài, Thiên Đình no đủ, chân mày dài đến chân tóc, nhưng không sắc bén như Tô Phục, đôi mắt hẹp dài, mũi cao hơi khoằm xuống, môi mỏng nhếch lên, vẻ mặt mang nụ cười nhạt.
Nhiễm Vân Sinh ẩn ẩn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng hắn ngày thường gặp nhiều người, nên trong chốc lát nhớ không ra.



Ánh mắt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan nhìn thẳng vào hắn, dư quang thoáng thấy hộ vệ đứng bên ngoài là người lạ mặt, trên mặt đất còn có thể nhìn thoáng thấy góc áo hộ vệ của mấy người nàng, dừng một chút mới nói: "Người tới là khách, lang quân có gì mời ngồi xuống rồi nói."
Người tới không có ý tốt, nàng không cho rằng người hưng sư động chúng mà tìm tới cửa như vậy chỉ để kết giao bằng hữu.
Thanh niên mặc hoa phục kia nao nao, trong tay phải không biết khi nào có thêm một cái quạt xếp, nhẹ nhàng vỗ nó lên lòng bàn tay, bước tới trước mặt Nhiễm Nhan, hơi hơi cúi người, tóc đen từ bả vai chảy xuống, đôi môi mỏng của hắn hé mở, nhẹ giọng nói: "Nương tử đấu trí gian thương, thật đúng là cực kỳ xuất sắc."
"Khách khí, bất quá là tâm tư của nương tử gia tinh tế chút thôi, đảm đương không nổi một chữ trí." Nhiễm Nhan nâng chung trà lên, uống trà.
Nhiễm Nhan phản ứng như vậy, thanh niên hoa phục tuy rằng trước đó chưa từng xem thường Nhiễm Nhan, nhưng một nương tử cư nhiên gặp nguy không loạn đến trình độ này, cũng thực sự làm người ngạc nhiên.



Đôi mày đẹp của Nhiễm Vân Sinh nhăn lại, thanh âm lãnh đạm lại có vẻ vài phầnkhách khí, "Vị lang quân này không thỉnh tự đến, không biết có chuyện gì cần sao?"
"Nhiễm Thập Lang." Thanh niên hoa phục từ trên xuống dưới đánh giá Nhiễm VânSinh một lần, trực tiếp hô ra thân phận của hắn, nhàn nhạt cong môi, "Quả nhiêntuấn mỹ."

Bình Luận (0)
Comment