Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 88

Tô Phục thấy nàng không có ý nói tiếp, cũng không khỏi thêm gì nữa.
"Ta đêm nay nghiệm thi có thể chọc phải phiền toái gì hay không?" Nhiễm Nhan cũng không xác định, chuyện của nàng gần đây ở thành Tô Châu lan truyền đến ồn ào huyên náo, tuy rằng không có lan truyền kỹ thuật nghiệm thi của nàng như thế nào, nhưng cũng rất dễ làm người liên tưởng đến cùng. Nếu đối phương là người thường, hoặc là người không quá để ý thì thôi, có điều nhìn dáng vẻ của những người đó, liền biết là không phải loại dễ chọc.
Tô Phục nhàn nhạt nói: "Chỉ cần ngươi không có nhược điểm bị nắm trong tay hắn, hắn sẽ không làm gì được ngươi."
Nhiễm Nhan thật sâu mà nhìn Tô Phục, trong lòng hoài nghi, hắn có phải có nhược điểm gì bị nắm trong tay người kia hay không?
Những vấn đề của Nhiễm Nhan đều rất đúng mực, thoạt nhìn rất sắc bén, nhưng trên thực tế vẫn chưa dò hỏi quá nhiều, bởi vậy Tô Phục cũng không cảm thấy bài xích.



Gà đã được nướng chín, hai người yên lặng mà đối diện, mỗi người dùng chủy thủ cắt thịt gà, Nhiễm Nhan giống như có cưỡng bách chứng, bắt gặp được một cái "thi thể", nàng liền theo bản năng mà cân nhắc, làm sao mới có thể đem xương cốt tách ra với ít vết cắt nhất.
Đây cũng không phải là thói quen của tất cả pháp y, nhưng thi thể tới tay Nhiễm Nhan rồi, thì nàng sau khi phân tích thấu triệt, sẽ tận lực đem thi thể bảo tồn ở trạng thái thanh khiết hoàn chỉnh nhất.
Tô Phục nhìn như đang nghiêm túc mà ăn, kỳ thật vẫn luôn chú ý động tác của Nhiễm Nhan, nhưng hắn không phải người nhiều chuyện, mặc dù lòng có nghi hoặc, cũng sẽ không hỏi câu nào.
Lẳng lặng mà dùng xong bữa ăn khuya, Tô Phục đứng dậy đưa Nhiễm Nhan trở về.



Dỡ xuống vẻ ngoài nặng nề, hắn cũng như một lang quân tuấn tiếu bình thường, rũ mắt, lẳng lặng mà đi ở bên cạnh nàng, giúp nàng xách thùng dụng cụ, ánh trăng khắc họa rõ ngũ quan thâm thúy mị hoặc của hắn. Ánh mắt Nhiễm Nhan lưu luyến trên người hắn, trong lòng âm thầm vì vô pháp thưởng thức thân thể này mà tiếc hận.
Tô Phục vẫn luôn chú ý nương tử nhìn như nhu nhu nhược nhược này, nàng lúc nào cũng có thể làm hắn kinh ngạc, nhớ đến lúc ở trên cánh đồng bát ngát kia, bộ dáng nàng cầm dao cưa xương sườn, nếu không phải trước đó đã biết thì không ai có thể tưởng tượng được đây là một nương tử.
"Thương thế trên người của ngươi sao rồi?" Nhiễm Nhan nhớ rõ phần eo của Tô Phục bị thương, vừa rồi còn vận động mạnh như vậy, cũng không biết có bị rách ra không.
"Không có trở ngại." Đối với Tô Phục mà nói, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, đều không có gì trở ngại.
Nhiễm Nhan không tin, nhưng nếu Tô Phục đã nói vậy, nàng hỏi nữa cũng không tiện, chỉ hơi gật đầu, rồi sau đó tiếp nhận cái rương đi ra khỏi rừng cây ăn quả.



