Nếu kết phải mối thù giết cha, bình thường không có khả năng vô duyên vô cớ mà bỏ qua, cho dù đã báo thù cũng chỉ có thể giảm bớt lửa giận trong lòng, nhưng đau lòng thì khó có thể biến mất. Cùng một đạo lý, Nhiễm Nhan nói là huề nhau, nhưng kỳ thật trong lòng nàng đối với Lý Khác người này vẫn lưu lại ấn tượng cực kỳ tồi tệ, nàng không phải người tiêu sái, trong lòng cảm thấy mặc dù hắn không có ác ý gì, thì tốt nhất cũng nên là đường ai nấy đi, không nghĩ thâm giao.
Lý Khác hôm nay tới tạ lỗi, chuyện này vốn dĩ đã làm người tâm tính cao ngạo như hắn thấy khó có thể tiếp thu, nhưng nhìn thái độ của Nhiễm Nhan, không cần phải gạt bỏ mặt mũi mà nịnh bợ, bởi vậy miễn cưỡng giữ vẻ thong dong nói vài câu, liền đứng dậy cáo từ.
Nhiễm Nhan đưa hắn ra cửa, Lưu Thanh Tùng mới từ trên lầu bước xuống, đứng bên cạnh Nhiễm Nhan duỗi đầu nhìn xe ngựa đi xa, khoanh tay chậc một tiếng.
"Ngươi hiểu rõ Lý Khác người này sao? Chẳng lẽ có chút khác với những gì lịch sử ghi lại?" Nhiễm Nhan nhẹ giọng nói.
Lưu Thanh Tùng lắc đầu, "Không, ngạo cốt giống nhau như đúc, hơn nữa bình thường nhìn người đều không có sắc mặt tốt, khá giống với Cửu Lang."
Nhiễm Nhan cau mày, "Ngươi so sánh kiểu gì vậy! Tiêu Việt Chi ôn hòa hơn hắn nhiều."
"Không phải đâu ngươi, ta đây còn chưa nói gì, đã lo bênh vực rồi, ngươi ra ngoài kia tùy tiện túm một người, nếu người đó nói Tiêu Cửu Lang ôn hòa, ta moi tròng mắt xuống cho ngươi chơi bắn bi!" Lưu Thanh Tùng chịu không ít tội từ ma trảo của Tiêu Tụng, nên tuyệt đối không chấp nhận có người nói Tiêu Tụng ôn hòa, "Sự thật chính là Lý Khác người ta nhìn hòa ái hơn nhiều."
Điều kỳ quái là Tiêu Tụng thường ngày là người hay cười, cười rộ lên rất sang sảng, nhưng sẽ không có ai cảm thấy hắn dễ tiếp cận; mà Lý Khác thường thường rất nghiêm túc, rất ít cười sang sảng như Tiêu Tụng, nhưng đại đa số người vẫn sẽ cảm thấy hắn ôn hòa hơn Tiêu Tụng.
Nhiễm Nhan cũng không muốn tranh luận với Lưu Thanh Tùng, khi đang chuẩn bị ra cửa, trên đường bỗng nhiên bắt đầu ầm ĩ, không ít người chạy vội về phía Tây.
"Có chuyện rồi a!" gặp phải bát quái thì Lưu Thanh Tùng liền khó có thể bình tĩnh, lập tức lao ra khỏi cửa hàng, túm lấy một người nhìn như sĩ tử hỏi: "Vị tiểu ca này, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngươi còn không biết a, đằng trước kia đều sôi trào, có vị nương tử bị sát hại ở tửu lầu, nương tử kia chính là nữ nhi của Đậu Duẫn nhà giàu nhất Trường An!" sĩ tử kia dứt lời liền hất tay Lưu Thanh Tùng ra, vội vàng chạy theo đám đông.
Kỳ thật có đuổi qua đó cũng chưa chắc có thể nhìn thấy thi thể, nhưng chỗ nào có chuyện phát sinh thì sẽ có đám người tụ tập, chỗ nào nhiều người thì nhiều tin tức. Đa số người đều chỉ thích bát quái, chạy qua để khai quật nguồn tin tức trực tiếp.
