Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 46

"A Vãn!!" Nhiễm Nhan từ trên giường bật dậy, gió đêm phất qua, trên trán, sau lưng đều cảm giác hơi lạnh, thì ra đã ướt nhẹp mồ hôi.
"Nương tử lại gặp ác mộng?" Hình Nương nghe tiếng, vội vàng bưng đèn từ gian ngoài đi vào, vén màn trúc lên, thấy Nhiễm Nhan ôm chăn ngồi đó, liền đem đèn đặt trên cái bàn con bên cạnh, quỳ ngồi xuống cạnh nàng.
Dưới ánh sáng mỏng manh, Hình Nương thấy trên trán Nhiễm Nhan rịn ra mồ hôi, móc khăn ra thay nàng lau, "Nương tử từ khi lành bệnh thì đêm nào cũng giật mình dậy, phải đi chùa thắp hương mới được."
"Hình Nương, ngươi có biết A Vãn là ai không?" Nhiễm Nhan nhíu mày hỏi. Nàng suy đoán, đây chắc là chuyện mà nguyên chủ cực lực muốn xóa đi trong trí nhớ của mình, cũng có thể là thân thể này có bệnh mất trí nhớ có chọn lựa gì đó.
Hình Nương thần sắc buồn bã, thở dài một hơi nói: "Lão nô biết việc này đã thành tâm bệnh của nương tử, vốn đã quên, sao giờ lại nhớ tới?"
Nhiễm Nhan mím môi không nói, ánh mắt yên lặng nhìn Hình Nương.
Hình Nương thấy nàng thần sắc kiên định, biết cũng không có biện pháp gạt nàng, liền nói: "Vãn Vãn là Ân phủ Tứ Nương, cùng nương tử giao hảo, sau lại mắc phải bệnh hiểm nghèo mà mất, nương tử vì vậy mà thương tâm hơn nửa năm, sức khỏe cũng dần dần xấu đi."
"Chỉ vậy thôi à?" Nhiễm Nhan vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi là nàng đã từng có một người bạn gái tên Ân Vãn Vãn. Người tâm lý có chút yếu ớt, trải qua chuyện đáng sợ hoặc bi thương đều sẽ vô thức mà gạt bỏ đi đoạn kí ức này, tục xưng là mất trí nhớ có lựa chọn, nếu sự thật chỉ đơn giản đúng như lời Hình Nương, thì làm sao sẽ xuất hiện chứng bệnh này? Liên hệ đến những hình ảnh đã nhìn thấy trong mộng, Nhiễm Nhan cảm thấy, quên có lựa chọn, khả năng lớn là do sợ hãi.



Hình Nương trầm mặc một lát, mới nói: "Lão nô nhớ rõ, hôm ấy đúng là mấy ngày trước ngày giỗ của phu nhân, lão nô dẫn Vãn Lục đi chuẩn bị đồ cho ngày giỗ của phu nhân trong phủ, ngài mang theo Ca Lam đi Ân phủ, chỉ là khi trở về lại không thấy Ca Lam đâu, ngài thì bất tỉnh, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lão nô thật sự không rõ ràng lắm."
"Ca Lam..." Nhiễm Nhan lẩm bẩm cái tên này, chẳng lẽ nữ tử chìm dưới nước ở trong mộng là Ca Lam?
Lòng mang nghi ngờ, Nhiễm Nhan hỏi: "Ngươi có còn nhớ ngày đó Ca Lam mặc là quần áo màu gì không? Hoặc là, Ca Lam ngày thường thích mặc quần áo màu gì?"
"Cái này lão nô thật ra không rõ ràng lắm, có lẽ Vãn Lục biết. Bất quá, nương tử ngày thường không phải rất thích cho các nàng mặc đồ cùng màu sao? Ca Lam xưa nay mặc nhiều nhất, chính là màu lam." Hình Nương lo lắng sốt ruột mà nhìn Nhiễm Nhan, lại nói: "Nương tử, trời còn chưa sáng, ngài đừng nghĩ nữa, ngủ tiếp một lát đi, có chuyện gì thì chờ trời sáng rồi lại cẩn thận nghĩ."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, nằm lại trên giường.
Hình Nương sợ nàng lại gặp ác mộng, liền đem đèn đặt lên cái bàn con cạnh cửa sổ, kéo lụa mỏng xuống che lại, như vậy toàn bộ không gian liền được phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.
Bảy năm nay, Nhiễm Nhan mỗi đêm thường bừng tỉnh từ trong ác mộng, nhưng trước giờ nàng không có mơ thấy qua những hình ảnh không đầu không đuôi như vậy, váy lụa màu hồng, khuôn mặt bị vải trắng bao lại, tiếng khóc thê lương tuyệt vọng...
Là Ân Vãn Vãn? Nhiễm Nhan kinh sợ, nếu nữ tử kia là Ân Vãn Vãn, như vậy hết thảy đều thông suốt. Có lẽ nguyên chủ Nhiễm Nhan chính là không cẩn thận nhìn thấy một màn chết oan chết uổng của Ân Vãn Vãn, bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, cho nên sau khi tỉnh lại tiềm thức liền tự động bài xích đoạn kí ức này.


