Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 66

"Khắc thê..." Nhiễm Nhan rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa không được tốt lắm, đành phải mím môi nhịn xuống.
Nhiễm Vân Sinh nhìn thấy vẻ mặt này của nàng còn tưởng rằng nàng thật sự coi trọng Tiêu Tụng, có chút sốt ruột nói: "A Nhan, ta gần đây nghe nói đại bá đang cùng Nghiêm gia bàn luận hôn sự, Nghiêm Nhị Lang chính là nhân tài hiếm có, tiền đồ không thể hạn lượng..."
"Thập ca." Nhiễm Nhan ngắt lời hắn, cười nói: "Ta tuy rằng không biết người như thế nào mới thích hợp với ta, nhưng ta lại biết người như Tiêu Tụng thì không thích hợp."



Bởi vì trước đây Nhiễm Nhan thực sự quá nhu nhược, mới làm cho Nhiễm Vân Sinh luôn lo lắng như vậy, hận không thể bỏ vào trong túi mà bảo vệ.
"Ừ, là Thập ca quên, A Nhan của chúng ta đã trưởng thành." Nhiễm Vân Sinh nhẹ nhàng thở ra.
Hai người vừa xoay người định bước vào cửa, lại nhìn thấy một thanh niên mặc bộ bào phục tay rộng màu trắng đứng ở cổng lớn, không biết đứng đã bao lâu, dưới ánh trăng dáng người cao dài có vẻ có chút đơn bạc, trong lòng ngực ôm một bao vải màu lam, nhìn thấy Nhiễm Nhan nhìn qua, gương mặt đỏ lên, nhưng vẫn cắn răng bước tới.
"Nương tử." Tang Thần nhỏ giọng kêu.
Nhiễm Nhan cũng có một thời gian không gặp con thỏ ngốc này, cho nên cảm xúc so với dĩ vãng hơi tốt hơn một chút, "Đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì?"
Tang Thần liếc mắt nhìn Nhiễm Vân Sinh một cái, biểu tình hơi ngây người ngẩn ngơ, rồi chợt có biểu tình như sắp lã chã chực khóc rồi lại đau khổ nhịn xuống, nắm thật chặt bao vải trong lòng ngực, xoay người chạy đi.
Nhiễm Nhan há miệng thở dốc, cũng không biết phải nói cái gì, mỗi lần đối mặt với Tang Thần, nàng luôn cảm thấy hai năm học tâm lý của mình chẳng khác gì đồ bỏ, căn bản đoán không ra một loạt động tác kia của hắn đến tột cùng là xuất phát từ trạng thái tâm lí gì.



"Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt, A Nhan, hắn là ai?" Nhiễm Vân Sinh nhìn bóng dáng chạy trốn đến nghiêng ngả lảo đảo của Tang Thần, có chút nghi hoặc.
"Hắn kêu Tang Thần, tự Tùy Viễn, là thục sư mới tới thôn." Nhiễm Nhan đem đoạn tự giới thiệu vạn năm bất biến của Tang Thần phục chế lại một lần.
"Tang Thần?" thanh âm của Nhiễm Vân Sinh đột nhiên cất cao, có chút thất thố.
Nhiễm Nhan quay đầu nhìn hắn, đang muốn mở miệng hỏi, ai ngờ Tang Thần lại thở hổn hển mà chạy trở về, đem bao đồ vật nhét vào lòng Nhiễm Nhan, gò má ửng đỏ, "Cái này...hôm nay lễ Thất Tịch, nương tử luôn luôn đối với tại hạ chiếu cố rất nhiều..."
Chiếu cố nhiều? Có sao? Nhiễm Nhan nghi hoặc mà nhìn hắn.



"Tùy Viễn tiên sinh." Nhiễm Vân Sinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngắt lời hắn đang ấp a ấp úng.
Tang Thần có chút tức giận, chính khí lăng nhiên mà trừng Nhiễm Vân Sinh, "Vị lang quân này, ngắt lời người khác, không phải là phẩm đức của quân tử."
"Tùy Viễn tiên sinh dạy rất đúng." Nhiễm Vân Sinh thật sự quy quy củ củ mà chắp tay thi lễ bồi tội.
Tang Thần tựa hồ thấy hắn thái độ nhận sai tốt, biểu tình cũng hòa hoãn hơn nhiều, đồng thời cũng có chút mê hoặc, "Chúng ta quen biết sao?"
"Tùy Viễn tiên sinh tất nhiên là không biết học sinh, nhưng học sinh đối với tiên sinh mộ danh đã lâu." Nhiễm Vân Sinh tươi cười tươi rói.
Nụ cười kia tuấn mỹ sáng sủa lại thoải mái thanh tân, thật là làm người ta hâm mộ ghen tị hận, trong lòng Tang Thần thấy không sảng khoái, nhưng ngại với thái độ khiêm tốn của người ta, vô cớ phát tác lại không phải việc quân tử nên làm, cũng chỉ có thể khách khách khí khí mà đáp lễ Nhiễm Vân Sinh, "Lang quân đa lễ, tại hạ bất quá là một thục sư thôn dã, nào có thanh danh gì đáng nói, không biết lang quân là..."



