Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 73

"Hỏi nàng một chút, có bằng lòng gặp Nhiễm Thập Thất Nương một lần hay không?" Nhiễm Nhan lên tiếng nói.
Nha dịch bên ngoài thấy Lưu Phẩm Nhượng không phản đối, liền ứng tiếng, bước lên thuyền lớn, nhưng mà còn chưa chờ nha dịch hỏi ra miệng, cửa khoang thuyền đã bị mở ra.
Một thị tỳ mặc áo váy màu nguyệt bạch lẳng lặng đứng ở cửa, đôi mắt hơi rũ, nhìn không ra thần sắc, "Nương tử nhà ta hỏi, Nhiễm Thập Thất Nương có phải đang ở đây hay không?"
Thuyền hoa cách thuyền ô bồng không xa, Nhiễm Nhan bọn họ có thể nghe thấy đối thoại trên thuyền, trên thuyền cũng đồng dạng có thể nghe thấy lời Nhiễm Nhan mới nói vừa rồi.
"Ta ở đây." Nhiễm Nhan từ trong thuyền ô bồng đi ra, được Vãn Lục đỡ, nhảy qua hai chiếc thuyền bên cạnh, bước lên thuyền hoa.
Thị tỳ kia hơi giương mắt, ánh mắt từ trên mặt Nhiễm Nhan chuyển đến trên người Vãn Lục, thần sắc phức tạp mà nhìn nàng một cái, rồi lại khom người nói với Nhiễm Nhan: "Nương tử thỉnh Thập Thất Nương vào trong."
Nhiễm Nhan vừa động, lại bị Vãn Lục giữ chặt, bèn quay đầu lại, thấy Vãn Lục mang sắc mặt kinh nghi mà nhìn chằm chằm thị tỳ kia, "Vị Hạ!"
Thị tỳ bị Vãn Lục gọi là Vị Hạ, bước chân hơi khựng lại, nhưng không quay đầu lại.
"Ngươi biết nàng?" Nhiễm Nhan hỏi.
Vãn Lục gật đầu, "Nàng đã từng là thị tỳ bên người của Ân Tứ Nương, sau khi Ân Tứ Nương mất, nghe nói các nàng đều bị bán đi, không nghĩ tới vậy mà còn ở Ân phủ, nương tử, có thể hay không..."


Nhiễm Nhan hiểu ý Vãn Lục, nàng có lẽ là hoài nghi Vị Hạ ghi hận Ân phủ, cho nên trăm phương ngàn kế trả thù.
"Vị Hạ này, trang điểm có giỏi không?" Nhiễm Nhan nghĩ đến lớp trang điểm trên mặt người chết Phồn Xuân, có thể đem một thi thể chết đuối sưng to mà che đậy thành tốt như vậy, tuyệt đối không phải chuyện nữ tử bình thường có thể làm được.
"Cái này thì nô tỳ không biết, nhưng trước kia Ân Tứ Nương có một đôi tay rất linh hoạt, nói vậy thì thị tỳ của nàng cũng sẽ không kém." Vãn Lục đầy bụng nghi hoặc, không biết Nhiễm Nhan tại sao lại đột nhiên hỏi qua chuyện này.


Nhiễm Nhan gật gật đầu, bước vào trong khoang thuyền, Vãn Lục kéo không được nàng, liền đi theo.
Vén màn trúc lên, tình hình bên trong khoang thuyền hiện ra trước mắt, Tần Tứ lang bị trói trên một cái giường nhỏ, trong miệng nhét một miếng vải lụa, tóc đen rối tung, có vẻ miếng vải lụa kia là từng dùng để buộc tóc, trên gương mặt anh tuấn mang vẻ phẫn nộ cùng sợ hãi, bộ dáng cũng vặn vẹo biến đổi.
Nhiễm Nhan nhìn theo ánh mắt của Tần Mộ Sinh, bên dưới cửa sổ đối diện hắn, một bộ bào phục màu lục đậm, tay chân đều bị trói gô, trong miệng cũng bị nhét vải, người nọ mặt vừa trắng vừa gầy ốm, vậy mà là Trương Phỉ.