Đứng ở cửa Nhiễm Nhan bỗng nhiên cảm thấy sống lưng rét run, trong đầu quanh quẩn mấy chữ, nhà giàu nhất Trường An...nhà giàu nhất Trường An...còn nữa, lúc ấy vị tửu nương tử kia nói gì, đừng nói là một ly rượu mừng, dù có đem hết rượu của toàn Trường An đưa đến trong phủ cũng được!
Phong tục của Đại Đường thuần phác, trừ bỏ khoa trương tài nghệ thơ phú ra, lương dân bình thường sẽ rất ít tùy tiện tuôn ra những lời này, hơn nữa lúc ấy nhìn biểu tình của tửu cô nương kia, căn bản không giống như nói giỡn.
Không nên trùng hợp như vậy chứ...Nhiễm Nhan lập tức thúc giục Lưu Thanh Tùng, "Đi, qua đó nhìn xem!"
Lưu Thanh Tùng bị nàng lôi đến lảo đảo, chạy một đoạn bước chân mới khó khăn lắm mà vững vàng lại, thở hồng hộc theo ở phía sau nói: "Không...không ngờ, ngươi cũng nhiệt tình với chuyện bát quái như vậy a!"
Vãn Lục cùng Ca Lam vừa thấy Nhiễm Nhan rời đi, vội vàng cất bước đuổi theo.
Thể chất của Nhiễm Nhan tốt hơn nhiều so với Lưu Thanh Tùng, hơi thở ổn định, nàng thấp giọng nói: "Ta hoài nghi có người muốn vu hãm chúng ta, hy vọng cảm giác của ta là sai!"
Biểu tình của Lưu Thanh Tùng ngưng trọng, bước chân tăng tốc, trầm mặc theo Nhiễm Nhan hòa vào dòng người đổ về nơi xảy ra chuyện.
Nhiễm Nhan xưa nay ăn mặc không quá hoa lệ, trong một đám người hỗn loạn, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở nơi khác, nên nàng cũng không đặc biệt gây chú ý.
Tới trục đường chính của chợ đông, căn bản không cần hỏi thăm, liếc mắt một cái liền có thể nhìn được tửu lầu nơi đám người đang tụ tập.
Tửu lầu kia tên là Tri Hiền lâu, là một quán ăn rất có danh khí ở Trường An, đa phần là vì đây là nơi văn nhân nhã sĩ tụ tập. Giá cả ở tửu lầu này vô cùng đắc đỏ, nhưng lão bản thích kết giao với văn nhân, toàn bộ kẻ sĩ thân có công danh hoặc sinh đồ của Quốc Tử Giám, hay triều đình quan viên, sẽ được giảm giá một nửa, văn nhân nhã sĩ đã có thể tốn ít tiền, lại có thể nhấm nháp rượu và thức ăn thượng đẳng, nhờ có bọn họ, sinh ý của Tri Hiền lâu vẫn luôn rất tốt.
Hơn nữa đây là một tiệm ăn lâu đời đã kinh doanh mười mấy năm, rất nhiều sĩ tử kết bạn với chủ tiệm trước kia hiện giờ đều có chức quan lớn, bởi vậy địa vị của Tri Hiền lâu ở Trường An càng thêm được củng cố.
Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng thấy nơi phát sinh ra chuyện là tửu lầu này, dự cảm xấu trong lòng càng mạnh, ngay cả Vãn Lục thường ngày thích kêu quát quát cũng cảm nhận được sự ngưng trọng của hai người, chỉ ở sau không hề lên tiếng.
Người của phủ nha đã sớm đuổi tới, ngoài tửu lầu bị bu đến chật như nêm cối, nhưng không ai dám lớn tiếng ồn ào, cơ hồ đều là châu đầu ghé tai, cũng khó có thể nghe được tin tức gì hữu dụng.
Ca Lam thấy thế, liền thọc Vãn Lục một cái, các nàng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có một số việc không cần nói đã hiểu ý đối phương.
Vãn Lục ở trong đám người nhìn qua một vòng, rồi chen chen lên phía trước, đến gần một phụ nhân trung niên hơi béo, nhỏ giọng nói: "Vị phu nhân này, ngài có biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì không?"