Lúc đi đến gần cổng trúc, Nhiễm Nhan bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn về phía cánh rừng, bóng cây lắc lư, bóng dáng màu trắng trung y kia vẫn đứng sừng sững tại chỗ, ý cười trên mặt như có như không, lúc Nhiễm Nhan quay đầu lại bỗng nhiên cứng đờ, nhích mũi chân rồi như gió mà biến mất vào trong rừng.
Nhiễm Nhan chớp chớp mắt, nàng tuyệt đối không nhìn lầm! Tô Phục hắn cười!!! Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua rất nhanh, gần như không dễ phát hiện, nhưng dung mạo phong hoa tuyệt đại kia không hề báo trước mà xông thẳng vào mắt Nhiễm Nhan, kinh diễm đến mức nàng rất lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Người là động vật thị giác, có những người cảm thấy người mà quá chú ý đến vẻ ngoài là người nông cạn, nhưng mà vô luận là ai, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có ý thức hoặc vô ý thức mà đối với người đẹp khoan dung nhiều hơn một chút, đặc biệt là xinh đẹp đến mức tận cùng.



Đứng một lúc lâu, Nhiễm Nhan mới thu hồi tinh thần, đi vào viện. Thời điểm đi vào phòng ngủ, Nhiễm Nhan mới phát hiện trên người mình vẫn còn mặc áo ngoài của Tô Phục, trầm ngâm một chút, vẫn đem nó gấp lại thả vào một chỗ bí mật, nếu không chỉ sợ lại muốn giống như chậu máu loãng kia, giải thích không rõ.
Không có nước ấm, Nhiễm Nhan dùng nước giếng cẩn thận mà lau chùi thân thể, sau khi gội đầu xong, mới run run rẩy rẩy mà chui vào trong chăn, đắp chăn một hồi, cảm giác ấm áp mới truyền khắp toàn thân.
Chuyện này làm cho nàng nhớ lại hồi trước, mỗi đêm đều phải cày đến mức thể xác và tinh thần mỏi mệt mới có thể đi vào giấc ngủ, nàng dám nửa đêm đi phòng nghiệm thi một mình, lại không dám đối mặt với những giấc mộng đó.



Khi thân thể co rúm của Nhiễm Nhan dần dần duỗi ra, một tia sáng nhỏ lại chiếu vào trong phòng. Nhiễm Nhan quay đầu lại, nhìn thấy Hình Nương đang bưng đèn, vén mành đi vào, thấy ánh mắt tỉnh táo của Nhiễm Nhan, kinh ngạc một chút, vỗ vỗ ngực nói: "Nương tử sao còn chưa ngủ?"
"Đang định ngủ đây, ngươi sao lại vào đây?" Nhiễm Nhan ôm chăn ngồi dậy.
Hình Nương buông đèn, từ trên bình phong lấy mảnh khăn vải giúp Nhiễm Nhan lau tóc, nhẹ nhàng thở ra nói: "Lão nô mới vừa rồi thấy nương tử một mình ở trong sân múc nước, còn tưởng là mộng du, nghe nói người bị mộng du không thể bị quấy nhiễu, lão nô cũng không dám kinh động, thấy ngài vào nhà, lúc này mới dám lại đây nhìn một cái. Nương tử hơn phân nửa đêm còn đi gội đầu chi vậy a! Quá dọa người."
Nhiễm Nhan nghe ý tứ của Hình Nương, như không biết nàng trước đó có đi ra ngoài, bèn đổi đề tài: "Vãn Lục cùng Tiểu Mãn tỉnh chưa?"
Hình Nương vừa lau tóc vừa nói: "Vãn Lục ngủ rất say, kêu cũng kêu không tỉnh, Tiểu Mãn thật ra lại tỉnh, lão nô già rồi, ngủ ít, liền bảo nàng tiếp tục ngủ."