Hai người ngươi tới ta đi mà đối đáp, trong lòng Nhiễm Nhan kỳ quái, nhìn thái độ của Nhiễm Vân Sinh, chẳng lẽ con thỏ ngốc này cũng là nhân vật ghê gớm nào? Hắn bất quá cũng không đến hai mươi tuổi, thật sự là bậc đại nho nổi tiếng?



"Học sinh Nhiễm Vân Sinh." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Vân Sinh? Ánh mắt Tang Thần sáng lên, tuy rằng hắn thực sự không biết Nhiễm Vân Sinh rốt cuộc là ai, nhưng nếu cũng họ Nhiễm, đại khái là huynh trưởng của Nhiễm Nhan, vẻ mặt lập tức thả lỏng không ít, cười tủm tỉm nói: "Đêm đã khuya, vậy tại hạ liền không làm phiền hai vị nghỉ ngơi, cáo từ trước."
Tang Thần tâm tình thay đổi, vui sướng một đường chạy chậm qua cầu.
"Lại là cái nhân vật chạm tay là bỏng?" Nhiễm Nhan nhướng mày hỏi.
Nhiễm Vân Sinh thu hồi ánh mắt, đầy mặt vui mừng nói: "A Nhan, ta coi hắn đối với ngươi hình như có ý tứ, ngươi nếu không phản đối, ta ngày mai liền nói hắn đến nhà cầu hôn."


Nhiễm Nhan kinh ngạc, thái độ Nhiễm Vân Sinh đối đãi Tiêu Tụng và Tang Thần đều rất là cung kính, nhưng đàm luận đến hôn nhân, hắn lại không chút do dự mà ủng hộ Tang Thần.
"Tùy Viễn tiên sinh nguyên họ cũng không phải là Tang, mà là họ Thôi, hắn là con vợ cả của Lục phòng Bác Lăng Thôi thị, trước kia Thôi Lục lang khăng khăng cưới một nữ tử xuất thân nhà nghèo, Thôi thị tộc lão kiên quyết không đồng ý, vị phu nhân kia gả vào Thôi thị năm thứ nhất liền sinh hạ hắn, năm thứ hai liền buông tay quy thiên, đến chết cũng không được bái nhập từ đường, Thôi Lục lang 5 năm sau cũng buồn bực mà chết, ngay sau đó Tang Thần bị đưa về nuôi bên nhà ngoại hắn. Bất quá mấy năm gần đây Thôi thị đã đem tên của hắn viết nhập gia phả." Nhiễm Vân Sinh giải thích.
"Hắn rất có danh tiếng?" Nhiễm Nhan không khỏi thổn thức, nghĩ chắc cũng vì Tang Thần có thanh danh không nhỏ, cho nên mới được đại tộc nhà cao cửa rộng như vậy tiếp nhận.



Nhiễm Vân Sinh gật đầu, "Hắn Trinh Quán năm thứ Sáu tham gia khoa cử, đoạt ngay giải nhất, trúng Minh kinh khoa Trạng Nguyên. Lúc ấy Ngu Thế Nam cùng mấy vị đại nho khác đều tranh nhau thu hắn làm đồ đệ, tranh đến dư luận xôn xao, cuối cùng Hoàng Thượng một câu, để hắn nhập Thái Học niệm thư, chờ hắn tròn mười sáu tuổi liền ủy nhiệm chức quan. Trinh Quán năm thứ Bảy, hắn tham gia khảo thí Tiến sĩ khoa, được Trạng Nguyên, a đúng rồi, năm đó Tiêu Tụng ở dưới hắn, đứng ở đệ nhị bảng. Trinh Quán năm thứ Tám, hắn lại ghi danh khảo Tiến sĩ khoa, vẫn như cũ được Trạng Nguyên. Trinh Quán năm thứ Chín, lại khảo tiếp Minh kinh khoa, vẫn đứng đầu bảng, cũng Trinh Quán năm thứ 9, lại báo danh Tiến sĩ khoa... Hoàng Thượng khi biết được việc này, dưới sự tức giận sai người ném bài thi của hắn."