Phụ nhân kia liếc mắt nhìn Vãn Lục một cái, thấy nàng ăn mặc kiểu thị tỳ, bộ dáng tuy không tồi, lại không có vẻ mị hoặc đáng ghét, vừa vặn bà ta lúc này cũng muốn tìm người bát quái một chút, lập tức lấy tư thế bát quái rất chuyên nghiệp, thò đầu qua, hạ giọng nói: "Ngươi chắc mới chạy tới đi? Ta vừa rồi liền ngay tiệm vải đổi diện, nghe được rõ ràng, nói là vị đích nữ Đậu gia luôn luôn đại môn không ra nhị môn không bước kia, hôm nay không biết sao, tâm tình cực tốt, chạy đến Tri Hiền lâu đặt một cái nhã gian nói là muốn ăn mừng một chút, ai biết, mới đi vào chưa được hai khắc, người liền..."
Phụ nhân mang vẻ mặt tiếc hận thở dài: "Cho nên mới nói, mệnh a!"
"Eh? Vị Đậu nương tử kia sao lại đại môn không ra nhị môn không bước?" Vãn Lục tâm cảm thấy kỳ quái, cho dù là nương tử văn tĩnh nhất Trường An, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoại thành dạo chơi, đi dạo phố a.
Phụ nhân lại liếc nhìn Vãn Lục một cái, nói: "Cô nương tới Trường An không được bao lâu đi?"
"Đúng rồi, ta nửa năm trước mới đến Trường An, trời xa đất lạ, cũng không thường xuyên ra ngoài." Vãn Lục nói.
"Vậy thì khó trách." Phụ nhân lập tức trở nên nhiệt tình, tinh túy của việc bát quái chính là ngươi biết chuyện mà người khác không biết, phụ nhân vừa nghe như thế, lập tức đối xử với Vãn Lục thân thiết thêm vài phần, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, "Đậu Tứ Nương này là nương tử con vợ cả của nhà giàu nhất Trường An, bên trên còn có huynh trưởng và a tỷ cũng là con vợ cả, A tỷ của Đậu Tứ Nương thì trắng nõn sạch sẽ, không biết sao, nàng thì lại mang đốm đầy mặt, cả mặt loang lổ, cho nên đã 17 tuổi rồi còn không ai tới cửa cầu hôn, Đậu Tứ Nương cũng bởi vì vậy mà quanh năm suốt tháng không ra cửa bao nhiêu, lần này vừa mới ra thì chết, haizz...ngươi nói đây là không phải mệnh a!"
Vãn Lục giật mình, bỗng nhiên minh bạch nguyên nhân vì sao Nhiễm Nhan cùng Lưu Thanh Tùng nôn nóng, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Phụ nhân kia còn cho rằng Vãn Lục bị dọa, không quá để ý, nói tiếp: "Trên mặt Đậu Duẫn không có đốm, mà làn da phu nhân cũng trắng nõn, nghe nói Đậu Duẫn đã từng hoài nghi phu nhân hồng hạnh xuất tường, nên đối với Đậu Tứ Nương rất lãnh đạm đó."
"Còn có chuyện như vậy?" Vãn Lục đè nén hoảng loạn trong lòng xuống, tập trung tinh thần nói chuyện với phụ nhân kia. Nàng biết nương tử nhà mình rất thông minh, hiểu biết càng kỹ càng tỉ mỉ, thì càng có lợi cho các nàng, "Vậy Đậu Tứ Nương cũng thật là người đáng thương a, đã như vậy còn...aizzz, ngài có biết nàng ta làm sao mà xảy ra chuyện không?"
"Còn phải nói!" phụ nhân thổn thức một tiếng, tiếp tục nói: "Chỉ nghe nói trên mặt Đậu Tứ Nương đều là máu, những cái khác thì không rõ ràng lắm, có người của quan phủ, thực khách bên trong thì một người cũng chưa được thả ra, chúng ta cũng không biết a."
Sắc mặt Vãn Lục càng trắng hơn, lại hỏi thêm vài câu về chuyện của Đậu Tứ Nương, phụ nhân kia thân phận cũng không cao, chuyện cũng là nghe từ miệng người khác, Đậu Tứ Nương lại ít ra cửa, cũng không trêu chọc ra chuyện gì đáng để người ta bát quái, bởi vậy phụ nhân nói đến nói đi đều quay chung quanh thân thế của Đậu Tứ Nương.