Nhiễm Nhan ừ một tiếng, Hình Nương lại tiếp tục dong dài, "Nương tử mai mốt đừng có dùng nước lạnh gội đầu nữa, nữ nhân thân mình rất yếu ớt, nếu thời trẻ để dính bệnh căn, đến già lại phải chịu tội."
"Sẽ không vậy nữa." Nhiễm Nhan cũng minh bạch đạo lý này, bèn ngoan ngoãn mà nghe lời Hình Nương.
Tóc Nhiễm Nhan rất dài, muốn lau khô còn phải mất một lúc lâu, liền hỏi Hình Nương: "Ngươi ban ngày có hỏi thăm những chuyện dưới núi không?"
Nàng biết rõ Hình Nương sẽ hỏi thăm, hỏi như vậy cũng chỉ là muốn biết dưới chân núi tình hình như thế nào mà thôi.
Hình Nương chưa nói đã than, "Nghiêm gia rốt cuộc vẫn là cố kỵ mặt mũi Nhiễm thị, hồi cọc hôn sự này, rồi lại định ra cọc khác với Thập Ngũ nương."
"Thập Ngũ nương? Cùng Nghiêm Nhị lang?" Nhiễm Nhan nhướng mày, Thập Ngũ nương là thứ nữ của Tam phòng, thân phận địa vị như vậy, chắc chắn là không xứng với Nghiêm Nhị lang người được Nghiêm gia coi như tròng mắt.
"Phải đó, chẳng qua là thiếp, nói là chờ sau khi chính phu nhân quá môn sẽ đưa Thập Ngũ nương vào cửa." Hình Nương bĩu môi nói: "Lão nô nghĩ, việc này bất quá là Nghiêm gia vì bảo đảm mặt mũi cho Nhiễm thị, cô dâu còn chưa quá môn, chuyện nạp thiếp sao có thể nói định liền định? Nghiêm Nhị lang tương lai tất nhiên là muốn cưới một đích nữ thế gia xuất thân cao quý, nương tử như vậy, sao có thể chịu được ủy khuất cỡ này."
Ở Đường triều, chuyện nạp thiếp phải được chính thê đồng ý, tuy rằng trên luật pháp thì nói như vậy, nhưng phần lớn thời điểm chính thê dù không cam nguyện, nhưng vì nhiều nguyên nhân không thể không đồng ý, chỉ là ở đây lúc chính thê còn chưa qua cửa đã nạp thiếp, thực sự đối với phu nhân tương lai không tôn trọng, hai nhà đều có vài lão nhân tinh, chuyện này chỉ sợ cũng đều ngầm hiểu rõ ràng.



Thập Ngũ nương Nhiễm Mỹ Tịch...Nhiễm Nhan nhớ lại nữ hài có chút chất phác, khiếp nhược, vẫn luôn cẩn thận theo sau Thập Tứ Nương kia, bên dưới vẻ chất phác khiếp nhược của nàng ta lại có chút đạm nhiên khác thường, vì thế không khỏi hỏi: "Thập Ngũ nương là người ra sao?"
Hình Nương mang lược tới, tinh tế mà chải mái tóc đen cho Nhiễm Nhan, nghe Nhiễm Nhan hỏi như vậy, tay hơi ngừng lại, suy nghĩ một lát nói: "Lão nô chỉ gặp qua Thập Ngũ nương vài lần mà thôi, không có nhiều ấn tượng, bất quá trước kia Ca Lam có nói qua với lão nô, Thập Ngũ nương là người không đơn giản, thân mẫu của nàng bất quá chỉ là một thị tỳ, nhờ sinh được con mới được nâng lên làm cơ thiếp, Nhã nương lão nô có biết, là người không có chủ ý, nếu không phải Thập Ngũ nương ở sau lưng bày mưu tính kế, sợ là cũng không thể được sủng ái như ngày nay."
Hình Nương trước nay đều không nghi ngờ phán đoán của Ca Lam, nàng thấy trên mặt Nhiễm Nhan không có dị sắc, mới tiếp tục nói: "Nếu không phải chính mắt thấy Ca Lam thông tuệ như vậy, lão nô cũng không tin Thập Ngũ nương tuổi còn nhỏ có thể làm được gì."
Nhiễm Nhan hơi mỉm cười, nghe ý tứ của Hình Nương, là Thập Ngũ nương dạy Nhã nương làm cách nào để câu lấy tâm của phụ thân nàng ta! Vậy nàng ta thật đúng là không đơn giản.


"Tóc khô rồi, nương tử ngủ đi, ngày mai sáng sớm còn phải đi nghe kinh đó." Hình Nương thúc giục.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, thuận thế nằm xuống, Hình Nương lại hỏi muốn để đèn hay không, Nhiễm Nhan nhờ nàng tắt.
Trong phòng lập tức chìm vào bóng tối, đôi mắt thích ứng trong chốc lát, mới dần dần có thể thấy mọi vật, nhìn ánh trăng rải trên mặt đất, Nhiễm Nhan suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện, mỏi mệt đến cực điểm mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Ác mộng kiếp trước lại nổi lên, quanh quẩn không đi, làm nàng trong lúc ngủ mơ mà gắt gao cau mày.
Thẳng đến thời điểm tản sáng của ngày mới, Nhiễm Nhan nghe thấy một tiếng chuông xa xăm, xuyên thấu qua đám sương mờ thuần tịnh, phảng phất như một dòng suối nhỏ trong vắt, cuốn trôi đi nỗi sợ hãi cùng oán hận trong lòng nàng.
Tiếng chuông vẫn luôn không ngừng, sau khi vang vang khoảng hai mươi lần, thì ẩn ẩn nghe thấy thanh âm hòa thượng tụng kinh. Bọn họ tụng chính là tiếng Phạn, mặc dù nghe không hiểu, cũng vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh bình an trong đó.
Hòa thượng? Nhiễm Nhan trong mơ mơ màng màng nghi hoặc, dần dần mà theo thanh âm làm nhân tâm bình an này, ngủ say.