Như vậy nữ hài nàng nhìn thấy trong mơ lúc đầu, và nữ tử chìm dưới nước sau đó, chính là một người ở hai thời điểm khác nhau.
Ân Vãn Vãn nói, nàng đau quá, là đau ở đâu? Nàng thật sự bị mắc bệnh hiểm nghèo sao?
Còn có thanh âm kêu khóc vang vọng bên tai lúc cuối, từng câu từng chữ mơ hồ, nhưng lại rõ ràng mà truyền đạt cảm xúc của nàng ta, tuyệt vọng, sợ hãi, không cam lòng...Cảm xúc như vậy, có phải nói là nàng bị chết oan uổng, là bị người mưu sát hay không?
Nhiễm Nhan miên man suy nghĩ một hồi, đem đầu đuôi miễn cưỡng chắp nối lại, bất quá trong đó còn có rất nhiều điểm khó hiểu, tỷ như Ca Lam tại sao lại mất tích? Sau khi Ca Lam mất tích, Nhiễm phủ có thái độ gì nếu nữ tử chìm dưới nước kia thật sự là Ân Vãn Vãn? Nàng chết như vậy, là vì cái gì?
Ký ức bị lãng quên quá lâu, sẽ không vô duyên cớ vô cớ mà trỗi dậy. Trí nhớ bị đè nén kiểu này, có khả năng sẽ bị người hoặc chuyện quen thuộc kích khởi, có lẽ là mấy ngày trước lại đến Ân phủ, mới gợi lên đoạn ký ức này đi.
Trằn trọc hồi lâu, ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời dần dần tỏa ra, xuyên thấu qua khe hở cánh cửa sổ đang đóng mà rọi vào trong, Nhiễm Nhan không có một chút buồn ngủ nào, liền đứng dậy mở cửa sổ ra.
Không khí mát mẻ buổi sáng sớm mang theo mùi cỏ nước nhàn nhạt ập vào mặt, trơn bóng mà thanh tân, đây là hơi thở đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam. Nhiễm Nhan hít vào thở ra trong chốc lát, nhìn ánh bình minh bắt đầu trải rộng nơi chân trời phía Đông, trong giây lát từng chùm từng chùm ánh nắng phá vân mà ra.
Nhiễm Nhan cúi đầu thổi tắt đèn, duỗi eo, nghe thấy tiếng bước chân liền xoay người lại, thấy Hình Nương đang vén màn che lên.
Hình Nương thấy Nhiễm Nhan, nao nao, "Nương tử sao lại dậy rồi?"
"Hôm qua không phải đã hẹn hai người bệnh sao? Hôm nay phải vào thành chẩn bệnh giúp bọn họ." Nhiễm Nhan ngồi vào trước kính trang điểm.



Về chuyện Nhiễm Nhan trị bệnh cứu người này, Hình Nương thật ra không có ý kiến gì, nàng vốn không trông cậy vào Nhiễm Nhan kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ là kiếm cái thanh danh tốt, về sau cũng có thể gả cho người tốt, cho dù Nhiễm Văn muốn liên hôn, cũng khẳng định sẽ nhìn lên cao, thanh danh Nhiễm Nhan càng vang dội, người liên hôn cũng sẽ không kém được, nếu Nhiễm Văn bị lợi ích che mờ mắt hoặc nghe Cao thị khích bác, đem nàng phối với một mối không xứng đáng, trưởng lão Nhiễm thị cũng không có khả năng đồng ý, dù gì thì Nhiễm Văn có không cần mặt mũi đi nữa, Nhiễm thị vẫn cần.