Dưới háng Trương Phỉ là một mảng máu tươi ghê người, trên khuôn mặt luôn dịu dàng của Ân Miểu Miểu mang một nụ cười quỷ dị, nàng đột nhiên rút ra chủy thủ cắm ở dưới háng hắn, theo chủy thủ bị rút ra, máu tươi tuôn ra như suối, phun thẳng lên đỉnh thuyền.
Vãn Lục vội vàng kéo Nhiễm Nhan lui về phía sau hai bước.
Khuôn mặt trắng trẻo của Trương Phỉ vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng la khóc, nhưng vì miệng bị bịt lại, thanh âm tới bên miệng biến thành nức nở thê lương.
Mặc dù Nhiễm Nhan đã gặp qua không ít thi thể thảm không nỡ nhìn, cũng bị một màn này chấn trụ. Bên trong màn sương máu, Ân Miểu Miểu đứng dậy, cười ôn nhu với Nhiễm Nhan, "A Nhan, ngươi tới rồi!"


Nụ cười như hoa cúc mới nở, trên nền máu đỏ, cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Vãn Lục run rẩy che ở trước người Nhiễm Nhan, trên người bị bắn lên không ít máu, trong không khí tràn ngập khí vị tanh ngọt, làm người buồn nôn.
Nha dịch bên ngoài nghe thấy thanh âm, lập tức vọt vào, vừa vào trong liền bị một màn trước mắt này làm cho sợ hãi, máu phun đầy lên toàn bộ khoang thuyền, trước hôm nay, bọn họ kiên quyết không ngờ tới, trong cơ thể một người sẽ có nhiều máu như vậy.
Mùi máu còn tràn ngập trong không trung, khi cửa bị mở ra bắt đầu theo gió phiêu tán.
"A Nhan, ngươi biết không, chỉ có máu của hắn mới có thể giúp ta giải thoát, tên cầm thú xấu xa này...ha ha ha" Ân Miểu Miểu cất tiếng cười to, trong thanh âm nhuộm đẫm thê lương tuyệt vọng.
"Vì cái gì muốn giết hắn?" Nhiễm Nhan chậm rãi hỏi.
"Vì cái gì?!" thanh âm Ân Miểu Miểu đột nhiên sắc nhọn, ẩn ẩn đâm vào màng nhĩ người khác phát đau, nhưng ngữ khí chợt mềm xuống, "Ta vẫn luôn cho rằng hai năm trước người vấy bẩn ta là Tần Tứ lang, lại không ngờ rằng là hắn! Là hắn lừa Tứ Lang viết thư, dẫn ta tới, đoạt trong sạch của ta."
Khuôn mặt thê lương của Ân Miểu Miểu dần dần nhiễm một tầng sợ hãi, phảng phất như trở lại đầu mùa xuân của hai năm về trước, "Hai năm trước, ta vào tiết Thượng Nguyên lần đầu tiên gặp được Tứ Lang..."
Ân Miểu Miểu chậm rãi đi đến bên người Tần Mộ Sinh, quỳ ngồi trước giường, móc khăn ra từ trong lòng ra, nhẹ nhàng giúp hắn chà lau vết máu bắn lên mặt, lời nói nhỏ nhẹ chậm rãi, "Ngươi còn nhớ rõ không? Lễ hoa đăng tiết Thượng Nguyên năm ấy, trên đường rực rỡ lên đèn, ngươi bước xuống từ thuyền hoa ở bến đò, một thân áo màu xanh biển, tươi cười rạng rỡ, ta liền cảm thấy đèn rực rỡ đầy đường cũng không so được khoảnh khắc ngươi xoay người cười lên."