Tiêu Tụng quan lớn khí thế cường đại như vậy mà cũng từng ở dưới hắn? Bất quá, cùng là tiến sĩ một khoa, sao khí chất lại chênh lệch như một trời một vực?
Nhiễm Nhan ngây người một chút, rồi lại nghe Nhiễm Vân Sinh nói tiếp: "Trinh Quán năm thứ Chín hắn vừa tròn 16 tuổi, nhậm qua chức Thường Tiến sĩ, chức quan này tuy phẩm cấp không cao, lại vô cùng quan trọng, nhưng hắn chỉ nhậm chức được nửa năm, liền từ quan, triều đình sợ hắn lại tiếp tục tham gia khoa cử, liền hạ lệnh, phàm là về sau phát hiện Tang Thần báo danh, đều không cho nhập. Bất quá từ đó về sau hắn cũng không tham gia khoa cử nữa, cũng không biết kết cuộc ra sao."



30 lão Minh kinh, 50 thiếu Tiến sĩ. 50 tuổi thi đậu tiến sĩ còn được coi như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể thấy được Tiến sĩ khoa này khó khảo cỡ nào, mà người này lại coi như chuyện thường ngày, người Nhiễm Vân Sinh nói thật là Tang Thần?
Nhiễm Nhan từ trên người con thỏ ngốc kia hoàn toàn không nhìn ra bất luận khí chất thiếu niên thiên tài gì, nhưng nghe phương thức làm việc này, lại hình như là hắn không thể nghi ngờ, không khỏi hỏi: "Có thể nhận sai người hay không?"
"Hẳn là không! Ta từng ở trên 'Khoa cử thông lược' mà hắn làm thấy qua một bức chân dung của hắn, do nữ nhi của Công Bộ Thị Lang Diêm Lập Bổn vẽ, là bộ dáng lúc 16 tuổi của hắn, cùng với hiện tại có vài phần tương tự." Nhiễm Vân Sinh chắc chắn nói.
Nhiễm Nhan nói: "Khoa cử thông lược là cái gì?"
"Nói đến quyển sách này, thật đúng là tác phẩm có một không hai..." trên dung nhan tuyệt mỹ của Nhiễm Vân Sinh tràn đầy khâm phục.
"Trong quyển sách này hắn chỉ ra hết toàn bộ tệ nạn khoa cử, cùng với biện pháp ứng đối các khoa khảo, phân tích yêu thích của từng quan giám thị, đối với sở thích của từng quan giám thị còn viết phạm văn*. Ngoài ra còn đem quan văn cả triều có khả năng làm giám thị quan phân tích một lần, bởi vậy quyển sách này được các sĩ tử tôn sùng thành điển tịch" Nhiễm Vân Sinh thần sắc kích động, cuối cùng còn bổ sung một câu, "Những bài phạm văn đó, phong cách có tươi đẹp, có châm chích, có lời lẽ sắc bén, có dày nặng trầm ổn, có thủ trung đoan chính, nhưng bài nào cũng đều là tác phẩm xuất sắc."