"Aizz, nương tử giúp người chẩn bệnh a, có thể chẩn ra được thì chẩn, chẩn không được thì phủi qua cho Ngô thần y, nói như thế nào hắn cũng là sư phụ ngài, chuyện này hắn chịu trách nhiệm, người khác cũng không nói được." Hình Nương dặn dò nói.
Nhiễm Nhan cười gật đầu.
"Ta đi gọi mấy thị tỳ lại đây hầu hạ nương tử rửa mặt. Nương tử để ý một chút, tuyển hai đứa vừa mắt." Hình Nương nói, đứng dậy đi ra cửa.


Không lâu sau liền dẫn bốn thị tỳ tiến vào.
Bốn người này đều mặc áo váy ngang ngực màu cam nhạt in hoa, đai áo màu trắng, thắt một cái nơ bướm trước ngực, tóc búi kiểu nha hoàn vô cùng đơn giản.
Xiêm y của mấy thị tỳ này nhìn còn tốt hơn nhiều so với đồ Vãn Lục mặc, Nhiễm Nhan có chút chua xót, sau khi các nàng hầu hạ rửa mặt, nàng mới quay đầu nói với Hình Nương: "Mấy xấp vải hôm qua đưa tới, ngươi coi cái nào hợp mắt thì cầm đi, may vài bộ xiêm y cho mình cùng với Vãn Lục, ta dù sao cũng sắp hồi phủ, mấy thứ này có rất nhiều."



Nhiễm Nhan đánh giá xong thị tỳ, sau khi thu hồi ánh mắt, mấy thị tỳ cũng đều nhìn trộm nàng. Hôm qua có phu nhân ở đây, các nàng ngại với uy nghiêm, cả mắt cũng không dám nâng một chút, tối hôm qua trời lại quá tối, chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, cho tới bây giờ mới chân chân chính chính nhìn rõ ràng, nữ tử trước mắt, tóc đen như lụa khoác ở sau người, mày dài qua thái dương, một đôi mắt đẹp đen nhánh sâu đến không thấy đáy, đuôi lông mày khóe mắt đều nhàn nhạt lạnh lẽo, lông mi như lông vũ, khi hơi rũ xuống che lại ánh mắt nặng nề tạo thành cái bóng trên da thịt trắng nõn gần như trong suốt, lơ đãng lộ ra một chút kiều mỹ.



Thủy trầm vi cốt, ngọc vi cơ.*


*chỉ vẻ đẹp như hoa như ngọc của chánh chủ


Bốn người nhất thời ngây người, các nàng vốn tưởng rằng phu nhân kia đã đẹp tới cực hạn, đây còn có mỹ nhân giống băng tuyết như vậy.
Hình Nương quỳ ngồi phía sau Nhiễm Nhan, dùng lược sừng trâu chải tóc cho nàng, "Vải lần trước nương tử mua về còn chưa có dùng xong đâu, nhất thời nửa khắc cũng không cần may mới, nhưng Lưu thị vẫn mặc áo vải thô, nên cho nàng một cây vải."
"Là ta sơ sẩy, ngươi chọn lấy một cây tốt, còn cho nàng hai cây bình thường, đồ ăn còn lại cũng phân phát hết đi." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Thị tỳ phía sau mới hồi hồn từ trong kinh diễm, chỉ nghe vị nương tử này nói chuyện nhẹ nhàng lạnh nhạt, không ra ý quan tâm gì, chính là ra tay lại cực kỳ rộng rãi. Mấy thứ tơ lụa, sa la bên chủ trạch đưa tới đều là đồ cực tốt, có vài cái đến phải mấy trăm lượng bạc một cây. Tuy nói là hạ nhân cũng không có khả năng mặc loại vải tốt như vậy, nhưng cái kém nhất trong đó, cũng đến ba bốn mươi lượng.


Trong lúc nhất thời trong lòng mấy thị tỳ hơi hoang mang, trước khi tới phu nhân rõ ràng có nói Thập Thất Nương là người không có chủ ý, tính tình lại cực kỳ nhu nhược, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, có chủ ý hay không thì chưa biết, nhưng bộ dáng kia chỗ nào có nửa phần nhu nhược.
Hình Nương lại hỏi, "Nương tử hôm nay vẫn ngồi xe ngựa của thôn trang à?"