Nước mắt Ân Miểu Miểu từ trong mắt rơi xuống, làm trôi đi vết máu dơ bẩn trên mặt, lộ ra một ít da thịt trắng nõn. Nàng duỗi tay cởi dải lụa bịt miệng Tần Mộ Sinh ra, lẩm bẩm nói: "Ngươi có từng thích ta không? Cho dù chỉ là một chút!"
Tần Mộ Sinh đã bớt hoảng sợ, hắn có thể cảm nhận được thời điểm Ân Miểu Miểu hỏi câu này, là xuất phát từ tình cảm khắc cốt cỡ nào. Từ trước tới nay đều là hắn truy đuổi mỹ nhân, lại chưa từng cảm thụ qua tình yêu cực nóng như vậy, dù cho tình yêu này đã trở nên vặn vẹo. Hắn nhất thời lại có chút không biết làm sao, trên thực tế hắn chưa bao giờ chú ý qua người vẫn luôn đứng ở bên cạnh Tề Lục nương này, thiếu nữ dịu dàng đều bị hào quang kia che lấp, nhưng giờ phút này mặc dù biết chính mình thân ở nguy hiểm, lại không muốn lừa nàng, chỉ nói: "Ta...không biết!"
Trên mặt Ân Miểu Miểu tràn ra một nụ cười sáng sủa, bên má phải nở ra một cái lúm đồng tiền rất nhạt, "Ngươi chưa từng lung tung dỗ ta, ta thật cao hứng, ta biết ngươi không thích ta, trong mắt ngươi trước giờ chỉ có Tề Lục nương, hiện tại chỉ có A Nhan, ta vĩnh viễn đều không bằng các nàng."
"Vì cái gì lại thích mỹ nhân hả?" Ân Miểu Miểu cười nhẹ, mặt mày xinh đẹp, cùng bộ dáng ôn hòa ngày thường khác một trời một vực, "Nhìn ngươi bị các nàng trào phúng, ta đau lòng lại thống hận, cũng từng nghĩ, vì sao ta không có được tư sắc như bọn Tề Lục nương kia, dù cho ngươi chỉ yêu ta nhất thời nửa khắc, ta cũng không hối hận. Cho nên, khi ta thấy lá thư kia của ngươi, trong lòng cực kỳ cao hứng..."



Nhiễm Nhan xem như nghe hiểu, Ân Miểu Miểu lúc vừa nhìn thấy Tần Mộ Sinh trong lễ hoa đăng tiết Thượng Nguyên, liền tâm sinh ái mộ, mà Tần Mộ Sinh xử sự luôn luôn hoang đường, bị Trương Phỉ lừa gạt viết thư hẹn Ân Miểu Miểu, hắn có lẽ có việc khác, cũng có lẽ căn bản quên là từng hẹn với Ân Miểu Miểu, vì thế để cho Trương Phỉ chui chỗ trống, đoạt trong sạch của nàng.
Có khả năng lúc ấy Trương Phỉ dùng mê dược hay gì đó, làm cho Ân Miểu Miểu xong việc vẫn luôn cho rằng người cùng mình phát sinh quan hệ là Tần Mộ Sinh.
Ân Miểu Miểu đứng dậy, ném chủy thủ trong tay xuống, thần sắc bình đạm mà đối diện Lưu Phẩm Nhượng: "Hàn Sơn là ta ra lệnh cho Thúy Mi giết, Phồn Xuân là ta giết, cũng là ta muốn giết Vãn Lục, hết thảy đều là ta làm."
Lưu Phẩm Nhượng phất phất tay, sai người đem Ân Miểu Miểu bắt lại, "Mang về nha môn lại cẩn thận thẩm vấn."


Ân Miểu Miểu bị hai gã nha dịch nâng, khi đi qua bên cạnh Nhiễm Nhan, trên mặt lại mang nụ cười sáng ngời, nàng giật giật môi, lại không nói lời nào.
Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, mày hơi hơi nhăn lại.
"Thập Thất Nương, ngươi đến xem thử, Trương lang quân còn cứu được hay không?" Lưu Phẩm Nhượng thúc giục nói.
Nhiễm Nhan nhàn nhạt liếc nhìn Trương Phỉ đang hôn mê một cái, nàng một chút cũng không muốn cứu tên cầm thú này, dù cho hắn bị Ân Miểu Miểu đâm thành như vậy, Nhiễm Nhan một chút cũng không thông cảm, nhưng ánh mắt rơi xuống dưới háng hắn, mới đi qua ngồi xổm xuống, cầm cổ tay Trương Phỉ lên thăm mạch.
Qua năm giây, mới mở miệng nói: "Không cứu được."
Chảy nhiều máu như vậy, mặc dù ở kiếp trước của nàng cũng không nhất định có thể cứu đến sống, nơi này lại không có cách nào truyền máu, mặc dù Nhiễm Nhan có thể nghĩ ra biện pháp truyền máu vào, hắn cũng chờ không nổi.
Lưu Phẩm Nhượng xoa xoa chòm râu, lòng tràn đầy nghi hoặc, hắn thật ra không quan tâm sinh tử của Trương Phỉ, phá án mới là mấu chốt. Mặc dù hiện tại Ân Miểu Miểu chính miệng thừa nhận là nàng giết người, còn có rất nhiều chỗ làm người không nghĩ ra, tỷ như Ân Miểu Miểu vì cái gì muốn giết Hàn Sơn, lại vì cái gì muốn giết Phồn Xuân, chẳng lẽ tùy tiện giết chết hai người, chỉ vì muốn giá họa cho Tần Mộ Sinh?
Hai gã nha dịch cởi bỏ dây trói cho Tần Mộ Sinh, hắn liếc mắt nhìn thảm trạng của Trương Phỉ một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.