Mắt thấy sẽ không hỏi thêm được gì từ miệng bà ta nữa, Vãn Lục khách khí nói thêm vài câu với bà ta, rồi vội vàng cáo từ.
Nhiễm Nhan thấy Vãn Lục ra, hầu như không cần hỏi bất luận câu gì, đã biết những gì mình dự cảm là sự thật! Trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt, lại có chút áy náy cùng đau lòng, không khỏi đưa tay lên che ngực, người giết hại tửu nương tử, tất nhiên là để chuẩn bị hãm hại nàng, nếu không phải nàng chọn ra tửu nương tử từ trong đám người, thì nàng ta cũng sẽ không...
Nhiễm Nhan giật mình, đầu óc hầu như khôi phục lại thanh minh trong nháy mắt, nói với Lưu Thanh Tùng: "Đi."
Lưu Thanh Tùng nhìn hết biến hóa của Nhiễm Nhan, đáy lòng căng thẳng, một khắc cũng không chần chờ mà đi theo, mấy người về lại trong y quán, lên lầu hai đóng kín cửa sổ, Lưu Thanh Tùng mới vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhiễm Nhan cũng không rảnh trả lời, vội vàng lật ra thân phận địa chỉ của bốn nương tử khác, gọi hộ vệ Tiêu Tụng giao cho nàng tới, phát ra địa chỉ vừa được ghi chép xuống, "Các ngươi nhìn rõ thông tin trên đây, rồi ghi nhớ kỹ."
Sau khi các hộ vệ nghiêm túc nhìn xong, Nhiễm Nhan thu hồi lại tờ giấy, "Chuyện sắp phân phó các ngươi đi làm, có thể sẽ rất nguy hiểm, đem thứ có dấu hiệu Tiêu gia trên người các ngươi giao hết ra đây."
Bọn họ là ám vệ, đều là người không có thân phận, không có hộ tịch, nói cách khác là không có chứng nhận tồn tại ở Đại Đường, đều là tử sĩ, chỉ cần trên người không có mang dấu hiệu nhận biết gì, thì cho dù sau đó có bị bắt hay bị giết, đều sẽ không làm bại lộ thân phận của chủ nhân, trong rất nhiều gia tộc quyền quý ở Trường An đều có dưỡng những tử sĩ như vậy.
Các hộ vệ sôi nổi móc từ trong lòng ra một mảnh lá bạc, đặt lên trên bàn.
Nhiễm Nhan đem bọn họ chia ra làm hai người một tổ, phân ra chạy đi tìm kiếm mấy vị nương tử kia, nếu có người muốn xuống tay với các nàng, liền cực lực ngăn cản, nếu người đã ngộ hại, thì không cần tiếp cận hiện trường, nhanh chóng quay về. Những chuyện khác, do các hộ vệ tự nhìn tình huống mà quyết định, Nhiễm Nhan cũng không dặn dò kỹ càng tỉ mỉ, mà cũng không có thời gian dặn dò.
Phân phó xong hết thảy, Nhiễm Nhan mới ngồi xuống tịch.
Ca Lam thêm ngưng thần tĩnh tâm hương vào trong lư hương.
Ở thời điểm Nhiễm Nhan còn đang phân phó mọi việc, Lưu Thanh Tùng đã gấp đến độ đi lòng vòng, trong lòng cũng đoán được đại khái, ngay lúc Nhiễm Nhan rảnh rỗi, vội vàng hỏi: "Có phải có người muốn đối phó với chúng ta hay không?"
"Đúng." Nhiễm Nhan lời ít ý nhiều đáp.
Lưu Thanh Tùng há miệng, một lát mới nói: "Ta nói ngươi, không thể nói rõ hơn chút sao? Ai muốn đối phó với chúng ta, có mục đích gì?"
"Ta đang nghĩ." Nhiễm Nhan dứt lời liền rũ mắt không thèm nhìn hắn nữa.
Lưu Thanh Tùng khoanh tay, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng lại than một tiếng, hoặc phát ra chút tiếng động, Nhiễm Nhan thật sự không kiên nhẫn, "Ngươi không thể ngừng nghỉ một chút sao?"
"Chịu thôi, ta ngồi bất động, đầu óc ta cũng bất động." Lưu Thanh Tùng có thói quen khi suy nghĩ thì thường thả lỏng thân thể củamình.