Hình Nương vẫn luôn cảm thấy nương tử nhà mình ngồi xe ngựa này quá mức ủy khuất, không phải bởi vì sợ mất mặt, dù sao chủ viện không cho đưa xe ngựa tới, mất mặt chính là Nhiễm thị, mà là mức độ thoải mái của xe ngựa tốt khác xa với xe ngựa bình thường.
"Ngày hôm qua lúc Thập ca đưa ta về, xe ngựa của hắn còn lưu tại thôn trang, hắn nói hôm nay sẽ sớm tới tìm ta ra ngoài chơi." Nhiễm Nhan nói.
Hình Nương động tác dừng lại, vui mừng nói: "Thập Lang đã trở lại?"
Trong lòng mấy thị tỳ cũng hơi giật nhẹ, Nhiễm Thập Lang, kia chính là cái đại kim chủ a! Hơn nữa nghe nói bộ dạng có thể so với tiên nhân, nếu bám lên được, hắn cho dù tùy tiện rỉ ra một chút, cũng đủ cho cả nhà các nàng ăn uống mấy đời. Lấy các nàng tư sắc mà muốn trở thành tiểu thiếp của Nhiễm Thập Lang khẳng định là không có hy vọng, nhưng Thập Thất Nương cùng hắn giao hảo, lại là huynh muội, lấy lòng Thập Thất Nương cũng như nhau thôi!
Cao thị phỏng chừng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, mấy người bà ta an trí này, chỉ nghe một câu về Nhiễm Thập Lang, tâm tư đã lay động ầm ầm như địa chấn.



Sau khi trang điểm xong, dùng chút cơm sáng đơn giản. Nhiễm Vân Sinh giống như là bấm đốt ngón tay tính thời gian, Nhiễm Nhan vừa mới buông đũa, Thiệu Minh liền thông báo hắn tới.
Hình Nương ra ngoài đón, Nhiễm Nhan vẫn đoan đoan chính chính mà quỳ ngồi ở bên kỷ, tiếp nhận nước trà do thị tỳ dâng lên, súc miệng. Nhưng có mấy ả thị tỳ nhịn không được, bắt đầu nhìn trộm xung quanh, mặc kệ là thân phận kim chủ của Nhiễm Vân Sinh, hay là hắn bản thân tướng mạo tuấn mỹ, đều làm người ta tò mò.



Nhiễm Nhan cũng đang bất động thanh sắc mà quan sát bốn thị tỳ này, bộ dáng đều không tồi, có hai người thậm chí còn đẹp hơn Vãn Lục vài phần, chỉ có điều đều tỏ ra nóng nảy, không có một người nào trầm ổn.
Cũng không thể nói là đều không dùng được, người không giấu được tâm tư như vậy, Nhiễm Nhan lại tương đối yên tâm, chọn một hai người có tiềm lực có thể mượn sức, rồi lại bồi dưỡng một chút, so với những người ngay từ đầu đã tâm tư thâm trầm thì yên tâm hơn.



Người trong phòng ôm tâm tư khác nhau, bên ngoài tiếng cười đã tới gần, ánh sáng ở cửa tối sầm lại, mọi người liền nhìn thấy một người mặc trường bào tay rộng màu hoàng yến, phối đai lưng màu trắng thêu chỉ bạc, mặt như trăng rằm Trung thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, tóc mai gọn gàng, mặt mày như họa.
Nhiễm Vân Sinh nhìn thấy Nhiễm Nhan ngồi trên tịch không nhúc nhích, ra vẻ không vui nói: "A Nhan cũng không biết ra đón Thập ca một cái."
Nhiễm Vân Sinh ôn hòa dễ chịu, luôn làm Nhiễm Nhan bất tri bất giác mà thả lỏng ra nhiều, khóe môi hơi cong lên, "Ai làm ngươi tới vừa khéo như vậy, ta vừa mới dùng cơm xong, cũng không đến mức mang một miệng dầu mỡ mà chạy ra ngoài đi!"
Nhiễm Vân Sinh cười rạng rỡ, ngược lại nói: "Ngươi hôm nay có chỗ nào muốn đi không?"
"Có." Nhiễm Nhan đánh giá Nhiễm Vân Sinh một cái, hắn mang cái bộ dạng khuynh quốc khuynh thành này, thật sự không thích hợp bồi nàng đi khám bệnh cho người ta, "Hôm qua có hẹn hôm nay sẽ đi chẩn bệnh cho hai người, đi vào thành trước đi, sẽ không mất nhiều thời gian. Ngươi nếu có việc gì khác thì cứ đi giải quyết trước."
Nhiễm Vân Sinh kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết y thuật?"

Bình Luận (0)
Comment