Mấy người vừa mới ra khỏi khoang thuyền, liền nghe thấy bên ngoài một trận rối loạn.
Vị Hạ bị hai gã nha dịch cản lại, mà Ân Miểu Miểu đã đi đến đầu thuyền.
Nàng dừng chân ở đầu thuyền, nghiêng người liếc mắt nhìn Tần Mộ Sinh một cái, con ngươi thanh thiển như nhiễm sương mù, lúm đồng tiền như hoa.
Nhiễm Nhan hơi nheo mắt, trong đầu hiện lên những đoạn ngắn linh tinh vụn vặt: Hai khối thi thể thiếu nữ trong phủ nha kia...thân ảnh màu hồng anh đào như nở hoa trong nước kia...
"Ân tam nương! Đứng yên!"
Theo sau tiếng la lớn, năm sáu tên bộ khoái đồng loạt nhào qua.
Ân Miểu Miểu cười nhạo, khóe môi tràn ra một tia máu tươi, mấy tên nha dịch lập tức vọt lên, nàng bỗng chốc ngửa ra đằng sau, ngã từ trên thuyền xuống.
Một nha dịch bắt được tay áo nàng, 'roẹt'một tiếng, vải bị xé rách, ngay sau đó là tiếng rơi 'tùm' vào trong nước.
"A Vãn!!" Nhiễm Nhan hô nhỏ một tiếng, bước nhanh vọt tới đầu thuyền.
Lưu Phẩm Nhượng trong lòng sốt ruột, nhưng không phải không để ý cái tên Nhiễm Nhan vừa gọi ra, trước tiên hét lớn một tiếng, "Mau đi xuống vớt người!!" rồi quay người hỏi Nhiễm Nhan: "Ngươi vừa mới kêu nàng A Vãn?"
Nhiễm Nhan bình tĩnh nhìn đóa hoa máu đỏ tươi tràn ra trên mặt nước, dần dần uốn lượn rồi khuếch tán, rồi nhanh chóng biến mất, lẩm bẩm trả lời: "Nàng không phải Ân Tam nương, mà là người lẽ ra hai năm trước đã bị trầm thủy chết, Ân Tứ Nương, Ân Vãn Vãn."
"Cái gì?" Lưu Phẩm Nhượng kinh hãi, "Chẳng lẽ là song sinh?"
Nhiễm Nhan chuyển hướng qua Vãn Lục, "Ta vẫn nhớ không ra, ngươi nói một chút đi, Ân Miểu Miểu và Ân Vãn Vãn lớn lên giống nhau không?"
Vãn Lục trợn mắt há mồm, trong đầu còn chưa nghĩ kịp, nghe nói Nhiễm Nhan hỏi chuyện, liền đúng sự thật đáp: "Các nàng đúng là song sinh, chỉ là lớn lên thì không giống nhau như đúc, chỉ có bảy phần tương tự, dù chỉ gặp qua một lần, cũng tuyệt đối sẽ không nhận sai."
"Nàng đến cả bộ dạng người chết chìm cũng che dấu được đến bảy tám phần, thay đổi dung mạo chính mình một chút thì có là gì!" Nhiễm Nhan thở dài một hơi nói.
Vãn Lục nói Ân Miểu Miểu và Ân Vãn Vãn chỉ có bảy phần tương tự, chỉ sợ trong đó còn có nguyên nhân khí chất, Ân Vãn Vãn là một nữ hài hoạt bát tươi đẹp, mà Ân Miểu Miểu lại an tĩnh dịu dàng.
Nếu Ân Vãn Vãn trang điểm khác đi, lại cố tình bắt chước cử chỉ biểu tình của Ân Miểu Miểu, chỉ e là có thể lẫn lộn nghe nhìn.

Bình Luận (0)
Comment