Thẳng đến khi sắc trời sáng rõ, Vãn Lục mới tiến vào gọi nàng rời giường.
"Am này đồ ăn chẳng ra gì, phong thuỷ thật ra lại tốt, nương tử tới đây hai ngày, ngủ lâu hơn trước." Vãn Lục từ trong rương lấy ra mấy kiện y phục, xách đến trước mặt Nhiễm Nhan, "Nương tử hôm nay mặc bộ nào?"
Trong tay Vãn Lục đều là đồ Nhiễm Vân Sinh may đo riêng cho Nhiễm Nhan, tinh xảo hoa mỹ, Nhiễm Nhan khẽ nhíu mày nói: "Ta đến đây thanh tu, mặc dù là làm bộ cũng phải làm bộ cho trót đi, sao lại mặc y phục như vậy được?"
Vãn Lục nhìn nhìn y phục trong tay, cũng cảm thấy có chút không ổn, nên lại đổi qua mấy bộ áo váy có vẻ thuần tịnh hơn một chút, Nhiễm Nhan chọn mặc một kiện áo váy màu tối.
Tiểu Mãn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Vãn Lục vừa thu thập giường đệm, vừa nói: "Nương tử, ngài đi nghe kinh sao"
"Ân, ngươi cũng không cần đi theo." Nhiễm Nhan nói.
Nếu là thị tỳ bình thường nghe xong lời này, ước chừng nội tâm sẽ sợ hãi, cảm thấy mình có lẽ làm chủ tử không vui, Vãn Lục lại nhảy nhót mà quay lại hỏi: "Thật sự?"
"Lưu lại chép y thư đi, chép 'Thảo mộc dược tập' sư phụ đưa kia kìa, chữ viết phải rõ ràng tinh tế, không được lười biếng." Nhiễm Nhan nhàn nhạt mà bổ sung tiếp nửa câu sau.
Vãn Lục phồng má: "Nương tử nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, làm hại nô tỳ mừng hụt, nương tử, chữ nô tỳ biết không được đầy đủ"
Nhiễm Nhan đang được Tiểu Mãn chải đầu cho, nên nàng chỉ có thể lé mắt mà liếc Vãn Lục, không nhanh không chậm nói: "Ngươi đường đường là thị tỳ bồi học của Nhiễm thị đích nữ, sao có thể hạ mình như thế?"
Vãn Lục chu miệng, đây không phải là vấn đề hạ mình, những cái chữ đó, cũng không phải nàng nói biết là có thể biết, Tiểu Mãn mím môi cười trộm, lại nghe Nhiễm Nhan nói tiếp: "Tiểu Mãn cũng bồi Vãn Lục đi, cùng nhau chép y thư."
Tiểu Mãn tay run một chút, mở to hai mắt nói: "Nương tử, chữ nô tỳ biết không nhiều lắm."
"Để Vãn Lục chỉ cho ngươi đi." Nhiễm Nhan nhìn nhìn trong gương đồng, búi tóc đã búi tốt, liền đứng dậy đi ra ngoài, là mang theo Hình Nương đi nghe kinh.
Lưu lại Vãn Lục cùng Tiểu Mãn hai cái kẻ tám lạng người nửa cân mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiểu Mãn trong lòng biết Nhiễm Nhan là muốn tốt cho nàng, nên đối với Vãn Lục hơi hơi khom người nói: "Làm phiền Vãn Lục tỷ tỷ dạy ta."
Vãn Lục đầu muốn to ra gấp đôi, nàng thấy chữ liền đau đầu, lúc này còn phải dạy người khác? Còn không bằng trực tiếp giết nàng luôn cho khỏe.


Lời editor: tên chương là lão quăng bom, bản raw tiếng Trung quá tối nghĩa, dung thỉnh thứ lỗi!

Bình Luận (0)
Comment