*đại loại là một bài phân tích ưu nhược điểm



Nhiễm Nhan khóe miệng giật giật, "Đây thật đúng là giống chuyện hắn có thể làm." Nhiễm Nhan nói, trong lòng cũng đối với truyền kỳ của Tang Thần sinh ra vài phần tò mò, tùy tay mở ra bao vải hắn mới đưa lại đây, thấy đồ vật bên trong, sắc mặt lập tức tối sầm, rất muốn cầm khối nghiên mực bùn lắng trong bao vải này đến trước mặt Tang Thần, nện lên trên mặt hắn.
"Là nghiên mực bùn lắng khắc hoa lan?" Nhiễm Vân Sinh kinh ngạc duỗi tay cầm lên khối nghiên mực kia, trong ánh mắt lộ ra tán thưởng.
"Thập ca nếu thích thì cầm đi, dù sao trong phòng ta cũng còn ba bốn cái." Nhiễm Nhan thanh âm bình bình nói: "Hắn tặng lễ trước nay chỉ toàn đưa cái này."
"Này..." Nhiễm Vân Sinh đem nghiên mực thả lại trong bao vải, nói: "Đây là quà Thất Tịch, ta sao có thể lấy, A Nhan đem một cái khác cho ta đi."
"Cứ lấy cái này đi, dù sao cũng không có gì bất đồng." Nhiễm Nhan nói.
Hai người sóng vai vào viện, Hình Nương sớm đã chờ ở viện môn, nhổm dậy hành lễ với Nhiễm Vân Sinh, đứng dậy thì thấy đầu tóc rối tung của Nhiễm Nhan, cùng y phục đã thay qua, gấp gáp hỏi: "Nương tử đây là làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đừng lo, chỉ là việc nhỏ mà thôi, có Thập ca, có thể xảy ra chuyện gì" Nhiễm Nhan nói.
Hình Nương gật gật đầu, cùng Nhiễm Nhan vào viện.
Nhiễm Vân Sinh bước một bước, liền dừng lại nói: "Đêm đã khuya, ta đi về trước, ngày mai lại qua đây."
"Đã trễ thế này, Thập ca không bằng trụ lại ở thôn trang đi." Nhiễm Nhan xoay người nói.
Hình Nương phụ họa: "Viện bên cạnh ngày hôm trước đã dọn dẹp tốt, tuy kém so với trong phủ, nhưng vẫn thoải mái, đêm khuya đi đường không quá an toàn, không bằng Thập Lang trụ lại đi."
Nhiễm Vân Sinh cười vui vẻ, "Được, để ta phái hộ vệ trở về báo một tiếng."
Nhiễm Nhan thấy Nhiễm Vân Sinh vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt, môi hơi cong lên.


"Nhiễm nương tử!"
Một thân ảnh cường tráng đứng bên trong cửa, chắp tay trước ngực nói với Nhiễm Nhan: "Phủ nha căn cứ gợi ý của nương tử, ở trong Ân phủ lục soát ra hung khí, đã bắt lấy hung thủ, mỗ hiện tại cần phải thu đội về nha môn."
Người này là đội chính Dương Dũng, Nhiễm Nhan đối với hán tử mặt mũi chính khí này có ấn tượng không tồi.
"Hung thủ?" Nhiễm Nhan không khỏi hỏi: "Là ai?"
Dương Dũng chần chờ một chút, chuyện này căn bản không cần phải báo cáo cho một cái tiểu nương tử, nhưng hắn vẫn nói: "Là quý thiếp của Ân lang quân, Ngụy nương."
Thật sự nhanh như vậy đã bắt được hung thủ? Nhiễm Nhan chưa từng gặp qua Ngụy nương này, trong trí nhớ cũng không có chút ấn tượng nào, chỉ nghe Ân Miểu Miểu nói nàng là thiếp Ân Văn Thư nạp hai năm trước.



Hai năm trước...hai năm trước Ân Vãn Vãn chết, Ân Văn Thư nạp thiếp, thời gian trùng hợp như thế, chẳng lẽ hung thủ thật là Ngụy nương?
"Dương đội chính có thể nói cho ta một ít tình huống không?" Nhiễm Nhan hỏi.
Dương Dũng nói: "Cụ thể tình huống, mỗ cũng không biết, chỉ nghe nói Thứ Sử tự mình dẫn người đến phòng tắm riêng của Ngụy nương lục soát ra nắp thùng dùng để đập người, mặt trên còn dính một chút máu, hơn nữa cũng có người làm chứng, trong phủ chỉ có Ngụy nương có thói quen dùng hoa kim ngân, hoa nhài, hoa mộc hương tắm gội."
Nhiễm Nhan gật đầu, "Đa tạ Dương đội chính, trong khoảng thời gian này vất vả ngươi."
"Chức trách thôi, nương tử không cần khách khí. Cáo từ." Dương Dũng lại lần nữa chắp tay trước ngực, rời khỏi viện, dẫn phủ binh rời khỏi thôn trang Nhiễm phủ.
Thật là Ngụy nương? Không hiểu sao, Nhiễm Nhan trong lòng có chút bất an, đặc biệt là đêm nay ở trên đê nghe thấy những lời của Ân Miểu Miểu, rõ ràng cái chết của Vãn Vãn có ẩn tình khác, trực giác của nàng cho rằng vụ án này không đơn giản như vậy.
Ngụy nương vì cái gì muốn hãm hại Tần Tứ lang? Hàn Sơn là khách quen của Thải Tú quán, rất có khả năng là bị Thúy Mi đầu độc, Thúy Mi vì sao phải giết hắn rồi giá họa cho Tần Tứ lang? Nói cách khác, động cơ giết người là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment